Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Chương 89: Đại quân Thạch Thất thành

Trong khi các đại gia tộc đang mải mê tranh chấp kho tàng thì không biết rằng lúc này trong Thạch Thất Thành đã bắt đầu xảy ra biến cố. Kim Nam đã đưa ra một lựa chọn mà hắn không hề muốn, nhưng không còn cách nào. Muốn trở về được Nhân giới theo con đường nguy hiểm nhất buộc hắn phải chọn lựa.

Huyết Hải tồn tại vô số Ma Tôn, trong đó Tam đại Ma Tôn được ma giới đề cao nhất là Thông Linh Ma Tôn, Địa Xích Ma Tôn và Đồng Nhữ Ma Tôn đều có mặt trấn thủ. Ma binh tồn tại thì phải nói là đông đến ức vạn. Chưa nói đến có sự xuất hiện của các cấp bậc còn cao hơn Ma Tôn một tầng, chẳng hạn như là Ma Đế.

Chính vì vậy Kim Nam đã quyết định xây dựng một đội quân hòng đột phá Ma binh tận dụng thời cơ tiến về Nhân giới. Lợi dụng lúc sơ hở nhất là lúc Ma giới bắt đầu tiến quân vào thông đạo để hành sự. Đội quân này không đâu khác chính là cư dân Thạch Thất thành.

Kim Nam đã lựa chọn chính là sử dụng Thần Thông Thu Tâm thu phục Nhân tâm sùng kính lực, thiết lập một đội quân dưới sự điều khiển của hắn. Mặc dù hắn biết như vậy là tà ác, là đẩy họ vào con đường chết nhưng hắn không còn cách nào. Mấy trăm vạn dân Thạch Thất thành thà rằng hắn để họ hy sinh còn hơn để cả đại địa Nhân giới ức vạn sinh linh lầm than chiến loạn.

Hắn không muốn một cái Huyết Hải nữa hình thành ở chính cố hương mình, huống hồ cũng không phải là hắn không có sự bảo hộ. Tuẫn binh đoàn hắn thành lập cũng chính là muốn để hình thành đại trận bảo vệ đội quân này. Đội quân này hình thành hắn không phải mục đích dùng họ để đánh nhau. Mà mục đích hắn dùng để tích trữ Tín Ngưỡng lực, có thể từ đó mà một chút nào chống lại tam đại Ma Tôn cường hãn trấn giữ kia.

Nói thì thực như đùa, tam đại Ma Tôn đẳng cấp so ra tương đương một cái nội khí tầng bảy trung kì. Chính thức là cấp bậc Tiên Tôn. Kim Nam hắn chỉ mới là một cái nội khí tầng năm chính là một con muỗi trong mắt bọn chúng, muốn đập chết lúc nào cũng được. Thế nhưng Kim Nam lại tồn tại một cái suy nghĩ, đó là có Tín Ngưỡng lực phụ trợ chưa chắc hắn đã không phải là đối thủ của tam đại Ma Tôn. Một nội khí tầng năm có thể đánh được Ma Tôn loại chuyện này chắc chỉ có Kim Nam hắn là dám nghĩ như vậy.

« Tông chủ, chúng ta làm thật sao ?? ».

« Ta cũng thực sự không muốn vậy nhưng không còn cách nào !! ».
Kim Nam một tia bất đắc dĩ cảm thán nói, Tạ Đình liền bước lên lập tức khích lệ hắn.

« tông chủ, vì đại cục không nên lo nghĩ, có lẽ mệnh của họ khi sinh ra đã là như vậy ! ».

« Chỉ có điều ta không nỡ ! ».

Kim Nam vẫn lắc đầu, nhìn những cư dân lương thiện này hắn thực sự không muốn họ dấn thân vào trốn biển lửa máu tanh. Nếu còn cách khác hắn thà hi sinh tính mạng này chứ quyết không để họ hao phí tính mạng. Tạ Đình cũng biết Kim Nam cần thời gian để suy nghĩ bèn không nói gì chỉ lẳng lặng đứng chờ.

Một khắc, hai khắc, ba khắc. Trong ba khắc đó Kim Nam lại suy nghĩ về tam sinh đại thế. Một tia quyết tâm trong lòng hắn dâng trào, cứ cho rằng hắn là ác nhân đi. Cứ cho rằng hắn cũng không khác gì bọn Ma tộc đi, nhưng vì tam giới yên bình. Nhân gian một cái thư thái sinh tồn hắn không thể không làm vậy, gật đầu một nhát như khẳng định quyết tâm. Kim Nam bắt đầu khẽ vận Tín Ngưỡng lực vào mi tâm.

Một tiếng quát bạo nộ vang lên Kim Nam bay lên không trung :

« Độc Nhân Tâm Nhãn ! Khai mở… ».

Tiếng thét vừa dứt cũng là lúc mi tâm hắn phát sáng. Một con mắt màu vàng kim xuất hiện giữa chán Kim Nam chớp động. Tạ Đình bất chợt nhìn con mắt này mà lòng chợt cảm thấy như được khai thông, trong lòng hắn Kim Nam dần dần trở thành một đấng tái sinh. Một vị thần đạo chân chính giải thích và chỉ lối cho những thống khổ trần ai.

