Mã Vi Hồng thật sự chỉ chờ câu giới thiệu của Đậu Minh Đường, lúc này nghe thấy Đậu Minh Đường khen mình là đệ nhất cao thủ câu cá, hắn không khỏi xoa xoa ty khiêm tốn nói: - Đây chẳng qua là bí thư Đậu khiêm tốn mà thôi, khi đó tôi sở dĩ là cao thủ câu cá cũng là vì bí thư Đậu chú tâm học tập, căn bản không tham gia thi câu.
Vương Tử Quân trên cơ bản đã xác định Đậu Minh Đường tìm mình đến cũng là vì có liên quan đến Mã Vi Hồng. Nhưng hắn không rõ Đậu Minh Đường có ý gì, thế cho nên hắn cũng chỉ giả vờ hồ đồ mà thôi.
Sau khi bắt chặt tay Mã Vi Hồng, Vương Tử Quân chợt cười nói: - Hai vị cao thủ ở đây, tôi căn bản chỉ có kỹ thuật bình thường, kính mong hai vị cao thủ chỉ giáo nhiều hơn.
Mã Vi Hồng liên tục không dám, Đậu Minh Đường lại cười nói: - Trưởng phòng Tử Quân không cần khiêm tốn, nếu lát nữa anh câu được nhiều hơn hai người chúng tôi, như vậy chúng tôi cũng không biết úp mặt vào đâu.
Trong lúc mọi người nói chuyện với nhau thì Đỗ Dược Cao đã gỡ con cá chép ra khỏi lưỡi câu của Đậu Minh Đường, đã đổi mồi câu mới. Đậu Minh Đường nhìn con cá chép trong thùng nước, sau đó nói với Đỗ Dược Cao: - Dược Cao, đưa con cá này cho anh Khâu, nói anh ấy làm món canh cá, đã nhiều ngày tôi chưa được nếm món này, cũng có hơi nhớ.
Đỗ Dược Cao đồng ý một tiếng rồi rời đi. Đậu Minh Đường lại ném cần vào nước, sau đó cười nói: - Anh Khâu là đầu bếp của đập nước Nam Nha, anh ấy làm các món khác cũng chỉ bình thường, nhưng căn bản là cực kỳ tốt với món canh cá. Chỉ cần nêm nếm đơn giản cũng cho ra một nồi canh cá cực kỳ ngon, lát nữa chúng ta cùng nhau nếm thử.
Vương Tử Quân cười lên tiếng, sau đó bắt đầu yên lặng chú ý cần câu của mình. Đậu Minh Đường cũng không nói thêm điều gì, hắn bắt đầu chăm chú nhìn phao của mình đang bập bềnh trên sóng nước.
Gió thổi làm mặt nước xao động, tuy trong lòng có vài phần muộn phiền nhưng lúc này ở vào hoàn cảnh yên tĩnh thì chợt sinh ra chút cảm giác thoải mái vui vẻ. Ánh mắt hắn lơ đãng lướt qua Đậu Minh Đường, phát hiện Đậu Minh Đường cũng đang cực kỳ chăm chú, giống như căn bản không phát hiện ra hành vi nào mờ ám của mình.
Ánh mắt của Vương Tử Quân căn bản không dừng lại trên người Đậu Minh Đường, hắn nhìn thoáng qua Mã Vi Hồng. Lúc này ánh mắt của Mã Vi Hồng cũng đang nhìn về phía hắn.
Ánh mắt hai người giao vào nhau, khoảnh khắc này Vương Tử Quân chợt cảm thấy ánh mắt của đối phương nhìn mình có chút kính sợ. Sau khi hắn nở nụ cười với đối phương thì nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình.
Vương Tử Quân thật sự không phải là cao thủ câu cá, thế nên căn bản không thể nào so sánh được với Đậu Minh Đường. Đậu Minh Đường bên kia chỉ dùng chút thời gian đã câu thêm một con cá khác, tuy Vương Tử Quân cũng có nhiều lần giật cần nhưng căn bản là không có gì.
Dưới sự giảng dạy siêng năng của Đậu Minh Đường, cuối cùng trước khi mặt trời lặn thì hắn cũng câu được một con cá trắm bốn năm cân. Khi đặt con cá này vào trong thùng nước, Vương Tử Quân chợt phát hiện gương mặt Mã Vi Hồng còn vui vẻ hơn cả mình.
Ba người căn bản đã không còn hào hứng tiếp tục câu cá, bọn họ nhanh chóng đi đến một mái đình trên mặt nước, bên trên đã bày một cái bàn, trên bàn là một tô canh cá thơm ngát.
- Trưởng phòng Tử Quân, anh nếm thử thành quả lao động của chúng ta, để xem có hương vị gì khác không? Đậu Minh Đường nhường chỗ cho Vương Tử Quân, sau đó mỉm cười nói.
