Boss Là Nữ Phụ

Chương 465: Trộm long tráo phượng (4)

Dưới sự chú ý của một đám nữ nhân, Thời Sênh án binh bất động.

Đám người kia ngơ ngác không hiểu.

An Tiệp dư kia quyến rũ bệ hạ, Quý Phi nương nương lại thờ ơ làm thinh?

Bên phía Lục Nhược và Vũ Văn Tuần cũng đã nói xong, kết quả vẫn là Lục Nhược bị đánh 30 trượng.

Nhưng rõ ràng Vũ Văn Tuần đã chú ý đến Lục Nhược.

“Quý Phi nương nương, bệ hạ cho mời người qua.” Tiểu thái giám bên cạnh Đức công công chạy chầm chậm đến.

Thời Sênh khoác chiếc áo lông cáo lên người, đến lúc cô xuất hiện rồi.

Từ đình đi ra, vừa vặn đụng phải nữ chính đang bị lôi ra ngoài chịu đánh.

Nữ chính nhìn Thời Sênh từ đình đi ra, lại nhìn đại quân của Vũ Văn Tuần đã đi khá xa.

Vậy là cô ta đã gánh tội thay cho người khác?

Thục Phi và Quý Phi bất hòa, vừa rồi rõ ràng Quý Phi làm khó Thục Phi, cuối cùng người xui xẻo lại là cô ta?

Cũng giống như thân thể này của cô ta trước đây, rõ ràng là Thục Phi tự mình làm vỡ, nhưng lại đổ tội lên người An Tiệp dư.

Lòng dạ những nữ nhân trong cung này sao lại độc ác, tàn nhẫn đến vậy?

Lục Nhược có chút uất hận trừng mắt nhìn Thời Sênh.

Thời Sênh nhếch miệng, cười nhạt.

Chiếc áo lông cáo màu đỏ thẫm che phủ toàn thân càng khiến cô trở nên nhỏ bé, thanh tú, xinh đẹp. Sau lưng Quý Phi là những bông hoa tuyết trắng xóa, mai đỏ rực rỡ.

Trong đầu Lục Nhược bất giác thoáng qua một câu thơ.

Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc.(*)

(*) Một ánh mắt một nụ cười trăm sắc thái, son phấn lục cung đều nhạt màu. (Trích: Trường Hận Ca – Bạch Cư Dị)

Cô ta ngây dại một lúc, Thời Sênh bước qua bên cạnh cô ta, đem theo một mùi hương mát lạnh thấm vào tận lòng người.

Vũ Văn Tuần ôm Thục Phi ngồi trên *long liên, Thời Sênh dẫn theo người đi đến, hắn ta lập tức cho người khiêng long liên rời đi.

*long liên: Xe của hoàng đế

Thời Sênh: “...”

Có ý gì đây? Muốn ông đi theo hắn?

Đừng tưởng ngươi là Hoàng thượng thì là nhất, ok?

Thời Sênh cho người chuẩn bị bộ liên.

“Cái này...” Tiểu Thái giám khó xử, ý của bệ hạ là muốn Quý Phi nương nương đi bộ theo!

“Đào Tẩm, ngươi đi.” Thời Sênh sai đại cung nữ bên cạnh.

Cung nữ nhìn long liên phía trước mặt đã di chuyển được một đoạn khá xa, nàng ta hơi chau mày, rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Dạ!”

Ở phía trước, sắc mặt của Vũ Văn Tuần rất kém.

“Trong mắt nàng ta còn có Trẫm hay không?” Vũ Văn Tuần nghiến răng nghiến lợi nói.

Cũng không biết là hỏi Đức công công bên cạnh, hay là đang tự hỏi chính mình.

Đức công công ngần ngại một lúc, hắn có nên tiếp lời hay không?

Nếu tiếp lời mà nói sai rồi, thì liệu bệ hạ có giáng tội không?

Sau đó Vũ Văn Tuần không nói gì nữa, cả đoạn đường trầm tĩnh quay về Dưỡng Tâm Điện.

