Vầng trăng tròn vành vạnh lơ lửng giữa bầu trời đen sẫm, toả làn ánh sáng bạc lên khắp phố phường New York đêm khuya. Tháng Tư rồi mà thời tiết vẫn còn lạnh giá.
Trên hè phố vẫn tấp nập người đi lại, nhưng họ bước vội vã. Ai cũng mong chóng về đến ngôi nhà ấm cúng đang chờ họ. Ngay cả những người không có mái nhà nào ấm cúng chờ đợi, cũng rảo bước cho ấm người bởi làn gió lạnh buốt vẫn lùa qua mọi khe hở trên áo quần họ, lùa cái lạnh bên ngoài vào thân thể họ. Gió thổi mạnh, rú rít qua những cành lá của cây cối hai bên đường. Những con ngựa kéo xe cũng đập vó nhanh trên mặt đường lát đã và mũi chúng phả ra những làn hơi ẩm trông như khói.
Chiến tranh kết thúc chưa được bao lâu, đó là cuộc nội chiến Nam Bắc. Tuy quân đội chính phủ trung ương chiến thắng quân đội của Liên minh các bang miền Nam, và chiến tranh đã không lan rộng lên đến đây, nhưng dân chúng New York cũng như các thành phố khác ở miền Bắc vẫn phải chịu ảnh hưởng: kinh tế đình đốn, lương thực phải dồn cho mặt trận. Sau chiến tranh các doanh nghiệp mới tiếp tục phát triển và lại phát triển vô cùng mạnh mẽ.
Hãng tầu “Clarke” mở mang rất nhanh, trở thành một trong những doanh nghiệp lớn nhất thành phố. Tuy nhiên cách đây một năm, chủ hãng, ông Alexander Clarke, bị tai nạn ngoài biển, đột ngột qua đời. Hôm ấy ông đích thân theo dodọi thuỷ thủ cho chạy thử chiếc tầu đóng theo kiểu mới và tầu gặp bão mạnh đã bị đắm, kéo theo ông chủ cùng đội thuỷ thủ xuống đáy biển. Hôm ấy không may lại có cả bà vợ ông, bà Deirdre đi cùng và cũng chịu số phận thảm thương.
Cũng may là trước khi lên đường ra biển, ông Alexander Clarke lại chính thức ký giấy giao toàn bộ việc điều khiển hãng tàu cùng với việc trông nom đứa con gái duy nhất của hai ông bà cho người trợ lý tin cẩn, một ông già gốc Thụy Điển tên là Olaf Thorssen.
Con gái của hai vợ chồng Alexaner và Deirdre Clarke tên là Alexandra Clarke năm nay hai mươi tuổi. Đó là một cô gái xinh đẹp giống hệt mẹ cô, thậm chí còn có nhiều nét duyên dáng hơn, do thừa hưởng cả của cha. Ông Alexander Clarke hồi trẻ nổi tiếng là điển trai. Với làn tóc hung đỏ, ôm lấy khuôn mặt thanh tú, làn da trắng hồng và cặp môi đỏ chót hơi mọng, thân hình thon thả với bộ ngực tuyệt mỹ, đôi chân dài, hễ Alexandra bước ra đường là nàng thu hút cặp mắt mọi người, kể cả các ông già, những người tưởng như đã không còn quan tâm đến những cô gái non trẻ nữa…
Trong lúc ngoài đường phố gió lạnh thổi ào ào và mọi người kéo vạt áo vào sát người, ấn mũ sâu thêm xuống che gáy, thì trong phòng khách của ngôi nhà nhỏ này ấm cúng lạ thường. Lửa cháy bùng bùng trong lò sưởi. Gian phòng trông giản dị, vừa làm phòng khách vừa làm phòng làm việc. Đồ đạc đơn sơ, trên tường chất rất nhiều sách, chứng tỏ chủ nhân là người có chí quyết vươn lên.
Bốn người đàn ông mỗi người ngồi một góc, mặt cau có, hình như họ không thấy được là họ đang sung sướng bên lò sưởi ấm áp. Bởi trong lòng họ lúc này cái giá lạnh đang ngự trị. Cái giá lạnh trong đáy lòng mà bất cứ ngọn lửa nào bên ngoài cũng không sưởi ấm lên được.
