- Tôi vốn không nghĩ đến chuyện này, thế nhưng từ chối cũng rất mất mặt, cũng chỉ là nói với anh một câu mà thôi, nếu như anh cảm thấy điều kiện không phù hợp, như vậy anh cũng không cần quan tâm. Chủ tịch Diêm nói rồi nâng ly trà lên uống một ngụm giống như che giấu sự xấu hổ: - Năm xưa tôi còn công tác ở huyện Thừa Thủy thành phố Tử Quang, khi đó các xã bên dưới thậm chí còn chưa có tên.
Chủ tịch nói đến lịch sử phát triển của mình thì gương mặt xuất hiện nụ cười sáng lạn, lão ho khẽ một tiếng rồi nói tiếp: - Khi đó tôi hùng hổ vài chục năm thanh xuân, có thể nói thấy rõ sự thay đổi của huyện nhà, căn bản là có cảm tình.
- Hai ngày trước lãnh đạo huyện và nhiều đồng chí năm xưa cùng công tác với tôi có đi đến nhà, bọn họ thông báo tình hình trong huyện, sau đó nói về khu quy hoạch của huyện Thừa Thủy. Chúng tôi đều là cán bộ lão thành của huyện Thừa Thủy, hơn nữa luôn vì sự phát triển của huyện nhà, còn có cả lãnh đạo huyện ủy hiện tại đi đến gặp mặt, tôi cũng không thể mở miệng từ chối được... Chủ tịch Diêm cười ngượng ngùng, mặc dù không nói gì nữa nhưng ý nghĩa lại quá rõ ràng.
Vương Tử Quân nhìn chủ tịch Diêm, trong lòng bùng lên cảm giác vô lực.
Cục diện như vậy cũng không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, cảm giác vô lực của hắn chính là cục diện này đến quá nhanh. Cũng may mà mình nhanh chóng thích ứng, vì xã hội này là xã hội nhân tình, nếu muốn đứng ra ngoài nhân tình, căn bản là không có khả năng.
Đừng nó là chính mình, dù là một người đã về hưu sống khá thoải mái như anh Diêm cũng khó tránh khỏi tình huống bị quấy nhiễu khốn khổ. Vì vậy Vương Tử Quân hiểu sự khó xử của chủ tịch Diêm, hắn cười an ủi: - Chủ tịch Diêm, tôi sẽ nhớ kỹ chuyện này, ngài không cần vì nó mà phiền lòng. Tôi tin tưởng các vị đồng chí ở huyện Thừa Thủy sẽ có năng lực độc đáo của mình ở phương diện phát triển kinh tế.
Chủ tịch Diêm thấy Vương Tử Quân đồng ý không nói gì thêm, lão ngược lại cảm thấy an tâm hơn. Đối với lão thì chuyện này tuy không thể không ra mặt, thế nhưng ra mặt thì tâm tình phức tạp. Vì nguyên nhân của mình mà phương án có lợi cho sự phát triển kinh tế Mật Đông được Vương Tử Quân quán triệt đang dần giảm đi hiệu quả cần thiết của nó.
Chủ tịch Diêm đến nhà Vương Tử Quân cũng có chút không yên, bây giờ lại có chút thoải mái, lão uống một hớp nước rồi cười nói: - Tử Quân, cậu cũng đừng đặt nặng chuyện này, bọn họ tìm tôi nói chuyện, tôi căn bản phải nói với anh, nhưng nếu không được thì cứ áp dụng nguyên tắc giải quyết việc chung. Dù là bất kỳ nhân tố nào cũng không thể ảnh hưởng đến đại cục phát triển của Mật Đông được.
Vương Tử Quân tiễn chân chủ tịch Diêm, hắn miễn cưỡng ngồi lên mặt ghế, đưa mắt nhìn ra hoa viên tối đen bên ngoài, lẳng lặng suy nghĩ chuyện của mình.
Chủ tịch Diêm đã đến nói chuyện, cho dù chủ tịch Diêm không đến thì cũng có người khác đến. Lúc này điều Vương Tử Quân cần làm là xử lý sao cho tốt, không nên làm cho chính mình bị cô lập.
Vương Tử Quân tin tưởng phương diện tỏ thái độ của chủ tịch Diêm, thế nhưng trên đời này tuy có không ít người có đạo đức tốt như chủ tịch Diêm, cũng có không ít những người có tâm tư không tốt.
Vương Tử Quân là chủ tịch tỉnh, thế nhưng nếu hắn đắc tội với quá nhiều người thì căn bản cũng gây bất lợi cho việc triển khai mở rộng công tác. Nếu như hắn biến thành đối thủ của đại đa số mọi người, không những sẽ tạo nên sự việc phức tạp, gây khó khăn cho việc mở rộng phát triển công tác của mình, thậm chí còn có thể rơi vào tình huống chim trời gãy cánh.
