Có thể đến tham gia bữa tiệc này thường là người có thể diện ở thành phố La Nam, tất nhiên bọn họ hiểu rõ ràng mục đích của bữa tiệc hôm nay. Sau khi bọn họ nghe được lời của Trịnh Khiếu Đống, vẻ mặt kẻ nào cũng tỏ ra khó thể tin.
"Bí thư Vương đến đây! Chuyện nhục nhã như vậy mà bí thư Vương có thể thực hiện được, không phải là giả đấy chứ?"
Có nhiều người thầm nghĩ như vậy, thế nhưng ngay sau đó ý nghĩ này đã bị chối bỏ.
Trong thành phố La Nam thì Trịnh Khiếu Đống là người có danh dự, hắn căn bản không cần nói dối, càng không vì sự việc này mà nói dối. Hắn nói bí thư Vương đến đây, như vậy bí thư thị ủy Vương Tử Quân sẽ thật sự đến đây.
Tuy Lục Ngọc Hùng không phải là người tổ chức bữa tiệc lần này, thế nhưng hắn là phó bí thư thị ủy, là nhân vật chính của những hội nghị như thế này. Bốn phía chung quanh hắn có rất nhiều người, những lời nịnh hót liên tục vang ra từ miệng đám người chung quanh, tất cả thi nhau kéo đến giống như thủy triều.
Gương mặt Lục Ngọc Hùng vẫn một màu đen thế nhưng ánh mắt vui vẻ lại khó thể nào che giấu được những người thân cận ở chung quanh, đối với những người này thì cực kỳ hiểu rõ tính tình của Lục Ngọc Hùng, mỗi lần mở miệng đều nói đến tâm khảm của bí thư Lục.
Khi nghe Trịnh Khiếu Đống nói ra tin tức Vương Tử Quân đến tham gia bữa tiệc, vẻ mặt Lục Ngọc Hùng chợt biến đổi, trên gương mặt ngăm đen không khỏi lộ ra một nụ cười cực kỳ chính thức. Hắn nhìn đám người đang vây quanh mình rồi nói:
- Bí thư Vương đến, chúng ta cùng nhau đi nghênh đón.
- Bí thư Lục nói đi, chúng tôi phải đi.
Đứng bên cạnh Lục Ngọc Hùng là phó chủ nhiệm văn phòng thị ủy Lâm Tương Đông, hắn dùng giọng điệu là lạ nói một câu như vậy. Tất nhiên Lục Ngọc Hùng nghe và hiểu ý nghĩ của Lâm Tương Đông, hắn khẽ gật đầu với Lâm Tương Đông, sau đó khẽ phất tay giống như một người đứng đầu, sau đó đi về phía cửa ra vào.
Khi Lục Ngọc Hùng khởi hành thì Lý Quý Niên ở phía tây đại sảnh cũng đứng lên, hắn thật sự khác biệt với Lục Ngọc Hùng, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười làm cho người ta nhìn qua cảm thấy cực kỳ thân mật và vui vẻ.
- Đi, chúng ta đi chào đón bí thư Vương.
Lý Quý Niên khẽ cười cười với vài phó chủ tịch ở bên cạnh mình, sau đó trầm giọng nói.
Đám phó chủ tịch thành phố kia đều hiểu có chuyện gì xảy ra, cả đám đều đứng lên. Thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố Tần Thanh Vũ đứng ở bên cạnh Lý Quý Niên, hắn chợt nghe được Lý Quý Niên khẽ lên tiếng:
- Đáng lý ra phải không đến, vì sao hắn lại đến chứ?
Tần Thanh Vũ là tâm phúc của Lý Quý Niên, hắn rất hiểu rõ lãnh đạo của mình đang nghĩ đến cái gì, lúc này không khỏi suy nghĩ về câu nói vừa rồi của lãnh đạo, trong lòng cũng hiểu ra vấn đề là gì. Nhưng hắn nhìn Lý Quý Niên đã đi về phía trước, thế là khẽ lắc đầu, cũng đi theo chủ tịch ra ngoài.
Đám người nghênh đón thật sự như thác lũ, bọn họ cùng nhau tụ tập ở cổng lớn khách sạn. Nếu so sánh với hai người Lục Ngọc Hùng và Lý Quý Niên thì Trình Tự Học rõ ràng là chậm chân nhất, thế nhưng nụ cười của lão là lớn nhất.
- Ha ha ha ha, bí thư Vương đến rồi, tốt, chúng ta có được sự giúp đỡ của bí thư Vương, như vậy sự nghiệp từ thiện công ích của chúng ta ở thành phố La Nam sẽ phát triển thêm một bậc thang mới.
