Bí Thư Trùng Sinh

Chương 484: Tôi ngồi kiệu, anh đến khiêng

Đối với chuyện này thì Nhâm Xương Bình và Đổng Quốc Khánh thật sự sinh ra cảm giác rất tốt. Nếu không phải Đổng Quốc Khánh ném cho Nhâm Xương Bình một cơ hội, chỉ sợ Nhâm Xương Bình sẽ không thể nào tìm ra cơ hội thích hợp để ra tay với Vương Tử Quân. Bây giờ cơ hội đã đến, hắn tin chắc sau khi nghi lễ ký kết hoàn thành, đám cỏ không rể mọc nơi đầu tường sẽ biết nên dựa về phía nào.

- Vậy thì quá tốt, tôi tin tưởng vào năng lực của anh.

Đổng Quốc Khánh cười cười đứng lên khỏi ghế nói:

- Sau khi kết thúc nghi lễ ký kết hợp đồng, cũng không nên sắp xếp quá nhiều hoạt động, sau khi lãnh đạo cất bước thì nhóm Cát Trường Binh cũng sẽ phải đi.

- Trưởng phòng Đổng, tôi cảm thấy mình và giám đốc Cát vừa gặp đã thân quen, bây giờ hai bên lại hợp tác vui vẻ, nếu như sáp xếp không được sống động, có phải làm người ta phật lòng rồi không?

Nhâm Xương Bình nói ra những lời này cũng không phải là khách sáo, hắn thật lòng muốn kéo giám đốc Cát ở lại rong chơi trong thành phố Đông Bộ. Tất nhiên dù thế nào thì hắn cũng có tư tâm, chính là lôi kéo vị lãnh đạo của một ngành sản xuất rượu đứng đầu tỉnh Sơn Nam, nhìn từ góc độ nào cũng có tác dụng tuyên truyền cho hắn. Hắn kéo được một vị giám đốc xí nghiệp cực kỳ kiêu ngạo như vậy về thành phố Đông Bộ đầu tư xây dựng nhà máy, điều này đã chứng minh năng lực của hắn là thật sự quá mạnh mẽ.

Đổng Quốc Khánh có hơi nhíu mày, lúc này mới nói:

- Chủ tịch Nhâm, anh cứ theo đó mà làm. Vốn tôi cũng muốn mời giám đốc Cát đến thành phố Đông Bộ rong chơi một chút, nhưng bây giờ nhà máy rượu Tân Nguyên thật sự rất bận rộn, cũng đang có chút khó khăn, cũng không có thời gian.

- Sao lại như vậy? Nhà máy rượu Tân Nguyên là xí nghiệp sản xuất rượu mạnh nhất tỉnh Sơn Nam, tôi nghe nói lợi nhuận năm ngoái của bọn họ vượt qua con số trăm triệu, một xí nghiệp như vậy thì có khó khăn gì?

Vì muốn hợp tá vui vẻ và lâu bền với nhà máy rượu Tân Nguyên, cũng muốn biến hai bên thành bạn bè tri kỷ, thế cho nên Nhâm Xương Bình đã tìm hiểu rất nhiều về tình huống của nhà máy rượu Tân Nguyên. Lúc này hắn nghe thấy Đổng Quốc Khánh nói nhà máy rượu Tân Nguyên gặp khó khăn, thế là hắn nở nụ cười không quá tin tưởng.

- Chủ tịch Nhâm đã nói về tình huống trước kia, vấn đề này chỉ mới phát sinh trong thời gian hai tuần gần đây.

Đổng Quốc Khánh cầm ly trà nhấp một ngụm:

- Chủ tịch Xương Bình, anh có nghe nói về nhà máy rượu Hồng La Xuân chưa?

- Hồng La Xuân? Có nghe nói qua, hai ngày trước gặp mặt vài người bạn trong tỉnh đã uống rượu Hồng La Xuân, bây giờ đài truyền hình đầy chương trình quảng cáo rượu Hồng La Xuân, cũng có không ít người chuyển sang uống Hồng La Xuân, thậm chí mời khách mà không có Hồng La Xuân thì bị xem là không đủ thành ý.

