Boss Là Nữ Phụ

Chương 784: Tổng biên thích đào hố (31)

Chuyện Thời Sênh và Thư Tuyệt ở chung chẳng hiểu sao lại truyền ra ở công ty, ánh mắt người trong công ty nhìn Thời Sênh như muốn ăn thịt người.

Đối xử với Tống Manh Tử còn tốt hơn cô.

Thời Sênh đã trở thành kẻ thù chung mới nhất của phái nữ trong công ty, đi đến chỗ nào đều có người cho cô chào hỏi đặc biệt.

Thời Sênh vô cùng may mắn khi nghĩ mình là làm việc ở nam tần, những người này chỉ biết bát quái không biết cô làm cách nào mà có thể tóm được Thư Tuyệt.

Luật sư bên kia gọi điện cho Thời Sênh, báo cho cô biết có thể khởi tố.

Thời Sênh để cho luật sư toàn quyền thay mặt.

Trình tự khởi tố còn phải chờ, chờ nhận được kết quả thì Tạ Ngôn đã bắt đầu ký bán sách giấy.

Thời Sênh cũng không muốn những thứ kia phát tán ra ngoài nên nhanh chóng dẫn người tới hiện trường buổi giao lưu ký tặng.

Buổi ký tặng còn chưa chính thức bắt đầu, Thời Sênh đã mang theo vài người với khí thế hung hăng tiến đến, nhân viên công tác đều bị dọa cho giật mình.

"Cô à, cô à, buổi giao lưu ký tặng còn chưa bắt đầu, mời các cô chờ ở bên ngoài." Nhân viên công tác tiến lên làm hết phận sự ngăn cản Thời Sênh.

"Tạ Ngôn đâu?" Thời Sênh dừng lại bước chân, "Gọi hắn ra đây."

Nhân viên công tác tựa hồ có chút bất đắc dĩ, "Khi buổi giao lưu bắt đầu, anh Tạ sẽ xuất hiện. Cô à, cô kiên trì chờ một chút."

Người hâm mộ bây giờ sao ai cũng điên cuồng như vậy.

"Tôi không phải tới tìm hắn để xin ký tặng."

Nhân viên công tác phía sau mặt liếc một cái, "Vậy cô muốn?"

Không đến xin chữ ký, chẳng lẽ là tới gây sự?

Thời Sênh nhếch môi cười, một giây trước còn một cô gái thật đáng yêu, một giây kế tiếp đột nhiên trừng mắt, "Anh cần gì quan tâm ông đây tới làm cái gì!"

Nhân viên công tác: "..." Hắn làm việc ở đây, sao có thể mặc kệ cô tới làm gì?

Đại khái là Thời Sênh quá hung hăng nên nhân viên công tác đành phải đi tìm Tạ Ngôn.

Tạ Ngôn muốn buổi ký sách sẽ diễn ra trong bình an, tất nhiên sẽ không để cho người tới quấy rối. Hhắn nhanh chóng từ phía sau căn phòng đi ra.

Thấy Thời Sênh, Tạ Ngôn lập tức hoảng loạn, sau đó rất nhanh trấn định lại.

Hắn lộ ra vẻ mỉm cười, chào hỏi Thời Sênh đầy vẻ quen thân, "Tiểu Y, sao em lại tới đây?"

Thời Sênh ngoài cười nhưng trong không cười, "Tôi đến thông báo cho anh, buổi ra mắt này sẽ hủy bỏ."

Con ngươi Tạ Ngôn hơi co lại, tay để dọc bên người cũng vô ý thức siết chặt, "Tiểu Y, chuyện này không nói đùa được nhé."

"Ai đùa giỡn với anh?" Thời Sênh liếc một cái, "Anh lấy ăn cắp đồ của người khác, còn dám mở buổi ký tặng. Ai cho anh tự tin như thế?"

Tạ Ngôn siết chặt hai tay, cười gượng hai tiếng, "Tiểu Y, em đang nói cái gì thế?"

Đã có nhân viên công tác bắt đầu xúm lại, đáy lòng Tạ Ngôn hoảng sợ vô cùng.

Bản thảo “Mười năm nghiện” này hắn vốn không có ý định xuất bản, nhưng bị Nhiếp Thành thấy, hắn nói quyển sách này sẽ rất nổi.

Lúc trước, nguyên chủ cho Tạ Ngôn đọc bản thảo này, cũng không có ký tên bút danh, nguyên chủ cũng chỉ nói cho Tạ Ngôn, đây là bạn cô viết, sẽ không xuất bản.

Về sau không có ai sửa văn cho hắn, khu bình luận sách toàn là mắng chửi, đầu óc hắn căng thẳng, sau đó liền lấy bản thảo này ra dùng.

Bây giờ tên đã lên dây, hắn không xuất bản không được.

Tạ Ngôn nghĩ, nếu là bạn cô viết, vậy khẳng định cũng không có chứng cớ gì.

Hắn liền trấn định lại, "Tiểu Y, bây giờ em đã ở bên Thư tổng biên, anh cũng sẽ không truy cứu cái gì, chuyện trước kia chúng ta coi như chưa từng trải qua, anh sẽ chúc phúc em và Thư tổng biên."

"Lôi những cái này làm gì, muốn nói tôi cho anh đội nón xanh à?"

Gương mặt Tạ Ngôn ẩn nhẫn giống như Thời Sênh thực sự làm chuyện có lỗi với hắn.

Nhân viên công tác chẳng biết nội tình, tự nhiên suy đoán là Thời Sênh cắm sừng Tạ Ngôn, Tạ Ngôn rộng lượng chúc phúc cô, cô lại dẫn người đến quấy rối trong buổi ký bán của hắn.