Trình Tự Học còn chưa đến thì đã cười lớn nói, âm thanh văng vẳng truyền đi khá xa.
Tề Trình Hào nói những lời này có ý nghĩa gì thì mọi người đều hiểu, không ít người ném ánh mắt về phía Trình Tự Học, trong lòng cười thầm, thầm nghĩ vị bí thư vừa rời khỏi chức vụ này thật sự có oán niệm rất lớn với bí thư Vương.
Đám người thầm nghĩ như vậy nhưng không dám nói ra khỏi miệng, bọn họ tụ tập cùng một chỗ, chỉ sau nháy mắt đã đi đến cổng khách sạn Tinh La.
Khách sạn Tinh La hôm nay có thể nói là cực kỳ rực rỡ, dù là bên trong hay ngoài cửa đều sáng rực ánh đèn, bóng đêm không thể không nhượng bộ trước ánh đèn nóng bỏng bùng lên khắp mọi nơi.
Đám người đi ra khỏi khách sạn đều không nhịn được phải nhìn về phía trước, dưới ánh mắt của rất nhiều người, một đoàn người đứng dưới bậc thang khách sạn, cầm đầu chính là một người đàn ông trẻ tuổi.
Bí thư thị ủy Vương Tử Quân, đám người nơi đây không có nhiều người không biết lãnh đạo đứng đầu thị ủy này. Dù có rất nhiều người chưa từng được gặp mặt Vương Tử Quân, thế nhưng bọn họ cũng không phải chỉ một lần được thấy hình ảnh của bí thư Vương ở trên báo chí hay tivi.
Vương Tử Quân thật sự đến đây.
Dù biết Trịnh Khiếu Đống không có khả năng cung cấp tên giả, thế nhưng khi thấy Vương Tử Quân đứng đó thì người khác vẫn cảm nhận được một lực tương tác rất mạnh. Dù sao lúc này đến đây có ý nghĩa thế nào với bí thư Vương thì mọi người đều hiểu rõ ràng.
Sau lưng Vương Tử Quân chính là phó chủ tịch thường vụ thành phố Hà Khởi Duệ, bí thư ủy ban tư pháp Tống Ích Dân, thường ủy thị ủy, thư ký trưởng Kim, tất cả xếp thành một hàng sau lưng Vương Tử Quân. Nguồn tại http://Truyện FULL
Nhìn vào khí thế này thì rất nhiều người không khỏi sững sờ, Trình Tự Học đứng bên cạnh Lục Ngọc Hùng lại nở nụ cười khinh thường nói:
- Thật không ngờ người đến đầu hàng lại chú ý đến thể diện như vậy.
Lục Ngọc Hùng chỉ gật đầu cười cười với lời nói của Trình Tự Học, cũng căn bản không nói chuyện. Nhưng trong lòng hắn lại bùng lên một ý nghĩ, đó chính là Trình Tự Học đã già rồi, nếu là trước kia thì Trình Tự Học sẽ căn bản không nói ra những lời như vậy.
- Ha ha ha, bí thư Vương, hoan nghênh, hoan nghênh.
Trịnh Khiếu Đống nhanh chóng tiến lên hai bước giống như một chủ nhân cực kỳ hiếu khách, hắn nhanh chóng đi về phía Vương Tử Quân, vừa đi vừa vươn hai tay với Vương Tử Quân, trên gương mặt hòa nhã lộ ra nụ cười nóng bỏng.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng khẽ đưa tay ra nói:
- Biết rõ anh Trịnh cử hành bữa tiệc từ thiện ở chỗ này, tôi dù là bận rộn cũng phải đến tham gia một chút có phải không?
Lời nói của Vương Tử Quân càng làm cho Trình Tự Học cảm thấy bức bối, trong lòng thầm nghĩ tên họ Vương kia thật sự biết giở trò giả dối, đến lúc này rồi còn mở miệng nói lý do. Nhưng lần này thì lão cũng không mở miệng nói thêm điều gì với Lục Ngọc Hùng ở bên cạnh.
Nụ cười của Trịnh Khiếu Đống càng thêm sáng lạn, hắn nở nụ cười khiêm tốn nói:
- Bí thư Vương quá khen rồi, tôi chỉ cảm thấy học sinh vùng sâu đi học với điều kiện quá khổ sở, mà tôi coi như là nhóm người La Nam đầu tiên phất lên được, thế cho nên muốn ra chút lực cho con em của mình. Thật không ngờ một chút cử động nho nhỏ như vậy lại được nhiều lãnh đạo đến quan tâm, tôi thật sự cảm thấy rất cảm kích.
Trịnh Khiếu Đống nói rồi nhìn khắp bốn phía:
- Các vị khách, chúng ta dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh bí thư Vương đến chung vui.