« Tạ Đình huynh mau mau nhắm mắt lại bằng không cũng sẽ bị thu phục ! ».


Kim Nam thấy Tạ Đình như đang mê muội thì lập tức quát lớn cảnh tỉnh hắn. Tạ Đình ngay lập tức thức tỉnh vội nghe lời Kim Nam lấy khăn bịt hai mắt lại và quay đi. Kim Nam khẽ gật đầu một cái, như vậy là Thần Thông Thu Tâm của hắn đã chính thức có tác dụng, bây giờ cái quan trọng là Kim Nam hắn cần phải dạo quanh toàn bộ cái Thạch Thất thành này để thu phục Nhân tâm, cũng không biết là mất bao lâu nhưng Kim Nam đoán chừng cũng phải mất đến mười ngày là ít. Bởi thu phục nhân tâm không chỉ đơn giản phi hành trên không trung là được, mà còn phải khiến cho nhân đạo từ từ thấm nhuần mới có thể thành công. Nếu không lại giống Tạ Đình khi nãy lập tức thức tỉnh.



« A a a… Tha mạng…. ».

Tiếng kêu van khắp các đại vực và núi lớn xung quanh Thạch Thất thành trong vòng nhiều ngày. Các gia tộc quá mải mê thu thập kho tàng mà không chút để ý gì đến Thạch Thất thành lúc này đang xảy ra biến cố lớn.

“Cha, lần này có lẽ đã đủ, Nguyễn gia chúng ta thu thập cũng đã được không ít. Sau lần này khẳng định chúng ta sẽ đứng đầu trong các thế lực Thạch Thât thành rồi!”.

“Ừm, Ý Sương con nói rất đúng. Chỉ có điều ta vẫn đang thắc mắc, tại sao cái tên Triệu tông chủ đó lại không một chút mắc mưu. Phải chăng hắn không phải đàn ông, con gái lão phu xinh đẹp như vậy mà cũng không để mắt thì không hiểu hắn là loại người gì??”.

“Cha, người không nên bận tâm làm gì. Có được số tài nguyên này rồi Nguyễn gia chúng ta cũng có thể phất lên. Đâu cần ám toán cái tên Triệu tông chủ đó làm gì. Theo con nghĩ vẫn là cứ mặc kệ hắn!”.

Nguyễn Ý Sương nũng nịu nói cứ như một đứa trẻ nhỏ. Mặc dù bộ dạng đã lớn đã rất thuần thục nhưng không thể không thừa nhận vẫn còn nét đáng yêu tinh nghịch. Nguyễn Sư Phàn thấy vậy thì liền cười khà khà một tiếng nói:

“Tiểu Sương, có phải là con đã thích tên tiểu tử đó! Lại còn nói giúp cho hắn?”.

“Cha… Người chỉ khéo đùa!!”.

Nguyễn Ý Sương khẽ gắt một tiếng, nhưng trong thâm tâm cô thì đã sớm thừa nhận. Triệu tông chủ kai quả thật rất uy phong, không những như vậy lại còn rất anh tuấn, tính cách thì thật sự cuốn hút. Không những vậy cô còn lờ mờ đoán được rằng Triệu tông chủ kia từ lâu đã đoán ra tâm kế của cô nên mới hành động như vậy. Người mà có tâm kế như vậy cô lại càng cảm thấy hứng thú.

Nguyễn Sư Phàn làm sao lại không có thể biết được tâm ý của con gái mình. Bèn cất giọng trầm ngâm nói:

“Con gái, nếu con thích thì tiểu tử đó nhất định thuộc về con. Nguyễn gia ta xưa nay chịu áp bức bây giờ hiển lộ thực lực. Ta không tin với thực lực của ta mà tiểu tử đó cũng dám phản đối, hắn phản đối hôn sự này ta lập tức giết hắn!”.

Nói rồi Nguyễn Sư Phàn tỏ vẻ hung giữ muốn giết Kim Nam trước mắt Nguyễn Ý Sương, lập tức nàng khẽ đỏ mặt trách cứ:

“Cha, người lại đùa con rồi!”.


“Ha ha ha, tâm ý của con gái ta, ta lại không biết hay sao?”.

Đắc ý một tia cười nhạt, Nguyễn Sư Phàn phi thân lên không trung, theo sau là đám đệ tử nội môn. Nguyễn gia lần này xuất thủ cũng đem theo không ít nhân mã. Tranh đoạt với Đà gia rất nhiều lần rồi, cộng thêm tích trữ kho tàng Nguyễn Sư Phàn cũng đã cảm thấy đủ dùng. Có đi tranh cướp thêm cũng chỉ phí hoài thời gian, chi bằng tận dụng khoảng thời gian đó dựa vào tu luyện nâng cao tu vi. Sau này tu vi thăng tiến cũng dễ dàng bắt nạt mà trấn lột đồ của gia tộc khác. Các gia tộc khác mải mê săn đuổi kho tàng cuối cùng cũng chỉ là ‘xe cát dã tràng’ mà thôi.