Chủ nhân ngôi nhà giản dị này là một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, tóc đen, dáng gầy và cặp mắt sắc lạnh. Y có kiểu nhếch mép cười, độc ác thâm hiểm. Y tên là Stanton Lewis. Y đứng phắt dậy, giận dữ nói:
- Tôi đã bảo phải giết lão Olaf. Càng sớm càng tốt! Thời gian gấp lắm rồi mà ba cậu cứ chần chừ, không chịu dứt khoát. Chỉ bốn tháng nữa thôi là con Alexandra tròn hai mươi mốt tuổi. Lúc đó nó đủ tuổi thành niên và sẽ là chủ cái hãng này. Ba cậu ra rìa, có gỡ lại cũng chẳng được nữa.
- Nhưng cậu nghĩ rằng tránh được việc đó thì vẫn tốt, - ông Winchell trạc năm mươi tuổi chậm rãi xoắn hàng ria mép nói, nhìn đứa cháu gọi ông bằng cậu, nhưng thân tình với ông như con trai.
- Việc đó là việc gì? – Wilton Clarke, em Winchell ngước mắt nhìn lên hỏi. Từ nãy đến giờ ông như nghĩ chuyện đâu đâu.
- Anh Stanton bảo phải giết lão Olaf, - ông Winchell uể oải đáp. Ông có thân hình phì nộn và lúc nào cũng như mệt mỏi với cái trọng lượng quá nặng nề trên dôi chân khẳng khiu.
Stanton đi đi lại lại hung hăng như con thú trong cũi sắt. Đột nhiên y đứng sững lại đưa mắt giận dữ nhìn ba ông cậu:
- Tôi đã nói với ba cậu rồi. Chúng ta chỉ có hai con đường, một là giết lão Olaf, đoạt lấy quyền điều khiển hãng và buộc con Alexandra phải tuân theo chúng ta. Hai là mất sạch cơ nghiệp. Tôi chỉ thấy con đường thứ nhất là hơn vì tôi không muốn chúng ta mất cả cơ nghiệp. Tôi đã đề ra ý kiến này ngay sau khi bố con bé chết mất xác ngoài biển khơi. Và tôi đã chờ ba cậu quá lâu rồi. Bây giờ tôi không thể chờ thêm được nữa.
Wilton Clarke hít điếu xì gà, thở khói vẻ đăm chiêu rồi thở dài nói:
- Phải chi con bé Alexandra chịu lấy một trong mấy thằng con trai của các cậu, có phải mọi chuyện đơn giản không?
Ông nhìn khói thuốc từ từ bay lên cao, nghĩ đến đứa con trai bảnh bao, hai mươi tư tuổi của ông.
William Clarke, em thứ ba của họ, từ nãy vẫn ngồi im lặng ở một góc, giờ này mới lên tiếng:
- Con bé thật quá quắt. Giống hệt tính nết của thằng bố nó ngày trước. Alexander ngày còn sống cũng có kiểu tính khí như vậy. Ông ta đã quyết cái gì thì đố ai ngăn nổi. Ngay cả việc đóng con tàu kia cũng vậy. Hãng Clarke đã có bao nhiêu tàu, vội gì mà phải đóng thêm? Mà nếu đóng, thì cứ theo mẫu cũ mà đóng, việc gì tìm kiểu mới, để đến nỗi tốn bao nhiêu tiền mà rồi mất cả mạng!
- Con Alexandra giống cả tính mẹ nó nữa chứ, - Winchell cũng bùng lên nỗi uất hận ghìm nén từ lâu. – Bà Deirdre tính nết cũng chẳng nhu mì chút nào.
