Boss Là Nữ Phụ

Chương 466: Trộm long tráo phượng (5)

Đã một tháng Vũ Văn Tuần không bước đến cung của Thời Sênh, rất nhiều người đoán rằng Thời Sênh đã thất sủng.

Trong một tháng nay, Thục Phi thị tẩm nhiều nhất, cái đuôi sắp vểnh lên đến trời rồi.

“Đám người này gió chiều nào xoay chiều đó, vải trước đều do cung chúng ta chọn trước, lần này lại là bên Thục Phi chọn trước.” Đào Tẩm ôm hai cuộn vải đi theo sau Thời Sênh, “Nương nương, người đừng giận dỗi bệ hạ nữa, nên nhận thua một lần đi.”

Ai giận dỗi nam chính đại nhân chứ?

Còn nhận lỗi, lỗi cái con khỉ.

Nhìn bản cô nương giống như có thể tùy tiện nhận lỗi với người khác sao?

Đào Tẩm thấy Thời Sênh không nói gì, nên lại bắt đầu lải nhải khuyên, “Bệ hạ vẫn nghĩ đến người, nếu không thì tối qua cũng không sai người đem nhiều đồ đến thế này, nương nương...”

Căng thẳng một tháng, cuối cùng Vũ Văn Tuần cũng thấy không yên.

Tối qua đã sai người đưa đến rất nhiều đồ, dựa theo mô típ mà nói, hắn gửi đồ đến, Thời Sênh chắc chắn sẽ đi tạ ơn hắn, sau đó hai người có thể sẽ làm hòa với nhau.

Nhưng Thời Sênh vốn không thích đi theo mô típ, đồ có gửi đến thì cứ gửi, cô nhận thì cũng nhận rồi, nhưng không có bất cứ biểu hiện gì.

Đào Tẩm khuyên cả nửa ngày nhưng Thời Sênh coi như không nghe thấy gì hết.

Lúc xẩm tối, Đức công công truyền chỉ đến, nói hôm nay muốn thị tẩm Thời Sênh.

Cả người Thời Sênh bỗng ngây ra, Vũ Văn Tuần mà lại muốn thị tẩm cô?

Bị bệnh à?

Trước đây, Vũ Văn Tuần đều đến chỗ cô, nhưng lần này lại tuyên cô đến Dưỡng Tâm Điện thị tẩm.

Lẽ nào Vũ Văn Tuần muốn XXX cô?

Mẹ kiếp!

Đương nhiên Thời Sênh kiên quyết không đi, cô lấy cớ là không khỏe để từ chối.

Kết quả là, Vũ Văn Tuần đích thân đến.

Thời Sênh đứng im, gương mặt không có biểu hiện gì, không hành lễ cũng không lên tiếng, không khí có phần ngại ngùng.

Vũ Văn Tuần lên tiếng trước, “Ái phi vẫn còn giận trẫm sao?”

“Không.”

Vũ Văn Tuần bước hai bước đến chỗ Thời Sênh, đưa tay kéo cô, nhưng Thời Sênh vội tránh sang bên cạnh.

Động chân động tay, bị nữ chính nhìn thấy, nam chính đại nhân, ta nói cho ngươi biết, ngươi sẽ chết rất thảm!

“Còn nói không giận, lúc trước tâm trạng của trẫm không được tốt, nhưng nàng làm vậy cũng không đúng. Thục Phi dù gì cũng là một trong tứ phi, nàng trêu chọc nàng ấy như vậy, trẫm có muốn bảo vệ nàng cũng không thể quá lộ liễu.”

Thời Sênh nổi hết cả da gà, nam chính đại nhân, xin ngươi tha cho bản cô nương đi.

Thời Sênh giữ chặt y phục, tên nam chính này muốn làm gì với cô, sợ quá!

Kiếm của ông đâu?

“Trước đây không phải ngài nói ta hoạnh họe Thục Phi sao? Sao bây giờ lại biến thành trêu chọc?”

Ta nói cho ngươi biết, Thục Phi nghe thấy sẽ khóc cho mà coi.

“Lúc đó trẫm hơi nóng, nhưng chuyện ngày hôm đó nàng cũng hơi quá đáng. Trời lạnh như vậy, ngộ nhỡ Thục Phi có xảy ra chuyện gì, thì trẫm biết nói sao với Trịnh ái khanh? Đương nhiên ta biết, ái phi chắc chắn là không cố ý...”

“Ta cố ý mà, ta nhìn nàng ta không thuận mắt.” Thời Sênh híp mắt như cười, giọng nói rất xấu xa.

Cảm xúc của Vũ Văn Tuần bỗng chốc đông cứng lại, nhưng cũng rất nhanh đổi sang mềm mại, “Được được, trước đây đều do trẫm không tốt, trẫm rót trà để nhận lỗi với nàng, được không?”

Mẹ kiếp! Như vậy còn không giận, nam chính đại nhân nhịn tốt thật.

Vũ Văn Tuần vẫn đi đến cạnh rót trà.

Thời Sênh không đảo mắt, vẫn nhìn hắn chằm chằm.

Có vấn đề!

Chắc chắn có vấn đề!

Vũ Văn Tuần rót trà xong, quay người, dịu dàng nhìn Thời Sênh, “Ái phi.”

Không uống, ta không uống.

Thời Sênh lùi về sau một bước, “Bệ hạ, không còn sớm nữa, mời về cho!”

Tay Vũ Văn Tuần cứng lại trong không trung, ánh mắt hắn như có ngọn lửa giận đang cháy rực.

Hắn đã phải từ bỏ thân phận cao quý, hạ mình để dỗ dành nàng như vậy, vậy mà nàng lại dám lên mặt với hắn...