“Thần đạo tại thượng!”.

“Thần đạo tại thượng!”.

“Các ngươi có thấu hiểu đạo của ta hay không?”.

“Đạo người là mệnh, mệnh đạo chính là ý trời, nghịch đạo chính là nghịch thiên. Sẽ bị trời tru đất diệt!”.

Từng lời từng lời vang lên Kim Nam cảm thấy rất thỏa mãn, không ngờ Thần Thông Thu Tâm này cũng có một lợi ích, đó chính là phổ đạo của hắn. Một cái đạo theo Thiên mệnh nhưng cũng chưa hẳn là theo Thiên mệnh mà chính là theo Nhân tâm của mỗi con người. Những tiếng hô thét vang sùng kính khắp Thạch Thất thành. Kim Nam phát hiện, thường nhân không có gì thay đổi ngoài việc sùng kính hắn. Mọi việc vẫn diễn ra bình thường như khi họ chưa từng nhận đạo của hắn. Có thể thấy Thần Thông Thu Tâm này có điểm khác biệt so với Ma Đạo.

Ma Đạo một cái ảnh hưởng tâm trí liền khiến tính cách con người trở nên thay đổi, chính là bạo tàn hơn và trở nên hung dữ gấp vạn lần. Nhân đạo của hắn thì khác, nó chính đạo sinh vô thường, cái gì cũng là tự nhiên. Không lương thiện quá cũng không tà ác quá. Có thể nói nó là đỉnh cao cảnh giới của sự cân bằng.

Thu phục mỗi một người chính là nắm trong tay nhân niệm của người đó. Kim Nam nắm trong tay nhân niệm của toàn bộ cư dân Thạch Thất thành cũng chính là hắn có thể dùng thần đạo để điều khiển họ đi theo đạo mệnh. Như vậy, việc hắn hình thành một đạo quân bây giờ là hết sức đơn giản.

Chỉ có điều Kim Nam cũng biết rằng, Thần Thông Thu Tâm chỉ có tác dụng nhất thời không có tác dụng lâu dài. Nếu ngay bây giờ hắn không tập trung họ lại thì chẳng mấy ngày nữa Thần Thông Thu Tâm sẽ lại mất tác dụng, như vậy mọi công sức của hắn chỉ là tốn công vô ích.

Thu phục Nhân tâm này chỉ có thể khiến họ thấu hiểu một chút đạo của hắn, chỉ có qua thời gian lâu dài hắn sử dụng Thần Thông Thu Tâm lúc đó hắn mới chính thức trở thành thần đạo của những người này.

“Tạ Đình huynh, chúng ta mọi việc cơ bản đã hoàn thành. Hiện tại có thể tiếp tục bước tiếp theo, huynh mau triệu tập Tuẫn quân đoàn!”.

“Tuân mệnh tông chủ!”.

Tạ Đình khẽ gật đầu lập tức dời đi, Kim Nam hơi thả thân mình xuống một chút cảm giác mệt mỏi. Thần Thông Thu Tâm này tuy rằng chỉ sử dụng Tín Ngưỡng lực nhưng cũng là làm hắn cực độ hao tâm. KHông chỉ phải giảng đạo bằng Thần niệm nhiều lần mà còn phải tiêu hao không ít nội khí để phi thân. Mặc dù bình thường đối với hắn mà nói, phi thân chẳng đáng nhắc tới nhưng đây là phi thân dài ngày nên có chút ảnh hưởng

“Tuẫn quân đoàn tham kiến tông chủ!”.

Một tràng âm thanh đồng loạt như sấm nhất thời vang lên khiến cho Kim Nam lập tức thanh tỉnh khỏi mệt mỏi. Hai trăm năm mươi người được Tạ Đình tuyển chọn kĩ càng lúc này đang tập trung trước quảng trường đại môn Triệu Thánh Tông Thạch Thất thành. Kim Nam một cái gật đầu vừa ý từ tốn đáp xuống cất giọng lớn hỏi:

“Các ngươi có biết nhiệm vụ của mình là gì hay không?”.

“BẢO VỆ QUÂN ĐOÀN, CÔNG PHẠT MA BINH”.

Một tiếng hô lớn dõng dạc khẳng định càng làm tăng thêm vẻ hùng dũng của Tuẫn quân đoàn này. Bất giác Kim Nam lại nhớ đến những binh sĩ Quân Đoàn Đen ngày nào, đã từng là chiễn hữu sinh tử có nhau. Biết bao nhiêu trận chiến sinh tử.

Nghĩ đến mà Kim Nam chợt nhớ đến một chuyện khiến hắn ôm bụng cười, đó chính là cái ngày hắn vào Ô Diên thành đem theo mấy nghìn người huynh đệ tìm kiếm phòng trọ, cuối cùng vẫn là phải vào cái Tiên Môn phủ của triều đình mà lánh tạm.