Khi Vương Tử Quân đi đến đập nước Nam Nha thì người nghênh đón hắn chính là phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy Đông Hồng, là Đỗ Dược Cao. Người này hơn bốn mươi tuổi, đeo một cặp kính gọng vàng, nhìn qua làm cho người ta sinh ra cảm giác hào hoa phong nhã.
Sau khi bắt tay đơn giản thì Đỗ Dược Cao đưa Vương Tử Quân đi về phía Đậu Minh Đường đang câu cá. Hắn vừa đi vừa khẽ giới thiệu với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, Nam Nha là một đập nươc sớm nhất của thành phố Đông Hồng, được xây dựng từ cuối những năm tám mươi, còn là một trong những nguồn nước uống cung cấp cho thành phố. Nhưng khi mà những đập chứa nước mới được đẩy mạnh xây dựng, nước nơi này mới dần không được dùng để sinh hoạt.
Vương Tử Quân mỉm cười đi về phía trước, hắn căn bản có chút yêu thích cách giới thiệu của Đỗ Dược Cao, cũng bắt đầu quan sát Đỗ Dược Cao. Thực tế những loại cán bộ như Đỗ Dược Cao căn bản chưa thể lọt vào mắt xanh của hắn, nhưng từ sau khi hắn tiến lên làm trưởng phòng tổ chức, hắn phát hiện mình càng thích quan sát người khác.
Đỗ Dược Cao này nói chuyện rất rõ ràng, thái độ tuy cung kính nhưng không kiêu ngạo không xu nịnh, cũng không quá khiêm tốn, xem ra cũng là một nhân vật, hèn gì mới đó đã đi đến vị trí mấu chốt, đi theo bên cạnh Đậu Minh Đường. Người có thể đi theo bên cạnh lãnh đạo thì rõ ràng sau này sẽ có cơ hội tiến lên rất nhanh.
- Dược Cao, anh cũng thích câu cá sao? Vương Tử Quân bao quát ấn tượng với Đỗ Dược Cao, sau đó hắn khẽ hỏi.
Đỗ Dược Cao tuy biểu hiện cực kỳ tỉnh táo thế nhưng khi đối mặt với vị trưởng phòng tổ chức còn trẻ tuổi hơn cả mình, hắn căn bản tràn đầy cảm xúc. Hắn là mọt trong những nhân tài được bí thư Đậu Minh Đường kéo ra, hắn bốn mươi tuổi đã là phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy Đông Hồng, trong mắt một số người thì căn bản là thành tựu lớn, là điển hình tuổi trẻ tài cao.
Có lời đồn không bao lâu nữa hắn sẽ là nhân tài được Đậu Minh Đường điều phái xuống quận huyện làm chủ chính một phương, cũng vì những lời đồn như vậy mà làm cho bên cạnh hắn luôn tụ tập một nhóm người.
Sau khi Vương Tử Quân đi vào tỉnh Nam Giang, Đỗ Dược Cao biết trên tỉnh còn có một vị lãnh đạo tỉnh ủy còn trẻ tuổi hơn cả mình, nhưng hắn chưa từng tiếp xúc qua, thế cho nên chỉ cho đó là một đề tài câu chuyện mà thôi. Nhưng bây giờ khi đối mặt với Vương Tử Quân thì hắn có chút cảm giác ghen ghét, đồng thời cảm thấy đây là cơ hội khó có được. Tuy hắn biết bây giờ mình chủ yếu dựa vào bí thư Đậu, thế nhưng nếu được trưởng phòng tổ chức tán thưởng, sau này con đường làm quan của hắn sẽ càng thênh thang hơn.
Không muốn thì sẽ không có cầu, nhưng lúc này Đỗ Dược Cao căn bản là có ý muốn tạo nên ấn tượng tốt cho lãnh đạo, thế cho nên không khỏi cảm thấy có chút căng thẳng. Lúc này thấy trưởng phòng Vương dùng giọng ôn hòa để nói chuyện, hắn lên tiếng: - Trưởng phòng Vương, nói ra thì bí thư Đậu là cao thủ câu cá, tôi chỉ ngẫu nhiên đi nghỉ ngơi với lãnh đạo mà thôi.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười của Đỗ Dược Cao mà không nói gì thêm, hắn không lên tiếng lại làm cho Đỗ Dược Cao cảm thấy cực kỳ hối hận. Thầm nghĩ đây là một cơ hội tốt, mình sao lại không nắm chắc chứ? Nếu như có thể nói thêm được hai câu với trưởng phòng Vương, có thể làm sâu sắc ấn tượng của trưởng phòng với mình, như vậy thì cái gì cũng tốt.
Tuy Đỗ Dược Cao thầm oán trách mình nhưng sự việc căn bản chỉ là ngộ mà khó cầu, thế cho nên hắn thành thật đi theo bên cạnh trưởng phòng Vương, cùng lãnh đạo đi về phía bên kia.