Nàng cho rằng hắn không dám làm gì mình sao?

Vũ Văn Tuần dùng mắt ra hiệu cho người phía sau, hai tên Thái giám lập tức tiến lên trước định bắt Thời Sênh.

Thời Sênh thân thủ linh hoạt nên né tránh được, “Bệ hạ, người định làm gì?”

Chén trà mà Vũ Văn Tuần cầm những cũng phảng phất sự lạnh lùng, “Trẫm đã cho nàng cơ hội, nhưng nàng không muốn, vậy thì đừng có trách trẫm.”

Tất cả mọi người đều lui ra khỏi đại điện rồi đóng cửa điện lại.

“Nàng muốn tự uống hay ta cho nàng uống?” Vũ Văn Tuần đâu còn chút ấm áp như lúc vừa rồi, bây giờ chỉ còn sót lại vẻ bá đạo, độc đoán.

“Đó là cái gì?” Thời Sênh vẫn không hoảng loạn, vẫn còn tâm tư hỏi Vũ Văn Tuần đang bưng cái gì.

“Không phải nàng muốn sinh con sao? Trẫm sẽ cho nàng một đứa.” Vũ Văn Tuần cười nhạt.

Hắn vừa dứt lời liền có một người đàn ông mặc áo đen từ phía sau bình phong bước ra, người đàn ông này rõ ràng không phải là Thái giám.

Hắn nhận lấy chén trà từ trong tay Vũ Văn Tuần, rồi bước về phía Thời Sênh.

Mẹ nhà nó!

Tên nam chính này giỏi thật!

Lại dám tìm một người đàn ông khác làm cho phi tử của mình có thai, đến chuyện này cũng có thể làm được.

Cầm thú!

“Ngươi không sợ ta sẽ nói với cha ta sao?”

“Yên tâm, ngươi sẽ không có ký ức về quãng thời gian này. Nếu không hoàn toàn chắc chắn, làm sao trẫm có thể ra tay?”

“Ô...” Thời Sênh dài giọng, “Vậy thì thực sự đáng tiếc.”

Vũ Văn Tuần vẫn chưa hiểu câu nói này có ý gì thì đã thấy Thời Sênh bước đến và dừng lại trước mặt người đàn ông áo đen, vũ khí sắc nhọn đâm xuyên vào lồng ngực của hắn.

“Nhìn đi, cái hoàn toàn chắc chắn của ngươi cũng chỉ thế mà thôi.” Thời Sênh từ từ rút thiết kiếm ra.

Chén trà trong tay người mặc áo đen rơi xuống đất, phát ra âm thanh đổ vỡ.

Hắn đưa ánh mắt vẻ thực sự không thể tin nổi nhìn nữ tử xinh đẹp đứng trước mặt mình.

Thanh kiếm đó của nàng bất ngờ xuất hiện, thực sự không cho hắn một cơ hội để phản ứng lại...

Người áo đen chỉ kêu lên một tiếng “Hự” rồi ngã xuống đất, máu từ trong người hắn từ từ chảy ra.

Đồng tử của Vũ Văn Tuần co lại, phẫn nộ quát lớn, “Ngươi dám giết người?”

Hắn luôn nghĩ rằng người nữ nhân này chỉ là một con cờ mà Trang gia đưa đến. Hắn sủng ái nàng, thỉnh thoảng dỗ dành vài câu thì sẽ không có gì đáng ngại.

Thật không ngờ nàng lại to gan như vậy, dám giết người trước mặt hắn.

“Ta còn dám giết cả vua, ngươi tin không?” Thời Sênh vung thanh kiếm, ngữ khí hung hăng.

Thanh kiếm trong tay cô tỏa ra khí thế khiến người khác phải run sợ, như có gai sau lưng vậy.

Rõ ràng là nàng ta đang cười, nhưng từ ánh mắt của nàng ta, hắn không thấy có một nụ cười nào cả, đôi mắt đó như hồ nước lắng đọng ngàn năm, không một gợn sóng.

Không biết vì sao, Vũ Văn Tuần chợt tin những gì nàng ta nói là thật.

“Hộ...”

“Vũ Văn Tuần, ngươi thử kêu lên một tiếng xem.” Thanh kiếm chỉ thẳng vào ngực Vũ Văn Tuần, giọng nói giễu cợt của cô vang lên, “Xem ta sẽ đâm xuyên qua tim của ngươi nhanh hơn, hay là người của ngươi đến nhanh hơn?”

“Giết được ta ngươi cũng không trốn được.” Vũ Văn Tuần trấn tĩnh nói.

“Tại sao phải chạy?” Thời Sênh nghiêng đầu.

Vũ Văn Tuần: “...” Giết hắn rồi, nàng không chạy thì còn định làm gì?

Vũ Văn Tuần hít một hơi thật sâu, “Nhưng Trang gia chỉ muốn biến ngươi thành một quân cờ, trong mắt bọn họ, ngươi chỉ là một kẻ bỏ đi không có một tác dụng gì.”

Vũ Văn Tuần muốn nhân cơ hội này để kéo Thời Sênh về phía mình, nếu như có thể khiến nàng phản bội gia tộc thì việc trừ khử Trang gia càng dễ dàng hơn.

“Tác dụng của con người không phải đều như vậy sao? Ngươi lợi dụng ta, ta lợi dụng ngươi? Một bàn cờ, bên thắng thực sự chỉ có một, cũng chính là người thắng được thế cục của cả bàn cờ. Khi trở thành kẻ bỏ đi rồi, chỉ có thể trách mình không thể trở thành người giữ cờ.” Thời Sênh ngừng một lúc, cười cười rồi hỏi, “Ngươi cảm thấy, ta là quân cờ hay người giữ cờ?”