Lúc này Tống Ích Dân cũng ý thức được có gì đó sắp phát sinh, hắn há miệng trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, Giang Tiểu Vinh...
Vương Tử Quân khoát tay áo trầm giọng nói:
- Ích Dân, anh cho cô gái kia vào đây, có gì cứ để cô ấy nói với tôi.
Đối với Tống Ích Dân thì hắn thấy lúc này Vương Tử Quân không nên gặp cô gái kia, nhưng Vương Tử Quân cho ra lời phân phó như vậy thì hắn vẫn không tự chủ được phải gật đầu, sau đó đi ra ngoài cửa.
Khi Tống Ích Dân đi ra ngoài thì tranh chấp ngoài hành lang cũng đã giảm xuống, khi tiếng bước chân vang lên thì cửa phòng lại mở ra, Nhâm Nhạn Đồng với hai mắt ẩn giấu nước mắt cùng đi với Đổng Trí Tân và Tống Ích Dân vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Lần này Nhâm Nhạn Đồng đến đây phần lớn đều dựa vào dũng khí, một loại dũng khí bùng lên khi nhìn thấy dì Hai của mình rơi vào tình cảnh bất công. Nàng muốn hỏi vị bí thư đã từng cho ra lời hứa hẹn kia rằng vì sao sự việc lại là như vậy? VÌ sao người xấu không được xét xử đúng luật, dì Hai của nàng là người bị hại nhưng lại bị công an bắt đi, đây là vì cái gì? Chỉ với cơn tức này mà nàng căn bản không quan tâm đến hình tượng của mình, nàng biến thành một mụ đàn bà chanh chua kêu gào lớn tiếng ở văn phòng thị ủy La Nam, nàng không quan tâm đến sự ngăn trở của đám cảnh sát bảo vệ cổng, vẫn tập trung tinh thần xông về phía trước. nguồn TruyenFull.vn
Nhâm Nhạn Đồng không quan tâm tất cả những gì đang diễn ra, nàng chỉ muốn hỏi một câu, rốt cuộc là vì thế nào lại như vậy? Hắn sao lại phải gạt nàng? Dù hắn không có bất kỳ hứa hẹn gì với nàng, thế nhưng nàng không hiểu vì sao lại sinh lòng yêu mến và cả tín nhiệm vị bí thư thành phố trẻ tuổi kia. Lúc này Giang Tiểu Vinh bị đưa đi, nàng cảm thấy mình bị lừa dối, vì vậy nàng muốn hỏi, muốn hỏi vì sao?
Nhưng bây giờ Nhâm Nhạn Đồng đi đến phòng làm việc của hắn, nàng nhìn thấy hắn ngồi sau bàn làm việc với bộ dạng cực kỳ trầm ổn, thế là vẻ mặt của nàng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, cũng không hiểu lửa giận trong lòng nàng đã chạy đi đâu hết sạch.
- Ngồi đi, Trí Tân, rót nước cho Nhâm tiểu thư.
Vương Tử Quân phất tay với Đổng Trí Tân, sau đó khẽ nói.
Khi bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ thì cơn giân trong lòng Nhâm Nhạn Đồng giống như bùng phát, nàng khẽ ngẩng mặt lên giống như một con thiên nga kiêu ngạo, nàng nhìn về phía Vương Tử Quân rồi trầm giọng hỏi ba chữ:
- Vì cái gì?
Chỉ là ba chữ không đầu không đuôi, chỉ là ba chữ cực kỳ đơn giản thế nhưng lại giống như ẩn giấu hàng loạt vấn đề, hơn nữa tất cả lại ép về phía Vương Tử Quân. Nhâm Nhạn Đồng đang cực kỳ đau lòng, nàng nói ra ba chữ giống như ba ngọn núi đập về phía Vương Tử Quân.
Đối với sự việc này dù đứng từ góc độ của Tống Ích Dân hay Đổng Trí Tân thì đều có thể nói ra nhiều lý do, nhưng lúc này Vương Tử Quân dù há miệng cũng không nói nên lời. Tuy hắn không có khả năng mở miệng hóa hoa sen, thế nhưng hắn cũng không phải hạng người kém ăn nói, so ra thì trước nay hắn căn bản chưa từng sợ ai. Nhưng lúc này hắn đối mặt với câu hỏi ba chữ của Nhâm Nhạn Đồng, hắn không biết nên trả lời sao cho phải. Nếu nói đến chính sách hay pháp luật thì căn bản là quá xảo quyệt, tất cả văn tự đều quá khô cứng. Vương Tử Quân không biết nên mở miệng thế nào, cũng thật sự không nói nên lời.
- Chuyện này còn chưa xong.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng hắn mở miệng. Tuy câu nói của hắn cũng không phải trả lời vấn đề của Nhâm Nhạn Đồng, thế nhưng lời nói tràn đầy kiên quyết.
