- Vào đi. Cố Tắc Viêm khẽ nói.
Người đi vào là thư ký của Cố Tắc Viêm, hắn khẽ nói: - Chủ tịch Cố, khách sạn hỏi khi nào thì làm món cá?
Cố Tắc Viêm chợt sững sốt, hắn cúi xuống nhìn đồng hồ, phát hiện lúc này đã hơn nửa giờ trôi qua rồi, điều này làm cho gương mặt của hắn rất khó coi. Đã nửa giờ qua đi thế nhưng hắn gọi điện thoại bốn năm lần mà không có người nào đến.
Sau khi trầm ngâm giây lát thì Cố Tắc Viêm trầm giọng nói: - Gấp gáp cái gì? Khi nào có khách đến thì chúng ta dùng cơm.
Thư ký thấy gương mặt của lãnh đạo mình không được tốt thì cũng không muốn tự tìm phiền phức, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng. Cố Tắc Viêm nhìn cửa phòng đóng lại, gương mặt có vài phần khó coi.
Cố Tắc Viêm nhìn điện thoại đặt trên bàn, thế nhưng cuối cùng lại không đụng tay vào.
Lúc này Nghiêm Khâm Binh cũng sinh ra cảm giác xấu, tuy những người kia đều đang bận rộn thế nhưng nếu muốn đến thì không có vấn đề. Bây giờ những người kia còn chưa đến, như vậy chỉ có một lời giải thích, đó là bọn họ không muốn đến.
Là không muốn đến.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên ắng, Cố Tắc Viêm nhìn qua số điện thoại gọi đến, hắn nở nụ cười: - Chủ tịch Vân, người này cũng thật là, có người nghênh đón bên ngoài rồi mà vẫn còn gọi điện thoại.
- Chủ tịch Vân, anh đang ở đâu vậy? Sau khi nghe máy thì Cố Tắc Viêm dùng giọng nhiệt tình nói.
Nhưng câu nói sau đó của Cố Tắc Viêm lại làm cho tâm tình của Nghiêm Khâm Binh rơi xuống đáy vực, đó là trong nhà có việc, trực tiếp về nhà.
Đây không phải là không thể đến được sao?
Nghiêm Khâm Binh có tâm tình không tốt, bây giờ tâm tình đó càng thêm ác liệt.
Ánh nắng sáng sớm làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp, khi bước xuống xe đi đến phòng làm việc của mình thì Nghiêm Khâm Binh lúc này căn bản không còn tâm tư cảm ứng ánh nắng đẹp bên cạnh. Đối với hắn thì trong đầu chỉ còn lại cuộc chuyện trò tối qua với Cố Tắc Viêm.
Tối qua Nghiêm Khâm Binh và Cố Tắc Viêm chờ cả tiếng đồng hồ để nghe những cuộc điện thoại xin lỗi. Những người kia đều xin lỗi rất chân thành, thế nhưng nội dung xin lỗi của nó lại như nhau, đó chính là bọn họ không có thời gian.
Nghiêm Khâm Binh căn bản không phải không biết nội dung thật sự của những cuộc điện thoại kia, tuy lúc bắt đầu thì Cố Tắc Viêm cố gắng bảo trì phong độ của mình, thế nhưng khi hai người để cho khách sạn dâng món cá lên, Cố Tắc Viêm cuối cùng không khỏi mở miệng mắng.
Cố Tắc Viêm là người có tâm tình không tốt, thế nên uống rượu khá nhiều. Nghiêm Khâm Binh thấy Cố Tắc Viêm uống khá nhiều, chính mình cũng uống say, thế nhưng hai người chỉ ăn một chút món cá mà thôi.
Nghiêm Khâm Binh nghĩ đến con cá chép khoảng năm cân mà không khỏi có chút đáng tiếc, một con cá lớn như vậy nhưng hai người chỉ ăn được một phần mười mà thôi.
- Chào chủ tịch Nghiêm. Âm thanh chào hỏi vang lên liên tiếp, trước kia Nghiêm Khâm Binh nghe những âm thanh chào hỏi thế này sẽ thấy rất thoải mái, nhưng bây giờ lại giống như có vài phần châm chọc.
Có phải là bệnh đa nghi của mình quá nặng hay không?
Nghiêm Khâm Binh ngồi trong phòng làm việc, hắn lật qua lật lại văn kiện trên bàn, nhưng hắn căn bản không có tâm tư xem xét, tất cả hầu như đều đặt lên phương diện phân công điều chỉnh phó chủ tịch tỉnh. Một khi mình rời khỏi vị trí cục trưởng cục công an tỉnh, như vậy tầm quan trọng của mình sẽ giảm xuống cực kỳ thấp.
