- Hôm nay là sinh nhật Tiểu Bắc, tôi đưa cả nhà đến đây dùng cơm, mời chủ tịch Lợi Quảng ngồi. Vương Tử Quân mời Vân Lợi Quảng ngồi xuống ghế rồi quay sang cười tươi với vợ của Vân Lợi Quảng: - Chào chị, tôi đã nhiều lần nghe chủ tịch Vân nhắc về chị, nói chị là một người quản gia cần kiệm, giải quyết rất nhiều công tác của anh ấy ở nhà, giáo dục con cái ráat tốt, tôi cũng để Tiểu Bắc lấy chị làm tấm gương học tập.
Vợ của Vân Lợi Quảng chính là phó phòng dân chính, căn bản cũng không cần đi làm, tất nhiên có được vị trí như vậy cũng là nhờ vào Vân Lợi Quảng. Thế nên nàng cực kỳ coi trọng vị trí của chồng mình.
Chồng thích ăn gì thì nhiều năm như vậy đều đã khắc ghi vào trí nhớ của nàng, sao lại không hiểu rõ ràng cho được? Chồng nàng đã bình luận không chỉ một lần về cơm Tây, nhưng bay giờ còn chưa về nhà đã gọi điện thoại nói sẽ cùng mình đi ăn cơm Tây, điều này là vì cái gì? Nàng căn bản hiểu rõ ràng.
Lúc này thấy chủ tịch Vương tỏ ra bình dị gần gũi như vậy thì vợ của Vân Lợi Quảng cũng không thể làm cho chồng mất mặt, nàng cười nói: - Chủ tịch Vương, tôi tất nhiên sẽ rất thích nghe những lời của ngài, thế nhưng tôi còn phải nói rõ ràng, đó là ngài có được một người vợ như Tiểu Bắc, thật sự là phúc phần quá lớn.
Vân Lợi Quảng vừa rồi lo lắng vợ mình nói sai lời, nhưng bây giờ nghe giọng lời nói của vợ, căn bản vẫn cảm thấy vợ mình phát huy xa người thường khi ở vào những trường hợp mấu chốt, căn bản là rất tốt.
- Chị nói rất đúng, thế cho nên tôi cực kỳ quý trọng Tiểu Bắc nhà mình. Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc rồi trầm giọng nói.
- Được rồi, mau dùng cơm thôi. Mạc Tiểu Bắc xấu hổ đỏ cả mặt, nàng giả vờ đánh Vương Tử Quân một cái.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Mạc Tiểu Bắc thì cười ha hả: - Được, anh không nói nữa.
- Chủ tịch Vương, hôm nay là thời gian cả nhà anh đoàn viên, tôi cũng không muốn quấy rầy. Vân Lợi Quảng uống một ly rượu với Vương Tử Quân, hắn thấy mình đã đạt được mục đích, hơn nữa hắn là người có ánh mắt tinh anh, hắn cảm thấy những trường hợp tư nhân thế này nếu ở lại thì chỉ gây vướng bận mà thôi.
Vương Tử Quân nói: - Chủ tịch Vân, nếu anh đã đến thì nên ở lại uống thêm vài ly, trước đó bận rộn công tác, hôm nay mọi người là người một nhà, anh còn khách khí làm gì.
Khi Vân Lợi Quảng định dựa thế ở lại để tiến thêm một bước trao đổi với Vương Tử Quân, lúc này nhân viên mở cửa phòng ra.
Khi cửa mở ra thì Lôi Yên Hồng và một cô gái trẻ đi vào, nàng vừa vào cửa đã cười nói: - Chủ tịch Vương, Tiểu Oản nhà tôi nói có gặp vợ con anh ở đây, thế nên tôi đến xem thế nào.
Tiểu Bảo Nhi ăn bánh ngọt mà không khỏi trợn tròn mắt. Tiểu tử này cũng hiểu được không ít, lần đầu tiên Vân Lợi Quảng nói thì nó cũng chỉ nghĩ rằng đây là chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng bây giờ Lôi Yên Hồng nói lại lam cho nó cảm thấy không bình thường.
Không lẽ giống như những người bạn của mình nói, đó là người nằm xuống đất cũng trúng đạn sao?
Khi Tiểu Bảo Nhi đang thầm oán trong lòng thì Vương Tử Quân đã đứng lên chào đón hai mẹ con Lôi Yên Hồng. Sau khi nghe nói hôm nay là sinh nhật của Mạc Tiểu Bắc, Lôi Yên Hồng còn lấy từ trong túi xách ra một chiếc khăn lụa làm quà.
Vì Lôi Yên Hồng đến nên Vân Lợi Quảng cũng không cần phải đi, hắn và Lôi Yên Hồng ngồi một trái một phải bên cạnh Vương Tử Quân, mọi người vui vẻ hòa thuận.