Nhâm Xương Bình thật sự không xa lạ gì rượu Hồng La Xuân, những ngày này ngoài lúc uống rượu ở nhà máy rượu Tân Nguyên, phần lớn những bàn tiệc khác đều có rượu Hồng La Xuân, và chính hắn là người thường uống loại rượu này.

Nhâm Xương Bình dù sao cũng không phải là người bình thường, hắn vừa nói dứt lời thì đã hiểu ý của Đổng Quốc Khánh:

- Trưởng phòng Đổng, anh nói bây giờ nhà máy rượu Tân Nguyên đang chịu sức ép từ nhà máy rượu Hồng La Xuân?

- Cũng không phải, tuy hai ngày qua tôi chưa gặp anh Cát, thế nhưng chỉ căn cứ vào những lời nói trong điện thoại thì thấy sức ép lên người anh ấy là rất lớn. Hương vị của Hồng La Xuân cũng không quá ngon so với Tân Nguyên, thế nhưng quảng cáo trên tivi lại giống như thổi một luồng gió cực mạnh, làm cho tất cả mọi người tranh nhau đi uống rượu Hồng La Xuân.

Đổng Quốc Khánh nhíu mày, sau đó dùng giọng bất đắc dĩ nói:

- Cũng không biết là ai cho ra một phương án như vậy với rượu Hồng La Xuân, chỉ vài ngày mà công ty này đã nổi tiếng cả nước. Ngày hôm qua một người bạn ở ngoài tình còn đặc biệt gọi điện thoại cho tôi, nói tôi hỗ trợ mua vài chai Hồng La Xuân. Con người là như vậy, thường bị tâm lý quấy phá, chỉ cần có thứ gì lưu hành là sẽ không quá quan tâm mà ùa nhau ra mua như ong vỡ tổ.

Nhâm Xương Bình thấy Đổng Quốc Khánh cảm khái thì cũng nói vài câu cảm khái phụ họa. Nhưng hai người bọn họ cũng không phải chuyên gia ở lĩnh vực rượu, sau khi nói vài câu cảm khái thì chuyển chủ đề sang phương diện ký kết với nhà máy rượu Tân Nguyên.

- Trưởng phòng Đổng, chiều nay khối chính quyền chúng tôi sẽ mở hội nghị thường vụ, không biết ngài có thời gian tham gia không?

Nhâm Xương Bình xoa xoa bàn tay, hắn dùng giọng đầy vui vẻ nói với Đổng Quốc Khánh.

- Ha ha ha, chủ tịch Nhâm, tôi thật sự không có thời gian tham gia hội nghị như vậy. Anh đấy, muốn họp thì cứ tự mình đi, cũng không cần kéo tôi đến làm gì.

Đổng Quốc Khánh hiểu ý của Nhâm Xương Bình, hắn khẽ khoát tay chặn lại, tỏ ý bảo mình không có thời gian.

...

Nhâm Xương Bình ngồi trong phòng họp, hắn đưa mắt nhìn khắp bốn phía, trong lòng tràn đầy tự tin. Lúc này hắn cảm thấy tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của mình, hội nghị hôm nay sẽ tạo ra bệ phóng cho mình ở thành phố Đông Bộ.

- Các đồng chí, hôm nay tôi mở hội nghị văn phòng chủ tịch, chủ yếu là nghiên cứu chuyện ký kết hợp đồng với nhà máy rượu Tân Nguyên. Đối với sự kiện ký kết lần này thì tỉnh ủy đã cho ra đánh giá cao độ với thành phố Đông Bộ, đồng thời thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang cũng sẽ xuất hiện trong nghi thức lần này. Thế cho nên mới cần chúng ta cho ra nhiều công phu, cần phải làm sao cho các nghi thức là tốt nhất.

Nhâm Xương Bình nói rồi ánh mắt rơi lên người của Vương Tử Quân:

- Tuy ký kết hợp đồng chỉ là hình thức nhưng nó cũng là bệ phóng, chúng ta cần nhờ vào bệ phóng này để biểu hiện rõ sự coi trọng của khối chính quyền thành phố Đông Bộ chúng ta với nhà máy rượu Tân Nguyên. Vì thế mà khối chính quyền thành phố chúng ta có thể biểu hiện được sự quyết tâm cao độ trong công tác giúp đỡ xí nghiệp đến đầu tư phát triển và thúc đẩy địa phương phát triển kinh tế.

- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của chủ tịch Nhâm, hạng mục nhà máy rượu Tân Nguyên thật sự là một lực đẩy mạnh mẽ cho sự phát triển kinh tế của thành phố chúng ta. Chủ tịch Nhâm, tôi cảm thấy trên phương diện tiếp đãi nhà máy rượu Tân Nguyên không nên đi theo con đường cũ, chúng ta phải đề cao quy cách, dùng biểu hiện của chúng ta để khẳng định sự coi trọng đối với công tác phát triển kinh tế.

Nữ phó chủ tịch Triệu Thúy Bình chờ Nhâm Xương Bình nói xong thì mở miệng theo sát phía sau.

- Chúng ta sẽ tiếp đãi thế nào?

Chúc Vu Bình và Triệu Thúy Bình thật sự là kẻ xướng người họa, hắn dùng giọng nhàn nhạt hỏi.

- Tiếp đãi siêu quy cách cũng là bình thường mà thôi. Giám đốc Cát chính là thường ủy mặt trận tổ quốc tỉnh Sơn Nam, thế cho nên chúng ta cần áp dụng quy cách tiếp đãi với cán bộ cấp phó bộ để tiếp đón đoàn người giám đốc Cát.

Triệu Thúy Bình rõ ràng đã có chuẩn bị với vấn đề này, nàng trực tiếp nói ra ý kiến của mình không chút do dự.

- Tiếp đãi với cấp bậc cán bộ lãnh đạo cấp phó bộ, chủ tịch Triệu, chị nói như vậy giống như quá mức rồi.

Lưu Nham Phú đặt ly trà lên bàn rồi trầm giọng nói.

- Tôi cảm thấy nó tuyệt đối có thể được thông qua, chủ tịch Lưu, phát triển kinh tế chính là kéo những người có khả năng ra cống hiến, như vậy chúng ta phải tiếp đãi không theo quy cách mới tốt. Giám đốc Cát đại biểu cho nhà máy rượu Tân Nguyên, bọn họ xây dựng nhà máy ở thành phố chúng ta, đó là hành vi xúc tiến phát triển kinh tế của thành phố. Như vậy chúng ta cần đối đãi đặc thù, vì sao lại không biểu hiện sự nhiệt tình và thành ý của mình? Chúng ta tiếp đãi quy cách cao cũng cực kỳ hợp tình hợp lý, như vậy sẽ làm sáng ngời danh tiếng giúp đỡ phát triển kinh tế của thành phố chúng ta.

Nhâm Xương Bình khẽ vỗ bàn rồi dùng giọng giống như quyết định nói:

- Chuyện quy cách tiếp đãi xem như đã được xác định, nếu lãnh đạo tuyến trên có truy cứu, tôi sẽ phụ trách.

Nhâm Xương Bình lúc này biểu hiện quyền uy của mình một cách cực kỳ hăng hái, sau khi cho ra quyết định thì hắn cảm thấy toàn thân nhẹ đi vài phần, thật sự bay bổng. Hắn ngồi nhìn Vương Tử Quân đang không nói một lời cách đó không xa, một cảm giác thắng lợi bùng nổ trong óc, cảm giác này thật sự quá sướng.

Vương Tử Quân không nói lời nào, đó là vì không có gì để nói. Từ khi hạng mục rơi vào trong tay của Nhâm Xương Bình, quá trình đi đến nhà máy rượu Tân Nguyên của Vương Tử Quân lại càng biểu hiện cực kỳ bết bát, bây giờ làm gì còn thể diện nói chuyện? Làm gì còn tư cách để khoa tay múa chân?

Anh không nói thì tôi sẽ ép phải nói.

Nhâm Xương Bình thầm hạ quyết tâm, hắn liếc xéo Vương Tử Quân rồi nói:

- Chủ tịch Vương, tôi thấy anh nên là người toàn quyền phụ trách phương diện tiếp đãi trong nghi thức ký kết hợp đồng với nhà máy rượu Tân Nguyên lần này.

