Nàng ta làm nhiều chuyện như vậy, lên trời xuống đất, dùng hết mọi thủ đoạn, chẳng lẽ vẫn không thể thay đổi tất cả những điều này sao?
Từ lồng ngực nàng ta dấy lên một cơn tức giận, hận không thể kéo chủ thần đã chết sớm ra ngoài lấy roi đánh một trận!
Chủ thần thì giỏi lắm sao?
Cuối cùng chẳng phải vẫn không thoát khỏi số phận bị tan thành mây khói sao?!
Vì sao? Vì sao không thể để nàng ta được toại nguyện chứ?!
Toàn thân nàng ta run rẩy, tay phải gần như không cầm chắc được lưỡi liềm dài.
Khí huyết trong cơ thể không ngừng dâng lên, cổ họng cũng thấy tanh mùi máu.
Phụt!
Một dòng máu tươi phun ra ngoài.
Răng nanh trong miệng bắt đầu mọc dài ra, dần dần lòi3ra khỏi đôi môi của nàng ta.
Nàng ta nghiến răng rồi cắn vào cánh tay mình, hút máu ừng ực, nhưng chân không hề dừng lại, thân hình quỷ mị bay vọt về phía trước. Chỉ với mấy lần chớp hiện nàng ta đã đi tới khu vực gần biển Trầm Tinh.
Nhưng khi đến nơi, nàng ta chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng cao lớn của La Thần bước vào Giới Chi Môn
“Không...! Ngươi trở lại cho ta! Thần...!!!”
Trong khoảng không phía trên mặt biển vang vọng tiếng hét khàn khàn đầy thê lương của nàng ta.
Giới Chi Môn ầm một tiếng khép lại.
Bầu trời trở về lại trạng thái ban đầu.
Mây đen tản đi, mặt trời lại tỏa ánh sáng vàng.
Trên biển Trầm Tinh gió êm sóng lặng, ngay cả bè nổi vừa rồi0cũng biến mất không còn vết tích.
Trên mặt biển bao la vạn dặm, mấy con hải âu trắng bay qua, lượn vòng quanh nàng ta.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, đôi mắt nàng ta vô thức hướng về phía biển Trầm Tinh.
Chiếc quan tài thủy tinh ngủ say dưới đáy biển kia không thể thoát khỏi tầm mắt của nàng ta.
Nàng ta nhẹ nhàng nâng cánh tay lên.
Nước biển xanh thẳm lập tức tách ra hai bên, lộ ra một con đường lớn đi xuống đáy biển.
Nàng ta cầm theo lưỡi liềm, từng bước đi về phía đáy biển, tới bên cạnh chiếc quan tài thủy tinh kia.
“Ngươi cũng đi rồi còn để lại một ảo ảnh làm gì?” Nàng ta chậm rãi ngồi xuống, quỳ gối trước quan tài thủy tinh, nhìn bóng người5đang ngủ say trong quan tài, đột nhiên nước mắt rơi xuống như mưa. Nàng ta không kìm được nhào qua, ôm lấy chiếc quan tài thủy tinh khóc rống lên.
Mặc dù nàng ta biết đây là ảo ảnh, cũng biết người ở bên trong đã đi, nhưng vẫn không nhịn được thu ảo ảnh quan tài thủy tinh vào bên trong túi càn khôn của mình rồi mang nó trở lại Vấn Tiên Lâu, căn dặn thuộc hạ: “Ta muốn bế quan, tuyệt đối không được quấy rầy ta... Cho dù Vấn Tiên Lâu này có sập xuống cũng không được quấy rầy ta, có nghe thấy không?!” Nàng ta nói xong thì đột nhiên biến mất trước mặt thuộc hạ.
Đối với thuộc hạ ở Vấn Tiên Lâu thì sự tồn tại của nàng4ta giống như một vị thần. Không ai dám chống lại mệnh lệnh của nàng ta, thậm chí còn không dám có bất kỳ suy nghĩ phản kháng nào... Bởi vì người không phục tùng nàng ta, dù chỉ là suy nghĩ thoáng qua trong lòng đều không thoát khỏi cặp mắt của nàng ta.
Người không phục tùng đều bị nàng ta tiêu diệt, những người còn lại dĩ nhiên là những người đã hoàn toàn thuần phục.
...
Biển Trầm Tinh phát sinh biến cố làm kinh động đến một số tu sĩ cao cấp.
Nhưng khi bọn họ đi tới biển Trầm Tinh thì không thấy có gì khác thường.
Thanh Vân Tông phái vài nhóm người đi điều tra những tu sĩ cướp giật đan dược và cả cái bè nổi xuất quỷ nhập thần kia,9nhưng không nhận được bất kỳ tin tức chính xác nào.
Rất nhiều ngư dân trên biển và tu sĩ đi qua biển Trầm Tinh thường xuyên nhìn thấy một bè nổi không có một bóng người lơ lửng phía trên biển Trầm Tinh.
Ban đầu rất nhiều tu sĩ không biết bè nổi đó là bảo vật kỳ lạ, mãi đến khi nhìn thấy một vài động vật biển hung mãnh đều tránh né cái bè gỗ nhìn có vẻ rất bình thường kia bọn họ mới hiểu ra.
Nhưng dù bọn họ có cố gắng thế nào thì chiếc bè nổi này vẫn vuột khỏi tay bọn họ, không có một tu sĩ có thể bắt được nó.
Người của Thanh Vân Tông biết tin tức này thì thấy rất nghi ngờ.
Vậy đám tu sĩ trên bè nổi đó đã đi đâu?
