Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1851: Hươu chết về tay ai? Long tranh hổ đấu

Khi nghĩ về chuyện của Lý Thuận Khanh, Hậu Đại Hảo nghĩ ngay đến người đầu tiên là Vương Tử Quân. Dù sao thì vị trưởng phòng này ra tay sẽ cực kỳ hợp lý, nhưng có một vấn đề làm hắn cảm thấy nghi hoặc, chính là vị trưởng phòng Vương này đến tỉnh Nam Giang còn chưa quá lâu, căn bản cũng không thể hiểu rõ chuyện ở thành phố Lộc Hồ mình như vậy được. Dựa theo những gì hắn hiểu về Vương Tử Quân, người này cũng không phải kẻ trời sinh lỗ mãng, chuyện này nếu như không nắm chắc, sao có thể mạo hiểm được?

Nếu không phải là Vương Tử Quân thì sẽ là ai?

Chẳng lẽ là La Tấn Thương sao? Phải biết rằng ngoài Vương Tử Quân thì một người khác có khả năng làm ra chuyện này chính là La Tấn Thương. Mặc dù La Tấn Thương là phó bí thư thị ủy Đông Hồng, thế nhưng công tác trong Nam Giang nhiều năm, có thể nói là râu ria nhạy cảm. Chỉ có thể là La Tấn Thương mới có thể ra tay chuẩn và ác với Lý Thuận Khanh như vậy được.

Sau khi khó thể xác định là ai ra tay, Hậu Đại Hảo quyết định gọi điện thoại báo cáo cho bí thư Diêu. Hắn bấm số điện thoại của Diêu Trung Tắc, muốn báo cáo một chút, nhưng Diêu Trung Tắc cũng không nghe máy, người nghe điện thoại chính là thư ký của Diêu Trung Tắc, hơn nữa chỉ nói ra bốn chữ: - Bí thư đang bận.

Đang bận? Như vậy là gì? Đều khó thể nói cho rõ được. Nhưng lúc này tâm tình của Hậu Đại Hảo giống như rơi vào vết nứt băng tuyết. Thử nghĩ mà xem, có vị lãnh đạo nào mà không bận rộn như điên cả ngày trời? Đang bận có thể nói là hai chữ biểu hiện trạng thái bề bộn công tác, ngoài ra còn có một tác dụng, chính là qua loa tắc trách với anh, đồng thời cũng nói rõ, không có gì quan trọng thì đừng quấy rầy.

Hậu Đại Hảo đau đớn thầm nghĩ: - Có lẽ bí thư Diêu sẽ trốn tránh ở sự kiện này.

Lý Thuận Khanh như thế nào thì Hậu Đại Hảo không quan tâm, nhưng dù sao thì Lý Thuận Khanh cũng là thuộc hạ của hắn, đây là sự thật quá rõ ràng. Một củ cải được rút lên sẽ kéo theo một đống bùn đất, còn không biết sự việc liên lụy đến bao nhiêu người. Những chuyện thế này vốn làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, hơn nữa căn cứ vào thành tích khảo hạch cán bộ giữa năm, tất cả là một bình rượu độc cho Hậu Đại Hảo.

Hừ, con bà nó, rốt cuộc là ai chết?

...

Diêu Trung Tắc nhìn tờ báo mà không nhịn được cười, bài báo vốn làm cho hắn nhìn vào và đau đầu, thế nhưng lại đang được hắn vung vẫy trong tay.

Diêu Trung Tắc nhìn vào bài báo này mà thấy được nhiều thứ, ví dụ như dụ rắn rời hang, ví dụ như giết gà dọa khỉ, ví dụ như đột phá trọng điểm...

Khi đọc bài báo thì Diêu Trung Tắc không khỏi tỏ ra ủng hộ đối thủ của mình, hắn cảm thấy dù để cho chính mình xử lý thì cũng không thể nào có nghệ thuật, đẹp đẽ và trưởng thành hơn đối thủ của mình.

