Sau khi thấy cha mẹ nàng thiệt mạng ngoài biển, Alexandra cảm thấy hoang mang cực độ. Nàng chỉ còn trơ trọi một thân một mình trên cõi đời. May mà còn có ông gia Olaf thường xuyên chăm sóc nàng. Ông già trở thành người thân duy nhất của Alexandra và nàng cũng dồn mọi tình cảm cho ông, coi ông như cha. Tối nào, hai ông cháu cũng ngồi ăn bữa cơm tối với nhau, trò chuyện đến tận khuya. Ông già luôn lo lắng cho tương lai của Alexandra còn non trẻ và quen được hưởng sung sướng. Ông luôn căn dặn nàng phải dũng cảm, đón đợi mọi chông gai sẽ đến với nàng. Bởi như ông nói, sắc đẹp và sự giàu có của nàng dễ làm mồi cho những kẻ xấu. Alexandra hiểu như vậy nhưng nàng cảm thấy làm theo được những điều ông dạy dỗ quả là khó. Nhiều lúc nàng vô cùng hoang mang trước tương lai mà nàgn linh cảm thấy sẽ đầy sóng gió. Nhưng nàng đã hứa với ông già là nàng sẽ không chịu đầu hàng.
Bởi cách đơn giản nhất là nàng cam chịu lấy một rong mấy em họ con các ông chú họ. Nhưng cả mấy người đó đều quá tầm thường khiến nàng khinh bỉ. Vả lại ông Olaf cũng căn dặn nàng chỉ lấy người nào nàng thật sự yêu. Nếu lấy một trong mấy em họ kia, nàng sẽ không còn bị ba ông chú hằn thù nữa, nhưng cuộc đời của nàng sẽ bất hạnh vô cùng. Không! Nàng sẽ chỉ lấy người nào nàng thật sự yêu. Người đó phải có bản lĩnh, vững vàng, tự tin và hiểu biết trường đời.
Alexandra chốc chốc lại nhìn qua cửa sổ xuống đường. Vẫn không thấy bóng dáng ông Olaf đâu. Hay ông già làm sao? Nàng biết ba ông chú họ nàng rất căm uất ông Olaf. Từ sau khi cha nàng mất đi, trao lại toàn quyền cho ông, Olaf tiếp tục điều khiển công việc hãng tàu Clarke theo đúng cách thức của cha nàng ngày trước. Ông đối cửa với ba người em họ của cha nàng vẫn nghiêm khắc như xưa, mặc dù họ đều mang họ Clarke. Thái độ của ông làm họ rất căm gianạ.
Biết vậy, Alexandra luôn nhắc ông Olaf không nên đi đâu một mình, nhưng ông già không chịu nghe. Năm nay ông đã bảy mươi tuổi nhưng vẫn cường tráng và bảo không kẻ nào dám làm gì ông hết.
Trời đã sẩm tối, vẫn không thấy ông về. Đột nhiên Alexandra nhìn xuống đường thấy một đám người tụ lại chỗ ngã tư. Đám đông mỗi lúc một nhiều thêm và thái độ mọi người có vẻ nhốn nháo. Linh cảm thấy điều gì bất thường, Alexandra chạy xuống thang gác. Một vụ tai nạn giao thông? Hay là ông Olaf? Alexandra đã chạy đến nơi. Khách đi đường vẫn tiếp tục đứng lại ghé vào xem. Và một cảnh tượng khủng khiếp hiện ra, đúng như nàng linh cảm. Ông Olaf nằm ngửa ngay trên mặt đường, áo quần đầy đất cát, cả mặt mũi đầu tóc. Ông già nằm im bất động:
- Olaf! – nàng hét lên.
Mấy người đứng xúm bên cạnh ông già giãn ra, nhường chỗ cho nàng. Alexandra run rẩy quỳ xuống đất năm vai ông già lay nhẹ:
- Olaf! - nước mắt chảy ròng ròng trên má nàng.
