Sớm biết người này chỉ là một kẻ vô dụng, dù thế nào cũng không đề bạt lên. Lý Hanh Dư thầm có chút buồn bực, hắn nhanh chóng ném tất cả những gì khúc mắc trong lòng lên đầu Lê Vĩnh Lương: - Rốt cuộc là có bao nhiêu? Anh nói cho tôi con số rõ ràng, cái gì mà một vài hay một ít? Để tôi đến chứng thực cho anh sao?
- Bí thư Lý, dù bọn họ kiểm tra thế nào thì khu quy hoạch của thành phố chúng ta cũng không có vấn đề, còn những khu quy hoạch ở các quận huyện, tôi thấy có thể giữ lại được hơn một nửa. Hai huyện Hà Quang và Tranh Quang căn bản là không được tốt lắm. Lê Vĩnh Lương vừa mới tiến lên làm thư ký trưởng văn phòng thị ủy Kim Hà chưa được bao lâu, hắn có thể tiến lên làm thư ký trưởng cũng là vì có được sự coi trọng của Lý Hanh Dư. Nếu như không có được sự giúp đỡ của Lý Hanh Dư, hắn căn bản đừng hòng làm thư ký trưởng.
Lý Hanh Dư khẽ gật đầu, tình huống này cũng không phải có quá nhiều tệ đoan. Thành phố Kim Hà tuy phát triển không tốt thế nhưng vì ở sát bên thành phố Rừng Mật, thế nên các khu quy hoạch cũng có được nhiều điểm tốt.
Nếu như có thể sớm thúc đẩy hạng mục nhất thể hóa Rừng Mật, biết đâu tương lai phát triển sẽ như ngồi máy bay? Lý Hanh Dư có ý nghĩ như vậy, không khỏi nghĩ đến Đường Chấn Huy, chợt sinh ra ý nghĩ bóp chết hạng mục này.
Bây giờ Lý Hanh Dư đang đứng vững như Thái Sơn, đó là nhờ sự giúp đỡ của bí thư Sầm, nếu làm cho bí thư Sầm mất hứng, như vậy ngày an nhàn của hắn cũng không còn.
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Lý Hanh Dư không tiếp tục lên tiếng. Chợt nghe Lê Vĩnh Lương bên kia mở miệng giống như tranh công: - Bí thư Lý, thành quả kiểm tra của thành phố chúng ta với phía Thanh Chuyên bên kia cũng không tồi, tôi cảm thấy nếu như không phải suy xét tính cân đối thì ngoài các khu quy hoạch của thành phố Thanh Chuyên, các quân huyện chỉ giữ lại được hai ba cái khu quy hoạch mà thôi.
Lý Hanh Dư khẽ gật đầu, hắn định nói rõ vấn đề với Lê Vĩnh Lương, thế nhưng lại thấy Lê Vĩnh Lương này không có năng lực quá tốt, thế nên lời nói cũng trở nên không trực tiếp.
Chợt nghe thấy Lý Hanh Dư ho khẽ một tiếng rồi nói: - Vĩnh Lương, tất cả các khu quy hoạch đều là trụ cột phát triển kinh tế của thành phố Kim Hà, đối với thành phố Kim Hà thì bàn tay đều là thịt, cũng không muốn vứt bỏ một bộ phận như vậy.
Lê Vĩnh Lương biết rõ Lý Hanh Dư là hạng người gì, lúc này nghe thấy bí thư dùng giọng đi đường vòng nói như vậy, thế là có chút sững sốt, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn thật sự rất muốn căn cứ vào những lời vừa rồi để suy đoán ra ý nghĩ chân thật của bí thư Lý.
- Bàn tay đều là thịt, tuy các khu quy hoạch của hai huyện kia căn bản là không hợp cách, thế nhưng theo tôi thì cũng không muốn buông tha.
- Nếu không thì chúng ta cho ra vài biện pháp tác động? Lê Vĩnh Lương suy tư giây lát rồi cẩn thận đề nghị với Lý Hanh Dư.
