Vương Tử Quân cũng không cảm thấy bất ngờ vì lời nói của Hoắc Quang Lĩnh, dù sao thì người sáng suốt cũng nhìn thấy rõ căn nguyên sự việc nằm ở chỗ mình. Nếu Hoắc Quang Lĩnh muốn sớm làm ra thành tích, như vậy cần phải đi qua cửa ải của mình.
- Giúp đỡ công tác của bí thư Hoắc chính là nhiệm vụ của tôi, bí thư ngài có gì cần thì cứ nói, tôi tuyệt đối không bao giờ giữ lại.
Sau khi Hoắc Quang Lĩnh cúp điện thoại được nửa giờ, ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đã lập ra tổ chuyên án để xử lý sự kiện cầu đường ở thành phố Lộc Hồ.
Khi một số người ở thành phố Lộc Hồ đang cảm thấy thấp thỏm lo lâu vì tổ chuyên án trên tỉnh ủy, lúc này có một người đi đến cổng ủy ban kỷ luật tỉnh ủy. Người này đi bộ đến, sau khi vào cửa thì bảo vệ đã hỏi ngay: - Đồng chí, anh tìm ai vậy?
- Tôi tìm...Tìm bí thư Hoắc. Người kia vốn có tâm sự nặng nề, lúc này thấy bảo vệ hỏi thì ngẩn người, sau đó trầm giọng nói.
Tên bảo vệ công tác ở ủy ban kỷ luật lâu năm, hắn tất nhiên sẽ luyện ra cặp mắt tinh anh. Hắn nhìn bộ dạng và cách ăn mặc của đối phương, thấy không giống với một người đến kêu oan bình thường. Nhưng mặc kệ thân phận của người này đặc thù thế nào, hắn cũng không cho đối phương tùy ý đi vào bên trong.
- Bí thư Hoắc bận rộn nhiều việc, cũng không nhất định ở trong phòng làm việc. Nếu anh muốn gặp mặt bí thư Hoắc, căn bản là không dễ dàng. Nếu anh có vấn đề gì cần phản ánh, anh có thể đến phòng văn thư, anh đến đó nói rõ tình huống thì căn bản có hiệu quả giống như đến phản ánh vấn đề với bí thư Hoắc.
Người kia nhìn thoáng qua phòng khách của phòng văn thư, hắn lắc đầu nói: - Anh, làm phiền anh thông báo cho phó bí thư chủ trì công tác một tiếng, nói là chủ tịch Lý Thuận Khanh của thành phố Lộc Hồ có vài vấn đề cần phản ánh.
Tên bảo vệ chợt ngây cả người, hắn không ngờ người đến chính là phó chủ tịch thường vụ thành phố Lộc Hồ là Lý Thuận Khanh, đây là một cán bộ cấp bậc phó giáo sư sở. Trước đây những người thế này đến ủy ban kỷ luật tỉnh ủy thì thường cực kỳ uy phong, căn bản có hẹn trước với lãnh đạo, sao bây giờ đối phương lại đi đến với bộ dạng mất hồn mất vía như vậy?
Mặc dù cực kỳ nghi hoặc nhưng tên bảo vệ cổng cũng không dám coi thường chuyện này, hắn nhanh chóng gọi điện thoại đi. Vài phút sau có vài nhân viên công tác từ trong văn phòng đi ra, đi đầu chính là một vị chủ nhiệm của phòng giám sát số hai. Người kia thấy Lý Thuận Khanh thì chợt kinh ngạc, sau đó nhanh chóng nở nụ cười sáng lạn: - Chủ tịch Lý, hoan nghênh, hoan nghênh.
Lý Vận Khanh có quen biết vị chủ nhiệm kia, hắn nhìn vài nhân viên công tác đứng bên cạnh, sau đó cười khổ một tiếng nói: - Lãnh đạo, anh cũng không cần phải nói lời hoan nghênh, nếu khong phải không còn đường để đi, tôi cũng không đến chỗ này của ngài.
Vị chủ nhiệm kia cười cười, sau đó trực tiếp đưa Lý Vận Khanh đến phòng làm việc của mình. Lý Vận Khanh đi vào ủy ban kỷ luật tỉnh ủy mà cũng không đi ra, nhưng tin tức này lại được truyền ra quá nhanh, đó là Lý Vận Khanh chủ động đên ủy ban kỷ luật để khai báo về vấn đề của mình.
