Mất một ngày mới hoàn toàn di chuyển đại lượng cư dân Thạch Thất thành ra ngoại vi thành trì một trăm dặm. Ở đây có một số thế lực U hồn Thánh tộc và Quỷ tộc trấn giữ thế nhưng cũng đơn giản bị Kim Nam một hơi diệt bỏ hết.
Từng dòng người kéo dài liên miên bất tận không dứt, trong vòng mấy mươi dặm đều tràn ngập là người, chiến ý dâng trào mãnh liệt. Kim Nam chính là nắm giữ nhân niệm của mỗi người nên mới có thể làm như vậy.
Nhìn dòng người đông đến choáng ngợp, Kim Nam lại nhớ đến một trăm năm mươi vạn hùng binh của An Dương Vương đế quân. Một trăm năm mươi vạn người một đi không trở lại, chỉ có mười lăm vạn tàn binh là còn quay về lĩnh mệnh. Ước chừng lúc này cũng có khoảng mấy trăm vạn người, Kim Nam thầm nghĩ sau trận chiến này sẽ còn bao nhiêu người sống sót đây.
Một tướng đài nhanh chóng được xây dựng, Kim Nam chậm rãi bước lên trên đài quét mắt nhìn toàn cảnh.
“Tông chủ, chuyện này quả thực quá động trời rồi. Con số nhân mạng đã lên đến trên năm trăm vạn. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì thành Thạch Thất này sẽ chẳng còn một ai??”.
Kim Nam cũng gật đầu đáp lại:
“Ta cũng cảm thấy như vậy là đủ rồi, với nhân tâm năm trăm vạn người hẳn là sẽ đủ để ta chống lại tam đại Ma Tôn!”.
Tạ Đình ngập ngừng một chút rồi tỏ vẻ bất đắc dĩ nói:
“Tông chủ à, theo ta thấy hay là nên dừng lại đi. Vẫn còn kịp thời gian đấy, chuyện này quả thực là đồ sát mà. Năm trăm vạn người lớn thì lớn thật nhưng đối với ức vạn Ma binh ở Huyết Hải thì thực sự không một chút thấm thấp!”.
Kim Nam bỗng khuôn mặt sắc lạnh khẽ hừ nhẹ:
“huynh cho rằng ta có thể dừng lại hay sao, đã đến bước này rồi thì không thể dừng lại. Thiên đạo vô tình mấy ai tu đạo đến thông thiên mà không phải trả một cái giá, huống hồ lần này cũng là một cơ hội để cho những người này trở về Nhân giới an hưởng cuộc sống tự do tự tại không phải bị bó hẹp trong cái lồng cũi Thạch Thất thành này để xảy ra xung đột tranh cướp. Thiên đạo nghịch đạo chính là mới có thể phá bỏ rào cản đến với đại đạo. Ta muốn nghịch Thiên không thể không trả một cái giá!”.
Kim Nam nói một hồi rồi mới hòa hoãn lại một chút, Tạ Đình không nói gì nữa chỉ biết đứng nhìn dòng người đổ xô đến mà lắc đầu.
…
Cướp của bấy lâu cuối cũng các đại gia tộc cũng đã thỏa mãn. Đại gia tộc trở về Thạch Thất thành đầu tiên có thể kể đến Đà gia, Sâm gia thì không đáng nhắc đến, thực lực sớm đã bị đánh cho chột cho què bây giờ mới bắt đầu lê lết trở về, trên đường vẫn còn chày cối cướp thêm một số tộc nhỏ nữa hòng vớt vát lại chút ít.
Sâm Vị Tân đại thương nguyên khí di chuyển rất chậm chạp bảo hộ những đệ tử nội môn ít ỏi còn xót lại tiến về Thạch Thất thành.
Trong lúc này Đà Thiết Đát là người đầu tiên trở về liền phát hiện ra dị biến lập tức hốt hoảng:
“Thạch Thất thành tại sao lại trống rỗng đến như vậy, người đâu hết cả rồi. Không lẽ đã xảy ra chuyện gì?”.
Đà Thiết Đát đang cực độ hoảng hốt bổng thấy một tên đệ tử nội môn hốt hoảng chạy vào:
“Gia chủ, ngoại vi thành Thạch Thất ba mươi dặm tập trung toàn bộ cư dân Thạch Thất thành, không biết là muốn làm gì!”.
“Ba mươi dặm, đi, lập tức theo ta đến đó thăm dò!”.
Đà Thiết Đát hét lớn một tiếng truyền mệnh lập tức phi thân lên trước biến mất. Mặc dù sau chuỗi dài ngày cướp đồ có chút một mỏi nhưng cũng không thể ngăn cản được ông ta. Loại chuyện mà toàn bộ cư dân trong thành biến mất sau đó tập trung ở ngoại vi thành trì thì hẳn là không đơn giản. Nhất định là có nguyên nhân.
