Có câu khách làm theo ý chủ, hơn nữa người đến tham gia bữa tiệc hôm nay phần nhiều là lãnh đạo đơn vị ban ngành, phần lớn đều đến vì mượn hoa hiến phật, bọn họ nào bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Vì thế Trịnh Khiếu Đống vừa nói xong thì tiếng vỗ tay chợt vang lên như sấm nổ.
Lý Quý Niên cũng vỗ tay, thế nhưng hắn vừa vỗ tay vừa cười. Người không biết còn cho rằng chủ tịch Lý cảm thấy vui vẻ vì bí thư Vương đến tham gia bữa tiệc, nhưng những người hiểu biết nhiều về Lý Quý Niên lại có thể thưởng thức ra hương vị bên trong.
- Quý Niên, anh có cảm thấy mỗi tiếng vỗ tay như một cái tát lên mặt người nào đó không?
Một âm thanh nhàn nhạt chợt vang lên bên tai Lý Quý Niên.
Lý Quý Niên cũng không quay đầu, hắn biết rõ người nói chuyện là ai. Hắn thầm cười lạnh, sau đó thản nhiên nói:
- Chủ tịch Trình, người ta đã biểu diễn như vậy, chúng ta nên đứng xem kịch vui thì hay hơn.
Trình Tự Học cười hì hì nói:
- Quý Niên, anh cẩn thận có thừa mà chí tiến thủ không đủ, nếu như ngay cả chút quyết đoán như vậy cũng không có, anh muốn làm chủ một phương cũng khó.
Lý Quý Niên thật sự giống như không nghe được những lời mỉa mai của Trình Tự Học, trên mặt hắn vẫn là nụ cười thản nhiên, hai tay vẫn vỗ vào nhau không nhanh không chậm.
Vương Tử Quân đi vào trong khách sạn dưới tiếng vỗ tay rộn rã của mọi người, hắn nhìn về phía vài biểu ngữ tài trợ xây trường cho học sinh vùng sâu vùng xa trong đại sảnh, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa.
- Bí thư Vương, giám đốc Trịnh là nhà từ thiện lớn ở thành phố La Nam, vừa rồi khi ngài chưa đến thì giám đốc Trịnh đã tuyên bố năm nay sẽ tài trợ xây dựng mười ngôi trường tiểu học trong thành phố La Nam chúng ta.
Lý Quý Niên cười ha hả đi về phía Vương Tử Quân, hắn dùng giọng điệu tươi cười hớn hở nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, ánh mắt lại chuyển lên người Trịnh Khiếu Đống:
- Giám đốc Trịnh thật sự đã làm một chuyện tốt đẹp, kinh tế thành phố La Nam khá tụt hậu, phương diện xây dựng trường học càng rơi về phía sau. Đặc biệt là trường học cho những vùng sâu vùng xa vùng khó khăn, điều này luôn làm cho người ta cảm thấy lo lắng.
- Mười trường tiểu học đối với thành phố La Nam tuy chỉ là một bộ phận nhỏ, thế nhưng tinh thần quyên góp giúp đỡ như thế này lại đáng giá cho chúng ta học tập.
Vương Tử Quân nói đến đây thì nhìn Trịnh Khiếu Đống nói:
- Tôi tin tưởng có sự quan tâm của giám đốc Trịnh và các nhà hảo tâm, phương diện xây dựng trường học ở thành phố La Nam nhất định sẽ lấy được nhiều tiến triển tốt đẹp.
Trịnh Khiếu Đống nghe thấy Vương Tử Quân hai lần đề cao chính mình thì nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn. Sau khi Vương Tử Quân vừa dứt lời thì hắn nhanh chóng vỗ tay, thế là tiếng vỗ tay như sấm sét lại vang lên lần thứ hai trong đại sảnh.
- Các vị lãnh đạo tôn kính, các vị khách quý, Trịnh Khiếu Đống tôi thật sự xấu hổ không dám nhận lời nói khích lệ của bí thư Vương. Nói thật, tôi chỉ làm việc mình phải làm, nhưng bí thư Vương lại cho tôi nhiều vinh dự như vậy, điều này làm cho tôi cảm thấy vinh hạnh, đồng thời cũng cảm nhận được áp lực rất sâu. Lúc này tôi xin tỏ thái độ, năm nay xây mười trường tiểu học chỉ là bắt đầu mà thôi, sau này tập đoàn chúng tôi nhất định sẽ kiên trì hoạt động này, sẽ cố gắng có trách nhiệm với quá trình xây dựng và phát triển thành phố La Nam.