Tin tức này giống như một đại dịch nhanh chóng lan tràn trong thời gian rất ngắn, hầu như ngay sau đó thì những người có vị trí và thân phận trong tỉnh Nam Giang đều đã biết tin tức này. Đối mặt với tin tức này thì nhiều người chọn phương án bảo trì trầm mặc, những người này đều hiểu đây mới chỉ là bắt đầu, khi mà tấm màn ở thành phố Lộc Hồ bị xé toạc ra, ngay sau đó chính là những câu hỏi về phương diện cải cách nhân sự của thành phố Lộc Hồ.
Không ai tin Vương Tử Quân sẽ nương tay ở sự kiện này. Lúc này các thành phố tương quan trong tỉnh cũng đang dùng ánh mắt thỏ khóc cáo để chú tâm quan sát, chờ đợi kết quả của sự việc.
Tốt nhất chính là phương án giết gà dọa khỉ, căn bản làm cho biết bao người phải giật mình sợ hãi. bí thư Trịnh Trường Quảng của thành phố Linh Hà cũng có chút cảm khái, lúc này hắn cảm thấy may mắn vì thái độ giữ lại của mình ở phương diện khảo hạch cán bộ cuối năm, nếu không thì người không may vào sự kiện này chính là mình.
Khi Trịnh Trường Quảng đang chú ý đến những tin tức này, thư ký nhanh chóng đi đến, trong tay cầm một phần tư liệu, lại dùng giọng kinh hoảng báo cáo một tin tức.
"Xói mòn tài sản công trong công tác cải tạo nhà máy thép Linh Hà!" Một bài báo đưa tin về tình huống cải tạo nhà máy thép Linh Hà, những gì được viết trong tờ báo căn bản là quá rõ ràng đối với Trịnh Trường Quảng.
Trịnh Trường Quảng nhìn những dòng chữ của bài báo mà không khỏi cảm thấy tay chân lạnh buốt, đầu óc choáng váng. Hắn cảm thấy lúc này nhất định có người đối nghịch với mình, nếu không thì sao vào thời điểm mấu chốt thế này sẽ xuất hiện vấn đề?
Chẳng lẽ Vương Tử Quân cảm thấy giết thành phố Lộc Hồ là chưa đã tay, thế là phải kéo cả Linh Hà của mình vào? Rất nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu Trịnh Trường Quảng, thế là trái tim không khỏi chạy lên cuống họng.
Mặc dù Trịnh Trường Quảng cũng không tham dự vào phương diện thay đổi chế độ của công ty thép Linh Hà, thế nhưng cũng giống như sự kiện ở thành phố Lộc Hồ, nếu bộc phát sẽ nhất định mang theo rất nhiều bùn. Khi đó Trịnh Trường Quảng cũng giống như Hậu Đại Hảo, sẽ phải gánh vác trách nhiệm trên vai.
Không chừng vị trí này căn bản không thể nào ngồi được nữa. Tuy bây giờ Vương Tử Quân chưa hẳn là người quyết định đại cục Nam Giang, thế nhưng cải cách nhân sự là một chính sách cực kỳ quan trọng của tỉnh ủy, chính mình có vấn đề, người bảo vệ mình cũng không còn nhiều.
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Trịnh Trường Quảng cảm thấy trong lòng đầy oán khí. Khi hắn chuẩn bị ném văn kiện lên bàn, thư ký lại đưa một văn kiện đã được đóng dấu đi đến nói: - Bí thư Trịnh, đây là tình huống về một vài thành phố khác, ngài xem qua một chút.
Trịnh Trường Quảng tiện tay nhận lấy xem xét, sau khi nhìn thoáng qua thì ánh mắt dựng ngược lên. Hắn thấy bên trong có viết "Tự ý mở rộng diện tích xây dựng của khu dân cư thành phố Lâm Hồ!", "Chuyển đổi sai mục đích sử dụng đất ở thành phố Ô Phổ!"...
Trịnh Trường Quảng nhìn những bài viết này mà đầu óc căng cứng trở nên linh hoạt, hắn xem xét kỹ càng một lượt, sau đó tất cả chợt hiện ra trong lòng.
Nếu như nói sự kiện liên quan đến thành phố Lộc Hồ có tám phần ảnh hưởng của Vương Tử Quân, như vậy chuyện này hắn cảm thấy không liên quan đến Vương Tử Quân. Thực tế thì sự việc này diễn ra, hắn không tin không có người đang giật dây ở phía sau.
Trịnh Trường Quảng nghĩ đến những gì đang tồn tại mà không khỏi cảm thấy hai chân lạnh giá. Hắn cảm thấy mình không có tư cách tham gia vào trường đấu tranh này, bây giờ mọi người đều có vấn đề, chủ yếu là phải xem kẻ nào đang giật dây bên trong.