Sau Đà Thiết Đát là Liêm Đại Thái cũng trở về, rồi đến Đinh Đại Cẩm. Cuối cùng tất cả các gia tộc đi cướp bóc lúc này cũng đã xuất hiện trở lại. Phát hiện ra dị biến tất cả đều kéo cả tông môn ra thăm dò.
Đà Thiết Đát dẫn đám đệ tử nội môn đến trước, phát hiện ba mươi dặm cách Thạch Thất thành đúng là tập trung toàn là người lập tức choáng ngợp. Một thân thần thức tận lực đại phát điều tra tung tích. Phát hiện một cái tướng đài lập tức chú ý.
“Là Triệu tông chủ, chẳng lẽ là hắn bày ra trò này. Người này rốt cục có thực lực thông thiên gì mà có thể hiệu triệu toàn bộ cư dân Thạch Thất thành!”.
Thốt lên một câu kinh ngạc Đà Thiết Đát cung chẳng thèm bận tâm suy xét tình hình hay tâm kế gì nữa. Trực tiếp vũ động không gian một cái phi thăng xuất hiện trên tướng đài.
“A, Đà tông chủ, đã lâu không gặp!”.
Kim Nam phát hiện Đà Thiết Đát xuất hiện liền mỉm cười đứng dậy, thuận tiện xã giao chào hỏi một chút. Đà Thiết Đát khẽ nheo mày cất lời:
“Triệu tông chủ, rốt cục thành Thạch Thất xảy ra chuyện gì, tại sao toàn bộ cư dân lại tập trung ở đây??”.
Đà Thiết Đát một hơi hỏi dồn, Kim Nam cũng chính là đang loạn đầu óc vì câu hỏi của ông ta. Nghĩ một chút rồi sau đó định trả lời, bất chợt có tiếng cắt ngang:
“Triệu tông chủ, Đà tông chủ!!!”.
Người tới là Liêm Đại Thái, sau khi trở về phát hiên dị biến Liêm Đại Thái cũng lập tức đến đây. Chưa kịp xác định tình hình đã lập tức có thêm vài cường giả là tông chủ của các đại gia tộc lần lượt xuất hiện.
“Triệu tông chủ, đây rốt cục là xảy ra chuyện gì???”.
Những câu hỏi liên tiếp ập đên nhưng cũng chỉ là cùng một vấn đề. Kim Nam biết vậy nên lẳng lặng chờ đợi không có trả lời ngay mà muốn chờ xem còn có vị tông chủ nào xuất hiện nữa hay không.
Cuối cùng là Sâm Vị Tân đang lê lết trở về cũng phi thân đến đây. Quắc mắt một cái Sâm Vị Tân nhìn Lai Thần Vân với một ánh mắt đầy hận thù. Kim Nam nhìn qua cũng biết hai người này hẳn là đã xảy ra xung đột.
“Là thế này, các vị….”.
« Tiểu tử, rốt cục là ngươi muốn làm cái gì đây ??? ».
Kim Nam đang trực cất tiếng thì lại có một thanh âm lập tức chẹn họng. Người tới là một lão giả áo trắng râu bạc rất dài. Người này đích thị là Nguyễn Sư Phàn. Kim Nam thì chưa biết ông ta lập tức ngạc nhiên cất tiếng hỏi :
« Vị này là… ».
« Là gia phụ của ta, gia chủ Nguyễn gia ! ».
Lại một thanh âm nữa vang lên người này chính là Nguyễn ý Sương, lần trước đã từng xuất hiện trong khai phái đại điển Triệu Thánh Tông. Nguyễn Ý Sương mặt trong thoáng chốc khẽ đỏ rồi lại trở nên bình tĩnh như thường. Kim Nam cũng có thể liếc thấy thế nhưng cũng không bận tâm. Lại tiếp tục định cất tiếng lên giải thích thì một thanh âm nữa lại vang lên.
« Triệu tông chủ ta muốn hỏi rõ sự tình ? ».
Người đến lần này không ngờ lại là Cung Kiếm Phi gia chủ Cung gia, kể từ lần bị Đà gia đánh lén đến giờ thì Cung gia cũng chưa từng xuất hiện chút nào. Phía sau Cung Kiếm Phi còn có thêm hai người nữa là Cung Ngọc Hân và Cung Thái.
Mắt chớp loạn Kim Nam tim đập mạnh một nhịp, nhìn thấy Cung Ngọc Hân khiến đại não hắn như bị một luồng điện đánh thẳng vào. Nếu không phải hắn đã tự ý thức được Cung Ngọc Hân không phải Tuyết Mai thì hắn đã sớm ôm nàng vào lòng và quyết không buông rồi. Tại sao trên thế gian lại có hai người giống nhau đến như vậy cơ chứ, hại hắn tim đập loạn vô số lần.
