Bổ Thiên Ký

Chương 90: Thân thích

Đây không phải lần đầu tiên Vinh Tuệ Khanh nghe câu “Lấy tâm ma ra thề”. Lần trước, Ngụy Nam Tâm vì muốn khiến mọi người tin tưởng cách nói của Đại Ngưu, cũng đã từng kêu Đại Ngưu lấy tâm ma ra3thề, chỉ là bị Bách Hủy cắt ngang, mượn gió bẻ măng.

“Lấy tâm ma ra thề có hiệu lực sao?” Vinh Tuệ Khanh nói thầm.

Khẳng Khẳng nhỏ tiếng đáp: “Có chứ, đương nhiên là có.”

Vinh Tuệ Khanh nhớ hình như trước đây ông1nội cũng từng đề cập với cô, nếu tu sĩ dùng tâm ma thề thì sẽ trịnh trọng và có hiệu quả.

Nhưng danh dự của Minh Nguyệt thì thật sự quá kém.

Lúc trước thì mưu tính ỷ thế hiếp người, cướp Khẳng Khẳng3từ tay cô. Sau đó cô đã cứu cô ta một mạng, cô ta lại đứng một bên không muốn giúp đỡ, ngược lại còn muốn cướp đi yêu đan của ly miêu yêu. Khẳng Khẳng vì cứu mình, cào lên mặt cô3ta, cô ta liền giận dữ suýt nữa lấy mạng cô.

Nếu không phải mình nhắc đến con của cô ta, không chừng bây giờ mạng mình đã mất dưới trường kiếm của cô ta rồi.

Vinh Tuệ Khanh nghiêng đầu nhìn Sở Sở nằm9trong trận pháp, suy tính cả buổi, mới bàn với Khẳng Khẳng: “Hay là như vậy đi, ta sửa đổi trận pháp một chút, đến buổi chiều giờ Dậu ba khắc, trận pháp sẽ tự động biến mất. Đến lúc đó, cô ta có thể nhìn thấy con gái mình. Đồng thời trong lúc đó, hẳn là chúng ta đã đi được rất xa rồi.”

Bây giờ chắc có lẽ là giờ Mão sáng sớm, chính là 5 giờ hơn, giờ Dậu buổi chiều là 5 giờ hơn. Cũng có nghĩa là cô và Khẳng Khẳng còn sáu canh giờ để có thể rời xa nơi này.

Khẳng Khẳng gật đầu, bất luận đề nghị gì của Vinh Tuệ Khanh nó cũng đều vô cùng ủng hộ.

Vinh Tuệ Khanh đã quyết định, bèn đi ra đứng trước trận pháp, nói với Minh Nguyệt đang quỳ: “Ngươi lấy tâm ma ra thề đi.”

Minh Nguyệt nhìn xung quanh Vinh Tuệ Khanh: “Con gái ta đâu? Không nhìn thấy con gái đừng mong ta thề!”

Vinh Tuệ Khanh quay đầu chỉ nơi phía sau lưng mình nói: “Con gái ngươi ở chỗ đó. Nếu bây giờ ngươi lấy tâm ma thề, đến giờ Dậu ba khắc buổi chiều, thì ngươi có thể nhìn thấy con gái mình.”

“Như vậy sao được? Nếu ngươi lừa ta thì sao?” Minh Nguyệt tái mặt, cuối cùng nói ra thực tế sự tình: “Ta nói thật với ngươi, con gái ta là huyết mạch duy nhất của đại tu sĩ vừa mới Hóa Thần - Tư An. Nếu ngươi làm hại nó, ngươi đời này, không, kiếp sau, kiếp sau nữa của ngươi, ta có thể đảm bảo, ngươi sẽ gặp phải kết cục vô cùng thê thảm.”

Khóe mắt Vinh Tuệ Khanh không khống chế được mà giật giật. Sở Sở là con gái của Tư An?!

Nếu như vậy, cô quả thực không thể đụng vào...