Vương Tử Quân lẳng lặng lắng nghe những lời bàn luận cao độ của Nhâm Xương Bình, trong lòng đã thầm có tính toán, đồng thời cũng chỉ cười lạnh với biểu hiện của Nhâm Xương Bình. Lúc này nghe thấy Nhâm Xương Bình yêu cầu mình làm người phụ trách tiếp đãi, hắn sao không hiểu ý nghĩ của đối phương ở sự việc này? Đó chính là Nhâm Xương Bình muốn ngồi kiệu nhưng lại yêu cầu mình phải cúi người xuống khiêng.

Trong mắt mọi người thì Vương Tử Quân và Chúc Vu Bình căn bản là hai vị phó chủ tịch thất bại nặng nề. Dù sao thì hắn và phó chủ tịch Chúc cũng xem như thất bại mà quay về trong lúc kéo hạng mục nhà máy rượu Tân Nguyên, rất nhiều người thấy nếu không phải là chủ tịch Nhâm tự mình lên ngựa, tiến lên ngăn cơn sóng dữ, lại thay đổi càn khôn vào giai đoạn mấu chốt, chỉ sợ hạng mục nhà máy rượu Tân Nguyên đã sớm rơi vào tron tay người khác.

Vương Tử Quân đã thầm có tính toán, hắn nhìn những ánh mắt chuyển lên người mình, sau đó nở nụ cười cởi mở nói:

- Mong chủ tịch Nhâm cứ yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Nhâm Xương Bình thật sự cảm thấy thất vọng vì những biểu hiện của Vương Tử Quân vào lúc này. Trong sự kỳ vọng của hắn, Vương Tử Quân tốt nhất phải tức giận từ chối chuyện này. Anh đã không hoàn thành công tác, người ta làm rất tốt, bây giờ anh không biết khắc sâu nhận thức còn nổi giận, như vậy thì còn ra gì, là không phóng khoáng, là không có bản lĩnh. Rõ ràng là chính mình đố kỵ người tài, cũng vì như thế mà Nhâm Xương Bình có thể tìm được lý do để đả kích uy vọng của Vương Tử Quân trong thành phố Đông Bộ.

Không ngờ Vương Tử Quân này lại ra bài không giống như thông thường. Nhâm Xương Bình nhìn bộ dạng thoải mái tiếp nhận nhiệm vụ của Vương Tử Quân, hắn vừa thất vọng vừa có thêm một cảm giác chờ mong nóng bỏng, loại cảm giác này làm hắn cảm thấy trong lòng bừng bừng lửa nóng, cực kỳ hưng phấn.

Đây là cảm giác hưng phấn khi gặp được đối thủ, không phải Vương Tử Quân anh là người cực kỳ ẩn nhẫn sao? Tôi xem anh có thể chịu được đến khi nào, sau quá trình tiếp đãi, tôi còn nhiều thứ phiền toái đang chờ anh.

- Tốt, cứ quyết định như vậy. Sau khi tan họp anh để cho văn phòng cho ra bản kế hoạch tiếp đãi, tôi sẽ báo cáo với thị ủy và trưởng phòng Đổng.

Nhâm Xương Bình mỉm cười gật đầu với Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng phân phó.

- Vâng!

Vương Tử Quân căn bản không chút do dự, hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát để nhận nhiệm vụ của Nhâm Xương Bình.

Nhâm Xương Bình nhìn bộ dạng cực kỳ bình tĩnh của Vương Tử Quân mà thầm cười lạnh, nhưng lúc này hắn cũng không thể đặt tất cả tâm tư lên người Vương Tử Quân, hắn còn nhiều chuyện quan trọng hơn cần làm. Thế là hắn lên tiếng với các vị phó chủ tịch:

- Các vị, vì muốn làm tốt công tác lần này, vì vậy vài ngày tới mong các vị vất vả hơn một chút. Tôi không hy vọng vào lúc ký kết hợp đồng sẽ xuất hiện bất kỳ điều gì xảy ra. Đồng thời tôi cũng cường điệu một chút, nếu để xảy ra vấn đề, căn cứ vào nguyên tắc vấn đề của ai thì người đó chịu trách nhiệm. Hôm nay tôi nói lời tục tĩu trước, các vị hãy đề cao tinh thần, trông nom tốt người của mình, giữ chặt cửa nhà mình, vào thời điểm mấu chốt đừng để kẻ nào gây loạn, nếu không sẽ biết tay tôi.

