Chuyện liên quan đến chủ tịch Vương thì đều phải xem là cực kỳ quan trọng, Hạ Kiến Nhân nghĩ như vậy mà không khỏi khắc ghi nó vào thật sâu trong đầu mình.
Từng chiếc xe chạy trên đường cao tốc, lúc này xe chạy về phía thành phố Đông Bộ cũng không phải chỉ có nhóm Tần Thọ Sinh và Cát Trường Binh, còn có một chiếc xe làm cho nhân viên công tác cực kỳ quan tâm.
Chiếc xe này nhìn qua chỉ là Audi bình thường nhưng biển số lại làm cho đám quan viên dù lớn hay nhỏ cũng phải bày ra trận thế nhưng gặp kẻ địch hùng mạnh. Đây chíh là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Hứa Tiền Giang, dù người này xuất hiện ở địa phương nào, chỉ cần giậm chân xuống cũng làm cho cả vùng rung chuyển.
- Tiên Vi, chúng ta sắp đến thành phố Đông Bộ rồi phải không?
Hứa Tiền Giang ngồi ở hàng ghế phía sau của chiếc Audi, hai mắt hơi khép lại, trong xe vang lên những điệu dân ca đặc trưng của tỉnh Sơn Nam.
Khi thời đại phát triển thì không gian thưởng thức kinh kịch ngày càng nhỏ, trong xe các vị lãnh đạo vào lúc này thường là nhạc nhẹ hoặc các ca khúc đang được yêu thích, cao nhã hơn một chút sẽ là các ca khúc quốc tế.
Nhưng trong xe của Hứa Tiền Giang chủ yếu là băng đĩa kinh kịch bản địa tỉnh Sơn Nam, mỗi lần trưởng phòng Hứa lên xe thì lái xe sẽ khôn khéo bỏ vào một đĩa kinh kịch. Trưởng phòng Hứa ngồi hàng ghế phía sau, lúc này lão giống như cá về biển rộng chim bay về rừng, ánh mắt tươi đẹp, cảm giác khó nói nên lời, có thể là thích ý đến tận xương tủy, chỉ cần nhắm mắt cũng thấy không gian tươi đẹp chung quanh.
Quách Tiên Vi tuy không quá thích kinh kịch nhưng cũng không bài xích. Nhưng vì Hứa Tiền Giang thích kinh kịch, cũng không biết đại đa số cán bộ trong phòng tổ chức không biết từ khi nào lại rộ lên phong trào kinh kịch, ai cũng muốn xướng vài ba câu. Thế cho nên cứ đến mỗi dịp tết nhất, mỗi lần tổ chức tiệc liên hoan thì sẽ có kèm theo một vài vở kinh kịch, hơn mười người một tiết mục.
Nghe nói có một bữa tiệc liên hoan cuối năm của phòng tổ chức tỉnh ủy được tổ chức ở khách sạn năm sao, trưởng phòng Hứa đến tham gia, lần đầu tiên trưởng phòng ngồi từ đầu đến cuối bữa tiệc.
Lúc đó có chương trình ca nhạc góp vui, một tên cán bộ thanh niên lên hát kinh kịch, biểu hiện cực kỳ giống, nào là múa máy, uốn éo đầu, miệng nhếch lên, ánh mắt vểnh lên, tay làm thành liên hoa chỉ...Thật sự rất buồn cười. Thế nhưng Hứa Tiền Giang bên dưới lại cười ha hả, liên tục bình luận, khen tên kia thật sự tài tình, không đơn giản.
Khi đó lại có người lớn tiếng nói:
- Mọi người không biết đấy thôi, trưởng phòng Hứa hát rất hay, chúng ta bây giờ có nên mời trưởng phòng lên hát một đoạn không nhỉ? Text được lấy tại Truyện FULL
Tất cả mọi người chợt ồn ào, thế là Hứa Tiền Giang lên đài dưới tiếng vỗ tay của mọi người. Lão cười tủm tỉm ôm quyền với cán bộ bên dưới, sau đó nói vào trong micro:
- Cũng đừng để một mình tôi hát, còn có ai biết hát kinh kịch không? Chúng ta cùng hát cho vui.