- Ôi, tại cháu. Tại cháu hết cả. Lẽ ra cháu không cho ông đi một mình như thế này.
Nàng nhấc đầu ông lên đặt lên đùi nàng, tiếp tục lay gọi:
- Ông Olaf! Ông Olaf!
Ông già đã hơi tỉnh. Ông từ từ mở mắt ra lờ đờ nhìn nàng:
- Alexandra… - giọng ông rất khẽ.
Nàng vội vã cúi xuống, ghé tai vào sát miệng ông già, cố lắng nghe.
- Cháu phải trốn đi ngay, - ông cố gắng lắm mới thốt lên được. - Đừng chần chừ! Chúng sẽ giết cả cháu đấy. Hoặc bắt cháu lấy một thằng con chúng. Cháu phải coi chừng thằng Stanton Lewis. Nó độc ác lắm…
Ông già đã quá mệt. Ông thở phì phò, rồi ho. Đờm ông lẫn máu. Mặt ông xám lại. Alexandra vội vã vuốt ngực ông. Nàng vẫn chưa tin ông già bỏ nàng mà đi. Lúc này nàng đang cần đến ông vô cùng. Vô cùng,
Ông già lại lắp bắp môi. Nàng vội cúi xuống, lắng nghe.
- Hãy đến New Orleans, tìm thằng Jacob cháu ngoại của ông. Nó sẽ giúp cháu. Đi ngay đi, lúc này vẫn còn kịp. Hãy trốn khỏi cái gia đình này. Ít nhất cũng đến lúc cháu đủ tuổi thành niên…
New Orleans! Đấy là nơi con gái ông Olaf sống chung với gia đình. Trong những tối trò chuyện ông già đã kể nàng nghe về cuộc đời riêng của ông. Con gái ông đã yêu một người không được ông chấp thuận và đã bỏ nhà trốn theo người đàn ông kia, quê ở bang Louisiana thuộc miền Nam nước Mỹ, tại thành phố New Orleans. Sau đó ông đã từ con gái.
Nàng hét lên:
- Olaf! Ông đừng chết! Ông đừng bỏ cháu!
Ông già khẽ mở mắt nhìn cô gái mà ông quý như cháu ruột ông. Mắt ông rơm rớm. Ông cũng khóc.
- Alex… Hãy hứa với ông là cháu sẽ trốn đi. Ngay bây giờ. Đến New Orleans, tìm con gái của ông và thằng cháu ngoại của ông, thằng Jacob, bảo hai mẹ con nó rằng ông mãi mãi yêu chúng… Bảo chúng hãy tha thứ cho ông…
- Không! – Alexandra hét lên. – Ông không có lỗi gì hết! Ông là người tốt nhất trên đời…
- Không, Alex… - Ông già thu hết tàn lực để nói câu cuối cùng. – Ta đã giận con gái ta… Ta đã bỏ nó… Alex… cháu phải đi ngay. Đừng chờ mai táng ta… Hãy dũng cảm… Hãy sống cho xứng đáng với ba cháu… mẹ cháu…
Đột nhiên ông ngừng nói, mắt dại hẳn đi và đầu nghẹo sang một bên. Ông đã chết. Alexandra từ từ đặt ông nằm xuống đất. Cổ họng nàng nghẹn lại. Mọi thứ xung quanh chao đảo. Vậy là người thân yêu duy nhất còn sót lại trên thế gian này cũng đã bỏ nàng ra đi. Bây giờ nàng hoàn toàn cô độc giữa cõi đời. Xung quanh nàng chỉ toàn những người xa lạ và những kẻ căm ghét nàng. Ba ông chú lúc nào cũng nhìn nàng bằng cặp mắt giận hờn, thù địch. Rồi Stanton Lewis với nụ cười độc ác, thâm hiểm…
Stanton! Chính hắn đã giết Olaf? Alexandra tin chắc như vậy. Chỉ hắn mới đủ gan làm chuyện này. Đúng lúc đó, có tiếng đám người xung quanh chuyển động. Alexandra ngoái đầu lại và thấy Stanton gạt mọi người ra bước vào. Bộ mặt hắn đúng là bộ mặt của con quỷ. Bộ mặt của một kẻ giết người. Nàng muốn chồm lên, cấu xé cái bộ mặt gớm ghiếc tàn bạo kia. Nhưng nàng cố gìm mình lại.