Vẻ mặt Nhâm Xương Bình biến đổi rất nhanh, vừa rồi còn ấm áp như mùa xuân, chỉ sau nháy mắt đã biến thành giá rét như ngày đông. Cặp mắt như chim ưng của hắn giống như biến thành dao cạo xương, quét qua mặt các vị phó chủ tịch một lượt.

Vương Tử Quân thấy ánh mắt Nhâm Xương Bình dừng lại trên người mình khá lâu, nhưng hắn lại căn bản không có ý muốn lảng tránh ánh mắt của đối phương, hắn nghênh đón và cười nói:

- Nuôi binh ngàn ngày dùng binh nhất thời, vì sự phát triển kinh tế của thành phố Đông Bộ, tôi nói lời giúp đỡ ý kiến của chủ tịch Nhâm, cũng lên tiếng sẽ đảm bảo hoàn thành tốt công tác lần này.

Nhâm Xương Bình cố gắng bày ra bầu không khí áp chế, thế nhưng tất cả nhanh chóng tan vỡ dưới tiếng cười nói của Vương Tử Quân.

- Tôi cũng đảm bảo sẽ hoàn thành tốt công tác của mình, nhưng ngày chủ tịch Nhâm, chúng ta nói thì rất hay, nếu như không đủ tiền thì anh cũng đừng nên đến gây phiền cho tôi. Tuy tôi chủ quản khối tài chính thuế vụ nhưng lại thật sự rất nghèo, trong tài khoản còn lại bao nhiêu thì tôi cũng chưa chắc biết được.

Lưu Nham Phú cười hì hì nói với Nhâm Xương Bình.

Nhâm Xương Bình khẽ cắn răng, lúc này tuy hắn hận không thể vã vào mặt Lưu Nham Phú vài cái cho hả giận, thế nhưng lúc này hắn đứng trước mặt bao người cũng chỉ có thể áp chế cơn giận mà thôi.

Lưu Nham Phú tuy nói mang theo vài phần đắc ý nhưng lại không chút vấn đề, vì vậy mà Nhâm Xương Bình căn bản là không làm gì được. Bây giờ điều hắn muốn làm chính là phải kết thúc nghi thức làm sao cho thật đẹp, để cho lãnh đạo tỉnh ủy thấy được năng lực công tác của hắn.

Sau khi nghiên cứu chi tiết tiếp đãi thì hội nghị thường vụ khối chính quyền đã kết thúc mỹ mãn, Nhâm Xương Bình là người đầu tiên đi ra khỏi phòng họp, bước tiến của hắn rất rộng, đi lại bừng bừng khí khái.

- Chủ tịch Vương, hai giờ sau đưa phương án tiếp đã đến phòng làm việc của tôi.

Nhâm Xương Bình đang đi chợt dừng lại nghiêng đầu nhìn Vương Tử Quân và Lưu Nham Phú đi ở phía sau rồi trầm giọng nói.

- Được, chủ tịch Nhâm, tôi sẽ nhanh chóng đưa sang cho anh.

Vương Tử Quân cười tủm tỉm nhìn Nhâm Xương Bình rồi thản nhiên nói.

- Tốt, tôi chờ anh.

Nhâm Xương Bình khẽ gật đầu rồi không nói gì nữa, hắn quay đầu đi về phía phòng họp của mình.

Khi khối chính quyền thành phố tổ chức bọn bàn xong xuôi thì sự việc nhà máy rượu Tân Nguyên đến ký kết hợp đồng đã trở thành một trọng điểm công tác của thành phố Đông Bộ, không những các đơn vị ban ngành triển khai mở rộng phạm vi hoạt động, cũng tiến hành đảm bảo trật tự trị an, cả thành phố Đông Bộ nhanh chóng tiến vào tình thế trên dưới đều bận rộn tiếp đãi.

