Bổ Thiên Ký

Chương 89: Trận chiến đầu tiên giành thắng lợi

Minh Nguyệt mắt thấy bản thân sắp bỏ mạng trong móng vuốt của ly miêu yêu, thì Nhật Nguyệt Song Câu của Vinh Tuệ Khanh phát ra tia sáng yêu dị dưới ánh trăng, chiếu vào trong mắt đang mở to của Minh3Nguyệt, giống như một vệt sao băng cắt ngang chân trời.

Mặc dù ly miêu yêu nhất thời nổi lên sắc tâm, nhưng toàn thân vẫn trong trạng thái đề phòng.

Đáy mắt Minh Nguyệt đột nhiên chiếu ra một vệt sáng không giống bình1thường khiến ly miêu yêu hồi phục tinh thần, sau lưng ly miêu yêu bỗng lạnh toát.

Không ổn, có người đánh lén!

Ly miêu yêu cũng không quay đầu, từ chỗ đất bằng phẳng nhảy lên không trung, né tránh đòn đánh lén từ3Nhật Nguyệt Song Câu của Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh cũng nhảy lên theo, có sự hỗ trợ của giày ngàn dặm được chế tạo từ da rắn bay, tốc độ của Vinh Tuệ Khanh không hề chậm. Song Câu lóe lên hàn3quang, đã gần vào đến giữa lưng ly miêu yêu.

Ly miêu yêu hít sâu một hơi, tiếp tục bay về phía trước.

Minh Nguyệt thấy vậy liền đưa tay gọi phi kiếm của mình về, nhảy lên thân kiếm, cũng bay lên, đuổi theo9ly miêu yêu.

Ở giữa không trung, Vinh Tuệ Khanh đã chặn được ly miêu yêu. Sử dụng một bộ Song Câu đao pháp, cùng giao đấu với nó.

Minh Nguyệt mỉm cười khoanh tay đứng bên cạnh xem trận chiến.

Song Câu của Vinh Tuệ Khanh là lần đầu tiên giao thủ với người khác, lần trước cùng Sở Sở căn bản không được tính là tỉ thí thật sự. Hiện tại thật sự cùng đối thủ giao đấu, Vinh Tuệ Khanh mới phát hiện kinh nghiệm thực tế của bản thân quá ít, sử dụng Song Câu chưa trôi chảy. Nếu Đồ Sơn Quỹ Họa ở đây, thì dù nàng chỉ có tu vi của Vinh Tuệ Khanh cũng đủ lập tức giết chết ly miêu yêu, nhưng Vinh Tuệ Khanh cứ lóng ngóng, không thể thuận lợi.

Hai người hỗn chiến, bên nào thấp thỏm không yên sẽ luôn có hại.

Chỉ là mặc dù tu vi Vinh Tuệ Khanh còn thấp, nhưng có pháp khí sắc bén trong tay, hơn nữa ý chí kiên trì, càng đấu càng mạnh, Nhật Nguyệt Song Câu càng phát ra càng lưu loát. Mặc dù tu vi của ly miêu yêu cao hơn Vinh Tuệ Khanh rất nhiều, nhưng thứ nhất nó còn phân tâm chú ý Nguyệt Minh đang khoanh tay đứng bên cạnh, thứ hai phát hiện công pháp bản thân thi triển với Vinh Tuệ Khanh giống như núi tuyết gặp ánh mặt trời, không những không có tác dụng, ngược lại bị tan chảy dần dần. Đối phương giống như ánh sáng bình minh xua tan đêm tối, tất cả tai họa đều không thể đến gần.

Giống như bản thân gặp khắc tinh thiên địch vậy.

Từ khi ly miêu yêu xuất đạo đến nay, chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này, trong lòng càng hoảng loạn, dần dần chỉ chống đỡ tạm bợ, lộ rõ là kẻ bại tướng.

Đến cuối cùng, Vinh Tuệ Khanh không vội giết chết ly miêu yêu, mà lấy nó làm đối thủ luyện tay, giúp bản thân lĩnh hội khởi, thừa, chuyển, hợp trong chiến đấu.

