Vương Tử Quân nhìn lướt qua số điện thoại gọi đến, hắn thầm cười lạnh, thế nhưng ngoài miệng lại lớn tiếng nói:
- Bí thư Tề nói như vậy thì tôi thật sự có hơi ngại ngùng, chúng ta làm cán bộ thì căn bản không có thời gian nào là của mình, hai ta còn nhiều thời gian, sau này sẽ còn nhiều cơ hội cùng uống vài ly.
Hai người khách sáo một lượt thì cúp điện thoại, khi Vương Tử Quân gọi điện thoại thì Trương Lượng Quân vẫn luôn nhìn về phía Vương Tử Quân, hắn cảm thấy trên mặt bí thư Vương Tử Quân vẫn treo nụ cười nhàn nhạt giống như căn bản không biết tâm tư của đám người phía bên mình.
Khi Vương Tử Quân cúp điện thoại thì Tề Tự Tuyển ở trong khu nhà dành cho thường ủy thị ủy thành phố Thiền Duyên cũng khẽ cúp điện thoại. Lúc này trên mặt hắn treo nụ cười vui vẻ, nếu như là Trương Lượng Quân đang ở bên cạnh Vương Tử Quân được nhìn thấy Tề Tự Tuyển vào lúc này, hắn sẽ thấy nụ cười của hai vị bí thư là khá giống nhau.
- Bố, bố gọi điện thoại cho ai mà vui vẻ như vậy?
Khi Tề Tự Tuyển đặt điện thoại xuống thì một cô gái trẻ tuổi sôi nổi đi từ trên lầu xuống. Tuy cô gái này không có gì là quá xuất sắc, thế nhưng cơ thể được quần áo bao bọc lại bừng bừng sức sống thanh xuân.
- Nói chuyện với một người đồng sự.
Tề Tự Tuyển mỉm cười rồi sờ đầu con gái, sau đó cười nói:
- Tiểu tử, sao lại cắt tóc ngắn như vậy, không sợ mẹ giận không cho vào nhà sao?
- Không vào thì không vào, con còn phải sợ như vậy sao? Nếu mẹ không cho con vào nhà, con sẽ lập tức gả mình ra ngoài.
Tề Mộng Huân lắc lắc đầu, nàng căn bản không hài lòng vì tình huống bố đưa tay sờ đầu mình như vậy.
Tề Tự Tuyển nở nụ cười nịnh nọt nói:
- Nha đầu con cũng không được làm xằng bậy, bố nói cho con biết, dù mẹ không cho vào nhà cũng phải đi tìm bố, cũng khong vì mẹ giận mà nói ra những lời như vậy. Con phải nhớ cho kỹ, lúc này con chỉ là học sinh cấp ba thôi.
- Biết rồi, bố có phiền hay không vậy?
Tề Mộng Huân ngồi xuống bên cạnh Tề Tự Tuyển, sau đó nàng chợt cười nói:
- Bố, vừa rồi bố gọi điện thoại cho ai vậy, còn nói mình đang ở tỉnh thành, đúng là nói dối không chớp mắt.
Tề Mộng Huân nói đến đây thì chỉ chỉ vào điện thoại trong nhà, sau đó nàng cười nói:
- Bố, bố xem mình đang dùng cái gì kìa, đó là điện thoại bàn ở nhà, bố dùng nó để nói mình đang ở thành phố Sơn Viên, bố cảm thấy người ta ngốc lắm sao?
Tề Tự Tuyển thấy con gái chỉ vào điện thoại thì khẽ cười, sau đó cười lớn nói:
- Con thông minh như vậy, con cảm thấy bố là người ngốc sao? Bố cho con biết, không những bố không phải kẻ ngốc, người tiếp điện thoại cũng không phải là kẻ ngốc, ngược lại đối phương còn thông minh hơn người thường rất nhiều.
- Nếu không phải là người ngốc, sao bố lại gọi điện thoại như vậy? À, con hiểu rồi, bố muốn làm cho người ta biết khó mà lui đúng không?
Tề Mộng Huân vỗ tay một cái, nàng chợt dùng giọng đắc ý nói.
- Ha ha ha ha, không hỗ danh là con gái của Tề Tự Tuyển, không sai, bố đang cho hắn biết khó mà lui, như vậy sẽ không làm tổn thương hòa khí.
Tề Tự Tuyển vừa cười vừa khẽ giải thích với con gái Tề Mộng Huân.
Được bố khích lệ thì Tề Mộng Huân cảm thấy hào hứng vài phần, nàng nhìn bố mình vài lượt, sau đó trầm giọng nói:
- Bố, có phải người kia cực kỳ chán ghét, thế cho nên bố mới dùng biện pháp này để đuổi khéo không?