Trịnh Khiếu Đống nói đến câu cuối cùng thì giương mày lên, tuy hắn là người quen trầm ổn nhưng bây giờ vẫn không nhịn được cảm thấy đắc ý. Hắn nghe lời nói của Vương Tử Quân mà cảm nhận được thành tựu rất lớn, loại cảm giác thành tựu này không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác muốn thăng thiên.
Trịnh Khiếu Nam nhìn bộ dạng đắc ý của anh mình, bàn tay đang bóp mông bạn gái cũng không khỏi dùng sức hơn một chút. Vừa rồi bàn tay hắn đã dùng sức khá lớn, bây giờ lại thêm lực, thế là cô gái được Lý Uyển Xương đặc biệt phái đến hầu hạ hắn không khỏi sinh ra cảm giác khóc không lên tiếng.
Tuy đau đớn nhưng cô gái này không dám phát ra tiếng, nàng thường xuyên thấy rõ thủ đoạn của Lý Uyển Xương, nàng biết rõ nếu mình phát ra âm thanh khác thường, chờ đợi nàng không phải là tiền bạc đầy màu sắc mà chỉ là đòn đau cực kỳ âm hiểm. Text được lấy tại Truyện FULL
Vì vậy bây giờ dù có đau thì nàng chỉ có têể chịu đựng mà thôi.
- Cô em, có phải rất sướng không?
Khi cô gái đau đến chết lặng thì âm thanh của Trịnh Khiếu Nam chợt vang lên bên tai của nàng.
Cô nàng thấy âm thanh và hơi thở của Trịnh Khiếu Nam vang lên bên tai, thế là không kịp phản ứng. Phản ứng chậm chạp của nàng ngay sau đó lại bị Trịnh Khiếu Nam trừng phạt, bàn tay đặt trên váy mỏng lại tiếp tục bóp thật mạnh.
- Sướng lắm...
Cô gái nghĩ đến những lời dạy bảo của các đàn chị đối với Trịnh Khiếu Nam, thế là vội vàng nói.
Trịnh Khiếu Nam lúc này mới buông lỏng ra một chút, hắn dùng tay vỗ lên mông của cô gái, sua đó cười nói:
- Tiện nhân, không cho mày biết tay, mày cũng không biết Nhị thiếu gia này lợi hại thế nào.
Trịnh Khiếu Nam nói đến đây thì nhìn thoáng qua Vương Tử Quân đang nói chuyện với anh mình ở trên khu vực chủ vị, sau đó cười ha hả nói:
- Mày và nó đều là tiện nhân, không cho chúng mày biết tay, chỉ sợ chúng mày không biết đang làm gì.
Cô gái nhìn về phía Trịnh Khiếu Nam đưa tay chỉ mà trong lòng khẽ run lên, tuy nàng không quá quan tâm thế nhưng cũng biết người đàn ông trẻ tuổi kia là bí thư thị ủy, là khách quý nhất của bữa tiệc lần này. Thế nhưng bây giờ sao bí thư thị ủy lại trở thành tiện nhân trong miệng Trịnh Khiếu Nam rồi?
Vẻ mặt nghi hoặc của cô gái không gạt được Trịnh Khiếu Nam, lúc này hắn còn hưng phấn hơn cả anh mình, cũng tình nguyện chia xẻ cảm giác sung sướng tột cùng với người khác. Hắn khẽ vân vê gương mặt cô gái, sau đó cười ha hả nói:
- Có biết không, có người muốn hại Nhị thiếu gia, nhưng bây giờ Nhị thiếu gia vẫn đứng ở chỗ này, người kia lại đến đây chúc mừng anh của Nhị thiếu gia như chó vẫy đuôi, cô nói xem nó có phải là tiện nhân không?
- Hắn là tiện nhân.
Cô gái có chút do dự, cuối cùng lớn tiếng nói.
Câu trả lời của cô gái làm cho Trịnh Khiếu Nam cảm thấy cực kỳ sảng khoái, hắn cười ha hả hai tiếng, sau đó đi về phía đội trưởng La Thường Minh của đội cảnh sát giao thông thành phố La Nam. Lúc này La Thường Minh đang đàm thoại với vài vị lãnh đạo đơn vị trong thành phố, ánh mắt nâng ly rượu thỉnh thoảng nhìn về phía Vương Tử Quân.
- Anh La, anh nhìn lét lút gì vậy, con bà nó nếu anh thích con này, cứ nói một tiếng, tôi sẽ giúp anh ra tay, cần gì phải lén lút như vậy? Làm cho người ta nhìn vào cảm thấy không hay.
Trịnh Khiếu Nam đi đến bên cạnh La Thường Minh, sau đó khẽ vỗ lên người đối phương.