Boss Là Nữ Phụ

Chương 1317: Pháp tắc của ác ma (22)

Hội trưởng mỉm cười: “Thi thể không chạy được.”

Thời Sênh: “…”

Mẹ ơi, ở đây có biến thái, sợ quá đi mất!

Lần đầu gặp, chỉ cảm thấy tên Hội trưởng này có điểm ngu si đần độn. Lần thứ hai gặp lại cảm thấy hào quang của Hội trưởng biến thái trải khắp mặt đất.

Thời Sênh đảo mắt, “Đánh Hội trưởng là tội gì?”

Hội trưởng tiếp tục mỉm cười, “Nhốt phòng tối mười ngày.”

“Mẹ kiếp, các người còn dám xử phạt về thể xác à?” Thời Sênh trợn mắt, cũng đúng, không dùng hình phạt thể xác thì sao dám ra tay với búp bê sứ chứ.

Không được, cô phải báo thù cho cô vợ nhà mình mới được.

Hội trưởng này dù có tham dự hay không thì cũng là Hội trưởng, lại là tên biến thái, tội liên quan, không oan tí nào.

[…] Ký chủ, cô đừng có chụp mũ loạn như thế, lỡ như người ta không biết thì sao?

Hắn đã nói ra là nhốt phòng tối lại rồi còn có thể không biết sao?

Mặc kệ mi có tin hay không, dù sao ông đây cũng không tin.

“Cũng chỉ là khiển trách nhỏ thôi, không tính là xử phạt về thể xác, trường học có cho phép cái này.” Hội trưởng vẫn mỉm cười, nụ cười nhìn ôn hòa, thân thiện, nhưng ai mà biết được dưới nụ cười đó là bao nhiêu lưỡi dao sắc bén chứ?

Hắn hơi dừng một chút rồi nói: “Nếu Vị Tức tiểu thư muốn thử nghiệm xử phạt về thể xác chân chính thì tôi cũng có thể phá lệ một lần.”

Thời Sênh: “…” Không muốn thử nghiệm gì hết, cảm ơn, đại biến thái!

Thời Sênh hơi híp mắt, trong lúc Hội trưởng còn đang mỉm cười liền lập tức rút kiếm, chém về phía hắn.

Nhưng mà hình như Hội trưởng đã có chuẩn bị, hắn duỗi tay đẩy một đệ tử bên cạnh sắp bị chém trúng ra chỗ khác, sau đó tinh đồ lập tức xuất hiện dưới chân, một cơn gió xoáy màu lam nhạt bay ra khỏi tinh trận, quấn lấy thiết kiếm của Thời Sênh và kéo sang bên cạnh.

Thiết kiếm chém lệch, một khe rãnh xuất hiện trên mặt đất.

Mọi người kinh hãi nhìn khe rãnh, nhát kiếm vừa rồi mà chém lên người họ thì sẽ bổ đôi người ra cũng không chừng.

“Vị Tức tiểu thư, sáng sớm ngày ra không cần phải tức giận thế chứ?” Hội trưởng gạt quần áo bị kiếm khí thổi bay tung xuống, tinh đồ dưới chân chậm rãi xoay tròn.

Màu lam nhạt dần dần hiện lên trong mắt hắn, càng nhìn càng biến thái.

“Anh gợi đòn trước mà.” Nếu anh mà không bỏ thi thể nằm đó không xử lý, lại còn đi bắt bẻ chuyện đồng phục với ông thì ông sẽ đánh sao?

Thời gian của ông đây quý giá như thế, lấy đâu ra lúc nào tâm tình với biến thái chứ?

“Hội trưởng, cô ta thật sự chẳng coi ai ra gì.” Thành viên của Hội Học sinh vội vàng trốn tới sau lưng Hội trưởng, gương mặt tràn đầy căm giận khiển trách Thời Sênh.

Người này cứ hễ một lời không hợp là ra tay.

“Mặc đồng phục là quy định của nhà trường.” Hội trưởng không hề nao núng, vẫn mỉm cười rất tươi.

Thời Sênh nhéo nhéo ngón tay, thật muốn lao lên xé xác tên biến thái này.

“Tôi đã sớm đạt được thành tựu bị đuổi học rồi, anh cứ bắt bẻ tôi mãi thì thấy vui lắm sao?” Thời Sênh cười lạnh, “Giờ tôi ở đây là do Mục gia tạo áp lực, dù cho anh có ghi tội hơn nữa thì có thể đuổi tôi ra ngoài được ư?”

“Không thể.”

Thời Sênh giận, “Thế anh túm tôi không tha làm gì?”

“Chơi vui.”

Thời Sênh: “…”

Chơi vui ông nội mày!

Kiếm của ông đâu?

Thời Sênh lại vung kiếm chém tên Hội trưởng. Hội trưởng nghiêng người tránh đi, theo động tác của hắn một luồng gió ở giữa tràn ra, nhanh chóng vây lấy Thời Sênh.

Gió này rất êm dịu, cho người ta có cảm giác chẳng có lực sát thương gì, giống hệt với cảm giác mà người ta cảm nhận được từ gã Hội trưởng.

Nhưng mà khi họ tới gần sẽ thấy từng đợt gió phân tán thành vô số sợi dây mảnh nhỏ, đan xen dày đặc, trói lấy người ở giữa.

Hội trưởng chỉ cần dùng một ý niệm thì người ở bên trong sẽ bị cắt thành vô số mảnh nhỏ.

Nhưng hiện giờ…

Thời Sênh đã bị vây ở chính giữa.

“Hội trưởng thật lợi hại…”

“Biết ngay là Hội trưởng sẽ không sợ Vị Tức. Hội trưởng của chúng ta là lợi hại nhất.”

