Khóe miệng Vương Tử Quân lộ ra nụ cười thản nhiên, hắn mở miệng nói ra khá nhiều lời xem như không uổng phí. Tôn Chiêu Hi cuối cùng cũng dao động dưới phương án vừa đấm vừa xoa của mình.
Những lời nói của Tôn Chiêu Hi cũng chính là suy nghĩ trong lòng Vương Tử Quân, hắn là bí thư thị ủy, nếu hắn muốn ngồi yên ổn trên vị trí của mình thì phải động vào nhân sự, điều chỉnh cán bộ.
- Trưởng phòng Tôn là trưởng phòng tổ chức lão thành ở thành phố La Nam, có thể nói không người nào biết rõ tình huống cán bộ thành phố La Nam hơn anh. Thế này đi, xem như ném cho anh ưu phiền, trước tiên mong anh cho ra một danh sách điều chỉnh cán bộ thành phố La Nam.
Vương Tử Quân uống một hớp trà rồi dùng giọng biết thời biết thế đổ sự việc vào trong tay Tôn Chiêu Hi.
Tôn Chiêu Hi không do dự mà cười đồng ý, danh sách này chẳng khác nào hắn quăng một danh trạng cho bí thư Vương. Thế nhưng hắn cũng không quá bất ngờ với yêu cầu này của bí thư Vương, dù sao đây cũng là việc hắn cần phải làm.
- Vâng, bí thư Vương, anh xem chúng ta đi từng bước một, hai là...
Tôn Chiêu Hi cũng không nói hết lời, thế nhưng Vương Tử Quân lại hiểu rõ ý nghĩa lời nói của hắn.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó hắn cười nói:
- Điều chỉnh cán bộ là một công tác trường kỳ, tất nhiên sẽ phải di từng bước một. Tôi thấy hay là thế này, cục công an là ban ngành hộ tống cho quá trình phát triển kinh tế trong thành phố, nó liên quan đến sự thành bại trong phát triển kinh tế địa phương, thế nên chúng ta cần phải nắm chặt công tác kiến thiết đội ngũ công an, cần phải có quy hoạch rõ ràng.
Động vào Hà Tiến Chung, tuy đã làm tốt công tác tư tưởng nhưng Tôn Chiêu Hi vẫn không nhịn được phải rùng mình một cái. Hà Tiến Chung là ai? Đây là một người đứng đầu trong nhóm cán bộ cấp cục ở thành phố La Nam, cục công an nằm trong tay người này không ít năm, các mối quan hệ bên trong cục công an cực kỳ rắc rối khó gỡ.
Động đến Hà Tiến Chung sao? Đối phương sẽ căn bản không cho phép chuyện này xả ra.
- Bí thư Vương, cục trưởng Hà Tiến Chung...
Tôn Chiêu Hi vốn nói không dễ động vào Hà Tiến Chung, thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì chợt nghĩ đến tình huống giữa Hà Tiến Chung và Vương Tử Quân. Nếu như mình nói tốt cho Hà Tiến Chung trước mặt Vương Tử Quân, như vậy chỉ sợ rằng bí thư Vương sẽ phản cảm, mình cũng xem như được không bù mất.
Tôn Chiêu Hi nói đến đó và không tiếp tục lên tiếng, hắn cảm thấy mình nói như vậy là quá đủ, với tài trí của bí thư Vương thì không thể không hiểu rõ ý nghĩ của mình.
Vương Tử Quân cười cười, hắn nâng ly lên uống một ngụm:
- Cục trưởng Tiến Chung công tác rất tốt ở cục công an, thế nhưng bồi dưỡng cán bộ cần phải chú trọng phát triển toàn diện, chúng ta không những bồi dưỡng nhân tài chuyên trách, càng bồi dưỡng nhân tài có tính toàn cục.
- Nếu cứ mãi ở trên một vị trí, như vậy sẽ dễ dàng tạo nên trạng thái ỳ trệ, bất lợi cho công tác bồi dưỡng nhân tài, càng bất lợi cho quá trình phát triển toàn diện của thành phố La Nam. Hơn nữa công tác của chúng ta là vì sự phát triển của thành phố La Nam, nào có chuyện kén cá chọn canh ở đây?
Tôn Chiêu Hi nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn cũng cười theo, thế nhưng trong lòng lại liên tục bùng sóng và thật sự không chút yên tĩnh. Điều động cán bộ nói thành chú trọng bồi dưỡng, dù anh có ăn quả đắng cũng khó nói nên lời, dù anh muốn náo loạn cũng không tìm ra được điểm nào hay hơn để nói.
Dù sao đây cũng là điều động công tác, nếu anh không phục thì có thể làm gì được? Tôn Chiêu Hi thầm cảm thấy đáng tiếc cho Hà Tiến Chung, sau đó hắn lên tiếng xin chỉ thị: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Bí thư Vương, ngài nói xem cục trưởng Hà nên đặt vào vị trí nào thì coi như tiến hành bồi dưỡng trọng điểm?
