Phần quà này quả thật không tầm thường.
“Đây là quà ta tặng cho Lục sư thúc. Quà của Lỗ sư tỷ thì ta đã đưa trước rồi, hôm nay sẽ không cho thêm nữa.” Vinh Tuệ Khanh nửa đùa nửa thật nói, sau đó vẫy tay chào bọn họ: “Có việc gì thì cứ truyền tin cho Tông chủ, Tông chủ biết cách liên lạc với ta.”
Bình thường khi tu sĩ bế quan đều sẽ không liên lạc với bên ngoài, nếu không sẽ mất đi ý nghĩa của việc bế quan.
Tuy nhiên, dù sao đây cũng là bên trong Thanh Vân Tông, bất cứ việc gì nên cho Tông chủ biết.
Tông chủ Thanh Vân Tông đương nhiên sẽ giúp đỡ Vinh Tuệ Khanh thu xếp, nhanh chóng tiễn những3người này ra ngoài.
“Ngươi tính khi nào thì bắt đầu ‘bế quan’?” Tông chủ hỏi với ý sâu xa, đương nhiên là đang hỏi cô khi nào sẽ rời khỏi Thanh Vân Tông.
Vinh Tuệ Khanh cười nói: “Ta ra ngoài thì rất dễ dàng, nhưng linh sủng của ta lại khó có thể im hơi lặng tiếng ra ngoài cùng ta được. Cho nên ta thả bọn họ ra trước, chờ tới nửa đêm sẽ tính sau.”
Sáng sớm, Xích Báo, Lang Thất và Khẳng Khẳng đã rời khỏi Thanh Vân Tông. Trước khi đi, bọn chúng nói Vinh Tuệ Khanh sắp bế quan nên cho bọn chúng quay về chỗ ở của mình, không về Thanh Vân Tông nữa.
Ba tổ tông này vừa đi, linh sủng và linh thú bên0trong Thanh Vân Tông đều vội vàng báo tin cho nhau biết, vô cùng vui mừng.
Đặc biệt là Lang Thất, nó là một tổ tông chuyên hoành hành ngang ngược, còn khó chơi hơn cả Vinh Tuệ Khanh - chủ nhân của nó.
Tông chủ gật đầu và đưa cho cô một cái túi: “Đây là một cái túi đựng đồ, nó chứa được nhiều hơn túi càn khôn mà chúng ta thường dùng. Ngươi ở bên ngoài đi lại không tiện, vật này có thể tiết kiệm rất nhiều sức lực cho ngươi.”
Vinh Tuệ Khanh mừng rỡ, truyền linh lực vào trong xem thử. Cô phát hiện không gian của cái túi đựng đồ này ít nhất phải lớn bằng một tòa nhà nhỏ. Túi càn khôn của cô đã5được yêu tu đại nương mập cẩn thận sửa lại, chỗ đặc biệt nhất là không có cách nào xóa bỏ ấn ký của cô, cho dù cô chết, người khác cũng đừng mơ có thể mở được túi càn khôn. Tuy nhiên không gian bên trong lại không khác với loại túi càn khôn được tu sĩ cấp thấp thường dùng, chỉ có kích thước khoảng hai mét vuông. Đương nhiên, nếu là trước đây thì như vậy cũng đủ với Vinh Tuệ Khanh rồi, không chỉ đủ, hơn nữa còn trống ra rất nhiều chỗ.
Nhưng bây giờ cô muốn đi ra ngoài ngao du thì túi càn khôn này không đủ dùng. Ai biết ở bên ngoài cô sẽ gặp phải chuyện gì chứ? Nếu như được thì4cô chỉ hận không thể mang theo cả động phủ của mình.
Đáng tiếc tu vi của cô không đủ, cho dù cô có pháp bảo không gian lớn như vậy cũng không sử dụng được, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Loại pháp bảo không gian lợi hại như vậy sẽ không thể tìm được ở cửa hàng bình thường.
Vinh Tuệ Khanh liên tục cảm ơn Tông chủ.
Ông hỏi: “Ngươi ra ngoài định dùng tên gì?”
Cái tên “Vinh Tuệ Khanh” này đã quá nổi danh trong giới tu hành của Ngũ Châu Đại Lục, không còn là hạng người không tên tuổi nữa.
Để cho tiện thì Vinh Tuệ Khanh tất nhiên sẽ không sử dụng tên này. Hơn nữa, dù cô đối với tông môn đỉnh cấp bằng mặt không bằng9lòng, nhưng cũng phải giữ lại chút mặt mũi cho nhau.
Dù sao đối với loại chuyện này, chỉ cần mình không thừa nhận thì xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ tới lời Tư An từng nói, đột nhiên cô nảy ra ý định, cười nói: “Ta ở bên ngoài sẽ dùng tên giả, là Niệm Thần, La Niệm Thần.”
Tông chủ sửng sốt, chợt nhớ ra đạo lữ song tu của Vinh Tuệ Khanh lúc trước là La Thần đã chết.