- Ôi, ông già Olaf! Sao thế này? – Alexandra thấy rõ giọng nói của hắn giả tạo. Hắn quỳ xuống bên cạnh ông già. – Ôi, tắt thở rồi. Tội nghiệp ông già quá!
Alexandra chỉ muốn vả vào cái miệng giả dối kia. Hắn quay sang nàng:
- Alexandra! Tôi định đến thăm cô, nhưng thấy đám đông, ghé lại xem ai ngờ lại là ông già Olaf và có cả cô ở đây nữa. Tội nghiệp ông già quá, - miệng tên khốn nạn cứ dẻo quèo quẹo. – Cô nên về nhà đi! Ông Olaf đã chết rồi, không còn làm gì được nữa. Vả lại cô cũng không nên ở chỗ đông người thế này, không tiện. Để tôi đưa cô về. May mà tôi ghé vào đấy. Thôi, đứng dậy đi.
- Hắn xốc nách nàng lên. Alexandra rất muốn cưỡng lại nhưng linh tính mách bảo nàng nên giấu kín ý nghĩ riêng của mình.
- Nhưng còn ông già Olaf? – nàng chỉ dám hơi nhích ra.
- Sẽ có người lo. Nhưng trước tiên cô phải về nhà đã. Tiểu thư Alexandra, con gái ông Clarke, ai lại ngồi bệt xuống đất cát trước mặt mọi người thế này. Nào dậy đi.
Stanton nửa dìu nửa đẩy nàng ra ngoài, đến cỗ xe ngựa của hắn.
- Nhưng ông già bị làm sao thế? – nàng hỏi.
- Thế cô không nhìn thấy à? Vậy thì may, bởi cô không nhìn thấy, - Stanton nói. – Tôi nghe họ bảo, ông già đang đi thì bị một cỗ xe ngựa cán phải, hất ông già ngã xuống và cả cỗ xe lân chân ngựa đè lên…
- Ôi, lạy Chúa tôi! – Alexandra rên rỉ.
Stanton đã giúi nàng vào ngồi trong xe. Trên quãng đường ngắn ngủi từ ngã tư đến nhà nàng, hai người ngồi im lặng, không nói một lời. Xe đỗ, Stanton đỡ nàng xuống, dìu vào nhà, lên thang gác và đặt nàng ngồi xuống đi văng. Sau đó hắn lắc chuông gọi người hầu.
Alexandra rất muốn bảo hắn đi, nhưng nàng cố ghìm lại để mặc hắn. Cô hầu vào.
- Lấy cho cô chủ và tôi hai ly rượu mạnh, - Stanton nói.
- Thưa ông, vâng. – Cô hầu đi ra và lát sau bưng vào hai chiếc khay trên đặt hai ly rượu rồi đi ra.
- Uống đi, cô Alexandra, - Stanton dịu dàng nói.
- Không. Tôi không uống.
- Cô cần phải uống, để ấm người lại và dịu thần kinh. Chuyện vừa rồi khủng khiếp quá.
Alexandra đỡ chiếc ly trong tay Stanton, đưa lên môi. Chất rượu mạnh như cháy môi, lưỡi, cháy cả cổ họng nàng. Nhưng liền sau đấy nàng cảm thấy trong người ấm lại và cơn xúc động cũng dịu xuống.
- Alexandra! – Stanton nói, cúi xuống sát mặt nàng.