- Đúng, đúng! – Wilton, ông em thứ hai của Winchell tiếp lời. – Bà Deirdre thưở trẻ nổi tiếng xinh đẹp nhất New York nhưng cũng đồng thời nổi tiếng là cô gái kiêu kỳ. Nhưng mọi thứ đều là do Alexander. Anh còn nhớ cái buổi tối hôm đó không, Winchell? Đã hai chục năm trôi qua rồi mà tôi vẫn nhớ như in cái buổi tối vũ hội hôm đó ở nhà Deirdre. Ba anh em chúng mình cùng khách khứa đang nhảy nhót vui vẻ thì Alexander đến. Ông ta hiên ngang bước vào phòng như thể đó là nhà ông ta vậy. Rồi không thèm nhìn ai, chào ai, Alexander bước thẳng đến trước mặt Deirdre đưa tay mời bà ấy nhảy. Tôi còn nhớ cả nụ cười Alexander lúc đó, nụ cười sao mà kiêu hãnh đến thế.
- Vênh váo thì có. – William, ông em út đệm theo. - Nhất là kiểu đi vênh vênh váo váo như con gà trống ấy. Hắn ta có kiểu đi sao mà tự tin đáng ghét đến thế. Hình như hắn không thể đi theo kiểu nào khác được.
Kỷ niệm đau xót kia khiến Winchell không thể giữ bình tĩnh được nữa. Ông đứng phắt dậy trên đôi chân khẳng khiu và ưỡn cái bụng phệ ra uất ức nói:
- Chú quên rồi. Trước khi Alexander đưa tay mời Deirdre nhảy, ông ta còn nghiêng đầu rất điệu đà nói: “Em là cô gái đẹp nhất trong đêm vũ hội hôm nay. Tôi sẽ cưới em!” Ông ta nói giọng trâng tráo đến như vậy, ai cũng tưởng Deirdre sẽ cho ông ta một cái tát, vậy mà bà ta lại nhoẻn một nụ cười rạng rỡ và đặt ngay bàn tay lên vai Alexander, để mặc cho ông ta ôm và cuốn đi trong điệu nhạc cuồng loạn, làm cả ba anh em mình đứng trơ mắt ếch.
Nói xong, ông Winchell ho sặc sụa. Wilton và William đưa mắt nhìn nhau. Nghe ông anh gợi lại chuyện vết thương hai mươi năm về trước, họ không chịu nổi. Không khí trong phòng lặng đi. Nỗi ghen tức với Alexander cháy bùng lên trong lòng họ. Người anh con ông bác kia đã đoạt của họ mọi thứ: cả nàng Deirdre kiều diễm quý phái, cả hãng tàu Clarke này.
Thật ra hồi đó hãng tàu mới chỉ là một hãng trung bình: do ông nội của họ xây dựng nên. Chỉ từ khi Alexander nắm quyền điều khiển hãng, nhân đã phục hồi kinh tế sau nội chiến Nam - Bắc và dưới quyền lãnh đạo thông minh, táo bạo của ông, hãng Clarke mới lớn lên nhanh chóng và trở thành một trong vài ba hãng tàu lớn nhất của Hoa Kỳ ngày nay.
Sau khi ông nội của họ qua đời, Alexander là cháu đích tôn nên được thừa hưởng chân tổng giám đốc hãng, trong khi ba anh em Winchell, Wilton và William là con ông thứ hai, chỉ được hưởng mỗi người một số cổ phần ít ỏi và làm công ăn lương cho Alexander không hơn gì các nhân viên khác của hãng. Họ quan niệm Alexander đã “cướp” của họ, cả hãng tàu với vốn liếng mỗi ngày một lớn, cả nàng Deirdre xinh đẹp và kiêu kỳ…
Hình như đoán được tâm trạng của ba ông cậu, Stanton lên tiếng mỉa mai:
- Thôi đi! Ba cậu nhắc lại chuyện cũ để làm gì? Phải nghĩ đến ngày hôm nay. Đây là dịp rất tốt để đoạt lại những gì thuộc lẽ ra phải thuộc về ba cậu. Và thời cơ ngàn năm có một đó chỉ kéo dài bốn tháng nữa thôi. Chần chừ là tự sát, là mất trắng. Ông Alexander dù sao còn là anh họ ba cậu. Nhưng con bé Alexandra thì coi ba cậu chẳng là thứ gì hết. Nhất là chồng nó sau này sẽ thẳng tay gạt ba cậu ra cho mà xem.
- Nó sắp lấy chồng à? Đứa nào thế? – ông Winchell hoảng hốt hỏi.