“Ài, đúng là người trẻ tuổi, nếu như không qua được ải ‘tình’ này thì đừng mong đi tiếp được trên con đường tu hành. Tuệ Khanh, cho phép ta nói thêm một câu, có tình là chuyện tốt. Đại đạo quá đa tình mới lộ rõ sự vô tình. Nhưng ngàn vạn lần không nên chìm đắm vào trong đó, nếu như không thể nhấc lên đặt xuống một cách thoái mái chuyện tình cảm này thì sẽ rất dễ dàng bị tâm ma lợi dụng.” Tông chủ chậm rãi căn dặn Vinh Tuệ Khanh. “Yêu tu ở bên ngoài cửa tông môn kia cũng vì chờ ngươi đấy thôi? Đã một năm rồi, hắn không quản gió mưa vẫn không chịu rời đi.”
Mão Tam Lang còn ở bên ngoài cửa tông môn sao?!
Vinh Tuệ Khanh giật nảy mình, biểu tình sững sờ.
“Hắn là một đứa trẻ tốt, ta đã đi ra nói chuyện với hắn vài lần, bất luận là đạo tâm hay tu vi thì hắn đều có thể xứng với ngươi. Hay ngươi cân nhắc một chút đi.” Tông chủ giống như một trưởng bối không ngừng lải nhải căn dặn Vinh Tuệ Khanh, giống như muốn dồn hết trách nhiệm còn chưa thực hiện được với con trai nay chuyển sang cho Vinh Tuệ Khanh vậy.
“Cảm ơn lòng tốt của Tông chủ. Tuệ Khanh, à không, Niệm Thần đã biết.” Vinh Tuệ Khanh thở dài, tiễn Tông chủ rời đi.
Sau khi trở lại động phủ của mình, Vinh Tuệ Khanh tự tay niêm phong tất cả cửa, sau đó một mình tiến vào trong mật thất.
Cô sẽ phải bế quan trong mật thất này một trăm năm.
Một trăm năm với người bình thường không có tu vi là tuổi thọ cả cuộc đời.
Nhưng đối với tu sĩ, đó chỉ là một cái nháy mắt trong những năm tháng tu luyện dài đằng đẵng mà thôi.
Vinh Tuệ Khanh ngồi xuống, khoanh chân, nhắm mắt hít thở điều tức, tu luyện Húc Nhật Quyết.
Sau khi ra khỏi động phủ của Vinh Tuệ Khanh, Tông chủ không quay lại động phủ của mình mà đi tới bên ngoài cửa Thanh Vân Tông. Bởi vì đang mải suy nghĩ, Tông chủ không nhận ra có một nữ tu mặc váy màu xanh đứng ở dưới cây lớn cách động phủ của Vinh Tuệ Khanh không xa. Người đó chính là Lỗ Oánh Oánh.
Nhìn thấy Tông chủ ra khỏi động phủ của Vinh Tuệ Khanh, Lỗ Oánh Oánh đi ra khỏi chỗ nấp sau cái cây lớn, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa động phủ.
Vinh Tuệ Khanh này đang làm trò gì vậy?
Với hiểu biết của nàng ta về Vinh Tuệ Khanh, tính cách của cô ta hoàn toàn khác với đời trước, cô ta có thể ngoan ngoãn nghe lời bế quan luyện công như vậy sao?
Mình bị cô ta chỉnh thảm như vậy, lần đầu tiên thiếu chút nữa bị hủy mất gương mặt, sau đó lại bị hạ cấm chế, ban đầu còn tưởng rằng cả đời này sẽ không thể thay đổi được.
Nhưng không ngờ, chẳng biết Vinh Tuệ Khanh ăn nhầm thuốc gì mà chịu giải cấm chế cho mình!... Có lẽ Vinh Tuệ Khanh yếu đuối của đời trước đã trở về...
Ngươi muốn làm người tốt, vậy cũng đừng trách người khác ra tay báo thù!
Lỗ Oánh Oánh cười âm hiểm.
Đời trước mình có thể hại Vinh Tuệ Khanh thảm như vậy, đời này vẫn có thể làm được!
Trời làm bậy còn có thể tha thứ, nhưng tự mình làm bậy thì không thể sống được đâu!
Vinh Tuệ Khanh giải cấm chế cho mình tức là bản thân cô ta tự làm bậy!
Vậy cứ để người phụ nữ xấu xí tự cho mình thông minh này tự tìm đường chết!
Từ đầu tới cuối mình chưa từng nghĩ sẽ buông tha cho Vinh Tuệ Khanh. Cho dù là lúc mình bị cô ta hại thảm nhất cũng không bao giờ buông tha. Nàng ta biết mình sống lại trở về, trừ việc làm đạo lữ song tu với Lục sư thúc thì việc thứ hai là muốn hành chết Vinh Tuệ Khanh, nếu không nàng ta sống lại còn có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ phải đi lại con đường giống hệt với trước đây sao?
Nàng ta có thể ngu như vậy sao...