Nàng ngước lên và hoảng hốt thấy cặp mắt Stanton rực lên một nỗi thèm thuồng. Nàng đứng bật dậy, lùi lại.
- Anh về đi, Stanton!
- Alexandra! – y năn nỉ. – Cô đừng thương tiếc ông già thêm nữa. Chuyện đã qua không thể nào gỡ lại. Tôi sẽ lo việc mai táng ông thật chu đáo. Cô quên chuyện ấy đi. Hãy nghĩ đến tương lai. Cuộc đời cô còn dài, còn bao nhiêu điều tốt đẹp đang chờ cô phía trước…
- Thôi được, cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà. Bây giờ tôi muốn được ngồi một mình. Anh về đi. Khi nào cần tôi sẽ cho người mời anh đến.
- Không, tôi phải ở lại đây săn sóc cô, - Stanton nói và nắm cánh tay nàng ấn nàng ngồi xuống.
- Stanton, anh làm tôi đau đấy, buông tôi ra. Để tôi yên.
- Ôi, xin lỗi cô. – Y nới lỏng bàn tay nắm vào cánh tay nàng, nhưng không chịu buông hẳn. Giọng y trở nên hổn hển. – Alexandra! Tôi đâu muốn làm cô đau. Tôi chỉ muốn giúp cô. Cô thấy đấy, xưa nay bao giờ tôi cũng giúp cô. Hôm nay cũng vậy, tôi muốn giúp cô…
Thấy Alexandra im lặng, Stanton bèn dấn tới luôn. Y nói:
- Tôi cần phải nói với cô một chuyện. Lẽ ra tôi chưa nói hôm nay, nhưng việc Olaf đột ngột bị tại nạn, khiến tình thế của cô đâm phức tạp. Bản di chúc của cha cô không còn tác dụng nữa. Luật pháp sẽ đặt cô dưới quyền bảo trợ của người họ hàng gần nhất. Trong trường hợp này là ông Winchell, cho đến lúc cô đủ tuổi thành niên. Tôi biết cô không ưa ông ấy và ông ấy cũng không ưa gì cô. Cho nên điều tôi dự tính từ lâu tôi phải nói với cô ngay và chúng ta phải tiến hành gấp, trước khi co rơi vào tay ông chú họ Winchell…
- Tôi hiểu. Vậy anh định thế nào, Stanton? – Alexandra cố nén cơn uất hận và ghê tởm đang chỉ chực trào lên trong lòng.
- Cô hãy lấy tôi, ta phải cưới nhau ngay. Cô đã biết tôi đủ khôn ngoan để che chở cho cô. Và nhất là tôi yêu cô. Alexandra, tôi rất yêu cô. Hạnh phúc lớn nhất của tôi trên đời là được lấy cô làm vợ. Lấy cô tôi sẽ có đủ tư cách giữ lại quyền điều khiển hãng tàu này cho hai vợ chồng chúng ta…
- Anh điên rồi sao. Stanton? Không! Tôi không yêu anh và tôi không thể lấy anh được! – Alexandra hét lên.
- Lúc này cô chưa yêu tôi, bởi cô chưa hiểu tôi! Nhưng rồi cô sẽ thấy không người nào yêu quý cô hơn tôi. Vả lại, ngoài chuyện yêu đương, cô còn cần phải giữ lại hãng tàu. Cô còn phải đối phó với ba ông chú họ đang rình rập cướp hãng tàu của cô. Một mình cô không thể nào chống lại họ được đâu. Cô cần một chỗ dựa vững chãi. Trước đây có ông Olaf, nhưng bây giờ ông già không còn nữa. Tôi là người duy nhất cô có thể dẹa vào. Alexandra, cô phải thật tỉnh táo mà suy xét. Ba ngày nữa tôi sẽ tiến hành lễ mai táng ông già Olaf và ngày thứ tư ta sẽ làm lễ cưới.
- Không! – Alexandra thét lên và đẩy Stanton khiến y bị bất ngờ, loạng choạng suýt ngã.