Minh Nguyệt thấy ly miêu yêu sắp thua rồi, mới có chút kinh ngạc nhìn Vinh Tuệ Khanh. Tay phải vung một đường kiếm, đảo ngược thân kiếm, nhân có khoảng trống, đâm thẳng một lỗ vào ly miêu yêu.

Toàn thân ly miêu yêu bị Nhật Nguyệt Song Câu của Vinh Tuệ Khanh chém đến thương tích đầy mình. Lúc này đột nhiên cảm nhận được sát ý của Minh Nguyệt, ly miêu yêu ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, phun ra yêu đan màu vàng nhạt, hấp thụ ánh sáng của mặt trăng, lần nữa khởi động yêu đan, phóng ra mị thuật lần cuối cùng, ý đồ làm tan rã ý chí chiến đấu của bọn họ, mê hoặc ý chí của bọn họ, mới có thể bắt bọn họ trở về động phủ.

Mị thuật lần này không thể coi thường.

Minh Nguyệt phát hiện đầu tiên, đạp phi kiếm đã lung lay muốn ngã, nhanh chóng bỏ viên thuốc vào miệng, bản thân bay đến trốn bên cạnh, tách khỏi đòn mũi nhọn của ly miêu yêu.


Vinh Tuệ Khanh không hề có dáng vẻ bị ảnh hưởng, hét lớn một tiếng, vung Nhật Nguyệt Song Câu. Nhật Câu giữ chặt cổ ly miêu yêu, Nguyệt Câu chém vào lưng ly miêu yêu, hai tay tung ra, đầu và trái tim màu đen của nó đều rơi xuống. Thân thể ly miêu yêu như một đống vật nặng, hung hăng rơi xuống mặt đất, làm tung lên những chiếc lá rụng đầy bụi bặm.

Trên không trung, yêu đan màu vàng nhạt của ly miêu yêu mất đi chống đỡ, dừng lại trong không trung phút chốc rồi từ từ rơi xuống.

Yêu đan chính là đồ tốt. Về sau yêu tu linh lực lên cao, lúc tu vi đột phá, có thể lấy yêu đan làm nhân, trực tiếp kết thành kim đan. Không giống tu sĩ Nhân giới, phải tự mình từ không thành có kết ra kim đan.

Minh Nguyệt trốn bên cạnh trông thấy, vội vàng dùng phi kiếm bay lên.

Cô ta ở đây tu hành nhiều năm như vậy, lại theo Tư An đã thấy qua không ít đồ tốt, biết rõ thần thông của yêu tu chủ yếu là luyện vào bên trong nội đan của chúng. Nếu nuốt nội đan của nó, sau đó luyện hóa, mình rất có thể đạt được loại thần thông đó.

Ly miêu yêu có tu vi Trúc Cơ rất hiếm gặp, còn có khả năng biến thân khiến kẻ khác khó có thể đề phòng và công năng phá trận. Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy, đau khổ cô ta phải chịu cả đêm chính bởi vì đợi viên yêu đan này!

Vinh Tuệ Khanh cũng nhìn thấy viên yêu đan, đột nhiên nhớ đến ở đâu đó, cô cũng nhìn thấy viên yêu đan màu vàng nhạt giống như vậy...

Vinh Tuệ Khanh chỉ do dự phút chốc, Minh Nguyệt đã cưỡi phi kiếm từ từ tiếp cận yêu đan.

“Ta giết ly miêu yêu, viên yêu đan này là của ta! Ngươi không thể lấy!” Vinh Tuệ Khanh thấy Minh Nguyệt muốn phỗng tay trên, nhất thời bừng tỉnh. Cô nhanh chóng lấy ra một khối linh thạch nắm trong tay, một mặt bổ sung thêm linh lực, mặt khác khởi động giày ngàn dặm, cũng đuổi theo viên yêu đan.

Minh Nguyệt ở phía trước cười lớn: “Đồ trong thiên hạ thì người thiên hạ đoạt, dựa vào cái gì nói là của ngươi? Có bản lĩnh, ngươi cướp từ trong tay ta đi!” Nói xong, Minh Nguyệt đã ra tay, vận một cỗ hấp lực thu yêu đan về phía mình.