Trong số những đơn vị đang bận việc, có lẽ bận rộn nhất là công ty môi trường, con đường một ngày quét bốn lần đã quá đáng lắm rồi, bây giờ đẩy lên thành sáu lần. Tất cả nhân viên công tác đều không được nghỉ mà chạy hết cả ra dọn dẹp vệ sinh, hầu như xe rác chạy đi chạy lại khắp giờ giấc, hành vi tiếp đón của Nhâm Xương Bình có thể nói là cực kỳ có lợi cho sự thúc đẩy kinh tế thành phố, thế nhưng đối với đám công nhân vệ sinh thì thật sự quá khốn nạn, thế cho nên không ít người mở miệng mắng xối xả.

Dù có là thế nào, có mắng mỏ ra sao thì thời gian vẫn luôn trôi đi. Dưới tình huống có rất nhiều người ở thành phố Đông Bộ đang kỳ vọng và lo lắng, cuối cùng cũng đến lúc ký kết hợp đồng với nhà máy rượu Tân Nguyên, đến thời điểm này làm cho mọi người phải thở dài một hơi.

Hai bên ký kết hợp đồng sẽ làm cho nhân viên liên quan sinh ra cảm giác như được giải phóng, sau khi đám người của nhà máy rượu Tân Nguyên rời khỏi thành phố Đông Bộ, tất cả sẽ xong, không còn ai bận rộn tối mắt nữa.

Sáng sớm hôm nay Nhâm Xương Bình đi đến phòng làm việc với một bộ tây trang màu đen, cà vạt màu đỏ càng làm cho hắn tăng thêm phần uy nghiêm và chút cảmg giác vui sướng. Mái tóc bóng mượt được chải ba bảy trên đầu, giày da bóng loáng có thể soi bóng người.

- Nhóm giám đốc Cát đến đâu rồi?

Nhâm Xương Bình nhìn thoáng qua Thái Nguyên Thương đứng ở bên cạnh rồi trầm giọng hỏi.

Sau sự kiện cho ra hai văn kiện trước đó, mối quan hệ giữa Thái Nguyên Thương và Nhâm Xương Bình ngày càng được kéo gần. Lúc này Thái Nguyên Thương đã nghiễm nhiên trở thành tâm phúc của Nhâm Xương Bình, dù là Nhâm Xương Bình đi đến đâu cũng đưa Thái Nguyên Thương đi theo, thậm chí còn thân cận hơn cả thư ký Tiểu Hà.

Sự kiện này xảy ra càng làm cho Thái Nguyên Thương cực kỳ hưng phấn, tuy hắn còn chưa xác định mình sẽ là thư ký trưởng, thế nhưng đã nhiều người coi là như vậy. Những ngày qua có không ít người đến liên lạc cảm tình với hắn, sáng sớm đã có người chờ sẵn ngoài cửa, vì bọn họ muốn tăng ấn tượng với thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền.

Thái Nguyên Thương tuy rất đắc ý nhưng lại biết rõ mình có được ngày hôm nay là nhờ ai, vì vậy khi phục vụ Nhâm Xương Bình thì hắn luôn cố gắng hết sức. Hơn nữa hắn còn cố gắng cân não, mới ngày hôm nay đã nghĩ đến tình huống hôm sau làm gì. Tuy đó chỉ là suy đoán, thế nhưng căn cứ vào hành vi trước sau như một của Nhâm Xương Bình, hắn suy đoán cho ra tỉ lệ chính xác rất cao. Vì vậy mà chỉ cần chủ tịch Nhâm có động tĩnh là hắn có thể xuất hiện ngay lập tức. Trong ý nghĩ của hắn thì mình sẽ là một quân lính trong tay lãnh đạo, chỉ cần lãnh đạo muốn là sẽ có để sử dụng, hắn phải biểu hiện mình là một nhân tài, phải để cho lãnh đạo biến từ "chuẩn thư ký trưởng" thành "thư ký trưởng" mà thôi.

Thái Nguyên Thương cực kỳ chú ý đến hành trình của nhóm người Cát Trường Binh, hầu như cứ sau năm phút sẽ nhắn tin cho thư ký ủa giám đốc Cát, lúc này nghe thấy Nhâm Xương Bình hỏi thì vội vàng nói:

- Chủ tịch Nhâm, giám đốc Cát đang đi qua huyện Lưỡng Kiều, nửa giờ sau sẽ rời khỏi đường cao tốc.

