Boss Là Nữ Phụ

Chương 1318: Pháp tắc của ác ma (23)

"Đây là chuyện riêng của các cô cậu, tự đi mà giải quyết đi.” Tầm mắt của Hội trưởng đảo qua mọi người một vòng, “Tan họp.”

Đánh nhau ẩu đả ở trường học mà không chết người thì chẳng phải chuyện gì to tát, mấu chốt ở chỗ Vị Tức là sử ma lại dám đánh con người…

Mọi người tranh cãi thêm chốc lát rồi rời khỏi phòng họp.

Ý của Hội trưởng là sẽ không quản chuyện này.

Hội trưởng đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn xuống học sinh bên dưới, gương mặt hắn lạnh lẽo, hoàn toàn không có điểm ôn hòa, dễ gần, bình dị, thân thiện nào.

Ánh mắt hắn nhìn về một chỗ xa trong trường.

So tài trường học…

Thật chờ mong.

***

Thời Sênh vốn đã rất nổi danh rồi, giờ còn là nhân vật được bàn luận nhiều nhất nữa.

Phần lớn nguyên nhân là vì cô làm cho Hội Học sinh trở nên gà bay chó sủa.

Một bộ phận nhỏ nguyên phân là bởi vì cử chỉ giữa cô và Mục Vũ quá mức thân mật.

Tịnh ma sư sẽ chọn bạn lữ là tịnh ma sư, như thế đời sau sinh ra cũng sẽ là tịnh ma sư, đương nhiên cũng có thể chọn người bình thường.

Nhưng có rất ít người ở bên sử ma.

Sử ma không thể sinh sản, nói theo cách của bọn họ thì sử ma còn chẳng phải là người, chỉ là một công cụ được triệu hồi từ trong sách sử ma ra mà thôi.

Một người một lần chỉ gọi được một sử ma, nhưng nếu sử ma chết đi thì có thể triệu hồi sử ma khác.

Một chủng tộc như thế, nếu không phải là yêu đến mức có thể chết vì đối phương thì chẳng ai muốn ở bên sử ma cả.

Mà nghe nói sử ma và tịnh ma sư ở bên nhau sẽ chẳng có kết cục gì tốt. Cho nên việc Thời Sênh và Mục Vũ quá mức thân mật làm cho rất nhiều người chú ý.

Mục Vũ không có phản ứng gì, như thể không nghe thấy những lời bình luận ấy.

Thời Sênh thì ước người trên cả thế giới này đều biết Mục Vũ là của mình, chỉ cần bọn họ không nói quá khó nghe thì cô cũng sẽ coi như không nghe thấy.

“Gần đây em đang làm gì thế?” Mục Vũ và Thời Sênh cùng đi tới nơi thực hành chiến đấu.

“Đánh người.” Thời Sênh cúi đầu chơi game, còn không quên mắng một câu, “Những người đó chẳng chịu được mấy đòn.”

Mục Vũ đột nhiên duỗi tay đỡ lấy cô, “Cẩn thận.”

Phía trước là bậc thang, Thời Sênh đi thêm hai bước nữa thôi là sẽ bước hụt.

Thời Sênh muốn nói rằng mình đã thuộc làu con đường này rồi, sao có thể bước hụt được, nhưng nghĩ nghĩ lại quyết đoán nhịn lại, nghiêng đầu nhìn Mục Vũ, “Anh dắt em đi xuống đi.”

Mục Vũ vốn định thu tay lại bèn ôm lấy eo cô, “Ừm…”

“Em và người của Hội Học sinh đối đầu nhau là vì tôi sao?” Những người mà cô ấy đánh là những người đã từng bắt nạt hắn.

Thời Sênh trợn mắt, “Vô nghĩa.”

Đáp án này dù hắn không hỏi thì cũng biết rõ trong lòng.

“Có phải em muốn giải trừ khế ước không?”

Thời Sênh ngẩng đầu, “Cả ngày anh toàn nghĩ cái gì thế hả? Em muốn giải trừ khế ước thì sẽ tuyệt đối chỉnh chết anh chứ không phải nâng niu anh như bây giờ đâu, hiểu không hả?”

Mục Vũ nhớ tới lúc đầu quả thực cô muốn chỉnh chết hắn thật.

“Không sao.” Mục Vũ chép miệng, “Em chơi game đi.”

Đầu ngón tay Thời Sênh chọc chọc trên màn hình. Một lát sau, cô ấn tắt màn hình, túm lấy Mục Vũ.

Biểu tình của cô cực kỳ nghiêm túc, “Mục Vũ, anh rất quan trọng với em, tất cả những gì em nói với anh đều là sự thật. Nếu em không can dự vào chuyện của anh thì nửa chữ cũng sẽ không hỏi. Em có thể cho anh thời gian thích ứng, tiếp nhận em. Nhưng nếu anh cứ nghi ngờ em hết lần này tới lần khác thì em cũng không xác định mình sẽ làm gì đâu.”

Mục Vũ hơi khó chịu, “Tôi… không nghi ngờ gì em.”

Hắn cũng không biết mình muốn xác định điều gì, đáy lòng hơi hỗn loạn.

Có lẽ Thời Sênh cảm thấy mình hơi nặng lời hoặc thế nào đó mà biểu tình hơi hòa hoãn xuống, “Hãy thử tin tưởng em.”

Mục Vũ gục đầu như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện.

Thời Sênh thở dài, duỗi tay ôm hắn, “Cứ từ từ, em có thể chờ.”