Tuy nhìn và hiểu rõ nhưng Diêu Trung Tắc lại biết bây giờ đại cục đã định, chẳng qua hắn cảm thấy khủng hoảng, thế nhưng biết cũng không thay đổi được gì. Hắn cười cũng là vì nghĩ đến một phương diện còn quan trọng hơn.

Vừa rồi Diêu Trung Tắc muốn ra tay với người kia, thế nhưng hắn lại quên mất một điều, đó là trong Nam Giang này người đi theo hắn căn bản là ít hơn so với những người khác.

Tuy sự kiện lần này nhằm vào người của Diêu Trung Tắc, thế nhưng hắn lại không thể làm gì hơn được. Hắn là người đã sắp xếp tất cả từ đầu, hắn biết rõ cái gì gọi là lấy đá đập chân mình.

Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, vẻ mặt Diêu Trung Tắc có vài phần chờ mong. Hắn cảm thấy trong sự kiện này dù là ai thắng lợi thì chính mình cũng có tiền lời.

Nếu như người kia va chạm và thất bại, như vậy quyền nhân sự sẽ được Diêu Trung Tắc thu vào túi của mình. Tất nhiên căn cứ vào phương diện tâm lý, hắn căn bản không muốn người kia thất bại. Dù sao chỉ cần người kia chiến thắng thì cả tỉnh Nam Giang sẽ chấn động lớn, Diêu Trung Tắc sẽ có ngày nổi danh. Có một câu nói thế này, căn bản khắc họa rất đúng, đó là ngồi không hưởng lợi.

Phó bí thư tỉnh ủy, đây là một vị trí cực tốt, thế nhưng dù sao cũng chỉ là cấp phó.

Gió mây biến đổi làm cho chính trị của tỉnh Nam Giang có vài phần đè nén, hầu như tất cả ánh mắt đều tập trung ở thành phố Lộc Hồ, chuẩn bị xem phía tỉnh ủy xử lý sự kiện ở Lộc Hồ như thế nào.

Tuy sự việc mới chỉ được mở ra một góc, thế nhưng ai nhìn vào cũng hiểu. Lúc này sự việc chĩa vào người phó chủ tịch thường vụ Lý Thuận Khanh của thành phố Lộc Hồ, nếu Lý Thuận Khanh bị xử lý mạnh tay, như vậy sau đó sẽ là bí thư thị ủy Hậu Đại Hảo.

Nhưng hai ngày trôi qua, tỉnh ủy ngoài cho ra chỉ thị yêu cầu khám nghiệm chất lượng hạng mục cầu đường kia, căn bản không cho ra động tác nào khác, điều này làm cho người ta nhìn vào và cảm thấy khó tưởng.

Nhưng càng không có hành động nào thì càng làm cho người ta rung động, không biết có bao nhiêu người đang bắt đầu bận rộn chạy qua lại dọn đường cho mình.

Vương Tử Quân là nhân vật chính của sự kiện này, hắn căn bản rất nhàn nhã, trên cơ bản không có người nào nói này nọ bên tai của hắn, thế nên thoải mái hơn nhiều.

Những ngày qua thời tiết ở Nam Giang căn bản rất tốt, mặt trời lên cao rực rỡ làm cho người ta cảm thấy không gian tràn đầy sức sống. Hôm nay khi Vương Tử Quân xử lý vài văn kiện trong phòng làm việc của mình, Trì Hoa Trục cầm đến một phần báo cáo điều tra đi đến.

- Trưởng phòng Vương, trải qua kiểm nghiệm của tổ giám sát, cầu đường của thành phố Lộc Hồ không hợp cách, tồn tại vấn đề cắt xén nguyên vật liệu xây dựng. Trì Hoa Trục là một trong những cánh tay chủ lực của Vương Tử Quân, hắn hiểu áp lực của Vương Tử Quân trong sự kiện cải cách nhân sự lần này. Vì vậy sau khi nhận được báo cáo điều tra, hắn nhanh chóng đưa đến phòng làm việc của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân tiếp nhận báo cáo điều tra nhìn thoáng qua, trên mặt lộ ra nụ cười. Mặc dù nội dung báo cáo điều tra giống như dự đoán của hắn, thế nhưng báo cáo này đến sớm một ngày sẽ được công bố sớm hơn một ngày.