Nhưng có thể cản được hay không? Tuy Cố Tắc Viêm cùng dùng cơm đã dùng giọng sắt son nói sẽ cố gắng ngăn trở, dù Vương Tử Quân là người bá đạo, cũng phải chú ý lực ảnh hưởng của mình, thế nhưng hắn lại không cho rằng sẽ là như vậy.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, thư ký đi vào trong phòng. Thư ký thấy lãnh đạo của mình có tâm tình không được tốt thế cho nên gương mặt cũng rất căng cứng.
- Chủ tịch Nghiêm, đây là thông báo của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, nói rằng ngày mai sẽ họp, chủ đề hội nghị chính là nghiên cứu phân công điều chỉnh công tác phó chủ tịch tinhr.
Nghiêm Khâm Binh tiếp nhận văn kiện trong tay thư ký mà tâm tình càng trở nên không tốt. Hắn mặc dù biết thứ này sẽ đến sớm, thế nhưng bây giờ đối mặt lại cảm thấy tâm tình của mình đi đến nơi nào mất rồi.
Nghiêm Khâm Binh trầm ngâm giây lát rồi đặt văn kiện lên bàn nói: - Tôi biết rồi.
Thư ký nhìn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của Nghiêm Khâm Binh, hắn trầm ngâm giây lát, cuối cùng không nói gì mà rời khỏi phòng làm việc của Nghiêm Khâm Binh. Nghiêm Khâm Binh nhìn thư ký rời đi mà không khỏi cầm văn kiện lên xem.
Nghiêm Khâm Binh biết rõ văn kiện này có ý nghĩa gì với mình, đó chính là một con dao đòi mạng, tuy hăn không tình nguyện thế nhưng vẫn phải xem xét kỹ càng.
"Xem ra lần này mình bị điều chỉnh là khó tránh!" Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Nghiêm Khâm Binh chợt xuất hiện một ý nghĩ khác, đó chính là số người đến báo cáo công tác với mình hai ngày qua hình như càng lúc càng ít đi.
Đặc biệt là các vị cấp phó ở cục công an tỉnh, hầu như mỗi ngày bọn họ đều đến chờ được báo cáo công tác với hắn. Thế nhưng những ngày qua hầu như không có ai đi đến, xem ra là người ta đã nhận được tin tức rồi.
Trong lòng Nghiêm Khâm Binh lóe lên cảm giác tức giận, hắn oán hận người kia là bác sĩ nham hiểm. Thế nhưng ngoài phương diện oán hận vài câu thì hắn phát hiện mình không làm gì hơn được.
Dù sao thì người đã đi thì trà sẽ nguội lạnh, người ta sẽ không thèm nể mặt mình nữa, nếu như mình ồn ào lớn tiếng, cuối cùng thì người mất mặt cũng chính là mình.
- Đừng rơi vào trong tay tôi, tuy tôi không quản được các anh, thế nhưng vị trí của tôi vẫn không thay đổi quá nhiều. Trong đầu Nghiêm Khâm Binh lóe lên ý nghĩ độc ác, có thể thấy lúc này hắn không thoải mái đến mức nào.
Nghiêm Khâm Binh hít vào một hơi thật sâu, sau đó chợt thầm nghĩ, hai vị lãnh đạo đứng đầu cứng mặt với nhau làm khó đám cấp dưới. Xem ra thật sự là như vậy, Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân đều là người cường thế, hai bên như vậy thì dù là cấp phó của người nào cũng cảm thấy không dễ dàng gì.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, Nghiêm Khâm Binh cảm thấy rất phiền lòng. Hắn thấy thư ký đi vào thế là không nhịn được phải nói: - Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Không cần phải...
Nghiêm Khâm Binh còn chưa nói hết lời thì thấy gương mặt tươi cười của Hà Kiến Chương. Trước kia hắn có quan hệ không tệ với Hà Kiến Chương, hai người cũng không có tranh chấp gì, nhưng bây giờ vị trí giữa hai bên căn bản là khác biệt quá lớn.
Trước kia Hà Kiến Chương tuy cũng là phó chủ tịch tỉnh thế nhưng phạm vi phân công quá kém, hơn nữa cũng đã lớn tuổi, trong mắt nhiều người thì Hà Kiến Chương cũng chỉ có thể tìm chỗ dưỡng lão mà thôi. Chính Nghiêm Khâm Binh khi đó là phó chủ tịch kiêm cục trưởng cục công an.
Nhưng bây giờ thì Hà Kiến Chương đã là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, là người chỉ xếp sau Văn Thành Đồ trong danh sách thường ủy tỉnh ủy, lại có được sự tín nhiệm cao độ của Vương Tử Quân, thế nên có thể nói là người có tương lai sáng ngời.