Vì tìm kiếm tung tích của hai bình đan dược, Thanh Vân Tông từng phái người giả thành các thân phận khác nhau đi tới Vấn Tiên Lâu ở Trung Đại Lục, cố ý hỏi thăm xem bọn họ có bán đan dược thất phẩm không? Nhưng kết quả là họ suýt chút nữa bị người ta vạch trần, mất luôn cả mạng sống.
Qua nửa năm điều tra, Thanh Vân Tông cuối cùng đã đưa ra kết luận, chắc những tu sĩ trên bè nổi này đã rơi xuống biển Trầm Tinh trong cơn bão nửa năm trước. Có lẽ hai bình đan dược thất phẩm bị bọn họ cướp đi đã rơi vào biển Trầm Tinh.
Thanh Vân Tông thành thật báo cáo chuyện này lên trên.
Tông môn đỉnh cấp cũng không trách phạt nhiều, trái lại còn trấn an bọn họ một hồi, chia cho Thanh Vân Tông thêm hai địa bàn để bọn họ phát triển thế lực của mình.
Vinh Tuệ Khanh nghe được chuyện này thì cười hỏi Tông chủ: “Ngài cũng không phải không biết đan dược thật sự đi đâu, cần gì phải làm chuyện thừa như thế?”
Tông chủ Thanh Vân Tông cười khẽ, dạy dỗ Vinh Tuệ Khanh: “Ngươi lại không hiểu rồi. Từ xưa đến nay đều như vậy, chuyện tốt mọi người cùng hưởng, ngươi tốt, ta tốt, hắn cũng tốt. Có chuyện trong lòng hiểu nhưng không thể nói ra, vẫn phải làm màu cho người ngoài nhìn thấy.”
Vinh Tuệ Khanh im lặng một lúc lâu gương mặt mới giãn ra, cô cười nói: “Thanh Vân Tông có Tông chủ thì không có gì phải lo lắng cả... Bây giờ cũng đã qua nửa năm, đến lúc ta phải bế quan luyện đan rồi.” Nói xong cô lại giao trận kỳ mình chế luyện cho Tông chủ. Cái này có thể tạm thời thay thế được đại trận hộ sơn, nếu chưa tới lúc Thanh Vân Tông có nguy cơ diệt môn thì sẽ không lấy ra.
Nửa năm qua, Vinh Tuệ Khanh tận tình chỉ dạy những vấn đề quan trọng của đại trận hộ sơn Thanh Vân Tông cho hai vị Trận Pháp Sư không có tu vi kia. Tuổi tác của bọn họ đều không lớn, chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Ban đầu bọn họ đều cao ngạo, không phục Vinh Tuệ Khanh lắm.
Nhưng sau nửa năm, bọn họ đã không còn cao ngạo như trước nữa, còn vô cùng kính trọng Vinh Tuệ Khanh, đối xử với cô như sư phụ thật sự của mình vậy. Ở trước mặt cô thì bọn họ luôn giữ lễ đệ tử, làm bất cứ việc gì cũng rất ổn thỏa.
Vinh Tuệ Khanh tương đối hài lòng về nhân phẩm của hai người này, lại thêm tác dụng của phương pháp hợp tác, giữa hai người cũng không có mối quan hệ cạnh tranh không tốt nào.
Vào mùa xuân năm tiếp theo.
Khi Luyện Đan Sư bình thường luyện đan, nếu cần thời gian tương đối dài thì sẽ lựa chọn bắt đầu vào mùa xuân.
Khi mùa xuân vừa đến, Vinh Tuệ Khanh chính thức tuyên bố khắp trên dưới Thanh Vân Tông rằng cô đã chuẩn bị sẵn sàng để bế quan luyện đan cho hai vị tu sĩ cao cấp của tông môn đỉnh cấp, tất cả mọi chuyện trong tông môn có liên quan đến trận pháp đều sẽ giao cho hai Trận Pháp Sư quản lý. Cùng lúc đó, cô nhận được sự bảo đảm từ tông môn đỉnh cấp, trong khi cô bế quan luyện đan, Thanh Vân Tông chắc chắn sẽ được tông môn đỉnh cấp đặc biệt bảo vệ.
Ở Ngũ Châu Đại Lục, nếu như Luyện Đan Sư bình thường luyện đan thì thời gian bế quan dài nhất là năm năm.
Trong vòng năm năm này, Luyện Đan Sư sẽ tự chuẩn bị thức ăn và nước uống, sống ở bên trong phòng luyện đan.
Có đan dược phức tạp, cho dù luyện chế không thất bại thì toàn bộ quá trình cũng mất nửa năm tới một năm.
Cho nên khi Vinh Tuệ Khanh tuyên bố cô muốn bế quan một trăm năm, trên dưới Thanh Vân Tông không cảm thấy quá kinh ngạc.
“Đáng tiếc, sang năm là kỳ thi đấu Luyện Đan Sư, Vinh tu sĩ không đi tham gia cuộc thi đấu luyện đan đã bế quan sao?” Hơn một năm qua, Lục Kỳ Hoằng và Vinh Tuệ Khanh tiếp xúc không nhiều, hơn nữa hắn đã tiếp nhận Lỗ Oánh Oánh và cùng nàng ta kết thành đạo lữ song tu, hiện giờ thái độ với Vinh Tuệ Khanh cũng bình thản hơn rất nhiều.
Tâm trạng Vinh Tuệ Khanh rất tốt, cô cười nói: “Các ngươi kết làm đạo lữ song tu mà ta vẫn chưa tặng quà mừng. Lần này xem như ta tặng quà muộn đi.” Nói xong, cô xóa bỏ cấm chế đã hạ với Lỗ Oánh Oánh trước đó.