Những người có năng lực trong lịch sử cũng không phải ai cũng cứng nhắc, nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, hắn nhịn không được mà bật cười. Thầm nghĩ mình thật sự có chút hoài cổ, lại dám so sánh mình với các tiền nhân năm xưa.
- Bố, mẹ nói bố con mình xuống ăn cơm. Tiểu Bảo Nhi vui vẻ chạy đến bên cạnh Vương Tử Quân, nó ôm lấy cổ bố rồi nói.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt mập mạp của Tiểu Bảo Nhi, thế là không nhịn được đưa tay véo một cái. Nhưng hắn còn chưa thực hiện được hành vi của mình thì đã bị Tiểu Bảo Nhi dùng giọng chính đáng kháng nghị: - Cô giáo của con nói, không nên tùy tiện véo mặt trẻ con.
- À...Khi con còn bé nói bố mua đồ chơi, không phải nói là sẽ làm đồ chơi cho bố sao? Vương Tử Quân cúi đầu chợt nghĩ đến những câu nói vui đùa của Tiểu Bảo Nhi khi còn nhỏ, thế là nở nụ cười xấu xa nói: - Cô giáo có dạy cho con biết câu: Nam tử hán đã nói là phải làm không?
Tiểu Bảo Nhi khẽ chớp mắt, lại cau mày, Vương Tử Quân nhìn cái miệng nhỏ của con trai vểnh lên thì không khỏi sinh ra cảm giác buồn cười. Nhưng hắn cố gắng bày ra bộ dạng nghiêm túc nói: - Tiểu Bảo Nhi không phải là người nói mà không làm đấy chứ?
- Bố, bố đa tưng nghe qua câu trẻ con nói thì không chấp nhất chưa? Bố cũng tin sao? Sau khi trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, Tiểu Bảo Nhi quyết định mình không phải là món đồ chơi cho bố, sau đó làm mặt quỷ với Vương Tử Quân rồi vui vẻ chạy đi.
Vương Tử Quân nhìn Tiểu Bảo Nhi vui vẻ chạy đi thì không khỏi cười lên ha hả, tâm tình có chút hậm hực cũng tốt đẹp hẳn lên.
Mùa xuân là thời điểm tốt nhất trong năm, cây cối nảy mầm, không gian thoải mái mát mẻ. Vương Tử Quân dùng xẻng đào hố để Triệu Hiểu Bạch đặt một cây con vào bên trong, sau đó vùi đất lại. Bốn phía chung quanh Vương Tử Quân cũng có không ít người đang đào hố chuyển cây.
- Chủ tịch Vương, tôi tin tưởng không tới vài năm thì cây của ngài trồng sẽ cực kỳ cao lớn. Hải Bác đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi cười nói.
Vương Tử Quân khá tán thưởng chủ tịch Hải Bác của thành phố Rừng Mật. Người này công tác có đầu óc, mặc dù không tỏ thái độ quá nhiều với Sầm Vật Cương, thế nhưng có thể phát triển thuận lợi giữa mình và Sầm Vật Cương, xem như cũng có bản lĩnh cao.
Vương Tử Quân có vẻ hơi mệt, hắn vừa nén chặt đất vừa cười nói: - Chỉ hy vọng là như thế.
Hải Bác cười cười nói: - Nhất định là như thế.
Hai người nói chuyện rồi nở nụ cười ăn ý, Vương Tử Quân buông xẻng nói với Triệu Hiểu Bạch: - Chủ tịch Hải Bác, vì chuyện tôi đến đây trồng cây mà các anh đã chuẩn bị không ít phải không?
- Chủ tịch Vương, chúng tôi cũng có chút chuẩn bị, thế nhưng những sự chuẩn bị như vậy đều là cần thiết. Phải biết rằng làm gương luôn có lợi, có sự coi trọng của ngài thì công tác trồng cây vào mùa xuân của thành phố chúng tôi sẽ ngày càng được coi trọng hơn. Hải Bác hiểu rõ ý nghĩ lời nói của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn thông minh dùng Thái Cực Quyền đẩy sang một bên. Hắn giống như trả lời vấn đề của Vương Tử Quân, thế nhưng thực tế lại đẩy tất cả trách nhiệm ra khỏi người mình.
Vương Tử Quân cười ha hả, hắn cũng không dây dưa nhiều đến vấn đề này, hắn chỉ vào những cây vừa được trồng rồi nói: - Chủ tịch Hải Bác, trồng cây chỉ mất một giờ, tuy nhìn qua có vẻ oanh liệt nhưng công tác thật sự cần quan tâm chính là bảo dưỡng về sau. Năm xưa khi tôi công tác ở nông thôn, quần chúng có một câu vè như thế này: Mùa xuân trồng một rừng cây, mùa hè chỉ còn lại một nửa, mùa thu còn lại một cây, mùa đông không còn cây nào, năm sau lạ trồng tiếp. Tôi cũng không hy vọng những mầm cây chúng ta bỏ công trồng xuống lại xuất hiện tình huống này.