- Alexandra! Tôi biết là tôi nói chuyện đó quá sớm. Lúc này cô chưa bình tĩnh được để suy tính. Nhưng tình hình quá cấp bách. Cái chết của ông Olaf buộc tôi phải thúc đẩy sự việc nhanh lên.
- Không đời nào! – Alexandra lại hét lên lần nữa và nàng chạy ra cửa.
Nhưng Stanton đã đuổi kịp, níu nàng lại. Bàn tay cứng như gọng kìm của y nắm chặt cánh tay nàng.
- Alexandra! Cô đừng vội từ chối tôi!
- Tôi không bao giờ chịu lấy anh, Stanton! Không bao giờ hết! Anh đừng bao giờ hy vọng vào điều đó. Anh có thể giết tôi, nhưng cưới tôi thì không bao giờ!
Alexandra nói và cố thoát ra khỏi bàn tay bám chặt của Stanton. Nhưng nàng không thoát nổi. Nàng bèn giờ cánh tay còn lại tát một cái rất mạnh vào giữa mặt y. Cơn uất ức làm nàng gần như phát điên. Stanton bây giờ nắm cả hai cánh tay nàng.
Alexandra giẫy giụa cố thoát. Nàng cắn vào bàn tay y. Stanton vẫn giữ chặt và sự chống cự của nàng kích thích cơn thèm khát của y. Trong lúc vật nhau, mấy lần bộ ngực mềm mại của nàng đè vào bắp tay y làm toàn thân y như bốc lửa. Nét mặt hung hãn đỏ ửng của nàng làm y thấy nàng đẹp kỳ lạ.
Bây giờ y đã ôm chặt nàng.
- Alexandra! Đừng chống cự! Tôi sẽ làm em đau mất thôi. Tôi yêu em, Alexandra! Tôi yêu em vô cùng! Em phải lấy tôi, dù em muốn hay không, dù em có chịu hay không. Bởi Stanton này đã muốn gì là nhất định phải đạt được. Tôi đã muốn lấy em làm vợ thì em phải là vợ tôi. Ba ngày nữa làm lễ mai táng và ngày thứ tư em sẽ là vợ tôi. Sẽ có đám cưới đàng hoàng. Em là của tôi!
Y cúi xuống và đặt môi lên môi nàng. Alexandra mím chặt môi nhưng nàng không giãy giụa nữa, nàng đang nghĩ. Phải trốn ngay trong đêm nay. Không thể dùng tàu của hãng. Nàng tính sẽ thuê một chiếc tàu nào đó để chở nàng ra biển., đến thành phố cảng New Orleans ở phía Nam. Nhưng trước đó nàng còn mấy việc phải làm gấp: rút tiền ở ngân hàng, thu dọn áo quần và tư trang, những thứ cần thiết nhất.
- Alexandra! Tôi biết em đâu có thói lạnh lùng như vậy! – Stanton đã nhấc cặp môi ra khỏi cặp môi nàng. - Tại em chưa lần nào gần đàn ông đấy thôi. Tôi sẽ dạy em cách hưởng tình ái…
Lừa lúc Stanton không cảnh giác, Alexandra đấm một quả vào giữa mặt y và vùng chạy. Nhưng không kịp, bàn tay y đã nắm được cổ tay nàng. Và bây giờ thì y đã đè nàng xuống sàn nhà. Y cười gằn:
- Alexandra! Vậy ra nói ngọt cô không chịu nghe. Tôi muốn dạy cô cách hưởng tình ái, vậy mà cô bướng bỉnh không chịu. Cô đã không tự nguyện thì tôi đành cưỡng bức vậy thôi.
- Cút! Cút ngay! – Alexandra gầm lên – Mi điên rồi, Stanton! Mi hãy bước ra khỏi cái nhà này ngay và đừng bao giờ đến đây nữa.