"Chuyện này còn chưa xong!"
Đây chẳng những là câu trả lời với Nhâm Nhạn Đồng, càng là kết luận với sự kiện lần này. Chưa xong, như vậy phải tiếp tục điều tra, đây là thái độ của Vương Tử Quân.
Nhâm Nhạn Đồng nhìn vẻ mặt âm trầm của Vương Tử Quân, vô tình trong đầu liên tục lóe lên hàng loạt ý nghĩ. Lúc này một cảm giác tín nhiệm chợt xuất hiện và tràn ngập trong lòng nàng.
Nhâm Nhạn Đồng nâng ly nước Đổng Trí Tân rót cho mình lên uống một hơi, sau đó nàng đứng lên, cũng không nói gì thêm mà đi ra ngoài.
- Trí Tân, anh đi tiễn Nhâm tiểu thư cho tôi.
Vương Tử Quân nhìn Nhâm Nhạn Đồng đi ra ngoài cửa rồi khẽ nói.
Nhâm Nhạn Đồng đi, trong phòng chỉ còn lại Vương Tử Quân và Tống Ích Dân. Tống Ích Dân cũng nghe được những lời vừa rồi của Vương Tử Quân, hắn cảm nhận được sự kiên trì của bí thư Vương ở phương diện này, thế nhưng hắn biết có một số chuyện chỉ kiên trì không là chưa đủ.
- Bí thư Vương, tôi sẽ đốc xúc viện kiểm sát tiếp tục theo sát vụ này.
Tống Ích Dân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
- À, bí thư Ích Dân, anh nói với các đồng chí viện kiểm sát, để cho bọn họ mở rộng ý nghĩ, kết hợp điều tra chuyện này với vụ việc liên quan đến Nhiếp Vinh Quân.
Vương Tử Quân khẽ dụi tàn thuốc trong tay, hắn trầm giọng nói.
Tống Ích Dân đồng ý một tiếng, hắn nói thêm vài vấn đề với Vương Tử Quân rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Hắn vốn muốn bàn với bí thư Vương về phương án điều chỉnh nhân sự ở hệ thống tư pháp, thế nhưng cuối cùng vẫn phải nuốt những lời này vào bụng. Bây giờ nếu nói ra như vậy không phải càng làm cho Vương Tử Quân thêm ngột ngạt sao?
Khi cửa phòng làm việc chậm rãi đóng lại, Vương Tử Quân nãy giờ luôn ngồi bình tĩnh và trầm ổn như núi trước mặt Tống Ích Dân chợt đứng lên, hắn cầm lấy gạt tàn thuốc muốn đập xuống đất, thế nhưng cuối cùng vẫn khẽ đặt xuống.
Vương Tử Quân rất phẫn nộ với kết quả thế này, hắn rất tức giận, hắn không phải là thánh nhân, hắn không thể bình tĩnh được trước thủ đoạn vô sỉ của đám người Trịnh Khiếu Đống. Nhưng hắn có tức giận cũng không biểu hiện ra ngoài, hắn là bí thư thị ủy La Nam, không biết có bao nhiêu người nhìn vào hắn, không biết có bao nhiêu người đang đứng xem náo nhiệt, càng khong biết có bao nhiêu người cần sự ủng hộ của hắn. Vì thế hắn không nên nổi giận, ngược lại còn phải biểu hiện cực kỳ tỉnh táo, phải có lòng tin cao độ, chỉ như vậy hắn mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất để trấn an nhân tâm. Hắn phải giữ vững trận tuyến của mình, như vậy mới nhen nhóm lên ý chí chiến đấu của những người đi theo mình. Hắn không cho rằng mình là một người hiếu chiến, thế nhưng khi đối mặt với một vài sự việc thì hắn căn bản là không thể thỏa hiệp.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân nhìn màn hình điện thoại, phát hiện đó là một dãy số lạ. Sau giây lát chần chờ, cuối cùng hắn cũng nghe máy.
- Chào bí thư Vương, tôi là Trịnh Khiếu Đống, tối nay tôi có thể mời ngài bữa cơm được không?
Trong điện thoại vang lên giọng nói bình tĩnh của Trịnh Khiếu Đống. Vương Tử Quân nghe lời nói khách khí và tôn kính của đối phương, hắn cũng có chút bức bối, nhưng chỉ khẽ cười nói:
- Cám ơn giám đốc Trịnh, hôm nay tôi đã có hẹn.
Vương Tử Quân nói rồi đặt điện thoại xuống, sự việc bây giờ mới chỉ bắt đầu mà thôi. Vương Tử Quân thầm động viên chính mình, hắn cầm lấy tờ giấy chứng nhận tâm thần trên bàn lên xem.
- Đại học Newcastle?
Vương Tử Quân nhìn chữ ký trên giấy chứng nhận, sau đó hắn khẽ thì thào.