Lý Hanh Dư ho khan một tiếng rồi nói: - Anh cũng không phải không biết tính cách của chủ tịch Vương, nếu chúng ta làm như vậy sẽ có hiệu quả phản ngược.
Lê Vĩnh Lương biết rõ lãnh đạo của mình không có được sự coi trọng của chủ tịch Vương, nếu không thì vì sao lại từ một vị thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh phải xuống tuyến dưới làm bí thư thị ủy? Tuy bí thư thị ủy cực kỳ uy phong, thế nhưng trong mắt nhiều người thì vị trí này căn bản không cùng cấp bậc với thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.
Lê Vĩnh Lương biết mình căn bản không có ý nghĩ gì hay, thế nên chỉ biết nắm chặt điện thoại mà không dám mở miệng. Bây giờ hắn đã quyết định chỉ nghe theo chỉ thị của lãnh đạo, tất cả làm theo ý của lãnh đạo, còn những thứ khác, không nên nói làm gì cho mệt. Thử nghĩ mà xem, một quyết sách trọng đại như vậy sao anh có thể tỏ ra cao mình hơn lãnh đạo của mình được?
- Vừa rồi tôi có gặp mặt chủ tịch Nghiêm, vừa vặn nghe nói có lão lãnh đạo của chủ tịch Nghiêm từ tuyến huyện lên thăm. Bọn họ đến báo cáo với chủ tịch Nghiêm, mong chủ tịch Nghiêm nể mặt sự toàn tâm toàn ý phát triển của tuyến huyện để hòa giải sự việc này giúp mình. Tôi cảm thấy các đồng chí của chúng ta thứ gì cũng tốt, thế nhưng lại có chút khiếm khuyết ở phương diện giải phóng tư tưởng. Lý Hanh Dư giống như đang giảng giải kiến thức, nhưng lúc này Lê Vĩnh Lương hoàn toàn nghe rõ vấn đề. Thầm nghĩ nói một lúc lâu thì ra là bí thư Lý muốn lãnh đạo hai huyện kia đi tìm người, những chuyện này căn bản không cần một vị thư ký trưởng thị ủy như hắn phải khổ sở, tất nhiên sẽ không suy giảm phương diện chấp hành.
Lê Vĩnh Lương đồng ý một tiếng, sau đó hắn nói lời trung thành với Lý Hanh Dư: - Bí thư Lý, hôm nay tôi có đi qua khu văn phòng ủy ban nhân dân thành phố, có nghe vài người nói phía thành phố Rừng Mật đang chuẩn bị xây dựng đường. Tôi cảm thấy bọn họ đang định xây dựng con đường nối hai thành phố lại với nhau.
Nếu như trước đó thì Lý Hanh Dư nhất định sẽ ban thưởng cho Lê Vĩnh Lương, thế nhưng bây giờ hắn không thoải mái, thế nên chỉ nói một câu biết rồi, sau đó cúp điện thoại.
Lý Hanh Dư đi ra khỏi khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy, hắn chuẩn bị gọi cho một số điện thoại quen thuộc, thế nhưng lại có chút chần chừ, sau đó cất điện thoại đi. Mình có thể căn cứ vào lời nói của chủ tịch Nghiêm để biết có vài người đến nhờ cậy, trên thế giới này lại có quá nhiều người thông minh, người khác sinh ra hành động thì các phương cũng có biết được.
Trên thế giới này không có gió lọt tường, đặc biệt là trong chính quyền càng không có gì bí mật. Chỉ cần một việc gì đó có người làm, như vậy sẽ có người làm theo, mình không cần phải gọi điện thoại làm gì cho mệt.
Nếu để cho người ta biết được mình thúc đẩy chuyện này, như vậy mình không phải sẽ cực kỳ khốn đốn sao?
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Lý Hanh Dư nghĩ đến việc có không ít người đến biện hộ tình cảnh của mình với Vương Tử Quân, thế là khóe miệng lộ ra nụ cười. Có người nói xã hội nhiều nhân tình, Lý Hanh Dư nhìn thấy thực tế là như vậy, mọi người đều có tình cảm, nếu như không có cảm tình, tất cả đều phải làm theo quy định, chỉ sợ xã hội cũng không còn là xã hội nữa rồi.