Dưới đài có người ồn ào theo:
- Đúng vậy, cùng hát mới vui, đến trích đoạn "Vợ chồng cùng quản gia" còn có thể trợ hứng.
Thế là cô gái duy nhất còn chưa kết hôn trong phòng tổ chức là Tiếu Y Y chợt xung phong đứng lên nhận việc, nàng nói:
- Trưởng phòng, tôi với ngài cùng hát trích đoạn Thu Khương Duy nhé?
Trưởng phòng Hứa Tiền Giang khẽ vuốt râu nở nụ cười, tỏ ý có thể hát thử một đoạn. Sau khi hai bên hát hết một trích đoạn, trưởng phòng Hứa vẫn còn chưa thỏa mãn nhưng cô gái đã đổ cả mồ hôi trán.
Hai người hát xong thì bên dưới vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, đoạn vừa rồi có tiết tấu khá nhanh, câu chữ cũng không nên hát quá rõ ràng, nếu không có kiến thức cơ bản thì không được. Hứa Tiền Giang cũn có chút kinh ngạc, lão nhìn thoáng qua cô gái Tiếu Y Y, chợt thấy cô gái cũng đang nhìn mình, ánh mắt đầy tán thưởng, thế là cả hai cùng cười.
Sau sự kiện bữa tiệc liên hoan cuối năm, đầu năm đi làm thì Tiếu Y Y được chuyển từ phòng đánh máy sang phân phát báo chí, dù mỗi lần Tiếu Y Y đi vào phòng làm việc của trưởng phòng phát báo xong và đi ra ngay nhưng cũng không khỏi làm cho người ta đỏ mắt nhìn.
Có tấm gương của Tiếu Y Y, thế nên bây giờ sắp đến mùa hạ và nhân viên phòng tổ chức bắt đầu thi nhau học kinh kịch, thế là trong phòng tổ chức liên tục vang lên những câu hát kinh kịch quen thuộc.
Một thời gian trôi qua, Quách Tiên Vi cũng không biết nên cảm thấy may mắn hay đau lòng cho đám nhân viên trẻ tuổi kia, bọn họ còn trẻ chưa mài giũa hết góc cạnh trên người, thậm chí ngay cả những nhân viên ngày thường thích theo đuổi những ngôi sao ca sĩ nhạc nhẹ nổi tiếng vào lúc này cũng bắt đầu chuyển sang hát những câu kinh kịch. Quách Tiên Vi chợt nghĩ đến câu nói: "Sở Vương thích eo nhỏ, nhiều cung nữ nhịn ăn chết đói", hắn cảm thấy điều này quá đúng.
Quách Tiên Vi ngồi trong chiếc xe vang lên những bài hát kinh kịch, hắn chợt nghĩ đến chuyện của thành phố Đông Bộ. Sau khi Vương Tử Quân đến thành phố Đông Bộ thì Quách Tiên Vi rất quan tâm đến nơi này, tuy hắn không có cơ sở ở Đông Bộ, thế nhưng hắn thông qua con đường của cơ quan tổ chức mà biết được nhiều chuyện.
Khi nghe được những tin tức liên quan thì Quách Tiên Vi thật sự cảm thán với công tác của Vương Tử Quân, thầm than chủ tịch Vương cũng không phải người thường. Người này đến thành phố Đông Bộ chỉ vài tháng ngắn ngủi đã đứng vững bàn chân, còn coi thường sự tồn tại của một vị tổ trưởng tổ công tác đại biểu cho tỉnh ủy như Đổng Quốc Khánh.