Nhưng khi hai người nghĩ đến phương diện từng gọi điện thoại cho nhau trước đó, thế là không khỏi nhìn về phía đối phương, biểu cảm nét mặt căn bản có một phần ngầm hiểu nhau.
- Ha ha, vừa rồi tôi nghe người ta nói có một cậu bé giống như Tiểu Bảo Nhi nhà anh chị, thế nên mới đến đây xem thế nào. Sau khi Lôi Yên Hồng đang nói những lời chúc phúc với Mạc Tiểu Bắc, lúc này cửa phòng lại mở ra, phó chủ tịch Phùng nhanh chóng đi vào.
Tiểu Bảo Nhi chợt ho khan, thiếu chút nữa làm cho miếng thịt bò rơi ra khỏi miệng. Mọi người đều nhìn về phía Tiểu Bảo Nhi với ánh mắt quan tâm, Tiểu Bảo Nhi kia không thể không nói: - Bố, miếng thịt này có hơi cay.
- À, vì trong đó có bỏ tiêu, Tiểu Oản, con đi nói bọn họ đổi lại là một phần khác. Lôi Yên Hồng nói rồi nở nụ cười dịu dàng với Tiểu Bảo Nhi, sau đó dùng giọng hòa nhã nói: - Con trẻ ở vào độ tuổi đang phát triển cũng không nên ăn quá cay.
Khi Tiểu Oản rời đi thì tiếng gõ cửa lại vang lên, Tiểu Bảo Nhi nhìn miếng thịt bò trước mặt mình, thầm nghĩ lần này mình nhất định phải chú ý, tuyệt đối không nên xuất hiện tình huống như vừa rồi.
Vương Tử Quân nói một câu mời vào rồi nhìn sang Mạc Tiểu Bắc, thầm nghĩ hành trình lãng mạn của mình và vợ xem ra phải kết thúc.
Trong một đại sảnh sáng đèn cách nhà hàng Tước Sĩ một kilomet có hai người đang ngồi đó.
Cố Tắc Viêm đặt điện thoại xuống rồi nhìn về phía Nghiêm Khâm Binh nói: - Người phụ nữ Lôi Yên Hồng kia căn bản không thể nhờ cậy gì được, người này nói chuyện thì dễ nghe thế nhưng tôi cảm thấy khả năng đến đây là không lớn.
Nghiêm Khâm Binh khoát tay áo nói: - Lôi Yên Hồng này không thể trông cậy vào được, anh cũng không phải không biết tính cách của chị ta là thế nào. Hừ hừ, nói cái gì cũng dễ nghe, thế nhưng việc làm lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Hai người cảm khái một câu, đều không nói gì thêm. Cố Tắc Viêm lấy ra một điếu thuốc châm lửa, hắn giống như cảm thấy bầu không khí không được tốt, thế là cười nói: - Anh Nghiêm, người kia nhìn qua tuy rất lợi hại thế nhưng cũng chỉ là ngoài đẹp trong xấu mà thôi, sự việ của bí thư Sầm sắp thành công, bí thư sắp tiến lên một bước, hì hì, đến khi đó xem người kia còn làm loạn gì nữa?
- Đúng vậy. Nghiêm Khâm Binh tuy cũng không nghĩ như vậy thế nhưng vẫn nghênh đón lời nói của Cố Tắc Viêm.
- Chủ tịch Nghiêm, tôi cảm thấy cũng không phải chỉ có hai người chúng ta bất mãn với sự kiện phân công lần này. Chỉ cần chúng ta tỏ thái độ rõ ràng, tôi cảm thấy người đi theo sẽ không ít. Đến khi đó bí thư Sầm cũng dễ dàng ra mặt giúp đỡ. Cố Tắc Viêm nói đến đây thì dùng giọng hung ác nói: - Nếu không có sự đồng ý của bí thư Sầm, anh ta đừng hòng nằm mơ muốn phân công điều chỉnh công tác.
Nghiêm Khâm Binh biết rõ sự việc không đơng giản như lời nói của Cố Tắc Viêm, thế nhưng hắn vẫn nói: - Chuyện này cũng cần có sự quan tâm của bí thư Sầm, nói thật thì tôi đã bị người ta nắm lấy đằng chuôi rồi.
- Hừ, cái gì mà đằng chuôi, còn không phải là họ Vương kia không cho mọi người được phép mặc cả sao? Cố Tắc Viêm nói đến đây thì cười cười: - Tuy anh ta có ưu thế nhưng nếu nhiều người phản đối, như vậy sẽ làm cho anh ta toàn thân đầy bụi đất. Bí thư Sầm bên kia không tiện mở miệng, thế nhưng chỉ cần mở miệng sẽ làm cho anh ta nói không ra lời.
Hai người nói chuyện với nhau, bầu không khí có chút náo nhiệt, đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.