“Vân Quý Phi ở đây tự kiểm điểm.” Vũ Văn Tuần lạnh lùng ném lại mấy chữ đó rồi ôm Thục Phi vào Dưỡng Tâm Điện.

Thời Sênh: “...”

Kiểm điểm cái gì? Vì hành hạ Thục Phi à?

“Nương nương, nhẫn nhịn một chút.” Đào Tẩm nhỏ nhẹ khuyên ngăn.

“Hắn đang trừng phạt ta à?” Thời Sênh quay đầu nhìn Đào Tẩm.

Đào Tẩm hơi gật đầu, giọng điệu lo lắng, “Nương nương, gần đây quan hệ của nương nương và bệ hạ hơi căng thẳng. Nương nương đừng nên chống đối bệ hạ nữa, nếu không thì người chịu khổ vẫn là nương nương.”

Thời Sênh lẩm bẩm một lúc lâu, thầm nghĩ xem nên dùng thế gì nhìn oai phong đẹp trai nhất để xông vào giết chết tên Vũ Văn Tuần kia.

Nhưng mà Vũ Văn Tuần là nam chính, thuộc vào hệ nhân vật có chém cũng không chết.

Thời Sênh buồn bực khó chịu.

Tại sao Hệ thống không cho bản cô nương ngón tay vàng?

Bản cô nương muốn cái kiểu ngón tay vàng mà có thể trực tiếp chém chết nam nữ chính ấy.

Quà tân thủ của bản cô nương rốt cuộc bao giờ mới phát?

[...] Nguyên chủ vẫn còn nhớ đến quà tân thủ, đáng sợ!

#Luận về sự ám ảnh của nguyên chủ đối với quà tân thủ#

...

Tại chỗ rẽ không xa của Dưỡng Tâm Điện, một người đàn ông mặc cẩm bào màu trắng đang nhìn theo bóng người màu đỏ đang đi phía ngoài Dưỡng Tâm Điện.

"Nàng ấy là ai?” Người đàn ông hơi nghiêng đầu hỏi thiếu niên ăn mặc như thư đồng phía sau.

Thiếu niên quan sát một lúc, cung kính trả lời, “Con gái Trang gia, Vân Quý Phi.”

Vân là phong hào của Trang Quỳnh.

"Nàng ấy là Quý Phi rất được sủng ái đó?”

“Chủ nhân, có chuyện gì không?” Thiếu niên tò mò lại đưa mắt nhìn bóng người màu đỏ bên đó.

Tại sao đột nhiên chủ nhân lại có hứng thú với Vân Quý Phi này?

“Đi thôi.” Người đàn ông quay người bước đi.

Thiếu niên khó hiểu vò đầu, không phải muốn đi gặp Hoàng thượng sao? Sao lại không đi nữa?

...

Thời Sênh đợi ở Dưỡng Tâm Điện ít nhất cũng phải hai giờ, sự kiên nhẫn của cô hết sạch rồi, chuẩn bị rời đi.

Vị Hoàng đế này ai muốn hầu hạ thì đi mà hầu hạ, bản cô nương không hầu hạ.

Tự tìm phiền phức?

Sợ hắn à?

Ông có kiếm!

Lúc Thời Sênh chuẩn bị rời đi, Đức công công từ bên trong bước ra, tuyên Thời Sênh yết kiến.

Dưỡng Tâm Điện rất rộng, những cung nữ xinh đẹp đứng xếp hàng lần lượt, mùi hương phảng phất.

Thời Sênh đi vào tẩm cung, Vũ Văn Tuần đã thay một bộ thường phục, ngồi bên cạnh *long sàng, Thục Phi đang nằm trên long sàng với gương mặt xanh xao nhợt nhạt, có vẻ vẫn chưa tỉnh.

*Long sàng: giường của vua, bên trên có trạm trổ hình rồng.

“Tại sao lại làm khó Thục Phi?” Gương mặt Vũ Văn Tuần trầm lặng.