Một đám fan não tàn ở sau lưng không ngừng lên tiếng sùng bái gã Hội trưởng.

“Vậy thì sợ các người phải thất vọng rồi, người lợi hại nhất chắc chắn là tôi.” Ngay cả biến thái cũng có fan não tào, sao cô lại không có. Ghét rồi!

Thời Sênh nói xong câu đó, thiết kiếm bắn về phía trước. Mũi kiếm đụng vào dây nhỏ, dây nhỏ khẽ uốn lượn cực kỳ dẻo dai. Kiên trì được khoảng ba giây, sợi dây thứ nhất bị đứt, tiếp theo là sợi thứ hai…

Tất cả những sợi dây nhỏ đều biến thành luồng gió màu xanh rồi biến mất trong không khí.

Mọi người: “…”

Hội trưởng vậy mà lại…

Hội trưởng bị buộc lùi về sau một đoạn. Đối với việc Thời Sênh có thể phá được chiêu thức của mình, hắn cũng không hề cảm thấy kinh ngạc, ngược lại còn thu tinh đồ về, hơi nghiêng người, “Vị Tức tiểu thư, chuyện hôm nay tôi sẽ coi như không thấy. Đương nhiên, cô cũng nên coi như chưa thấy gì.”

Hội trưởng chỉ vào thi thể dưới mặt đất.

Thời Sênh nghi hoặc nhìn hắn mấy lần, tên biến thái này muốn làm gì?

Chẳng lẽ hắn biết không đánh thắng được cô à?

Thời Sênh còn muốn đánh tên biến thái này thêm một trận, nhưng khi nhìn thấy Mục Vũ đang đi về phía này thì lập tức thu kiếm lại, “Có bản lĩnh thì tan học đừng có trốn!”

Hội trưởng: “…”

Thời Sênh đi nhanh về phía Mục Vũ. Mục Vũ ngừng lại ở phía xa, liếc nhìn về phía gã Hội trưởng. Chờ đến khi Thời Sênh lại gần rồi, hắn đã thu lại tầm mắt tự lúc nào.

“Hắn tìm em gây chuyện à?” Mục Vũ chủ động hỏi một câu.

“Có thể là thế.”

Có thể là thế?

Ý là gì?

“Em không chắc lắm.” Thời Sênh cũng không biết đây chỉ là trùng hợp hay hắn đứng sẵn ở đó để chờ cô nữa.

Mục Vũ xoay người, “Sau này đi lối cổng chính đi, ít chạm mặt với hắn thôi.”

Thời Sênh nhướng mày, “Anh sợ hắn thế à?”

Mục Vũ nghiêng đầu: “Sợ? Không…”

Dường như hắn đang suy nghĩ xem phải dùng từ gì để nói, một hồi lâu sau mới phun ra mấy chữ, “Hắn rất phiền.”

Thời Sênh: “…” Không hổ là BOSS vai ác, trong mắt hắn thì biến thái cũng chỉ là rất phiền mà thôi.

Bản cô nương chịu phục rồi!

Hôm nay Hội Học sinh ra mặt thể hiện sự tồn tại cũng làm Thời Sênh nhớ lại chuyện trước đây.

Những người bắt nạt Mục Vũ lúc trước, cô sẽ từng bước thu thập.

Có rất nhiều người có sẵn trong trí nhớ của Vị Tức, có rất nhiều người là Thời Sênh ép hỏi được. Tóm lại chỉ cần là người đã từng động vào Mục Vũ thì sẽ bị Thời Sênh dạy dỗ hết một lượt.

Lần trước bọn chúng động vào Mục Vũ thế nào thì cô sẽ trả lại y như thế, đương nhiên… mấy lần thì chưa biết được, cái đó phải tùy tâm trạng của cô.

Thật cảm ơn cái trường học kỳ lạ này, chỉ cần không đánh chết thì sẽ không sao cả.

Điều duy nhất làm Thời Sênh khó chịu đó là gã Hội trưởng đó lại chưa từng động vào Mục Vũ, muốn đánh hắn cũng chẳng có cớ gì.

Vị Hội trưởng đại nhân này thường không ở trường học, nghe nói ra bên ngoài tịnh ma tu hành.

Tịnh ma tu hành chính là chạy khắp các nơi tiêu diệt ác ma.

Tục xưng là công du.

Sắp tới sẽ tổ chức thi đấu nên Hội trưởng cần phải về chủ trì đại cục.

***

Hội Học sinh.

Hôm nay là hội nghị thường kỳ, Hội trưởng ngồi chính giữa bên trên, những người khác phân ra ngồi ở hai bên.

Lúc này, bọn họ đang thảo luận vấn đề Thời Sênh đánh người.

“Hội trưởng, có phải Vị Tức bị điên rồi không? Vẫn luôn nhằm vào chúng ta, mà nhà trường lại bắt chúng ta áp xuống, chẳng lẽ chúng ta cứ nhẫn nhịn để bị đánh à?”

“Nếu cứ tiếp tục mặc kệ thế này, liệu có phải cô ta sẽ đánh hết lượt người của Hội học sinh chúng ta không?”

“Vị Tức thật quá quắt! Không biết người của Mục gia bị đứt cọng dây thần kinh nào nữa…”

Hội trưởng nâng tay lên, một đám người đang mồm năm miệng mười lập tức im lặng.

Lúc này, Hội trưởng mới thong thả nói: “Cô ta đang báo thù cho Mục Vũ. Lúc tôi không ở trường, các cô cậu đã làm gì thì đều rõ ràng hết trong lòng. Giờ cô ta có Mục gia chống lưng, tôi cũng không làm gì được, nếu không phục thì tự đánh lại đi.”

Mọi người: “…” Lật bàn! Nếu bọn họ có thể đánh lại được thì còn ngồi đây oán giận sao?