Biểu cảm của Vinh Tuệ Khanh vô cùng phức tạp, nhưng khiến cô vì đối phương là con gái nhà quyền quý mà khúm múm nịnh bợ, cô vẫn không làm được.

Cùng lắm thì không cho cô nhóc đó ăn độc dược thôi...

Trong lòng Vinh Tuệ Khanh tự cười nhạo mình một phen, thản nhiên nói với Minh Nguyệt: “Là các ngươi động vào ta trước, bây giờ ngược lại đều đổ lỗi lầm lên ta. Tư đại nhân luôn ghét cái ác như thù, xử sự công bằng, ta ăn ngay nói thẳng đường đường chính chính, có gì phải sợ? Không tin thì đến gặp Tư đại nhân, mọi người cùng nhau đối chất.”

Minh Nguyệt sửng sốt, đứng dậy, ánh mắt lóe lên hỏi: “Ngươi biết Tư An?”

“Có duyên gặp mặt một lần.” Vinh Tuệ Khanh tỏ vẻ mất tự nhiên trả lời. Thời điểm hiện giờ, cô cũng không còn cách nào, thoát khỏi hai mẹ con này rồi nói sau.

Minh Nguyệt hoài nghi đánh giá Vinh Tuệ Khanh. Tướng mạo con nhóc này xấu xí, hơn nữa tuổi nó quá nhỏ, Tư An chắc chắn sẽ không có hứng thú với nó. Chẳng lẽ có hứng thú với chị hay mẹ của nó?


“Xin hỏi quý danh của cô nương? Trong nhà còn có ai? Mẫu thân, tỷ tỷ đâu?” Minh Nguyệt thay đổi thái độ, đặc biệt thân thiết hỏi.

Vinh Tuệ Khanh nhíu mày: “Nhà của ta có ai liên quan gì đến ngươi?” Nói xong nhìn Minh Nguyệt, bày ra dáng vẻ thản nhiên: “Đều là người quen, hôm nay coi như không đánh không quen. Ta không cần ngươi phải thề nữa. Bà ở đây đợi đi, giờ Mão ba khắc, con gái của bà nhất định sẽ xuất hiện.” Nói xong, bèn dùng giày ngàn dặm, chạy về hướng bên ngoài rừng Hắc Tùng như môt cơn gió.

Minh Nguyệt có ý định muốn giữ cô bé lại, nhưng nhìn thấy đối phương có vô vàn bảo vật, còn có năng lực vượt cấp chiến đấu ngang hàng với ly miêu yêu, hơn nữa trông có vẻ như quen biết với Tư An. Bất kể là chị hay mẹ của cô bé, trước khi dò ra chân tướng rõ ràng, cô ta đều không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Cô ta đành nhìn đối phương lách mình biến mất ở bãi đất trống trong rừng với gương mặt đầy lo lắng.

Thực ra Minh Nguyệt cũng không lo Vinh Tuệ Khanh sẽ lừa cô ta. Nếu cô bé thật sự dám làm như vậy, thì cô bé sẽ phải hứng chịu sự giận dữ của Tư An… Cô ta bèn an tâm ngồi xuống, chờ đến giờ Dậu ba khắc.

Vinh Tuệ Khanh vội vàng đem Khẳng Khẳng rời khỏi rừng Hắc Tùng, lo lắng Minh Nguyệt sẽ đuổi theo.

Ra khỏi rừng Hắc Tùng, đi dọc theo dòng suối nhỏ về hướng Đông, cuối cùng cũng đến đường lớn.

Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy xe cộ và người đi đường đông đúc hơn mới thở ra một hơi thật dài, lấy tay áo lau mồ hôi.

Trận giao đấu hôm qua thật sự quá hao tốn thể lực. Vinh Tuệ Khanh cảm thấy rất đói, vừa đi vừa nhìn xung quanh, muốn tìm một quán ăn để ăn một bữa.