Vinh Tuệ Khanh giận tím mặt: “Ngươi ăn nói ngang ngược! Đừng quên là ta cứu ngươi đó!” Nếu không phải Vinh Tuệ Khanh xông ra Tam Chuyển Tụ Hồn Trận, giao đấu cùng ly miêu yêu, Minh Nguyệt đã bị ly miêu yêu móc tim ra ăn rồi.

Minh Nguyệt lắc đầu ríu rít: “Ta không có nhờ ngươi đến cứu ta, buồn cười...” Một bên nói, yêu đan đã gần cô ta trong gang tấc.

Vinh Tuệ Khanh nghẹn họng nhìn trân trối, cuối cùng cũng đuổi theo không kịp.

Minh Nguyệt cười lớn đem yên đan của ly miêu yêu nắm trong tay, đang muốn nuốt vào, thì một vật nhỏ lông xù đột nhiên từ trên trời rơi xuống, giống như sao chổi xẹt qua đáp lên mặt cô ta.

Móng vuốt sắc nhọn dữ tợn cào lên má phải trắng như tuyết không tì vết của Minh Nguyệt.

“A!” Minh Nguyệt hét lên đau đớn, đầu hướng sang bên cạnh, tay buông lỏng, yêu đan trong tay cũng rơi xuống.

Vật nhỏ lông xù đó thả người, ôm lấy yêu đan đang rơi xuống, nhào lộn mấy vòng, sau đó xinh đẹp nhanh nhẹn ngồi trên vai Vinh Tuệ Khanh.

Chính là con sóc đã đoạt yêu đan từ tay Minh Nguyệt!

Minh Nguyệt trừng mắt nhìn Vinh Tuệ Khanh, trong mắt như bốc lửa.

Cô ta bỏ tay phải đang ôm mặt xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cào mặt của ta! Ta bắt ngươi phải đền mạng!” Nói xong liền giơ phi kiếm lên vọt về phía Vinh Tuệ Khanh.


Khi nãy cô ta đấu với ly miêu yêu cũng không liều mạng như vậy.

Vinh Tuệ Khanh vô cùng kinh ngạc, vừa giơ Nhật Nguyệt Song Câu lên nghênh chiến, vừa nhịn không được nói: “Ngươi không nghĩ đến con gái mình sao? Hôm nay ngươi giết ta, con gái ngươi cũng phải chôn cùng ta!”

Minh Nguyệt thi triển tu vi tu sĩ Trúc Cơ, Vinh Tuệ Khanh phát hiện còn khó đấu hơn cả ly miêu yêu.

Nhất thời không chú ý, trên mặt Vinh Tuệ Khanh cũng bị mũi kiếm của Minh Nguyệt cắt qua một đường thật dài.

Khẳng Khẳng gào thét đinh tai, một ngụm nuốt luôn nội đan ly miêu yêu, không cần mạng mình mà lao về phía Minh Nguyệt.

Khẳng Khẳng cũng không am hiểu chiến đấu, nhưng nhìn thấy máu trên mặt Vinh Tuệ Khanh, Khẳng Khẳng cũng trở nên hung ác.

Vinh Tuệ Khanh gấp gáp, một tay vội vàng túm lấy đuôi nhỏ của Khẳng Khẳng, một mặt khởi động giày ngàn dặm cấp tốc lao xuống, trở về bên trong Tam Chuyển Tụ Hồn Trận.

Minh Nguyệt thấy trên mặt Vinh Tuệ Khanh đã bị mình chém qua, mới nguôi giận dữ. Hơn nữa cô ta lo lắng cho an nguy của con gái, nên không ra đòn hung hiểm.

Nhìn Vinh Tuệ Khanh như giọt sương buổi sớm, biến mất không thấy tung tích ở chỗ đất trống trong khu rừng, sắc mặt Minh Nguyệt âm trầm, đạp lên phi kiếm hạ xuống, nhìn theo phương hướng Vinh Tuệ Khanh mất tích, thấp giọng nói: “Được rồi, con sóc của ngươi cào mặt ta, ta cũng chém lên mặt ngươi rồi, chúng ta hòa nhau. Bây giờ ngươi giao con gái ta ra đây, ta tạm tha ngươi một mạng, thế nào?”