Nếu không phải vì Mục Vũ quá đề phòng thì cô đã đè ra ngủ lâu rồi. Nhưng nhìn cái bộ dáng này của hắn, cô nghĩ nếu mình xuống tay thì chẳng khác nào cầm thú cả.

“Khụ khụ… Vị Tức, Mục Vũ.” Giọng nói của Tuyết Đại từ bên cạnh bổ vào.

Thời Sênh buông Mục Vũ ra, nghiêng đầu nhìn Tuyết Đại, “Cô lại tới làm gì nữa?”

Nữ chính đại nhân cứ thích chạy tới chỗ cô là như thế nào hả?

Tuyết Đại bĩu môi, làm bộ làm tịch hắng giọng nói, “Hai người ý tứ tí đi. Hiện tại trong trường khắp nơi đều thấy bàn luận về hai người, thế mà hai người còn trắng trợn ôm nhau ở đây.”

“Bàn tán thì kệ họ đi, tìm tôi làm gì?”

“A, đúng.” Lực chú ý của Tuyết Đại lập tức bị di dời. Sau đó cô ta lấy ra một chồng văn kiện từ trong cặp sách, “Đây là bảng biểu và các hạng mục công việc cần chú ý trong cuộc so tài trường học, người dự thi đều phải biết. Ở cuối có một tờ Đơn Sinh Tử, người dự thi cần phải ký tên, sau khi ký tên thì sống hay chết không liên quan tới người khác nữa.”

Mục Vũ nhận lấy giấy tờ, đứng tại chỗ điền thông tin.

Tuyết Đại kéo Thời Sênh tới bên cạnh, thì thầm, “Cậu ấy định tham gia thật đấy à? Tôi nghe nói Mục Dạ cũng tham gia. Dù cho không phải đối đầu với Mục Dạ thì với những người khác, hắn cũng…”

Thời Sênh hoàn toàn không nghe Tuyết Đại nói, còn hỏi ngược lại: “Cô và Mục Dạ không có sự phát triển kỳ quái nào à?”

Vẻ mặt Tuyết Đại kỳ quái, “Tôi và cậu ta thì có thể có cái phát triển kỳ quái gì được? Mà “phát triển kỳ quái” thì phải hình dung như nào đây?”

“Cô nhìn thấy hắn mà không có cảm giác mặt đỏ, mũi hồng, tim đập nhanh à?”

Tuyết Đại: “…”

Cô ta đưa tay ra sờ trán Thời Sênh. “Không phát sốt mà.”

Thời Sênh hất tay cô ta ra, “Cô thật sự không có cảm giác gì với Mục Dạ sao?”

Nữ chính lại không có cảm giác gì với nam chính? Sụp đổ cũng quá đáng sợ rồi!

Tuyết Đại cạn lời, “Chị Vị Tức à, tôi mới gặp Mục Dạ hai lần thì có thể có cảm giác gì với cậu ta được chứ? Cô nghĩ đám nữ sinh trong trường này ca ngợi cậu ta thì tôi cũng phải ca ngợi cậu ta sao? Hắn cũng chẳng tới mức vạn người mê.”

Thời Sênh: “…” Nam chính đại nhân chính là vạn người mê đó.

“Hai lần nào?” Cứ có cảm giác hai lần này có vấn đề.

Tuyết Đại nghĩ nghĩ, “Lần đầu tiên là khi cô ném hắn ra khỏi ký túc xá và rơi xuống sân. Lần thứ hai là khi cô đánh hắn trên sân thể dục.”

Thời Sênh: “…”

Lần đánh người trên sân thể dục là Thời Sênh lén làm, lúc đó nhìn xung quanh chẳng có ai, sao nữ chính lại ở đó?

Nữ chính đại nhân, thói quen rình rập như thế là không tốt đâu.

Hai lần nhìn thấy nam chính bị đánh…

Bản cô nương cũng thực khó hiểu với lần hủy CP này.

“Không phải, tôi đang nói chuyện của cô mà, sao lại ngoảnh lại trên người tôi rồi?” Tuyết Đại phản ứng lại, “Sắp tổ chức thi đấu rồi, trước khi bắt đầu cũng sẽ có tranh đấu, hai người cẩn thận một chút đấy.”

Có người vì giảm bớt đối thủ cạnh tranh nên sẽ ra tay trước khi tổ chức thi đấu.

Dù sao nhà trường cũng không quan tâm, chỉ cần đánh cho người không xuống nổi giường thì sẽ không tham gia thi đấu được rồi.

“Trường học này của các cô… rất được đấy.” Thời Sênh vỗ vỗ bả vai nữ chính đại nhân, “Đúng là chơi rất vui.”

Còn đáng sợ hơn cả thế giới huyền huyễn.

“Vị Tức, tôi nói thật với cô nhé, cô phải thật sự cẩn thận đấy. Nhà trường không đơn giản như cô nhìn thấy đâu, ngọa hổ tàng long rất nhiều.”

“Rồi rồi rồi, biết rồi.”

Tuyết Đại muốn tiếp tục khuyên nhủ nhưng đột nhiên lại có một sấp giấy chắn ở trước mặt, che giữa cô ta và Thời Sênh.

Tuyết Đại nhìn Đơn Sinh Tử đã điền đầy đủ thông tin thì cạn lời, sao cậu ta có thể quyết định nhanh như thế chứ?

Đã ký Đơn Sinh Tử thì hoàn toàn không có cách nào cứu vãn nữa.