Vương Tử Quân về nhà lúc trời đã tối, bên trong thỉnh thoảng vang lên tiếng cười vui sướng của Tiểu Bảo Nhi. Hắn căn cứ vào tiếng cười kia, biết hôm nay con trai của mình rất vui. Con trai vui thì hắn cũng vui, thế nên hắn nhanh chóng đi vào cửa, chuẩn bị xem con mình đang vui vẻ vì điều gì.
Khi đi vào cửa thì Vương Tử Quân phát hiện Tiểu Bảo Nhi sở dĩ vui mừng là không phải đang chơi một mình. Bên cạnh Tiểu Bảo Nhi chính là một ông lão mái tóc hoa râm, người này đang đánh cờ với Tiểu Bảo Nhi, một già một trẻ khá vui vẻ với nhau.
Khi thấy ông lão kia thì Vương Tử Quân có chút sững sốt, hắn nhanh chóng tiến lên dùng giọng cung kính nói: - Chủ tịch Diêm, ngài đến sao không gọi điện thoại cho tôi? Tôi nếu biết ngài đến nhà thì phải tranh thủ về sớm một chút.
Chủ tịch Diêm trong miệng Vương Tử Quân chính là chủ tịch hội đồng nhân dân tỉnh Mật Đông nhiệm kỳ trước. Chủ tịch Diêm là người công tác nhiều năm, rất có uy vọng, tuy bây giờ đã về hưu, không liên quan đến công tác, thế nhưng lời nói vẫn nặng nề làm cho người ta khó thể coi thường.
Vương Tử Quân tiếp xúc với chủ tịch Diêm này vào buổi tọa đàm cuối năm, khi đó chủ tịch Diêm nói không nhiều, thế nhưng từng câu từng chữ lại rất có nội dung. Thế nên Vương Tử Quân khi đó cực kỳ tôn trọng người đồng chí đã về hưu này.
Chủ tịch Diêm nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì khoát tay áo nói: - Anh công tác bận rộn, tôi chờ chút cũng không có vấn đề, hơn nữa chơi đùa với cậu bé này cũng làm cho tôi cảm thấy mình trẻ lại vài phần.
- Con rất thích ông Diêm, sau này ông nên đến nhà cháu chơi nhiều hơn, bốn giờ chiều là cháu đi học về rồi. Tiểu Bảo Nhi lên tiếng chen ngang.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Tiểu Bảo Nhi thì khoát tay áo nói; - Con đi chơi một chút đi, bố có chuyện muốn nói với ông Diêm.
Tiểu Bảo Nhi có chút e ngại Vương Tử Quân, thế nên cầm bàn cờ định bỏ đi, nhưng chủ tịch Diêm lại cười nói: - Được rồi, nhưng cháu nên đến nhà ông chơi, vì nhà ông cũng có nhiều đồ chơi.
Trước khi Tiểu Bảo Nhi rời đi thì Vương Tử Quân tự tay rót trà cho chủ tịch Diêm, lại cùng nói chuyện với chủ tịch Diêm về các vấn đề trong tỉnh, lại hỏi thăm tình hình sức khỏe, sau đó mới hỏi xem vì sao hôm nay lãnh đạo lại đến tìm mình.
Khi nói chuyện thì phản ứng của chủ tịch Diêm có chút ngại ngùng, nhưng cuối cùng vẫn nói; - Tử Quân, tôi thật lòng giơ hai tay đồng ý với phương án chỉnh hợp các khu quy hoạch trong tỉnh của anh, rất nhiều khu quy hoạch vĩ đại tạo nên sự cống hiến lớn lao cho tỉnh Mật Đông, liên tục thúc đẩy kinh tế phát triển. Nhưng căn bản cũng có nhiều khu quy hoạch không đủ điều kiện, thật giả lẫn lộn, lãng phí tài nguyên, cần phải chỉnh hợp.