Phòng họp cục công an thành phố La Nam đầy sương khói, tất nhiên khói được chín thành viên đảng ủy cục công an tạo ra, người nào cũng nghiện thuốc, người nào không biết đi ngang qua rất có thể tưởng rằng bên trong đang phát hỏa.
Vẻ mặt từng thành viên đảng ủy của cục công an giống như được khói thuốc che giấu, căn bản khó nhìn ra rõ ràng.
Dựa theo quy định thì đây là một hội nghị nghiên cứu nghiệp vụ bình thường, nhưng lúc này lại không ai có thể bình tĩnh xem đây là một hội nghị nghiệp vụ thường kỳ, vì Hà Tiến Chung gân đây rất kín tiếng trong cục công an đã mở miệng.
Hà Tiến Chung nói, chỉ nói một điều, đó chính là đoàn kết một lòng. Hắn nói với lời lẽ rất tầm thường, thế nhưng đám người đang ngồi nơi đây đều là hạng khôn khéo, bọn họ nào không hiểu ý của Hà Tiến Chung?
Vì sao phải cường điệu đoàn kết? Có phải trong ban ngành có người không đoàn kết? Tuy Hà Tiến Chung không điểm danh, thế nhưng ai làm việc gì thì trong lòng mọi người đều rất rõ ràng.
Khi Hà Tiến Chung lên tiếng, có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Mễ Hoa Lâm giống như đang chăm chú ghi chép ở bên cạnh Hà Tiến Chung.
Mễ Hoa Lâm chăm chú ghi chép, bộ dạng giống như đang lắng nghe lời nói của Hà Tiến Chung. Hắn biết rõ Hà Tiến Chung đang nói về mình, hơn nữa hắn đã sớm có chuẩn bị đối với sự việc phát sinh theo chiều hướng này. nguồn TruyenFull.vn
Sự kiện Trịnh Khiếu Nam đã có kết quả, hà tiến chung có thể lợi dụng dư âm thắng lợi để mở rộng con đường trong cục công an, hắn sẽ không thể không tiến hành đả kích nhóm người chống đối với mình trong đơn vị. Tất nhiên Mễ Hoa Lâm đã có chuẩn bị đối với khả năng này.
- Cục công an chúng ta là một tập thể, là một tập thể luôn cùng ý nghĩ và hành động. Nhiều năm qua vì chúng ta cùng chung cố gắng nên cục công an mới phát triển không ngừng, mới nhận được những lời tán dương cao độ của lãnh đạo thị ủy.
Giọng điệu của Hà Tiến Chung càng thêm cao vút.
- Tục ngữ nói rất hay, giành giang sơn dễ, giữ giang sơn mới khó. Những năm qua cục công an chúng ta đã giành được nhiều vinh dự, nhưng chúng ta nếu muốn bảo trì vinh dự của mình thì cần phải đồng tâm hiệp lực, gian khổ phấn đấu, đoàn kết một lòng, ra sức cống hiến.
- Tôi biết rõ đại đa số các đồng chí đều coi vinh dự của tập thể cục công an như tính mạng của chính mình, tình nguyện đổ máu rơi đầu vì vinh dự này. Nhưng trong tổ chức chúng ta cũng có những người chỉ sợ thiện hạ không loạn, bọn họ vì lợi ích riêng của mình mà làm hại lợi ích toàn cục. Đối với những loại người và hiện trạng này, chúng ta phát hiện ra một thì sẽ xử lý một, tuyệt đối không nương tay.
Hà Tiến Chung nói đến đây thì nâng ly lên uống một ngụm, sau đó cười nói với Mễ Hoa Lâm:
- Bí thư Mễ, ngài là người nắm công tác xây dựng tư tưởng, ngài cần phải nắm thạt chặt phương diện này, nhất định phải phát hiện và xử lý kịp thời những người và sự việc gây nguy hại đến công tác của chúng ta.
Mễ Hoa Lâm biết rõ Hà Tiến Chung đang nói về mình, hơn nữa những người ngồi đây đều biết những lời nói như vậy là chĩa về phía mình. Thế nhưng hắn cắn môi, vẫn không bày ra chút tức giận:
- Cục trưởng Hà yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm chú thực hiện công tác bản chức.
- Được, có lời khẳng định của bí thư Mễ thì tôi cũng yên tâm.
Hà Tiến Chung nói đến đây thì nhìn về phía phó cục trưởng Chủng Trường Thiện ngồi cách đó không xa:
- Anh Chủng, anh đưa ra phương án điều chỉnh, để cho mọi người thảo luận với nhau.
