Khi tiếp nhận kết quả khảo hạch cán bộ của các thành phố trong tỉnh thì Diêu Trung Tắc căn bản là cực kỳ vui sướng, tâm tình thoải mái cực điểm.
Lúc bắt đầu thì Diêu Trung Tắc cho rằng Vương Tử Quân sẽ buông tha cải cách nhân sự khi tiếp nhận báo cáo khảo hạch của các thành phố, nhưng khi hắn chuẩn bị tiến hành quy nạp sự việc theo hướng có lợi cho mình, hắn lại giật mình phát hiện đối phương căn bản là quá bình tâm tĩnh khí, cực kỳ ẩn giấu. Vương Tử Quân thực tế là ông say không phải vì rượu, ý nghĩ sâu xa cất giấu rất sâu. Diêu Trung Tắc cảm thấy cực kỳ nén giận với chiêu thức của Vương Tử Quân, đồng thời không khỏi cực kỳ bội phục.
Vương Tử Quân đúng là người dám nghĩ dám làm, ra tay không theo quy luật, đối phương đang tuyên chiến, hơn nữa còn là tuyên chiến với số đông. Vương Tử Quân rõ ràng đang nói với mọi người, không phải các anh định chơi tôi sao? Ông đây sẽ không ngại tiếp chiêu. Hơn nữa người này ra chiêu đường đường chính chính, cũng không tin những người kia có thể là tường thành bền vững với thời gian.
Diêu Trung Tắc đến bây giờ cũng không đám nghĩ là những người kia sẽ bền vững như sắt thép. Vì trong quan trường xưa nay chưa từng có tình hữu nghị chính thức, nếu muốn đúc một nhóm người thành khung sắt thì cực kỳ khó khăn. Nhân tâm khác biệt, ai cũng có gương mặt của mình, chẳng qua cùng truy cầu lợi ích mà đứng chung hàng ngũ, mới tụ tập lại một chỗ, phấn đấu cùng một mục tiêu.
Mọi người đều có lợi ích của cá nhân, khi nào có cơ hội sẽ coi người ta là đối thủ sinh tử, sẽ dồn đối phương vào chỗ chết. Đám người kia sẽ dắt tay nhau, sẽ tạo nên tường thành vững chắc sao? Căn bản là mơ ngủ.
Hơn nữa quan trường giống như một ngọn tháp vàng, càng lên cao càng khó đi, vị trí còn lại càng ít. Rất nhiều người lợi dụng khi người khác không chú tâm mà đưa chân mình ra, ngáng chân đối phương, sau đó chính mình nắm lấy cơ hội để tiến lên. Những chuyện này Diêu Trung Tắc cũng từng trải qua, thế nên hiểu rất rõ.
Diêu Trung Tắc lúc này thật sự cảm động lây với đòn phản công của Vương Tử Quân, người này làm như vậy căn bản đưa một số người lên đầu sóng ngọn gió.
Khi Diêu Trung Tắc đang cảm thấy cực kỳ bó tay với đòn phản công của Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân đã ra đòn thứ hai.
Vị trí giám đốc sở giao thông công chánh đã có nhân tuyển rất tốt, người có tiếng hô cao nhất và có hy vọng mười phần chính là La Tấn Thương, nhưng ngay sau đó lại đổi thành Lý Thuận Khanh.
Tuy nói về lý lịch, bàn về thành tích, thậm chí là sự quan trọng của vị trí hiện tại thì Lý Thuận Khanh căn bản kém xa La Tấn Thương, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến phương diện Vương Tử Quân đề cử Lý Thuận Khanh tiến lên. Hơn nữa khi hắn báo cáo với bí thư Diệp Thừa Dân, còn lớn tiếng la hét, nhất định phải tônn trọng kết quả khảo hạch cán bộ giữa năm, yêu cầu tỉnh ủy khi sử dụng cán bộ thì phải chú trọng vào kết quả khảo hạch cán bộ của các địa phương.
Mặc dù Diêu Trung Tắc cực kỳ cố gắng lên tiếng trong phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân, trọng điểm cường điệu những phương diện vĩ đại của La Tấn Thương so với Lý Thuận Khanh, thế nhưng cũng không làm gì hơn được. Vương Tử Quân dùng kết quả khảo hạch cán bộ để làm một cái khiên cực kỳ tốt cho mình, dù là dao kiếm gì cũng không đánh vào được, mưa gió không thể phả vào. Dù Diêu Trung Tắc có nói cái gì thì Vương Tử Quân cũng giơ cái khiên này lên, bình tĩnh đối phó, làm cho Diêu Trung Tắc căn bản không thể nào nói hơn được nữa.
Diêu Trung Tắc cực kỳ tức giận nhưng không dám biểu hiện ra khi đối mặt với hành vi này của Vương Tử Quân. Cuối cùng Diệp Thừa Dân vỗ bàn nói là sự kiện này cần phải xem trọng kết quả khảo hạch cán bộ giữa năm, yêu cầu sau này khi điều động cán bộ cần phải nghiêng về phía các thành phố có kết quả khảo hạch cán bộ vĩ đại cao nhất.
Khảo hạch cán bộ chỉ là một thủ đoạn, nhưng nếu được chú trọng như vậy thì sẽ làm cho các thành phố bị thúc giục. Khi nói đến những điều này thì Diệp Thừa Dân giống như quên đi sự khác biệt của thành phố Lộc Hồ và Đông Hồng, giống như thành phố Lộc Hồ còn mạnh mẽ hơn cả Đông Hồng.
