Lời nói của Hậu Đại Hảo làm cho Diêu Trung Tắc không khỏi thầm nghĩ, anh bây giờ hỏi tôi nên làm gì sao? Anh thích làm gì thì làm.
Tuy trong lòng cực kỳ căm tức nhưng Diêu Trung Tắc cũng không thể không quan tâm đến Hậu Đại Hảo, hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Bí thư Hậu, tôi còn phải chúc mừng thành phố Lộc Hồ các anh. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, thành phố Lộc Hồ các anh sẽ có một vị cán bộ tiến lên làm giám đốc sở giao thông công chánh.
Hậu Đại Hảo chợt ngây cả người, hắn biết Diêu Trung Tắc cũng không nói đùa, thế là run giọng nói: - Bí thư Diêu, nếu như ngài để tôi tiến lên làm giám đốc sở giao thông công chánh, tôi nhất định sẽ không phụ lòng bồi dưỡng của ngài, thật sự rất tốt.
Hậu Đại Hảo nghĩ rằng người có thể tranh chấp với La Tấn Thương ở vị trí giám đốc sở giao thông công chánh ngoài mình ra chỉ có chủ tịch thành phố mà thôi. Vị chủ tịch kia vừa mới đến nhận công tác ở Lộc Hồ, căn bản không có khả năng lại được điều động, nhưng hắn là chim đầu đàn, khả năng hắn tiến lên là rất lớn.
Sở giao thông căn bản là đơn vị quan trọng của tỉnh Nam Giang, căn bản không kém so với vị trí bí thư thị ủy Lộc Hồ.
- Hừ, một vị trí giám đốc sở giao thông công chánh nho nhỏ nào đáng cho bí thư Hầu anh phải nhọc lòng? Ngài phải được xếp vào trong nhóm cán bộ hậu bị của tỉnh Nam Giang. Mặc dù Diêu Trung Tắc biết rõ Hậu Đại Hảo cũng không tình nguyện ở sự kiện này, thế nhưng hắn cũng không nhịn được muốn đâm chọc đối phương vài cái, có thể thấy oán niệm trong lòng hắn với sự kiện này là như thế nào.
- Tôi nói cho anh biết, nói cho đồng chí Lý Thuận Khanh của thành phố các anh chuẩn bị một chút, phòng tổ chức tỉnh ủy sẽ đến khảo sát anh ấy, sẽ đưa anh ấy từ vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố Lộc Hồ tiến lên làm giám đốc sở giao thông công chánh, căn bản là quá tốt cho các anh rồi.
Trái tim của Hậu Đại Hảo chợt kéo lên cuống họng, hắn tất nhiên biết rõ nếu Lý Thuận Khanh được điều động, như vậy sự việc là quá lớn. Chỉ là sự kiện này hầu như phải giẫm lên đầu La Tấn Thương mới được. Tuy La Tấn Thương là phó bí thư thị ủy Đông Hồng, thế nhưng người ta có cấp bậc giám đốc sở, còn Lý Thuận Khanh căn bản là quá kém. Bây giờ vì một sự kiện mà người ta coi rằng đó là lừa gạt đùa giỡn, thế nhưng La Tấn Thương lại mất đi vị trí mơ ước của mình, những chuyện này dù đặt lên người kẻ nào cũng căn bản không thể chịu nổi. Cho dù anh là người cực kỳ hào sảng thoải mái, bụng có thể chống thuyền trán có thể phi ngựa thì cũng không thể nào có tâm tình tiếp nhận sự kiện nghiệt ngã này được.
La Tấn Thương chắc chắn không chút vui sướng, như vậy La Tấn Thương sẽ để cho Lý Thuận Khanh vui sướng tiến lên sao? Hậu Đại Hảo chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, từng sự kiện phân công công tác của Lý Thuận Khanh chợt lóe lên trong đầu hắn. Hắn là bí thư thị ủy Lộc Hồ, hắn biết rõ thành tích của Lý Thuận Khanh, cũng biết được nhược điểm của người này. Nếu để cho Lý Thuận Khanh tiến lên, có một số việc căn bản không thể nào nói cho rõ ràng. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó trầm giọng nói với đầu dây bên kia: - Bí thư Diêu, tôi cảm thấy Lý Thuận Khanh không thích hợp, anh ấy...
- Được rồi, anh thấy không thích hợp cũng vô cíh, quan trọng là sau này tất cả phương diện đề bạt cán bộ trong tỉnh sẽ được nghiêng về phía các thành phố có thành tích vĩ đại khi khảo hạch cán bộ. Diêu Trung Tắc hiểu Hậu Đại Hảo muốn nói gì, hắn không khách khí cắt ngang lời của đối phương, sau đó trầm giọng nói: - Bí thư Tấn Thương là người hiểu rõ nguyên tắc, biết chú trọng đại cục, anh nên thu lại phần tâm tư của mình. Anh nên nói rõ ràng với Lý Thuận Khanh, để anh ấy chuẩn bị tư tưởng.