Chủng Trường Thiện khẽ gật đầu, hắn lấy từ trong cặp của mình ra một bản thảo rồi nói:
- Vì tiến thêm một bước ưu hóa phân phối cán bộ, tăng cường sức chiến đấu của đội ngũ, được phòng tổ chức nghiên cứu xem xét, tiến hành điều chỉnh chức danh các đồng chí.
- Bổ nhiệm đồng chí Hạ Xã Côn làm phó chủ nhiệm phòng trang bị hậu cần, miễn đi chức vụ phó đội trưởng đội hình sự.
- Bổ nhiệm đồng chí Đậu Đắc Lộ làm đội trưởng đội bảo vệ, miễn đi chức vụ đại đội trưởng đại đội trinh sát.
- Bổ nhiệm đồng chí Tiền Nhi Cường làm...
Chủng Trường Thiện mở miệng nói ra phương án điều chỉnh vài người, đều là những người đi gần với Mễ Hoa Lâm sau khi hắn đến công tác ở cục công an thành phố La Nam. Sau khi nghe những thông tin điều chỉnh kia thì hai mắt Mễ Hoa Lâm có hơi phát sáng. Tuy chức vụ của bọn họ không có thay đổi quá lớn, thậm chí còn có người được đề bạt, thế nhưng Mễ Hoa Lâm biết rõ đây chính là thủ đoạn đưa người lên nhưng thực chất là ném xuống của đối phương. Sau khi điều chỉnh như vậy, đám người kia căn bản đã rơi vào tình huống ăn không ngồi chờ.
Mễ Hoa Lâm nghĩ đến những người kia vì chính mình mà phải rơi vào tình huống bị ghẻ lạnh, hắn cảm thấy thật sự áy náy. Hắn cắn chặt răng, tuy trong lòng có ngàn vạn lời nói không phục, thế nhưng hắn biết rõ nếu như mình mở miệng thì cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
Hà Tiến Chung bây giờ đã dám cho ra điều chỉnh như vậy, chắc chắn đã nghĩ đến tình huống Mễ Hoa Lâm mở miệng phản đối, nếu Mễ Hoa Lâm phản đối mà không ngăn cản được tiến độ của đối phương, như vậy chẳng phải là càng làm khó chính mình sao?
Mễ Hoa Lâm trầm ngâm giây lát, sau khi Chủng Trường Thiện tuyên bố xong thì hắn trầm giọng nói:
- Cục trưởng Hà, tôi không đồng ý với những điều chỉnh lần này.
Hà Tiến Chung nhìn thoáng qua Mễ Hoa Lâm, hắn căn bản không chờ Mễ Hoa Lâm nói xong mà nói với nhóm người Chủng Trường Thiện:
- Các anh có ai không đồng ý hay không?
- Tôi đồng ý với phương án điều chỉnh lần này.
Chủng Trường Thiện không chờ Hà Tiến Chung nói xong, hắn là người đứng lên đồng ý đầu tiên.
Khi Chủng Trường Thiện mở miệng thì những người khác cũng lên tiếng, tất cả đều không ngoại lệ, đều đồng ý với phương án điều chỉnh của Hà Tiến Chung.
Trên mặt Hà Tiến Chung lộ ra nụ cười nhạt, hắn nói:
- Có ý kiến không đồng ý, điều này là cực kỳ bình thường. Bí thư Mễ vừa mới đến cục công an, tất nhiên còn chưa biết rõ người và sự việc ở cục công an thành phố, sau này tìm hiểu rõ ràng thì sẽ tốt hơn.
Hà Tiến Chung nói đến đây thì nhìn về phía vị chủ nhiệm văn phòng đang làm công tác ghi chép:
- Thần Minh, ghi vào ý kiến phản đối của bí thư Mễ.
Sau khi chủ nhiệm văn phòng lên tiếng đồng ý, Hà Tiến Chung lại vung tay lên nói:
- Tám phiếu tán thành, một phiếu phản đối, thông qua. Lúc này chúng ta bắt đầu đề tài thảo luận khác.
Mễ Hoa Lâm đi ra phòng họp mà gương mặt cực kỳ âm trầm, nhưng điều làm hắn phiền lòng chính là phải đối mặt với đám cấp dưới bị điều chỉnh như thế nào. Những người này vốn có vị trí khá tốt, nhưng bây giờ vì đi theo một vị lãnh đạo như minh mà rớt chức, những sự việc thế này cần phải nói cho rõ ràng mới xong được.
Mễ Hoa Lâm thở dài một hơi, sau đó không khỏi nhìn về phía khu văn phòng thị ủy. Đã ba ngày trôi qua, bí thư Vương bên kia còn chưa có chút phản ứng, thật sự giống như lời nói của một vài người, đó là bí thư Vương lần này đã bị đả kích quá nặng nề, mất sức chiến đấu.