Đỗ Dược Cao không biết mình không tiếp tục lên tiếng đã tăng tiến thêm chút cảm tình của Vương Tử Quân. Vương Tử Quân cảm thấy nhìn người không nên nhìn lúc đối phương đắc ý, càng phải nhìn lúc đối phương thất ý. Chỉ có những người thắng không kiêu bại không nản, như vậy mới xem như là nhân tài khó kiếm, tinh thần tiến lên là phải có, cũng không thể thiếu tính tình của hổ. Khi gặp phải hoàn cảnh bất lợi thì đứng ngồi không yên, chân tay luống cuống, như vậy thật sự không phải là hạng người có thể đảm đương.
Vương Tử Quân cố ý không tiếp tục lên tiếng, thật ra chủ yếu là muốn quan sát Đỗ Dược Cao. Tất nhiên thủ đoạn này của hắn căn bản không thể nói rõ cho đối phương biết được.
- Bí thư Đậu, ngài thật sự là... Vương Tử Quân nhìn Đậu Minh Đường ngồi dưới bóng cây, hắn vừa định chào hỏi thì Đậu Minh Đường chợt phất phất tay, tỏ ý không nên lên tiếng.
Vương Tử Quân có chút sững sờ, đột nhiên thấy Đậu Minh Đường giật mạnh cần cây, cần câu tạo thành một đường vòng cung, một con cá chép dài hơn ba mươi centimet đã nhảy tới nhảy lui trên bãi cỏ cách Vương Tử Quân không quá xa.
- Trưởng phòng Tử Quân, thật sự anh là phúc tinh của tôi, tôi câu một lúc lâu không có động tĩnh gì, anh đến thì có cá cắn câu rồi. Đậu Minh Đường căn bản không thèm quan sát Đỗ Dược Cao đang nhanh chóng tiến lên gỡ cá ra khỏi lưỡi câu, hắn cười lớn nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng cười cười nói: - Bí thư Đậu, cái này cũng không dám kể công, có lẽ là tôi tới đúng lúc, vừa may mắn thấy được tài nghệ câu cá của ngài.
Hai người nói chuyện với nhau, một người thanh niên đi đến đưa cho Vương Tử Quân một phần dụng cụ câu cá. Đậu Minh Đường chỉ vào dụng cụ câu cá nói: - Trưởng phòng Tử Quân, con người của tôi thích câu cá từ bé, khi đó cũng không chú ý như vậy, chỉ cần một cây trúc, một dây câu, còn có một cái lông ngỗng, trên cơ bản là tốt. Anh xem, bây giờ có quá nhiều dụng cụ, tinh xảo hơn trước thế nhưng lại khó tìm lại được tâm tình như năm xưa.
- Bí thư Đậu, không phải là khó tìm được tâm tình như xưa, căn bản là mục đích câu cá của ngài đã thay đổi. Ngài nghĩ lại mà xem, trước kia ngài câu cá căn bản là cho đỡ thèm thịt cá, nhưng bây giờ ngài lại hưởng thụ quá trình ngồi câu, có một câu nói rất hay, đó là bây giờ anh đi câu nhưng không phải là vì cá. Vương Tử Quân nói làm cho tiếng cười của Đậu Minh Đường càng thêm vang dội. Hắn chợt đứng lên nói: - Trưởng phòng Vương, anh nói những lời đi vào trong lòng tôi, thật sự không ngờ lại có một người tri âm như vậy.
Khi hai người Vương Tử Quân và Đậu Minh Đường đang trò chuyện vui vẻ với nhau, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi chưa đến năm mươi đi đến bên cạnh Vương Tử Quân. Người đàn ông trung niên này không quá cao, gương mặt chữ điền có nụ cười nịnh nọt. Sau khi Vương Tử Quân buông câu, hắn cũng nhanh chóng thả cần của mình.
Khi Vương Tử Quân còn đang nhìn về phía người đàn ông trung niên kia, đối phương chợt cười nói: - Trưởng phòng Vương, câu cá cần phải có một chú ý, đó chính là trước khi câu phải làm một cái ổ cho cá kéo đến, trước khi ngài đến thì tôi đã đơn giản đánh một cái cho anh, bây giờ chỉ cần câu mà thôi.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của người đàn ông trung niên, không giống như là nhân viên công tác của thị ủy Đông Hồng. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, hắn chợt cười nói: - Cám ơn anh.
Đậu Minh Đường thấy bộ dạng của bạn học cũ thì khẽ nhíu mày, thế nhưng ngay sau đó đã khẽ giới thiệu: - Trưởng phòng Tử Quân, đây là Mã Vi Hồng, là bạn học cũ của tôi, năm xưa anh ấy là cao thủ câu cá đệ nhất.