- Đã đưa bản báo cáo này cho các vị lãnh đạo tỉnh ủy tương quan chưa? Vương Tử Quân đặt báo cáo lên bàn rồi khẽ hỏi Trì Hoa Trục.

Trì Hoa Trục gật đầu nói: - Trưởng phòng Vương, trước khi đưa đến phòng làm việc của ngài, tôi đã hỏi Tiểu Chu là người có nhiệm vụ đưa văn kiện cho các vị lãnh đạo tỉnh ủy. Cậu ấy nói văn kiện đã được đưa đến cho các vị lãnh đạo theo đúng trình tự, căn bản là các vị lãnh đạo có tương quan đều đã nhận được văn kiện.

Vương Tử Quân căn bản rất tán thưởng sự cẩn thận của Trì Hoa Trục, hắn nhìn Trì Hoa Trục ngồi nghiêm trang trước mặt mình rồi cười nói: - Hoa Trục, cậu cảm thấy nên làm gì với chuyện này?

Trì Hoa Trục không ngờ Vương Tử Quân lại hỏi mình như vậy, hắn cảm thấy kinh ngạc và có chút vui mừng. Lúc này Vương Tử Quân hỏi mình, đây không phải đang ném cho mình cơ hội biểu hiện sao? Hắn nghĩ như vậy, thế là trầm giọng nói: - Trưởng phòng, tôi cảm thấy sự việc liên quan đến cầu đường đã có định luận, chúng ta nên thừa cơ hội để điều tra rõ ràng sự việc, dựng lên bầu không khí tốt đẹp trong hàng ngũ cán bộ tỉnh Nam Giang.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, Trì Hoa Trục cũng còn chưa nói xong nhưng hắn đã hiểu nội dung kế tiếp là gì. Hắn cảm thấy phản ứng của Trì Hoa Trục có chút bảo thủ, thế nhưng cũng xem như dễ hiểu.

Dù sao thì xưa nay cấp dưới thông minh thế nào cũng phải thu người dưới lãnh đạo, nếu không dễ dàng làm cho lãnh đạo ghen ghét. Mặc dù Vương Tử Quân không cho rằng mình là người ghen ghét người tài, thế nhưng sự việc này vẫn phải giả vờ hồ đồ thì tốt hơn.

- Tút tút tút. Khi Vương Tử Quân và Trì Hoa Trục đang trao đổi ý kiến về phương diện cải cách nhân sự, lúc này điện thoại của Vương Tử Quân vang lên. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, thì ra đó là bí thư ủy ban tư pháp Hoắc Quang Lĩnh.

Vương Tử Quân khoát tay áo với Trì Hoa Trục, sau khi Trì Hoa Trục rời khỏi phòng thì hắn mới nghe điện thoại: - Bí thư Hoắc, tôi là Vương Tử Quân.

Hoắc Quang Lĩnh có quan hệ khá tốt với Vương Tử Quân, sau khi nối thông điện thoại thì cười nói: - Trưởng phòng Vương, anh đã làm cho tôi kiếm được việc làm rồi đấy.

Trước mặt người thông minh thì Vương Tử Quân sẽ không trò chuyện theo kiểu che giấu nửa vời, hắn cười nói với Hoắc Quang Lĩnh: - Bí thư Hoắc, đây không phải là tôi gây phiền toái cho anh, mà dùng thực tế hành dộng để giúp đỡ công tác của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy. Anh đến tỉnh Nam Giang và luôn công tác cực kỳ an phận, lúc này cũng nên thể hiện mũi nhọn một chút.

- Ha ha ha, trưởng phòng Tử Quân, anh thật sự chiếm hết tiện nghi của người ta. Tôi đến theo ý của bí thư Diệp, anh ấy cho rằng sự việc này nên được xử lý thật nghiêm khắc, điều tra nhanh nhất có thể, tôi hy vọng trưởng phòng Tử Quân có thể giúp đỡ một chút.