- Không, người kia không những không đáng ghét, còn là anh tài trẻ tuổi, nếu như không phải hắn ta đến không đúng lúc, bố nhất định phải uống với hắn ta vài ly.
Tề Tự Tuyển nghĩ đến vị bí thư trẻ tuổi Vương Tử Quân, trong lòng chợt sinh ra cảm khái.
- Cái gì là không phải lúc?
Tề Mộng Huân nói đến đây thì ánh mắt chớp chớp:
- Bố, người kia là ai vậy?
Tề Tự Tuyển lúc này cũng không muốn nói nhiều, hắn khoát tay áo nói:
- Con gái, đừng động vào việc của người lớn. Đúng rồi, bố nghe mẹ nói con có vài chuyện gì đó, mau nói cho bố xem là có chuyện gì vậy?
Tề Mộng Huân chợt tỏ ra phẫn nộ, nàng hất tay lên nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Mẹ chỉ thích nói mò mà thôi, không phải là con nói chuyện nhiều hơn với một người bạn sao, mẹ có lý do gì quấy nhiễu con nói chuyện với cậu ấy? Hừ, bố là bí thư thị ủy, những chuyện này lại nghe theo mẹ, con cũng không nói với mọi người nữa.
Tề Tự Tuyển nhìn con gái bước đi mà không khỏi lắc đầu, trong lòng chợt sinh ra cảm giác bức bối. Nhưng hắn không phải bức bối vì con gái của mình, hắn thật sự không biết lựa chọn của mình với Vương Tử Quân là đúng hay sai.
- Hừ, đến không đúng lúc.
...
Vương Tử Quân cũng căn bản không nghe được lời cảm khái của Tề Tự Tuyển, thế nhưng hắn căn cứ vào cú điện thoại mà hiểu được thái độ của bí thư Tề. Hắn tuy cảm thấy không thoải mái vì lựa chọn của Tề Tự Tuyển, thế nhưng hắn cũng không có biện pháp gì hơn.
Tề Tự Tuyển không muốn gia nhập, mình dù quỳ lạy thì người ta cũng sẽ không gia nhập. Cùng lắm thì không đi qua thành phố Thiền Duyên, đi thêm chục kilomet nữa là xong, dù sao thì thành phố Triệu Lộ cũng cần con đường này hơn thành phố Thiền Duyên.
Vương Tử Quân cũng không nói nội dung cuộc điện thoại này với bất kỳ ai, những chuyện này anh biết tôi biết là được, nếu nói ra sẽ ảnh hưởng đến nhiều phương diện khác.
Nhưng Vương Tử Quân cũng không vội vàng bỏ đi, ngày hôm sau hắn cùng Trương Lượng Quân, Kim Điền Lạc, Hà Khởi Duệ đi thăm vài xí nghiệp và quy hoạch xây dựng ở thành phố Thiền Duyên. Nhóm người ăn một bữa cơm trưa, sau đó được nhóm người Long Triều Hải vui vẻ tiễn chân, rời khỏi thành phố Thiền Duyên.
Kim Điền Lạc dù có khá nhiều nghi vấn với tình huống Vương Tử Quân bỏ đi nhưng cũng không hỏi lời nào, người thông minh luôn biết che giấu ý nghĩ của mình.
- Bí thư Vương, bây giờ chúng ta đi đâu?
Sau khi xe rời khỏi hồng trung phát Thiền Duyên, Kim Điền Lạc khẽ hỏi.
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó hắn khẽ nói:
- Chúng ta đã đi được hai ba ngày, ở nhà cũng có không ít việc cần xử lý, thôi thi về nhà trước vậy.
Kim Điền Lạc gật đầu xưng vâng, sau đó nói một tiếng với lái xe, thế là xe chạy như bay về phía thành phố La Nam.
Vương Tử Quân nhìn phong cảnh liên tục xẹt như bên đường, trong đầu nghĩ về hành trình đi liên hệ với thành phố Tam Hồ và Thiền Duyên. Tuy biểu hiện của thành phố Thiền Duyên làm cho hắn thất vọng, thế nhưng lại làm cho hắn hiểu được một đạo lý mới.
Quan trường càng lên cao càng khó đi, trên con đường đó anh sẽ gặp mặt nhiều người, dù hai bên chưa từng tiếp xúc với nhau, thế nhưng lại cùng một mục tiêu, thế nên biến thành đối thủ của nhau.
Cạnh tranh cũng không phải ở trong nội bộ với nhau, còn cạnh tranh với bên ngoài, vì biết đâu có người đang nhằm vào anh mà không hay. Tình huống này yêu cầu anh phải đứng lên cao nhìn xa hơn.