- Lúc này chúng ta tổ chức hội nghị đều chú trọng vào phương diện khoa học kỹ thuật, vì khoa học kỹ thuật tượng trưng cho sức sản xuất. Cục trưởng Hà là người có kinh nghiệm cơ sở phong phú, vì vậy nên để anh ấy tăng tiến thêm tri thức văn hóa. Anh Lý ở phòng khoa học công nghệ không phải đã đến tuổi về hưu rồi sao? Để anh Hà đến phòng khoa học công nghệ nhận trọng trách, xem như thúc đẩy phòng khoa học công nghệ lên bậc thang mới.
Vương Tử Quân nói không nhanh không chậm nhưng Tôn Chiêu Hi lại cảm thấy da đầu căng lên, khoa học kỹ thuật là quan trọng nhưng từ vị trí cục trưởng cục công an đến trưởng phòng khoa học công nghệ thì chênh lệch là sông so với biển, hắn là trưởng phòng tổ chức sao không nhìn nhận rõ cho được?
Tôn Chiêu Hi nghĩ như vậy mà thầm nghĩ, Vương Tử Quân đừng tưởng rằng còn trẻ mà mềm tay, đây là người có thù tất báo. Hắn nghĩ như vậy mà càng cảm nhận được mối nguy của mình.
Vương Tử Quân đến thành phố La Nam thì Tôn Chiêu Hi đã từng ra sức nghiên cứu, hắn cảm thấy Vương Tử Quân là một người khí thế hào hùng oai phong lẫm liệt, là người bừng bừng sát khí, ai nhìn vào cũng bị mê mẩn.
Bây giờ Tôn Chiêu Hi thấy ánh mắt Vương Tử Quân tràn đầy sắc bén, ánh mắt rộng rãi như thấy cả thiên hạ. Vương Tử Quân cũng không phải là người thích nhìn vào người khác, dù là nói chuyện trên hội nghị hay với người nào khác, anh mắt luôn giống như nhìn về hư vô mờ mịt. Điều này làm cho người ta sinh ra cảm giác tất cả hành vi của mình đều nằm trong vòng khống chế, làm người ta không dám chậm trễ, không dám lừa gạt.
Tôn Chiêu Hi thầm nghĩ như vậy, hắn cũng không nói thêm nhiều lời. Hắn biết rõ bí thư Vương điều Hà Tiến Chung đến phòng khoa học công nghệ chỉ là mở đầu, chỉ là một đòn gây chấn động và kinh sợ. Mọi người nhìn vào đó sẽ hiểu, những kẻ cứng đầu sẽ thấy rõ kết quả chống đối. Bí thư Vương dần đứng vững ở thành phố La Nam, bây giờ đang lộ ra nanh vuốt của mình để chỉ điểm giang sơn.
...
- Chủ tịch Lý, đây là tư liệu hôm nay.
Thư ký của Lý Quý Niên đi vào phòng, hắn chú ý đặt một phần văn kiện lên bàn làm việc của Lý Quý Niên rồi khẽ nói.
Lý Quý Niên khẽ gật đầu, hắn nói một câu nhàn nhạt cứ để đó, sau đó tiếp tục vuốt pho tượng ngọc thạch hình con trâu của mình, giống như pho tượng này có bí mật gì đó rất lớn vậy. Thư ký cũng từng thừa dịp cất pho tượng cho Lý Quý Niên mà vuốt qua vài lượt, hắn dù không phải người chuyên nghiệp ở phương diện ngọc thạch, nhưng hắn biết đay chỉ là pho tượng ngọc thạnh bình thường, căn bản không đáng giá vài đồng.
Nhưng một bức tượng như vậy lại được Lý Quý Niên xem là bảo bối và liên tục ve vuốt.
- Chủ tịch Lý, vừa rồi văn phòng thị ủy gọi điện thoại đến, nói là mười giờ sáng nay sẽ tổ chức hội nghị thường ủy.
Thư ký trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp.
Dù sao hội nghị thường ủy cũng là đại sự, nếu như chủ tịch Lý bị trễ giờ, thư ký sẽ không gánh nổi.
Lý Quý Niên vẫn tiếp tục ve vuốt pho tượng, ánh mắt hắn giống như vẫn không thay đổi, nhưng khóe miệng lại nói:
- Có nói việc gì hay không?
- Chủ yếu là vì mở rộng kêu gọi đầu tư.
Thư ký mở sổ ghi chép nhìn qua, sau đó nói tiếp:
- Còn liên quan đến vài phương diện điều chỉnh nhân sự.
"Điều chỉnh nhân sự?"
Lúc này thì Lý Quý Niên đã thật sự lắp bắp kinh hãi.