“Nàng ta muốn hại ta, tại sao ta lại không thể làm khó nàng ta?” Ra tay trước là kẻ mạnh, có hiểu không?

“Thục Phi muốn hại nàng?” Vũ Văn Tuần chau mày, “Tại sao nàng ấy lại muốn làm hại nàng, nàng có chứng cứ gì?”

Thời Sênh bĩu môi, “Còn có thể là vì sao, là do người đó. Không có chứng cứ, nhưng ta nói nàng ta muốn hại ta thì có nghĩa là nàng ta muốn hại ta.”

Những câu nói vô liêm sỉ thế này mà Thời Sênh nói một cách rất thản nhiên.

“Vân Quý Phi!” Vũ Văn Tuần sa sầm mặt cảnh cáo, “Đừng nghĩ rằng Trẫm sủng ái nàng thì nàng có thể gây chuyện một cách vô lý, không biết trời cao đất dày.”

Gương mặt Thời Sênh tỏ ra kỳ lạ, “Trời cao đất dày thần thiếp không biết, lẽ nào người biết?”

“Vân Quý Phi!” Vũ Văn Tuần tức giận, “Nàng có còn chút phép tắc nào không hả?”

Hắn một câu nàng cũng một câu, lại còn dám tranh luận cả với hắn.

Mới có mấy ngày không gặp, bản lĩnh ngang tàng của nữ nhân này càng lúc càng quá, đến hắn mà nàng cũng không coi ra gì.

Trước đây, trước mặt hắn, nàng còn biết thu mình một chút, bây giờ thì lại chẳng một chút khép lép, nhún nhường.

Lẽ nào là Trang gia có hành động gì?

Nghĩ đến đây, Vũ Văn Tuần không nhịn được lại càng nghĩ nhiều hơn xa hơn, cuối cùng cũng không biết liên tưởng tới những chuyện gì.

“Giam lỏng một tháng cho trẫm, sao chép Kinh Phật 500 lần, chép không xong thì không được phép ra ngoài.”

Bây giờ không phải lúc trở mặt với Trang gia.

Vũ Văn Tuần cố gắng nén giận mà đưa ra trừng phạt rồi tống cổ Thời Sênh ra ngoài.

Giam lỏng một tháng.

Chép Kinh Phật 500 lần.

Mẹ kiếp, ai muốn chép chứ?

Thời Sênh quay người một cái là quên luôn chuyện này, nhưng cô cũng không xuất cung.

Bên ngoài rất lạnh.

Nhưng chuyện ồn ào của cô và Hoàng thượng đã truyền đến tận Trang gia. Trang phụ phái người chuyển lời vào, nói cô không được tùy hứng nữa, sang năm nhất định phải có long thai.

Trang gia thực sự biến nguyên chủ thành một công cụ, từ nhỏ nguyên chủ đã được gia đình truyền thụ tư tưởng, lợi ích của gia tộc lớn hơn tất cả.

Vì vậy, nàng ta chỉ có thể làm theo những lời Trang phụ nói.

Nhưng điều này cũng không có gì để nói, Trang gia cho nguyên chủ một môi trường tốt, đưa nàng ta nhập cung, đẩy nàng ta lên ngồi trên bảo vị Quý Phi.

Việc mà nàng cần làm chính là sinh một đứa con.

Nhưng bây giờ cô không phải là nguyên chủ, sinh con với nam chính...

Nghĩ đến đã thấy sợ.

Thời Sênh không thèm để ý đến Trang phụ, Trang phụ lại năm lần bảy lượt phái người đưa thư đến.

Cuối cùng cũng chỉ khiến Thời Sênh thấy phiền phức, nên cô đã đổi hết đám người đó đi.

Hành động này của cô không những không hóa giải được sự phẫn nộ của Trang phụ mà cũng khiến Vũ Văn Tuần không hiểu nổi.

Vũ Văn Tuần cho rằng Trang gia có hành động gì, nhưng hắn phát hiện ra, Trang gia không có bất cứ động tĩnh gì, rất an phận.

Nhưng Trang Quỳnh có ý gì?