Nguyễn Ý Sương khẽ liếc thấy động thái của Kim Nam rồi quay lại nhìn Cung Ngọc Hân. Nữ tử này chẳng lẽ có tình ý gì với Triệu tông chủ nên mới khiến ngài ấy như vậy. Nguyễn Ý Sương nghĩ như vậy, mắt chợt như có tia lửa nhìn về phía Cung Ngọc Hân như tình địch.
« Các vị, chuyện lần này tất cả là do ta ! ».
Kim Nam cất lời cắt ngang tất cả mọi sự chú ý xung quanh, hướng tất cả về phía hắn. Mọi người đều chăm chú đợi lời giải thích. Cung Kiếm Phi cũng vì lần này Thạch THất thành dị biến mà phải bỏ cả bế quan không thể chịu nổi cũng lôi đệ đệ và con gái ra đây điều tra. Lần này cũng là muốn Kim Nam hắn cho một câu trả lời thỏa đáng.
« Ma giới công phạt Nhân giới, sinh linh lầm than khổ cực khắp nơi. Ta thú thực, ta là người ở Nhân giới trong một lần tu luyện không may bị hút vào thông đạo cách giới nên mới lưu lạc tới đây. Lần này nhân tiện biết Quỷ Thánh đã đả thông thông đạo nên là cũng muốn trở về ! ».
« hừ, tiểu tử, bớt dài dòng nói vào truyện chính đi ! ».
Nguyễn Sư Phàn gắt lớn một câu bực dọc, Kim Nam chính là chú y nhưng cũng không có tức giận. Nguyễn Ý Sương thấy vậy liền nhéo tay cha mình một cái như muốn nhắc nhở.
« Lần này ta muốn đem tất cả mọi người của Thạch Thất thành theo ta trở về Nhân giới đại chiến Ma binh ! ».
Kim Nam nói một câu dõng dạc, lát sau hắn lần lượt kể những nguyên do và việc hắn có thể điều khiển những cư dân Thạch Thất thành. Lần lượt từng ánh mắt kinh dị trợn tròn xuất hiện, không ngờ người trước mắt này lại nắm giữ công pháp thất truyền của Nhân giới bấy lâu nay. Tín Ngưỡng Công Pháp Nhân tộc Thái Cổ.
Nguyễn Sư Phàn vốn tự cho mình là người có thực lực nhất ở đây liền quát lớn một tiếng :
« Hừ, tiểu tử to gan, biết điều thì mau giải trừ thần thông bằng không lão phu sẽ là không khách khí ! ».
Kim Nam vốn cũng đã không vừa ý với Nguyễn Sư Phàn từ lâu cũng bạo nộ :
« Bổn công tử đã quyết rồi thì ông đừng có hòng mà ngăn cản ! ».
Nói rồi một thân vũ động lên giữa không trung, một hơi hét lớn. Thần niệm cũng chính là cùng lúc thúc đẩy, Độc Nhân Tâm Nhãn cũng chính là đồng thời được mở ra. Xuất hiện một con mắt màu vàng mờ nhạt khiến đương trường đều trở lên xáo động.
« Tiến tới Huyết Hải, công phạt Ma binh ! ».
Tiếng hô lớn chấm dứt cũng là lúc toàn thể hơn năm trăm vạn người đông đảo cũng đồng thời hét lớn rung động cả không gian :
« TIẾN TỚI HUYẾT HẢI, CÔNG PHẠT MA BINH ».
Tiếng hô lơn vừa dứt, Nguyễn Sư Phàn liền trợn mày quát lớn :
« Tiểu tử, ngươi dám ! ».
Nói rồi vũ động lên không trung, một cây pháp bảo phất trần cũng đồng thời xuất hiện tế xuất công kích về phía Kim Nam. Kim Nam cũng sớm đã ngứa mắt với lão già này từ lâu, cũng không khách khí. Diệt Vương pháp kĩ mau chóng được hình thành, lần này có Tín Ngưỡng lực phụ trợ, uy lực của Diệt Vương cũng đại tăng thêm không biết bao nhiêu lần.
« Oành… oành… ».
« ca xích… ca xích… ».
Tiếng Diệt Vương và phất trần của Nguyễn Sư Phàn va vào nhau tạo nên một âm thanh đinh tai nhức óc. Đương trường tông chủ các phái ai nấy đều im lặng chờ đợi sự tình. Cái Triệu tông chủ này thực sự quá nghịch thiên, nếu lần này Nguyễn Sư Phàn mà không đắc thắng, e rằng hơn năm trăm vạn người này sẽ thật sự phải đi đại chiến với Ma binh ở Huyết Hải. Đến lúc đó thì Thạch Thất thành cũng đã trống không. Vậy thì còn ham gì cái danh nghĩa đại gia tộc, ham gì thực lực tranh quyền ở một nơi u vắng nữa đây.