Vinh Tuệ Khanh làm bộ không nghe, trở về bên trong Tam Chuyển Tụ Hồn Trận, cô lấy chiếc khăn từ trong tay nải lau đi vết máu trên mặt mình, lại từ túi càn khôn đại nương mập cho cô lấy ra chút thảo dược, nhai trong miệng, sau đó đắp lên vết thương. Cô không lo cho dung nhan, cô chỉ lo trường kiếm của Minh Nguyệt có độc. Nếu trúng độc thì coi như thất bại trong gang tấc.

Ngồi xếp bằng trên mắt trận, Vinh Tuệ Khanh vận chuyển Húc Nhật Quyết, điều trị thân thể, lại lấy ra một viên linh thạch, nắm trong tay bổ sung linh lực.

Giọng nói của Khẳng Khẳng truyền đến trong đầu cô: “Tuệ Khanh đừng lo, vết thương trên mặt ngươi không đáng ngại, có thể xóa được. Ta nhớ yêu tu phố Hồ Lô có đưa cho ngươi một loại thảo dược có thể xóa được tất cả vết sẹo, tái tạo xương da.”

Vinh Tuệ Khanh mỉm cười, an ủi Khẳng Khẳng: “Ta không có lo, chỉ cần không có độc, thì ta chẳng có gì phải lo cả.”

Bên ngoài trận pháp, Minh Nguyệt cũng khoanh chân ngồi xuống.

Sở Sở vẫn hôn mê.

Một đêm qua đi, tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua cánh rừng, chiếu đến đây.

Vinh Tuệ Khanh biết vết thương trên mặt không có độc, trong lòng buông lỏng. Lúc này mới nhìn rõ bên ngoài có ba thi thể, đều tàn tạ không chịu nổi, vết máu đã khô lại thành màu đen.

Minh Nguyệt thản nhiên lấy ra bùa dẫn lửa, ném lên xác của hai thị nữ đã chết.

Ẩn trong bùa dẫn lửa chính là tam muội chân hỏa, rất nhanh đã đem hai thị nữ thiêu rụi thành tro.

Về phầm thi thể của ly miêu yêu, Minh Nguyệt suy nghĩ, đứng lên, dùng thần thức thăm dò, tìm được một túi càn khôn trên người ly miêu yêu.

Ly miêu yêu đã chết, túi càn khôn đó xem như vô chủ, không giống với túi càn khôn của Vinh Tuệ Khanh được đại nương mập dày công luyện thành, cho dù cô chết đi, túi càn khôn cũng không nhận người khác làm chủ.

Trong túi càn khôn của ly miêu yêu có chút bảo bối, nhưng bây giờ trong mắt Minh Nguyệt cũng chẳng lợi ích gì.

Minh Nguyệt nhớ mong con gái, kêu gọi đầu hàng với Vinh Tuệ Khanh: “... Chỉ cần ngươi thả con gái ta ra, tất cả chuyện hôm qua ta sẽ xem như chưa từng xảy ra. Nhưng nếu như ngươi làm hại con gái ta, ta nhất định làm cho ngươi trên trời dưới đất không chốn dung thân!”

Vinh Tuệ Khanh bĩu môi, không trả lời. Cô không phải con nít ba tuổi, bây giờ thả con gái Sở Sở của cô ta ra, mình lập tức chết không chỗ chôn.

Minh Nguyệt đợi cả buổi vẫn không thấy Vinh Tuệ Khanh trả lời, trong lòng ngày càng sợ hãi. Nếu không có con gái, thì cô ta cũng không còn gì nữa. Đặc biệt với Tư An, lợi thế gì cũng không còn...

“Ta cầu xin ngươi, thả con gái ta ra đi. Ta lạy ngươi!” Minh Nguyệt vừa nghĩ vừa quỳ xuống: “Ta lấy tâm ma thề, nếu ta còn hại ngươi, ta sẽ bị thiên lôi đánh, đời này dừng lại ở Trúc Cơ!”