Trong đầu Nghiêm Khâm Binh lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn thầm nghĩ: "MÌnh nhất định không thể để cho Vương Tử Quân thực hiện được kế hoạch phân công điều chỉnh lần này!"
Nếu Vương Tử Quân thật sự thực hiện được phương án này, Nghiêm Khâm Binh căn bản sẽ phải từ bỏ ý đồ. Vì một chính trị gia xuất sắc căn bản không sợ té ngã, có câu té nơi nào đứng lên ở nơi đó, chỉ cần anh có niềm tin và dũng khí là được. Chỉ cần anh có cơ hội đứng lên, anh vững tin một ngày sẽ có thể Đông Sơn tái khởi, như vậy anh sẽ không bao giờ bỏ qua. Vì dù thế nào thì anh vẫn còn đứng trong quan trường, anh té ngã một hai lần cũng không là vấn đề, chủ yếu là tốn thêm chút thời gian khổ sở tổn hao gân cốt mà thôi.
Nhưng dù thế nào thì Nghiêm Khâm Binh cũng không muốn té ngã, quan trường giống như một khóa huấn luyện vượt chướng ngại vật. Lúc đầu anh có thể vượt lên đầu, thế nhưng khi mà trận đấu vẫn tiếp tục tiến hành, chướng ngại vật ngày càng nhiều mà thời gian càng ngày càng ít, anh sao có thể đảm bảo lúc nào mình cũng tràn đầy tinh lực, anh dũng xông lên đi đầu được? Một là anh tụt về phía sau hoặc là ngã xuống, bị đối thủ say lưng truy đuổi và vượt qua.
Nghiêm Khâm Binh thật sự không muốn nhìn sự kiện này.
Lúc này chỉ còn một người có khả năng ngăn căn Vương Tử Quân điều chỉnh phân công công tác của ủy ban nhân dân tỉnh, đó là Sầm Vật Cương. Nghiêm Khâm Binh đi xuống lầu, hắn hầu như không cần nghĩ ngợi mà đi đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương.
Nhưng khi đi đến văn phòng thường ủy tỉnh ủy, Nghiêm Khâm Binh dừng lại giây lát rồi gọi điện thoại cho Cố Tắc Viêm: - Chào chủ tịch Cố, tôi là Nghiêm Khâm Binh, anh có bận gì không, tôi có vài hạng mục công tác cần báo cáo.
- Ha ha ha, không phải chủ tịch Nghiêm đến tìm tôi vì phá án đấy chứ? Được, anh có mang còng tay không? Nếu không thì đến đi, tôi ở trong phòng. Cố Tắc Viêm căn bản rất nhiệt tình với Nghiêm Khâm Binh, vì Nghiêm Khâm Binh chính là một trong số ít những vị phó chủ tịch tỉnh còn quan hệ tốt với Sầm Vật Cương.
Khi Nghiêm Khâm Binh đi đến phòng làm việc của Cố Tắc Viêm, lúc này Cố Tắc Viêm đang ghi chép gì đó. Khi thấy Nghiêm Khâm Binh đi vào cửa, hắn chợt đứng lên nói: - Chủ tịch Nghiêm, anh rõ ràng là khách quý, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của một người đồng hương, nói là anh ấy sẽ giúp người quê tôi xây dựng vài chiếc cầu, hai người chúng ta hôm nay cùng đi ăn nhé?
Nghiêm Khâm Binh nhìn gương mặt tươi cười của Cố Tắc Viêm mà có vài phần cảm khái, trước khi đến thì Nghiêm Khâm Binh căn bản không có nhiều hảo cảm với Cố Tắc Viêm, sở dĩ có hiện tượng này thì nguyên nhân chủ yếu là hắn không quen nhìn bộ dạng không cho là đúng, rất hăng hái của Cố Tắc Viêm.
Khi đó Cố Tắc Viêm tuy chỉ là phó chủ tịch thường ủy nhưng lại bừng bừng dã tâm, làm việc gì cũng cực kỳ phô trương, hơn nữa lại có danh tiếng lớn ở ủy ban nhân dân tỉnh, ngay cả Đường Chấn Huy cũng không ép được. Nhưng bây giờ Cố Tắc Viêm bị phó chủ tịch thường vụ Hà Kiến Chương ép quá chặt, trong mắt nhiều người thì Cố Tắc Viêm cũng chỉ là một vị phó chủ tịch tỉnh bình thường mà thôi.
- Được, tôi sẽ không khách khí. Nghiêm Khâm Binh cảm thấy vị trí của mình bị uy hiếp, hắn tất nhiên sẽ không từ chối ý tốt của Cố Tắc Viêm. Sau khi thư ký châm trà đi ra thì Nghiêm Khâm Binh dùng giọng không che giấu nói: - Tôi cảm thấy rất bị động với sự kiện ở thành phố Thanh Chuyên, người kia được tôi phái đi từ cục công an tỉnh, tôi cảm thấy người này có tố chất nghiệp vụ tốt, chú ý nguyên tắc, nhưng không ngờ lại chỉ là một tên khốn kiếp.
Cố Tắc Viêm là người linh thông tin tức, hắn uống một hớp nước rồi nói: - Lãnh đạo nhìn thì có vẻ hiền hòa, thế nhưng một khi đã ra tay thì gió cuốn lá vàng rời, tuyệt đối vô tình. Hì hì, Triệu Hiểu Bạch biết đâu thật sự xảy ra tai nạn xe hơi, thế nhưng người kia lại mượn đề tài này để nói chuyện của mình, quét sạch các nhân tố không ổn định ở thành phố Thanh Chuyên.