Stanton phá lên cười. Cái cười của y man rợ làm sao, khiến Alexandra rùng mình, sởn gai ốc. Y buông nàng, từ từ bước ra cửa, khoá trái cửa rồi quay lại tiến đến gần nàng. Alexandra bật dậy lùi lại, nhưng lưng nàng đã áp vào tường, không còn lối nào thoát. Hai bàn tay rắn như thép đã nắm chặt hai vai nàng
- Buông ra! Buông ra! – Alexandra hét lên.
Nhìn cô gái tóc xổ ra rũ rượi, quần áo xốc xếch, mặt đỏ ửng, mắt long lanh, Stanton càng cảm thấy cơn thèm khát đang dâng lên trong khắp cơ thể y. Alexandra kinh hoàng đến tột độ, nhìn thaýa cặp mắt rực sáng lên như hai hòn than của y. Nàng giẫy giụa, cắn lên bất cứ chỗ nào có thể cắn được trên người y. Nhưng Stanton đã xé toang được áo quần trên người nàng…
“Thà chết chứ nhất định không chịu nhục”, nàng thoáng nghĩ và tuy hết sức mệt, càng cũng chồm dậy, vớ mảnh áo vừa bị xé ra che tạm lên chỗ kín, chạy vào nấp sau lưng chiếc ghế bành.
Stanton cười gằn nhìn nàng:
- Cô có chạy đi đằng trời! Biết điều thì ngoan ngoãn, kẻo rồi cuối cùng vẫn bị mà lại đau đớn thêm rất nhiều. Stanton này có thói đã định làm gì thì quyết làm bằng được, – hắn cười khoái trá một cách vô cùng khả ố. – Thật ra cũng chỉ là giống tính cha mẹ cô mà thôi. Đã định làm gì là quyết làm cho bằng được. Mà cô cũng có cái tính đấy, đúng không, Alexandra?
“Hay là ta liều chết với hắn?” Alexandra suy nghĩ rất nhanh. Không được, ta còn phải thực hiện điều ông già Olaf nhờ cậy: đến New Orleans, nói với con gái ông cùng người cháu ngoại của ông là ông đã tha thứ cho họ đồng thời cũng mong họ tha thứ cho ông. Vả lại, đã đến nỗi nào mà phải chết? Mình có thể thua tên khốn kiếp này một lần nhưng mình sẽ trả được cái thù này.
Tên Stanton bước đến. Hắn đi khoan thai, hoàn toàn tin rằng kế hoạch của hắn sẽ thành công. Hắn vòng ra sau lưng ghế, giơ tay giáng một cái tát rất mạnh vào má Alexandra làm nàng loạng choạng, rồi ngã vật xuống sàn. Một ý nghĩ tỉnh táo lượt qua trí óc nàng: “Có chống cự cũng vô ích. Ta đành chịu thua keo này!”
Nàng nhắm mắt lại, phó mặc thân thể cho hắn. Stanton quy xuống bên cạnh, bóp mạnh vào cặp vú nàng. Hắn thấy Alexandra chỉ nhăn mặt lại khẽ kêu lên vì đau, nhưng không cưỡng lại. Hắn bật cười hô hố:
- Vậy mà ai cũng bảo cô em bướng bỉnh! Ta lại thấy cô em ngoan ngoãn đấy chứ. Mà như thế là đúng! Bướng với ai chứ bướng với Stanton này thì chỉ có dại.
Alexandra vẫn nhắm mắt để mặc cho tên khốn kiếp tha hộ giày vò. Nàng thầm lặp đi lặp lại trong óc “Đây là một cơn ác mộng rồi! Rồi sẽ qua đi! Đây là một cơn ác mộng! Rồi sẽ qua đi! Đã không thể chống lại thì đành cam chịu!” Nàng không dám mở mắt để thấy thân thể mình loã lồ và cả thân thể loã lồ của hắn. Bởi nàng nghe thấy tiếng hắn cởi áo của hắn, quăng xuống sàn nhà.