Hậu Đại Hảo vui vẻ đồng ý một tiếng, khi hắn chuẩn bị báo cáo thêm vài hạng mục công tác cho Diêu Trung Tắc, lúc này Diêu Trung Tắc bên kia đã cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại với Hậu Đại Hảo, điện thoại của Diêu Trung Tắc hầu như biến thành đường dây nóng, đủ mọi cuộc điện thoại gọi đến. Những cuộc điện thoại này đến từ những người khác nhau, thế nhưng mục đích của bọn họ chỉ có một, đó là căn bản cực kỳ không hài lòng với thành tích khảo hạch nửa năm. Mặc dù bọn họ nói cực kỳ ẩn giấu, thế nhưng Diêu Trung Tắc sao không nghe rõ những âm thanh lao xao bên trong?
Lợi ích thật sự động đến nhân tâm của con người.
Diêu Trung Tắc thầm cảm khái, sau khi hắn mở miệng trấn an những người gọi điện thoại đến cho mình, hắn cảm thấy mình cực kỳ mệt mỏi.
Tiểu Lô là một nhân viên công tác của văn phòng thường ủy, có thể nói công tác của hắn cực kỳ có thể diện. Nhưng bản thân hắn lại hiểu rõ công tác của mình có độ nặng nhẹ thế nào. Tuy mỗi ngày hắn đi đến phòng làm việc của bí thư Diêu hai ba lần, thế nhưng trong thời gian nửa năm công tác ở nơi này thì hắn căn abrn chưa từng được thấy bí thư Diêu có mặt trong phòng.
Nguyên nhân của nó là gì thì rất đơn giản, vì nhiệm vụ công tác của Tiểu Lô ở văn phòng thường ủy chính là phụ trách công tác quét dọn vệ sinh và làm tạp vụ trong phòng làm việc của bí thư Diêu.
Sáng sớm đi làm thì Tiểu Lô nhanh chóng mở điều hòa trong phòng làm việc của bí thư Diêu, sau đó nhanh chóng lau nền nhà. Hắn muốn đảm bảo khi mà bí thư Diêu đi vào trong phòng làm việc, tất cả đã được quét dọn sạch sẽ, vì thế mà hắn cực kỳ nắm chắc thời gian.
Cũng may Tiểu Lô làm cực kỳ tốt công tác của mình, mỗi ngày chỉ cần bỏ ra mười phút là có thể xử lý tất cả công tác dọn vệ sinh trong phòng làm việc của bí thư Diêu. Sau khi làm xong công tác dọn dẹp thì hắn lấy báo chí cung kính đặt lên bàn. Hắn nhìn chiếc ghế làm việc chưa có ai ngồi lên, hắn cảm thấy nơi này cực kỳ uy nghiêm.
Tuy đó chỉ là một chiếc ghế bình thường của lãnh đạo tỉnh ủy, thế nhưng nó đại biểu cho vị lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong tỉnh Nam Giang. Bây giờ Tiểu Lô đứng bên cạnh chiếc ghế này, thế nhưng khoảng cách giữa hắn với chủ nhân của chiếc ghế căn bản là xa ngàn dặm.
Tiểu Lô lau bàn tay của mình, hắn chuẩn bị rời khỏi gian phòng làm mình bị đè nén này. Khi hắn chuẩn bị rời đi, đột nhiên cánh tay không cẩn thận động vào một tờ báo trên bàn.
Tiểu Lô nhìn tờ báo rơi xuống đất mà không khỏi cảm thấy khủng hoảng. Tuy đây không phải là chuyện gì lớn, thế nhưng nếu để cho trưởng ban biết được thì mình căn bản sẽ bị phê bình cực kỳ nghiêm khắc. Trước khi nhận công tác này thì trưởng ban từng nói cho hắn nghe một câu cực kỳ có ý nghĩa, đó là Tiểu Lô cậu nên cố gắng nỗ lực, nhưng ý nghĩa của nó là gì thì không cần nói cũng hiểu. Nghe nói mỗi một vật của lãnh đạo đều đã được đánh dấu đặc biệt, người ngoài nhìn vào không hiểu, thế nhưng chỉ cần anh chạm vào thì người ta liếc mắt sẽ nhận ra ngay. Vì thế mà những gì của lãnh đạo đều được hắn chú ý cao độ, chưa từng động tay vào.
Tiểu Lô căn bản đã biết quá rõ tính tình của trưởng ban, đó là người này chỉ hận không thể coi những sắp xếp của lãnh đạo là thánh chỉ để chạy đi thực hiện. Chỉ cần lãnh đạo lên tiếng, như vậy sẽ được xử lý cực kỳ chu đáo, dù là một chuyện nhỏ nhặt nhưng sẽ được chú trọng và cho ra động tĩnh cực kỳ lớn.
Tiểu Lô vừa nghĩ như vậy vừa quỳ xuống đất, nhanh chóng lấy tờ báo đặt lại lên bàn, sau đó mới thở dài một hơi, may mà không ai phát hiện ra, nếu không thì cực kỳ phiền toái.
Khi Tiểu Lô chuẩn bị đi ra, hắn chợt đưa mắt nhìn qua tờ báo, sau đó cầm lên xem, thì ra là báo Đại Quang. Đây là một tờ báo truyền thông chính thống, hầu như trên mặt bàn làm việc của vị lãnh đạo nào cũng có một tờ thế này.