Sự việc ký kết lần này rõ ràng có vài vấn đề, tuy Quách Tiên Vi có chút không tin đây là thủ đoạn mà Đổng Quốc Khánh cùng liên hợp với Nhâm Xương Bình để đả kích uy tín của Vương Tử Quân. Thế nhưng ít nhất hắn cũng hiểu quan hệ giữa Đổng Quốc Khánh và Cát Trường Binh, hơn nữa hai ngày trước Cát Ưu Lĩnh còn được đề bạt làm chủ nhiệm văn phòng.
Cát Ưu Lĩnh là con trai của Cát Trường Binh, đã đến công tác ở phòng tổ chức được vài năm. Lẽ ra dựa vào tài sản của Cát Trường Binh, dù để cho con trai ở nhà ăn ngủ cũng là cả đời không lo cơm áo, cực kỳ sung sướng. Thế nhưng Cát Trường Binh không làm như vậy, hắn vẫn có tư tưởng cổ, dù có kiếm được nhiều tiền thì cuối cùng cũng chỉ làm công, con của mình dù sao cũng phải là nhân viên ăn cơm nhà nước mới được.
Căn cứ vào tư tưởng như vậy, sau khi con trai tốt nghiệp thì Cát Trường Binh dùng hết thủ đoạn để đưa vào phòng tổ chức. Nghe nói ngày hôm sau khi Cát Ưu Lĩnh đi làm, Cát Trường Binh bao một khách sạn ở thành phố, bao từ đầu bếp đến nhân viên phục vụ, dùng hai chiếc xe khách chở mọi người về quê mình, sắp xếp đãi hơn mười bàn tiệc trong thôn, mời tất cả già trẻ lớn bé trong thôn đến chung vui, chúc mừng con nhận công tác.
Khi Quách Tiên Vi đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy câu hỏi của Hứa Tiền Giang, thế là chợt bừng tỉnh, ngay sau đó lại có phản ứng. Hắn nhìn sang Hứa Tiền Giang lúc này đang khẽ nhắm mắt, sau đó khẽ nói:
- Trưởng phòng Hứa, chúng ta còn cách thành phố Đông Bộ hơn năm mươi kilomet, với tốc độ hiện tại thì phải nửa giờ sau mới rời khỏi đường cao tốc.
- Nửa giờ? Tốt, vừa vặn có thể nghe xong trích đoạn Thu Khương Duy.
Hứa Tiền Giang dùng giọng nhàn nhã nói, sau đó chậm rãi mở mắt.
Quách Tiên Vi cười cười mà không nói gì, hắn đã công tác nhiều năm bên cạnh trưởng phòng Hứa Tiền Giang, hắn đã quá quen thuộc với tính cách của lãnh đạo. Vị trưởng phòng đại nhân này đang nghe kinh kịch thì căn bản không thích bị quấy rầy, nếu anh ấy không nói lời nào thì anh tốt nhất là im lặng, cho dù anh có tâng bốc ba hoa chích chòe thì cũng làm cho lãnh đạo mất hứng, rơi vào tình huống sờ đùi ngựa rớt xuống mông.
- Tiên Vi, công tác ở thành phố Đông Bộ thật sự không quá tốt. Tôi cho Quốc Khánh đến, chủ yếu là muốn áp chế Tiết Diệu Tiến, lại không ngờ ở thành phố Đông Bộ ngoài Tiết Diệu Tiến còn có một người khác cường thế không kém. Nếu biết tiểu tử này có thể mạnh mẽ như vậy, tôi dù thế nào cũng không phái cậu ta đến thành phố Đông Bộ, bây giờ thì tốt rồi, chúng ta chỉ có thể dùng cặp mắt trông mong đến tìm gặp thần tượng mà thôi.
Hứa Tiền Giang nói tiểu tử kia là ai thì Quách Tiên Vi hiểu rất rõ ràng, hắn nhìn gương mặt với nụ cười bình tĩnh của Hứa Tiền Giang, hắn trầm ngâm một chút rồi chậm rãi nói:
- Trưởng phòng Hứa, đồng chí Vương Tử Quân có năng lực công tác rất mạnh, là người tài hoa hơn người, có thể làm cho người ta phải lau mắt nhìn. Tất nhiên tính cách sẽ không thiếu chút khuyết điểm, ít nhiều cũng có hơi nóng tính.