Đây là con đường phải đi qua để đến sơn trang Dư Nga. Những người đi đường này đa phần đều là người đi tham gia đại điển thu nhận đồ đệ của ba đại phái, kết bạn tụ thành nhóm để đi, đương nhiên cũng có người đi lẻ loi một mình.

Cũng có một số người còn đem theo linh sủng giống như Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh và Khẳng Khẳng lập tức giống như những giọt nước nhỏ bé hòa vào biển lớn, trở nên mờ nhạt.

Lúc không gây chú ý, chính là lúc an toàn nhất.

Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ thở phào, đi theo đoàn người đi vào một quán ăn bên đường.

Đúng vào giờ ăn trưa, người dừng chân rất đông.

Có người tiền của nhiều ăn to nói lớn, bao hết cả nhã gian, đang cùng đám người đi theo hò hét om sòm, cụng ly qua lại. Cũng có người chỉ đòi chủ quán một chén nước ấm, lặng lẽ ngồi ở bàn lộ thiên bên ngoài, ăn lương khô tự mang theo.

Vinh Tuệ Khanh không muốn quá nổi bật, chỉ lấy ra vài đồng, mua một tô canh trứng cho Khẳng Khẳng ăn. Còn mình thì lấy màn thầu đã khô cứng trong tay nải ra, gọi một chén nước ấm ăn kèm.

Màu thầu nguội lạnh cứng như đá, Vinh Tuệ Khanh phải dùng nước ấm làm mềm đi mới ráng nuốt vô bụng. Chẳng qua, cứ cho là dùng nước nóng, thì cũng vẫn nghẹn đến nước mắt lưng tròng.

Khẳng Khẳng cũng đói muốn chết, cắm đầu vô chén, húp sột sột.

Cả quán ăn hồn ào la hét ầm ĩ, vài tiếng chít chít quen thuộc lọt vào tai Khẳng Khẳng, cũng truyền vào tai Vinh Tuệ Khanh.

Khẳng Khẳng ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh.

Chỉ thấy ở cầu thang lầu hai, xuất hiện hai con sóc, dường như cũng không khác mấy với Khẳng Khẳng. Chỉ là nhìn không thông minh lanh lợi bằng Khẳng Khẳng, cũng không giống dáng vẻ có tu vi, được mở linh trí rồi.


Vinh Tuệ Khanh nhìn, cười với Khẳng Khẳng: “Thế nào lại gặp thân thích của ngươi.”

Hai mắt Khẳng Khẳng lóe lên, bất chấp tiếp tục ăn canh, hướng về phía lầu hai kêu chít chít hai tiếng

Hai con sóc trên lầu hai nghe thấy tiếng của Khẳng Khẳng, đáp lời lại, đi xuống lầu chạy lại chỗ bàn bọn họ.

Vinh Tuệ Khanh cười nhìn Khẳng Khẳng và hai con sóc chào hỏi nhau. Hai con sóc đó thật sự không có tu vi, lời của bọn chúng Vinh Tuệ Khanh hoàn toàn nghe không hiểu.

“Đại Hoa! Tiểu Hoa! Các ngươi đi đâu vậy?” Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ trên lầu hai vọng lại.

Toàn thân Khẳng Khẳng run lên, mạnh mẽ khống chế bản thân mới không ngẩng đầu nhìn lên lầu hai.

Hai con sóc kia lại vểnh tai lên nghe rồi chạy nhanh quay về.

Giọng nói của Khẳng Khẳng truyền đến tai Vinh Tuệ Khanh: “Bọn nó là đi theo người của La gia ở Thiên Thủy đến. La gia của Thiên Thủy có một người con gái đột nhiên rất có hứng thú với đám sóc chúng ta. Đi khắp nơi tìm một con sóc tên ‘Tiểu Hoa’. Nàng ta tìm thấy hai con, đặt tên cho chúng thành Đại Hoa và Tiểu Hoa. Nghe hai chúng nó nói, dường như cô nhóc đó vẫn chưa vừa lòng, vẫn tiếp tục tìm ‘Tiểu Hoa’ thật sự.” Biểu cảm của Khẳng Khẳng có chút phẫn nộ.