Lúc này biện pháp tốt nhất không phải là nghĩ phương pháp đánh vào mặt Vương Tử Quân, mà phải là tuyệt đối không thể để cho Vương Tử Quân đánh vỡ trạng thái liên minh của người bên mình, nếu muốn làm tốt công tác này, Diêu Trung Tắc cần phải trấn an những người bên dưới đang đi theo mình.
Từ góc độ của Diêu Trung Tắc thì hắn không tin La Tấn Thương nhìn không ra âm mưu của sự kiện này, nhưng nhìn thấy rõ vấn đề nhưng tâm tư thế nào, có bình tâm tĩnh khí tiếp nhận hay không lại là một việc hoàn toàn khác.
La Tấn Thương căn bản không thể nào làm gì được Vương Tử Quân, thế nhưng sẽ tuyệt đối không lưu tình với một người chiếm vị trí của mình là Lý Thuận Khanh.
Người cướp vị trí của mình trong quan trường thật sự giống như thù giết cha cướp vợ.
Diêu Trung Tắc do dự một chút, sau đó tìm được số điện thoại của La Tấn Thương trong sổ điện thoại. Hắn có quan hệ không tệ với La Tấn Thương, khi La Tấn Thương sắp tiến lên vị trí giám đốc sở giao thông công chánh, người kia cũng thường xuyên đi đến phòng làm việc của mình để tranh thủ trợ giúp.
Sau khi áp chế tâm tình của mình, Diêu Trung Tắc gọi điện thoại cho La Tấn Thương. Sau khi nghe được giọng nói của La Tấn Thương, Diêu Trung Tắc trầm giọng nói: - Chào bí thư La, tôi là Diêu Trung Tắc, chúng ta trò chuyện một lát được không?
Sau khi nghe được giọng nói của Diêu Trung Tắc, giọng điệu của La Tấn Thương có thêm một chút nịnh nọt. Sau khi nói vài lời khách khí, La Tấn Thương hỏi xem bí thư Diêu có dặn dò gì với mình hay không.
Diêu Trung Tắc cũng không đi đường vòng với La Tấn Thương, hắn đi thẳng vào vấn đề: - Bí thư Tấn Thương, tôi biết rõ phương điện điều động nhân sự cho vị trí giám đốc sở giao thông lần này căn bản là có chút không công bằng với anh, nhưng sự việc này đã được tỉnh ủy cho ra quyết định, tôi hy vọng anh nên mở rộng lòng dạ, tiếp tục ném nhiệt tình vào công tác của mình. Tỉnh ủy sẽ không xem nhẹ sự cố gắng của các đồng chí, sẽ không làm cho các đồng chí vùi đầu vào công tác cảm thấy có hại.
Nói trắng ra thì lời nói lúc này của Diêu Trung Tắc không thể gọi là mờ mịt, hắn đã nói tỉnh ủy không làm cho các đồng chí đang vùi đầu vào công tác bị hại, hắn tin tưởng La Tấn Thương nghe và hiểu mình đang nói gì.
La Tấn Thương quả nhiên là người thông minh, hắn báo cáo tư tưởng cho bí thư Diêu, sau đó trầm giọng nói: - Bí thư Diêu, ngài cứ yên tâm, tôi bày tỏ rõ ràng với ngài, tôi sẽ là người thắng không kiêu bại không nản. Trước sau tôi sẽ luôn cố gắng lớn nhất để triển khai mở rộng công tác của mình.
Sau khi nói vài câu thì Diêu Trung Tắc cảm thấy mình đã thu phục được La Tấn Thương, thế là nói khi nào có thời gian thì hai bên cùng đi câu cá, cuối cùng cúp điện thoại.
Khi Diêu Trung Tắc thở dài một hơi thì điện thoại vang lên. Hắn nhìn số điện thoại gọi đến, thế là trong đầu hiện lên hình ảnh bí thư Hậu Đại Hảo của thành phố Lộc Hồ. Diêu Trung Tắc cảm thấy Hậu Đại Hảo là một cây kim, nhưng cây kim này cũng không nên đâm vào người mình. Nếu như thành phố Lộc Hồ không tự vẽ ra thành tích quá tốt, như vậy Diêu Trung Tắc có cần phải gọi điện thoại trấn an La Tấn Thương hay không?
- Bí thư Hậu, các anh làm quá tốt công tác của mình, bây giờ các thành phố trong tỉnh đều phải hướng về phía Lộc Hồ để học tập. Sau khi nối thông điện thoại thì Diêu Trung Tắc không nhịn được vung dao đâm Hậu Đại Hảo.
Hậu Đại Hảo nhanh chóng mở miệng kêu oan: - Bí thư Diêu, thành phố Lộc Hồ chúng tôi bị oan, tôi cảm thấy Vương Tử Quân đang xem Lộc Hồ là bia ngắm bắn. Khi mà thành phố chúng tôi được cho là điển hình khảo hạch cán bộ, tôi cảm thấy ánh mắt của các thành phố khác nhìn về phía mình rất khác lạ. Buổi sáng khi tan tầm thì có không ít người gọi điện thoại đến chúc mừng tôi, tôi thật sự là ăn quả đắng không nói nên lời. Bí thư Diêu, ngài nói xem bây giờ tôi nên làm gì bây giờ?