- Tiên Vi, những lời cậu nói cũng đúng, những kẻ có năng lực mạnh mẽ thường không dễ khống chế. Thế cho nên tôi mới đồng ý yêu cầu của Quốc Khánh, lần này đi xuống làm môn thần, để cho tiểu tử kia phải run sợ, cũng ép hắn thành thật hơn, ngồi yên trên vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố thêm vài năm nữa.
Hứa Tiền Giang chợt vỗ đùi rồi cười ha hả nói.
Quách Tiên Vi nghe được những lời này của Hứa Tiền Giang, trong lòng vốn có chút lo lắng cho Vương Tử Quân, bây giờ chợt thả lỏng hơn. Tuy lần này xuống làm ôn thần để cho Vương Tử Quân mất mặt, thế nhưng thái độ của Hứa Tiền Giang cũng cho thấy một vấn đề: Trưởng phòng Hứa không có ác cảm với Vương Tử Quân.
- Trưởng phòng Hứa, tôi thấy ngài thật sự là người ái tài, thật sự có khá nhiều tâm tư. Tôi cảm thấy ngài nên dùng sự quan tâm của mình nói chuyện với anh ấy, để cho anh ấy thức tỉnh, biết đâu sẽ nhận thức được sai lầm của mình?
Trong đầu Quách Tiên Vi bùng lên đủ mọi ý nghĩ, sau đó hắn nói ra một phương án của mình, dùng giọng cực kỳ cẩn thận bày tỏ với Hứa Tiền Giang.
Tuy Quách Tiên Vi và Vương Tử Quân có quan hệ không tệ, nhưng Quách Tiên Vi cũng có tính toán của Quách Tiên Vi, đó chính là nói chuyện giúp cho Vương Tử Quân nhưng cũng không muốn làm trưởng phòng Hứa sinh ra bất mãn với mình, dù sao thì sau này hắn cũng phải kiếm ăn dưới sự lãnh đạo của trưởng phòng Hứa.
- Tôi cũng không phải không muốn nói với cậu ấy, mà chỉ sợ không thể làm gì được. Đừng tưởng cậu ta suốt ngày cười tủm tỉm mà tưởng dễ nói chuyện, thực tế thì tính cách rất cứng rắn. Đối với loại cán bộ vừa có năng lực, có khả năng, lại trẻ tuổi như thế này, chúng ta cần chú tâm bồi dưỡng nhiều hơn, cũng phải cho bọn họ tôi luyện nhiều hơn, chỉ như vậy mới có thể phát triển và trưởng thành được.
- Tôi đã từng nghiên cứu quỹ tích phát triển của Vương Tử Quân, người này chưa từng chịu đả kích gì cả, cung không biết có phải trời sinh hắn là người thích hợp với chính trị hay không. Người này dù ở dưới huyện hay ở xã cũng có thể phát triển đến mức cực kỳ thuận lợi, gió nổi mây phun. Bây giờ đến thành phố Đông Bộ, tôi muốn cho cậu ta trải qua mưa gió, tôi luyện một thời gian, lại không ngờ cậu ta đến thành phố Đông Bộ thì làm ra động tĩnh lớn như vậy. Xem ra tôi và anh Nhiếp lợi dụng Tiết Diệu Tiến để dạy cho cậu ấy một bài học cũng không có tác dụng gì.
Hứa Tiền Giang
Hứa Tiền Giang nói anh Nhiếp là ai thì Quách Tiên Vi hiểu rất rõ. Hắn dù biết Vương Tử Quân có quan hệ không tệ với bí thư Nhiếp Hạ Quân, thế nhưng cũng không ngờ hai bên lại thân cận như vậy.