Nhâm Xương Bình khẽ gật đầu, hắn rất thỏa mãn với câu trả lời của Thái Nguyên Thương. Nhưng lúc này hắn cũng không có thời gian khích lệ Thái Nguyên Thương, hắn chỉ khẽ gật đầu và nói với thư ký ở phía sau:

- Đi gọi chủ tịch Vương, nói đã đến thời điểm, để anh ấy nắm chặt thời gian thông báo cho các vị thường ủy và phó chủ tịch thành phố đến đường cao tốc đón giám đốc Cát.

Thư ký lên tiếng rồi bấm điện thoại, khi thư ký của Nhâm Xương Bình gọi điện thoại thì Vương Tử Quân lại đang nghe điện thoại. xem tại TruyenFull.vn

- Khi nào các anh đến?

Vương Tử Quân cầm điện thoại và tươi cười hỏi người đầu dây bên kia.

- Sẽ đến ngay lập tức.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười của Tần Thọ Sinh:

- Chủ tịch Vương, anh cứ yên tâm, Tần Thọ Sinh này sẽ tuyệt đối không làm trễ nãi chuyện của anh.

- Không cần phải chạy quá nhanh, an toàn là trên hết.

Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, sau đó khẽ phân phó với Tần Thọ Sinh.

- Cám ơn chủ tịch Vương quan tâm, tôi biết phải làm sao.

Tần Thọ Sinh nói hai câu đảm bảo với Vương Tử Quân, sau đó cúp điện thoại. Lúc này hắn đang ngồi trong một chiếc Mercedes Benz mới cứng, chủ nhiệm văn phòng công ty Hạ Kiến Nhân đang ngồi bên cạnh cười tươi hớn hở nhìn hán.

- Chủ nhiệm Hạ, đã làm tốt công tác với đám người phía sau chưa?

Tần Thọ Sinh dù rất yên tâm với Hạ Kiến Nhân, thế nhưng lúc này sự việc rất quan trọng, hắn cũng không nhịn được phải hỏi.

- Giám đốc Tần cứ yên tâm, cũng đã nói rõ tất cả rồi, đám phóng viên kia đều là những kẻ thấy tiền sáng mắt, chỉ cần cung cấp thêm cho mỗi người năm thùng rượu Hồng La Xuân, hì hì, sẽ thu phục được cả bọn. Hôm nay trước đi khi đến đã có người vỗ ngực đảm bảo với chúng ta, sẽ nhất định đưa bản tin hôm nay lên trang đầu.

Hạ Kiến Nhân vỗ mạnh lên ngực của mình rồi dùng giọng tràn đầy tự tin nói với Tần Thọ Sinh.

- À, vậy thì tốt, chủ nhiệm Hạ, lát nữa anh thông báo với bọn họ, tuyệt đối không được cho ra sơ xuất. Tôi biết rõ năng lực làm việc của anh, nhưng tôi vẫn phải dặn dò anh một câu, dù sao lần này chúng ta cũng đang làm việc ho chủ tịch Vương, không thể phát sinh vấn đề, anh hiểu chứ?

Tần Thọ Sinh dùng tay sờ lên đầu không được nhiều tóc của mình, hắn nói tiếp:

- Nếu không có chủ tịch Vương thì sẽ không có nhà máy rượu Hồng La Xuân hôm nay, bây giờ chủ tịch Vương cần nhà máy chúng ta giữ thể diện cho anh ấy. Chúng ta phải biết phát lực vào đúng thời điểm, nếu không tôi cũng không biết đặt mặt đi đâu cho phải.

Hạ Kiến Nhân dù thế nào cũng không ngờ Tần Thọ Sinh sẽ nói ra những lời như vậy, tuy hắn cũng rất coi trọng sự việc hôm nay, thế nhưng cũng không ngờ Tần Thọ Sinh lại coi trọng đến mức như vậy. Nếu Tần Thọ Sinh mà mất mặt, chỉ sợ vị trí chủ nhiệm văn phòng của Hạ Kiến Nhân cũng tan biến.

Hạ Kiến Nhân vốn đang cực kỳ tự tin lại phải cho ra quyết định mới, đó là lát nữa sẽ phải tập hợp đám phóng viên để làm tốt công tác thông báo, nếu cần thiết thì ném ra chút lợi ích nữa cũng được.