"Tại sao có thể có người như thế?"

"Trời ạ, thật không biết xấu hổ. Tạ Ngôn cũng thật đáng thương, một chàng trai tốt như vậy mà lại gặp phải một con khốn.”

Bốn phía vang tiếng bàn luận, Thời Sênh lại không nhúc nhích chút nào, chỉ là cười như không cười nhìn Tạ Ngôn.

Biểu tình kia làm cho Tạ Ngôn kinh hoàng một trận, đáy lòng liền xuất hiện dự cảm xấu.

Thời Sênh không bao giờ quan tâm người khác đánh giá mình thế nào, chẳng lẽ họ nói cô là yêu tinh thì cô sẽ biến thành yêu tinh thật chắc?

"Anh Tạ Ngôn..." Luật sư phía sau Thời Sênh thấy thời cơ không sai biệt lắm, đứng ra bùm bùm nói một đống thuật ngữ khiến Tạ Ngôn có chút ngơ ngác.

Cuối cùng chính là văn kiện luật sư.

Tạ Ngôn ngơ ngác, tại sao có thể như vậy?

Cô thực sự muốn khởi tố hắn?

Trực tiếp lấy trộm tác phẩm của người khác còn nghiêm trọng hơn so với đạo văn.

Nói trắng ra là, đây là ăn cắp.

Buổi ký bán không thể nào tiếp tục nữa. Nhiếp Thành chạy tới cũng không làm nên chuyện gì. Chuyện ký bán hủy bỏ nhanh chóng làm cho sóng to gió lớn nổi lên.

Mà chuyện kiện tụng sau đó càng khến cho người ta chú ý.

Thời Sênh lôi Tạ Ngôn lên tòa án, bên này cô chuẩn bị đầy đủ. Tạ Ngôn ngoại trừ việc cung cấp một phần bản thảo ra, còn lại chẳng có gì khác cả.

...

Buổi trưa, lúc Thời Sênh xuống lầu liền bị Tạ Ngôn chặn lại.

So với vẻ khí phách hăng hái lúc trước, bây giờ Tạ Ngôn chẳng khác nào mấy tên đàn ông ở nhà ăn bám, làm gì còn cái bộ dáng tiểu thịt tươi gì đó nữa.

"Tiểu Y, tiểu Y." Tạ Ngôn thấy Thời Sênh đi ra, lập tức chạy tới, "Tiểu Y, em thả cho anh một con đường sống, rút đơn kiện có được hay không?"

Một khi phán quyết hạ xuống, thanh danh của hắn liền toàn bộ bị hủy.

Chỉ cần cô rút đơn kiện, hết thảy đều còn kịp.

"Rút đơn kiện? Sau đó khiến tôi lưng mang tiếng xấu." Nếu cô rút đơn kiện, đám người hâm mộ sẽ lập tức chĩa họng súng vào cô ngay.

"Tiểu Y, em khác, anh không thể thua kiện, như vậy cả đời anh sẽ phá hủy. Bây giờ em là bạn gái của Thư tổng biên, nửa đời sau không lo ăn mặc. Em rút đơn kiện có được hay không? Anh có thể bồi thường cho em."

Trình độ không biết xấu hổ thế này, bản cô nương đây bội phục.

"Không phải anh cũng cùng Nhiếp Thành lăn vào một chỗ sao? Nửa đời sau của anh cũng không lo ăn mặc mà." Thanh danh của người khác có thể hủy, còn của hắn không thể hủy đúng không?

"Không... Tiểu Y, em không hiểu. Tiểu Y, em không nên ép anh vào đường cùng. Tiểu Y, coi như nể quãng thời gian chúng ta qua lại, em rút đơn kiện đi."

Còn dám nói qua lại, lúc đang hẹn họ anh lại thông đồng với một thằng đàn ông khác, ai cho anh mặt mũi nổi chứ.

Nếu thật sự thích thì hãy chia tay với người ta trước đi đã, sau lưng con gái nhà người ta còn lên giường với thằng đàn ông khác.

Thời Sênh cảm giác mình đã sắp tức giận đến không được, thế giới này tại sao là có loại người như hắn chứ?

"Tôi không có khả năng rút đơn kiện." Thời Sênh ném mấy chữ lạnh như băng ra.

Đây vốn là đồ của nguyên chủ, cô lấy về thì có gì sai chứ?

"Tiểu Y..." Tạ Ngôn không cam lòng đuổi theo.

Hắn còn không đuổi kịp Thời Sênh, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Tạ Ngôn ngẩng đầu nhìn liền lập tức co rúm người, lui về phía sau một bước, ánh mắt của người đàn ông này thật đáng sợ.

Giống như là muốn giết hắn vậy.

"Còn dám dây dưa với Tân Y nữa, đừng trách tôi không khách khí."

Sắc mặt Tạ Ngôn trắng bệch, cứng đờ tại chỗ.

Thư Tuyệt xoay người đi về phía Thời Sênh đang chờ ở cách đó mấy bước, tự nhiên ôm lấy eo cô, khí thế đáng sợ vừa nãy cũng biến mất, anh hơi cúi đầu, nhẹ giọng hỏi người bên cạnh, "Muốn ăn cái gì?"

Thời Sênh nghiêng đầu, "He, anh nha."

"Ban ngày ban mặt, em nghĩ cái gì vậy? Anh hỏi em buổi trưa muốn ăn cái gì?" Nàng dâu nhà mình đen tối như thế, làm sao bây giờ.

"Buổi trưa không thể thêm cơm sao?"

"Không thể!"