- Trưởng phòng Hứa, ngài lần này đến tham gia nghi thức thì chỉ sợ chủ tịch Vương Tử Quân sẽ chịu đả kích rất nặng. Dù sao hạng mục này cũng là do anh ấy không hoàn thành, nhưng đợi ở nhà máy hai ngày mà đối phương không thèm gặp mặt, cũng không biết đám cán bộ thành phố sẽ nghĩ gì, có phản ứng thế nào.
Hứa Tiền Giang khẽ cười, sau đó lão phất tay nói:
- Chịu chút đả kích cũng tốt, chỉ như vậy mới có thể để cậu ta yên tâm và ngồi an toàn trên vị trí phó chủ tịch thường vụ vài năm. Nhiều khi tiến một bước ra ngàn dặm cũng không thích hợp bằng ngồi chờ mòn mỏi, chỉ có ngồi tích góp lực lượng thì ngày sau mới có thể bùng phát mạnh mẽ, nếu so với tình huống làm một lần rồi xong thì làm như vậy sẽ có lợi hơn rất nhiều cho sự phát triển của cậu ấy.
Quách Tiên Vi nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân phải ngồi trên vị trí phó chủ tịch thường vụ vài năm, điều này có nghĩa là vài năm sau Vương Tử Quân không được đề bạt, không khỏi làm cho Quách Tiên Vi sinh ra tiếc nuối. Nhưng nghĩ lại thì thấy rõ vấn đề, Vương Tử Quân chưa đến ba mươi tuổi, bây giờ là phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ, như vậy cũng là quá lắm rồi. Thế cho nên Quách Tiên Vi cũng hiểu được sắp xếp của Hứa Tiền Giang là phù hợp.
Hứa Tiền Giang chậm rãi nhắm mắt lại, lúc này tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm khống chế của hắn, thế nên hắn lại tiếp tục rơi vào giấc mộng kinh kịch. Chợt nghe thấy tiếng hát của nhân vật Gia Cát Lượng: Cái gì mà thua trận mất hết mặt mũi? Hai trận một thắng một bại hay một bại một thắng là bình thường, Khương tướng quân nên ném tất cả ưu sầu đi, nghe tôi nó vài lời thật lòng...
Lối ra trên đường cao tốc đi đến thành phố Đông Bộ lúc này đã dừng đầy xe, tuy xe dựng thành một hàng, thế nhưng người đi xuống lại có phân chia rõ ràng, có ba vòng quan hệ được xác lập.
Người được vây vào chính giữa trong ba vòng quan hệ chính trị kia là tổ trưởng tổ công tác Đổng Quốc Khánh, người đang nói chuyện vui vẻ với Đổng Quốc Khánh chính là bí thư thị ủy Tiết Diệu Tiến. Tuy kết cục bí thư Tiết Diệu Tiến rời khỏi thành phố Đông Bộ đã được quyết định, thế nhưng ít nhất lúc này hắn vẫn còn tại vị, vẫn là lãnh đạo cao nhất của thành phố Đông Bộ.
Nhâm Xương Bình đứng bên cạnh Đổng Quốc Khánh, đang vui vẻ nghe Đổng Quốc Khánh và Tiết Diệu Tiến nói chuyện với nhau, ngẫu nhiên cũng chen vào vài lời. Nhâm Xương Bình chen lời cũng rất có thủ đoạn, hắn không nói thì không sao, mở miệng là làm cho hai vị lãnh đạo nở nụ cười, thật sự có tác dụng làm sinh động bầu không khí.
Nhưng dù Nhâm Xương Bình chọc cười thế nào thì trong cảm giác của mọi người, cuộc nói chuyện lần này đều tập trung về Đổng Quốc Khánh và Nhâm Xương Bình, ánh mắt cũng tập trung vào hai người này, rất nhiều vấn đề là hai người này lên tiếng rồi mọi người mới gật đầu mở miệng phụ họa.