- Hiện thì chưa có thằng noà, - Stanton cười gằn đáp. – Nhưng nó sẽ phải lấy chồng. Một thằng cha diễm phúc nào đó sẽ lấy nó, đấy là lẽ đương nhiên.
Stanton hình dung tấm thân tuyệt đẹp của Alexandra một lúc nào đó sẽ nằm gọn trong tay y. Y rắp tâm kiên quyết phải lấy được cô và kèm theo đó là gia tài kếch xù cô sắp được hưởng quyền thừa kế, chỉ bốn tháng nữa thôi, khi cô đạt tuổi thành niên. Y nói tiếp:
- Cho nên tôi phải giết lão Olaf Thorssen! Khi đó hãng tàu Clarke sẽ tự rơi vào tay chúng ta, ba cậu và tôi.
Stanton là con trai em gái của Winchell, chị của Wilton và William. Năm mười bốn tuổi bà bị hiếp, có thai sinh ra y và bà bị chết trong lúc sinh nở. Y được ba ông cậu nuôi nấng. Y biết thân phận nên chỉ lùi lũi sống và vùi đầu vào học, ôm ấp mối hận thù với số kiếp hẩm hiu và quyết tâm đoạt lấy mọi thứ gì mà y không được may mắn thừa hưởng một cách tự nhiên.
Stanton biết nỗi uất hận của ba ông cậu nên y khai thác họ. Y trở thành “quân sư” cho ba an em Winchell, Wilton và William, gà cho họ những thủ đoạn để làm hại Alexandra Clarke. Y nói tiếp:
- Con bé Alexandra còn bướng bỉnh vì nó có lão Olaf Thorssen bên cạnh. Nếu ta giết lão đi thì ta bắt nó làm gì nó chẳng phải nghe. Chỉ cần ba cậu gật đầu. Tôi sẽ giúp ba cậu giết lão Olaf. Tôi có cách giết lão thật gọn, không ai có thể nghi ngờ gì hết. Mà có nghi ngờ cũng không có chứng cứ để kết tội tôi. Ba cậu không dám làm thì tôi làm hộ ba cậu.
- Nhưng… – William nhìn đứa cháu. – Nhưng sau đấy, có gì đảm bảo là anh không gạt cả ba chúng tôi ra?
- Cậu nói lạ chưa? – Stanton bật cười hô hố. – Tôi là cháu của ba cậu kia mà. Vả lại xưa nay tôi đã làm gì trái ý ba cậu chưa? Chưa kể một mình tôi làm sao điều khiển nổi các hãng tàu to lớn này? Nhưng thôi được, ba cậu có biện pháp nào khác thì cứ nêu ra chúng ta cũng bàn. Nếu không phải giết lão Olaf thì càng tốt.
Winchell, Wilton và William đưa mắt nhìn nhau. William nói:
- Tốt nhất là thuyết phục để con Alexandra chịu lấy một trong hai đứa con trai của anh Winchell hoặc thằng con trai của anh Wilton tôi. Cả ba đều cao lớn, đẹp trai. Chúng thừa sức lấy được vợ vừa đẹp vừa giàu, nhưng chúng bằng lòng lấy con Alexandra để giữ cho cơ nghiệp dòng họ Clarke không lọt vào tay người ngoài.
Stanton bật cười hô hố. Y cười rất lâu và cười sặc sụa. Y cố nén cười lại, nói:
- Cả ba thằng đấy đều không đủ sức trị nổi con Alexandra nông cạn. Đời nào Alexandra chịu lấy cái thứ công tử bột ấy. Và con bé đã thẳng thừng từ chối đó rồi còn gì?
Winchell thở dài:
- Khó quá nhỉ! Nếu nó chịu lấy một trong ba thằng con chúng ta thì không phải giết lão Olaf.
- Thôi được, – Stanton thấy cuộc bàn bạc đã quá kéo dài. – Vậy thì ba cậu bằng lòng trao cho cháu toàn quyền hành động chứ? Miễn là sao hãng tàu Clarke lại thuộc về chúng ta?
Lát sau, khi ba ông già buồn bã bước ra khỏi nhà, Stanton mỉm cười hiểm độc. Y lẩm bẩm:
- Alexandra, cô sẽ phải thuộc vào tay ta!