Lần đầu tiên trên đời nàng thấy hai bàn tay lạ, hai bàn tay đàn ông đụng vào da thịt nàng, vào những chỗ kín đáo trên thân thể nàng. Hắn vuốt ve những chỗ đường cong trên người nàng. Hắn ngậm vào hai núm vú của nàng rồi lướt lưỡi hắn xuống thấp dần.
Alexandra rùng mình. Nàng thấy một cảm giác kỳ quái, vừa sợ vừa khoan khoái và nàng tự giận mình về cái cảm giác khoan khoái đó. Thỉnh thoảng chắc do quá hăng, hắn bóp mạnh làm nàng đau. Nàng chỉ nghiến răng chịu đựng nhưng Stanton đã thấy, hắn cười mơn trớn:
- Ôi tôi không định làm cô em đau đâu!
Đến khi hắn kéo hai chân nàng ra và định đi vào nàng, Alexandra vội mở mắt hốt hoảng nói:
- Đừng! Stanton! Để sau khi cưới đã.
Stanton cười nhăn nhở:
- Vậy là cô em chịu bằng lòng láy tôi rồi chứ gì? Thế là ngoan. Dù sao tôi cũng hơn mấy thằng công tử bột con ông Winchell và ông Wilton, cô em công nhận không?
Nàng mở mắt định ngồi dậy, nhưng Stanton đã ấn nàng nằm xuống.
- Em đã đồng ý làm vợ tôi thì tôi làm trước cũng chẳng sao!
- Đừng. Chỉ bốn ngày nữa thôi mà, - Alexandra nài nỉ.
Hắn lại cười hô hố:
- Nhưng ta vẫn chưa tin! Ta có tính không tin ai hết. Cứ nắm đằng chuôi vẫn hơn.
Alexandra nhắm mắt lại và một cảm giác nhói đau làm nàng không ghìm được, thét lên.
- Sắp xong rồi, xong rồi.
Nàng thở phào. Một cảm giác lâng lâng lan toả và bất giác nàng đưa tay ôm hắn, lúc này nằm trên người nàng. Nhưng sực nhớ, nàng giận dữ vội buông tay ra.
Lát sau, Stanton đứng dậy. Alexandra lại thấy nỗi uất ức trào lên cổ họng. Nàng bị tên côn đồ kia hãm hiếp ngay trong nhà nàng. Nàng mệt rã rời, không buồn vớ những mảnh áo quần tung toé trên sàn che người nữa. Stanton cười đắc thắng nhìn nàng:
- Vậy em đã là của ta? Alexandra đã thuộc về ta! - Hắn ngắm nghía nàng. – Ta không ngờ vợ ta lại đẹp đến thế này!
Alexandra vội kéo tấm váy trên sàn lên che người.
- Khoan! Ta đã ngắm xong đâu nào, Alexandra! – Stanton nói.
- Đi đi! Để tôi yên, - Alexandra giận dữ nói. - Để mặc tôi một mình. Anh đi đi!
- Thôi được, ta đi. Nhưng ta nhắc lại lần nữa. Ba ngày nữa sẽ là tang lễ ông già. Và ngày thứ tư là đám cưới chúng ta. Bây giờ thì cô không còn hy vong sẽ lấy được thằng nào khác, bởi không đứa nào chịu lấy con gái mất trinh.
- Đi đi, đồ khốn nạn! – Alexandra hét lên.
- Đừng quên em đã là của tôi, Alexandra, - Stanton bật lên tiếng cười khả ố rồi đi ra.
Alexandra không còn đủ sức đứng lên. Nàng buông thả người trên sàn, lẩm bẩm một mình:
Không đâu Stanton Lewis. Tao chưa phải là của mày, đồ khốn khiếp. Không đời nào tao chịu lấy mày. Thà không có chồng thì thôi, tao không bao giờ chịu làm vợ mày.