Trái tim Vinh Tuệ Khanh nhảy lên hai nhịp, thấp giọng nói: “Không phải là tìm ngươi chứ?” Thật may mình đã đổi tên cho Tiểu Hoa rồi.

Mặt Khẳng Khẳng hiện ra biểu cảm hoang mang, nghĩ rất lâu, mới kiên định nói: “Bây giờ ta tên Khẳng Khẳng, không phải là Tiểu Hoa. Ta không biết nàng ta.” Sau đó nó cảnh cáo Vinh Tuệ Khanh: “Ngươi đừng nói lung tung.”

Vinh Tuệ Khanh gật đầu, vội nói: “Đương nhiên là không rồi.” Sau đó cô giục Khẳng Khẳng: “Ngươi mau ăn tiếp đi, nguội rồi không ngon nữa.”

Khẳng Khẳng vùi đầu tiếp tục ăn.

Vinh Tuệ Khanh cầm cái màn thầu, không an lòng mà ăn tiếp. Cô âm thầm suy nghĩ, tại sao con gái Thiên Thủy La gia muốn tìm con sóc tên Tiểu Hoa, là trùng hợp hay có nguyên nhân khác.

Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ quá nhập tâm, không nhận thức được bóng dáng cao lớn đang đi lại, đứng trước bàn cô, chặn đi ánh sáng.

“Nhóc ăn cái gì đấy? Chẳng lẽ rời khỏi ta, nhóc đi làm ăn mày xin cơm rồi sao?” Âm thanh còn sắc lạnh hơn cả sự lạnh cứng của màn thầu truyền đến tai Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh rùng mình, từ từ ngẩng đầu nhìn phía trước bàn.

Đó là một người đàn ông cao lớn, mặc trường sam xanh đen, bên hông đeo đai lưng Mặc Ngọc, treo một tấm ngọc bội Bỉ Mục Ngư, thân hình cao lớn, che mất ánh sáng trước bàn.

Vinh Tuệ Khanh híp mắt nhìn sang cho kĩ.

Đập vào mắt là đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, đang nhìn mình thật chăm chú. Lông mi dài và dày, đuôi lông mày hơi nhếch lên, tóc tai gọn gàng, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, mặt không cảm xúc.

Chính là La Thần đã lâu không gặp.

Chỉ là y không còn khiến cho người ta có cảm giác ấm áp như gió xuân nữa mà lại là xa cách lạnh lùng.

Vinh Tuệ Khanh mừng rỡ đứng lên, vui mừng kêu một tiếng “Thần thúc” sau đó mời y ngồi xuống.

La Thần có chút ngạc nhiên, hỏi ngược lại: “Nhóc còn nhớ ta sao?”

“Tại sao không nhớ được chứ?” Vinh Tuệ Khanh không hiểu: “Người là Thần thúc, La Thần, đúng không? Ta không nhận nhầm người đâu.”

Chân mày La Thần cau lại, y biết, dáng vẻ của y không hề giống so với trước đây, Vinh Tuệ Khanh sao mới nhìn đã nhận ra được y?! Y còn cho rằng phải giải thích rõ ràng mới khiến cô bé tin tưởng...

“Thần ca, đây là ai?” Một cô gái mặc áo màu tím nhạt đi đến, đứng bên cạnh La Thần, cười gật đầu với Vinh Tuệ Khanh: “Xin chào, cô nương quen biết Thần ca sao?”

Vinh Tuệ Khanh cũng cười chào lại: “Thúc ấy là biểu thúc bà con xa của ta. Xin hỏi ngươi là?”

Cô gái tỏ ra ngạc nhiên, quay sang nhìn La Thần: “Thần ca, cô bé là họ hàng sao? Thuộc chi nào? Tại sao muội không hề có ấn tượng gì cả?”