Nghiêm Khâm Binh khẽ gật đầu, hắn hiểu rõ động tác ở Thanh Chuyên hơn Cố Tắc Viêm, mặc dù không có chứng cứ khẳng định có người bày ra tai nạn của Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng hắn nhờ vào kinh nghiệm nhiều năm và phán đoán có hơn phân nửa khả năng là có người ra tay độc thủ với Triệu Hiểu Bạch.
Đối mặt với tình huống này thì Nghiêm Khâm Binh còn cảm thấy Vương Tử Quân sẽ cực kỳ bị đè nén, nhưng khi nhìn sự việc phát triển, hắn mới thấy được mình xem thường lãnh đạo của mình.
Người ta căn bản không cần hỏi, cũng không nắm chuyện của Triệu Hiểu Bạch để lên tiếng mà trực tiếp cắn cứ vào những tài liệu cũ để đưa đám người làm loạn ở Thanh Chuyên vào vòng lao lý.
Suy nghĩ của mình căn bản là không theo kịp, đến cảnh giới như của Vương Tử Quân thì cần gì phải mất thời gian lãng phí được?
- Đúng vậy, mã lực mạnh, quyết đoán mạnh. Nghiêm Khâm Binh cảm khái một câu rồi nói tiếp: - Vừa rồi tôi đến nhận sai lầm với chủ tịch Vương.
- Hì hì, có phải là bị mắng không? Cố Tắc Viêm châm thêm nước cho Nghiêm Khâm Binh rồi cười nói: - Người nào cũng không thích bị người ta trút giận lên đầu, thế nhưng sự việc này ai nghe qua cũng cực kỳ căm tức.
Nghiêm Khâm Binh thầm nghĩ nếu như tôi bị mắng thì không có vấn đề, nhưng người ta không những không mắng, còn quyết định điều chỉnh phân công của tôi.
- Cũng không bị mắng, thế nhưng có một số việc còn làm người ta khó chịu hơn, đó là anh ấy muốn điều chỉnh phân công của các phó chủ tịch tỉnh. Nghiêm Khâm Binh không nói ra sự kiện Vương Tử Quân ép mình từ bỏ vị trí cục trưởng cục công an tỉnh, chỉ nói đến chuyện phân công của các vị phó chủ tịch tỉnh. Dù sao nói như vậy cũng không làm cho mình bị động trước mặt Cố Tắc Viêm.
- Điều chỉnh phân công? Anh ấy muốn điều chỉnh phân công cũng phải hỏi xem bí thư Sầm có đồng ý hay không? Giọng điệu của Cố Tắc Viêm chợt mạnh mẽ hơn vài phần.
Nhưng giọng điệu mạnh mẽ có vài phần khinh miệt của Cố Tắc Viêm cũng không làm cho Nghiêm Khâm Binh cảm thấy được an ủi. Hắn cảm thấy loại người như mình và Cố Tắc Viêm làm việc căn bản cũng không phải là giọng ai lớn hơn thì được quyết định, còn phải chú ý đến những thứ khác. Lúc này Cố Tắc Viêm lớn tiếng như vậy nói rõ đang chột dạ. Phải nói thế nào nhỉ? Càng tự ti ở phương diện nào thì càng thích tự biên tự diễn ở phương diện đó, bây giờ cang nghĩ càng thấy lời nói này căn bản là cực kỳ tinh túy.
Xem ra khi lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân ở ủy ban nhân dân tỉnh càng ngày càng lớn, Cố Tắc Viêm càng thêm cố kỵ Vương Tử Quân hơn nhiều.
- Điều chỉnh phân công phó chủ tịch tỉnh đều là quyền hạn và quyền lợi của chủ tịch Vương. Nghiêm Khâm Binh trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói.
Cố Tắc Viêm không lên tiếng, hắn nâng ly lên uống một ngụm rồi nói: - Chủ tịch Nghiêm, anh và anh ta gần đây không cùng đường, tôi có dự cảm rằng trong sự kiện điều chỉnh phân công lần này, anh ấy nhất định sẽ không để anh tiếp tục là cục trưởng cục công an.
- Dù anh ấy không bàn với tôi về phương diện này, thế nhưng khả năng này là rất lớn. Nghiêm Khâm Binh cực kỳ bội phục trực giác của Cố Tắc Viêm, thế nhưng biểu hiện lại tuyệt đối không thừa nhận.
Cố Tắc Viêm cười cười nhưng không tiếp tục hỏi ở phương diện này, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chủ tịch Nghiêm, tôi cảm thấy chuyện này chúng ta nên báo cáo với bí thư Sầm, tôi tin tưởng bí thư Sầm nhất định sẽ không cho người nào làm bậy ở phương diện này.
- Được, không thì bây giờ chúng ta đến gặp bí thư Sầm. Nghiêm Khâm Binh tuy cảm thấy giọng điệu của Cố Tắc Viêm có vài phần không đủ lo lắng, thế nhưng hắn vẫn trầm giọng đề nghị. Dù sao đây cũng là mục đích hắn đến tìm gặp Cố Tắc Viêm.