Vương Tử Quân ngồi xuống bên cạnh Đậu Minh Đường, hắn cầm lấy đũa ăn vài miếng, sau đó cười nói: - Bí thư Đậu, thật sự có hương vị khác biệt.
Đỗ Dược Cao nhớ rõ trên phương bắc có một cách nấu cá, chính là bột ngô bỏ thêm nước ấm trộn lại thành hồ, tạo thành những chiếc bánh như bàn tay, nhân lúc bánh bột ngô đang còn ướt mà bỏ lên trên nồi cá, đợi đến khi cá chín thì bánh cũng chín. Vì vậy mà người ta vừa có món cá vừa có món bánh để ăn, mùi thơm rất tuyệt, tuy thô sơ nhưng ăn rất ngon.
Đỗ Dược Cao nhìn món ăn trước mắt mà không khỏi giật mình, ăn như vậy cần có rượu, thế nhưng quy củ này lại bị Đậu Minh Đường phá vỡ. Một hũ gốm đựng canh cá, một giỏ trúc đựng bánh bột ngô, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Canh cá tất nhiên là món ngon, vài người húp canh cá xem như cũng là một loại hưởng thụ. Đỗ Dược Cao thầm có chút bội phục Đậu Minh Đường, món ăn không nhiều nhưng tinh xảo thì cũng đủ. Với thân phận của Vương Tử Quân thì chắc chắn chưa có món gì ngon chưa ăn, thế nên những món nguyên thủy thế này căn bản càng kích thích khẩu vị hơn.
Vài người húp canh cá đổ đầy mồ hôi, sau đó đều buông đũa xuống. Không chờ Đậu Minh Đường buông chén thì Vương Tử Quân đã cười nói: - Bí thư Đậu, tôi đi chuyến này căn bản là không tệ, đây căn bản là bữa cơm thoải mái nhất của tôi sau khi đến Nam Giang.
- Ha ha, trưởng phòng Vương, lời nói của anh thật sự làm tôi cảm thấy rất vui. Nói thật nhé, tôi cũng chỉ chuẩn bị cơm cho anh, cũng không chuẩn bị rượu, vì không muốn làm chậm trễ anh, tôi chẳng qua chỉ muốn giải phóng dạ dày một chút mà thôi. Đậu Minh Đường cười ha hả nói tiếp: - Câu xá xong ăn một bữa cơm thoải mái, đây mới là chuyện vui trong cuộc sống, uống rượu nhiều cũng không tốt.
Vương Tử Quân và Đậu Minh Đường căn bản có cùng cảm nhận ở phương diện này, vì vậy hai người càng nói chuyện càng cảm thấy có thêm vài phần hiểu nhau.
Người phụ trách đập nước nhanh chóng chạy đến thu dọn, sau đó nhanh chóng dâng trà. Mã Vi Hồng vừa rồi mãi không lên tiếng, bây giờ vừa tiếp nhận bình trà vừa nói: - Hai vị lãnh đạo nói đúng, muốn ăn phải ăn cơm nhà, mặc phải mặc vải thô, lời này cũng rất đúng.
Gió thổi nhẹ, màn đêm khẽ buông xuống, Đậu Minh Đường nói thêm vài câu chuyện thì cản tay Đỗ Dược Cao đang định bật đèn: - Đừng bật đèn, lúc này ai cũng cao hứng, trưởng phòng Tử Quân đã câu cá cả buổi, căn bản cũng xem như mệt mỏi, cũng nên quay về nghỉ ngơi, nếu không thì chị nhà trách tội, tôi cũng không đảm đương nổi.
Vương Tử Quân cười cười, hắn biết rõ lúc này Đậu Minh Đường căn bản cũng không có gì cần làm, tất cả đều đã được bày tỏ xong, ở lại cũng chỉ lãng phí thời gian của nhau. Hắn lập tức nói theo lời Đậu Minh Đường: - Bí thư Đậu chiêu đãi làm tôi thả lỏng hơn vài phần, hy vọng sau này có thêm nhiều cơ hội như vậy, cũng mong ngài cho gọi một tiếng.
Hai người Vương Tử Quân và Đậu Minh Đường nói đùa với nhau vài câu, sau đó đứng lên bên cạnh bàn. Mã Vi Hồng đang có nhiều tâm sự, bây giờ thật sự gấp gáp đỏ mặt tía tai. Hắn định thừa cơ hội uống trà để Đậu Minh Đường nói ra chuyện của mình, nhưng hắn dỏng tai nghe nãy giờ mà căn bản không thấy Đậu Minh Đường nói ra điều gì liên quan.
"Đây là có chuyện gì? Đậu Minh Đường không lẽ quên đi mất rồi?" Mã Vi Hồng dùng ánh mắt gấp gáp nhìn sang Đậu Minh Đường, không ngờ Đậu Minh Đường giống như không phát hiện ra. Thế nên Mã Vi Hồng cũng không quan tâm, hắn lên tiếng: - Trưởng phòng Vương, tôi...