Lỗ Oánh Oánh liếc mắt nhìn động phủ của Vinh Tuệ Khanh lần cuối, cơ thể khẽ động và biến mất khỏi tán cây lớn.
...
Mão Tam Lang vẫn ngồi khoanh chân trên tảng đá lớn bên cạnh con đường núi, tập trung tu luyện.
Trải qua một năm dầm mưa dãi nắng, da của Mão Tam Lang đã đen hơn, đường nét trên gương mặt càng rõ hơn. Một năm qua cậu đã trưởng thành, vẻ hiếu động của người thiếu niên đã được thay thế bởi sự thận trọng và hướng nội của người trưởng thành.
Cho dù đại nương mập có đứng ở chỗ này, nhìn thấy bộ dạng của cậu cũng phải dụi mắt mới có thể nhận ra cậu thật sự là ai.
“Tam Lang, ngươi cứ như vậy cũng không phải cách.” Tông chủ chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Mão Tam Lang.
Mão Tam Lang mở mắt, cúi đầu vái chào Tông chủ: “Cảm ơn Tông chủ đã không đuổi đi.”
Tông chủ thở dài: “Ta đang tích phúc cho đứa con trai không nên thân của mình thôi.”
Mão Tam Lang cười không nói gì, chỉ im lặng nhìn Tông chủ.
Tông chủ không mở miệng, cũng không nhìn cậu mà ngẩng đầu nhìn đám mây trắng bay qua trên bầu trời.
Có một giọng nói rất khẽ lặng lẽ vang lên trong tai của Mão Tam Lang.
Mão Tam Lang quá khiếp sợ, vẻ mặt không ngừng thay đổi.
“... Đúng là như vậy đấy. Chuyện ta có thể giúp ngươi thì cũng đã giúp rồi, ngươi tiếp tục ở lại đây chờ cũng không có ý nghĩa gì cả.” Tông chủ mỉm cười gật đầu, rồi biến mất không thấy bóng dáng nữa.
Hóa ra cô sắp đi...
Trong lòng Mão Tam Lang cảm thấy hoang mang.
Ban đầu cậu còn tưởng rằng mình cứ canh giữ ở chỗ này, cho dù cô không chấp nhận, nhưng chỉ cần nghĩ cô không cách mình quá xa là cậu sẽ bình tĩnh tiếp tục tu luyện.
Nhưng nào ngờ ngày hôm nay cậu nhận được tin tức như thế.
Cậu biết, tin tức này rất bí mật và quan trọng đối với Thanh Vân Tông, nhưng Tông chủ không hề do dự báo cho cậu biết.
Tâm trạng Mão Tam Lang cũng lo lắng không yên giống như Vinh Tuệ Khanh.
Biết Vinh Tuệ Khanh sắp đi nhưng cậu không thể đi theo cô, ít nhất cũng không thể cùng lúc biến mất khỏi chỗ này.
Nhưng cậu sẽ đợi cô rời khỏi đây, sau đó len lén rời đi là được.
Lúc nửa đêm, Vinh Tuệ Khanh mang theo cỏ ẩn thân, bóp nát một lá phù thuấn di của mình và biến mất khỏi mật thất. Khi xuất hiện lại, cô đã ở trên một con đường nhỏ cách Thanh Vân Tông trăm dặm.
Gió thổi tới mang theo vị mặn của biển.
Phía trước con đường nhỏ là biển Trầm Tinh.
Sau nửa năm tìm hiểu, Vinh Tuệ Khanh được Tông chủ cho biết bè nổi đã trở thành bảo vật kỳ lạ không có chủ, vẫn luôn trôi nổi trên biển Trầm Tinh.
Cô muốn tìm được quan tài thủy tinh của La Thần thì phải có bè nổi giúp đỡ.
Đêm khuya vắng người, gió thổi làm những bụi cây nhỏ xung quanh con đường mòn vang lên những tiếng xào xạc.
Vinh Tuệ Khanh sốt ruột bước nhanh tới chỗ hẹn với các linh sủng của mình.
Chít chít... Chít chít... Chít chít...
Trong bầu trời đêm quang đãng vọng tới vài tiếng côn trùng mùa thu kêu rả rích.
Vinh Tuệ Khanh chỉ cảm thấy trên trán xuất hiện vài vạch đen.
Bây giờ là mùa xuân có được không!... Giả vờ cái gì không được, hết lần này tới lần khác lại đi giả vờ tiếng côn trùng mùa thu kêu thế hả?
Nếu bị người khác nghe được chắc chắn sẽ nhận ra ở đây có vấn đề!
Vinh Tuệ Khanh bực bội ho khan vài tiếng, lãnh đạm nói: “Ra đi.”
Lang Thất nhảy ra ngoài lùm cây, nói với vẻ nịnh hót: “Cuối cùng thì chủ nhân cũng tới rồi.”
Từ phía sau bụi cây, Xích Báo với Khẳng Khẳng trên vai cũng bước ra.