Tin tức Vương lão gia tử qua đời không được truyền vào tai Đoạn Văn Đống, sau đó hắn mới biết được, hắn càng thêm bội phục Vương Tử Quân. Đối với quan viên, tình huống này không những có được quà cáp, còn là một cơ hội để thu lễ. Nếu như người ta đưa lễ đến tận nhà, muốn từ chối cũng không dễ dàng gì, vừa làm tổn thương tình cảm, lại phải ép mình chịu đựng khảo nghiệm ham muốn vật chất, tất nhiên sẽ là không thoải mái. Ai biết lễ tang của Vương lão gia tử thì đi, như vậy là quá đủ rồi.
Dù trưởng phòng Vương có ý phong tỏa tin tức, nhưng Đoạn Văn Đống không thể đến nhà thăm hỏi, điều này làm hắn cảm thấy mình có vấn đề. Khi hắn đang thầm suy nghĩ phương án tu bổ, chợt thấy Du Giang Vĩ gọi điện thoại đến, nói là trưởng phòng Vương mời mình dùng cơm.
Lời mời của trưởng phòng Vương làm cho thần kinh căng cứng của Đoạn Văn Đống trong những ngày qua có chút thoải mái. Trưởng phòng Vương là người cực kỳ bận rộn, xã giao rất nhiều, có thể chủ động mời mình dùng cơm thì căn bản không coi mình là người ngoài.
Đoạn Văn Đống cảm thấy nội tâm của mình rất mạnh, thậm chí có chút tự phụ, thế nhưng đối mặt với gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân thì không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi. Hắn đã nghĩ kỹ những lời an ủi, thế nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
- Anh Đoạn, anh có ăn cay được không? Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có chút gò bó của Đoạn Văn Đống, hắn khẽ khoát tay áo nói.
Đoạn Văn Đống gật đầu nói: - Trưởng phòng Vương, trước kia trong quân ngũ thường xuyên ăn cay, ăn đổ đầy mồ hôi, căn bản rất thoải mái.
- Vậy thì tốt, người ta nói có thể ăn cay mới là đàn ông tốt. Tuy những lời này có vẻ khống đúng, thế nhưng cũng không nên không nghe. Vương Tử Quân ngồi xuống vị trí trung tâm rồi cười nói: - Gần đây Văn Đống công tác thế nào?
Đoạn Văn Đống nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn lên tiếng: - Trưởng phòng Vương, gần đây chúng tôi nắm chặt công tác đảm bảo trật tự trị an, tiến hành điều tra giám sát và xử lý những nơi thường phát sinh các vụ án, đả kích nặng nề các phần tử tội phạm.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn căn bản biết rõ những thành tích gần đây của đoạn văn đống. Sở dĩ hắn hỏi như vậy chủ yếu là làm cho Đoạn Văn Đống bớt xấu hổ đi mà thôi.
- Còn có một tin tức tốt muốn báo cáo với trưởng phòng. Hai ngày trước chúng tôi có hành động lớn, căn bản tiến hành đột kích hang ổ của bọn buôn bán động vật hoang dã, giải cứu hơn một ngàn động vật hoang, có hơn một trăm động vật nằm trong danh sách bảo vệ của quốc gia. Vụ này có thể nói là án nhỏ của cục công an thành phố Đông Hồng, thế nhưng Đoạn Văn Đống biết trưởng phòng Vương quan tâm đến công tác đả kích đám người buôn bán động vật hoang dã, thế cho nên mới coi đó là hạng mục công tác cần được báo cáo trọng điểm.
Vương Tử Quân cười cười, hắn nào không hiểu tâm tư của Đoạn Văn Đống? Gần đây các vị lãnh đạo thành phố bên dưới luôn tìm hắn báo cáo công tác đả kích đám người buôn bán động vật hoang dã, hầu như ai đến cũng tỏ ra cực kỳ tích cực với công tác này, không ai phản đối, mọi người muôn miệng một lời, thành tích là khẳng định.
Thật ra Vương Tử Quân cũng không cho ra bố trí cụ thể với hành động đả kích tội phạm mua bán động vật hoang dã, thế nhưng những người đến báo cáo công tác đều giống như nói có sách mách có chứng, còn kết hợp với tình hình công tác của mình để nói ra thêm phong phú. Thế cho nên có vài người nhàn rỗi đặt cho Vương Tử Quân một cái biệt hiệu: Trưởng phòng bảo vệ động vật hoang dã.
Vương Tử Quân tất nhiên không biết về ngoại hiệu ngoài ý muốn này của mình, nhưng có một điều hắn hiểu rõ, đó là đừng nghĩ đám người kia tỏ ra khắc sâu mà lầm, thực tế bọn họ căn bản không quan tâm đến công tác này, thậm chí là khinh thường. Bọn họ cảm thấy việc này có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chỉ là chuyện bé xé ra to, không có ý nghĩa thực tế, không bằng phát triển thúc đẩy kinh tế, đề cao GDP. Nhưng dù sao thì có nhiều thành phố vẫn làm tốt công tác vẻ bề ngoài, cực kỳ coi trọng, nắm bắt không ngừng, đây là thứ mà Vương Tử Quân thích nghe ngóng.
Vì chỉ có hai người Vương Tử Quân và Đoạn Văn Đống nên chỉ có bốn món mà thôi, bữa cơm tối cũng được xử lý khá nhanh. Đoạn Văn Đống uống một ly rượu với Vương Tử Quân thì đặt đũa xuống nói: - Trưởng phòng Vương, tôi còn một việc cần báo cáo với anh.
- Anh nói đi. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Đoạn Văn Đống, hắn cảm thấy sự việc không đơng giản, thế nên ném cho đối phương một ánh mắt cổ vũ.
- Trưởng phòng Vương, gần đây chúng tôi tổ chức đả kích tội phạm và tìm ra được vài tình huống buôn lậu, nó có liên quan đến tập đoàn Thành Lộc. Dựa theo những manh mối mà chúng tôi đang nắm giữ, tập đoàn Thành Lộc khả nghi buôn lậu trong tỉnh Nam Giang. Đoạn Văn Đống nói đến tập đoàn Thành Lộc thì giọng điệu có vẻ rất trầm thấp.
Tuy Vương Tử Quân đi đến Nam Giang chưa quá lâu nhưng căn bản lại có vài phần hiểu rõ về tập đoàn Thành Lộc. Đây không phải là một công ty bình thường, là một xí nghiệp nổi tiếng của thành phố Đông Hồng, năm ngoái còn được bầu chọn làm mười doanh nghiệp tiêu biểu của cả tỉnh, bây giờ lại có khả nghi buôn lậu.
Tỉnh Nam Giang có tồn tại hiện tượng này, đây chính là điều mà Diệp Thừa Dân đề cập đến khi Vương Tử Quân còn là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, khi đó hắn cũng thật sự xem đây là hạng mục trọng yếu nhất của mình. Nhưng khi đó hắn căn bản còn chưa biết rõ tình huống, hai là chuẩn bị đả kích thì đám tội phạm nghe tin và lập tức hành động, nhanh chóng mai danh ẩn tích.
Lúc này Vương Tử Quân không còn là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, không ngờ lại bắt được manh mối. Hắn nhìn gương mặt mong chờ của Đoạn Văn Đống, sau đó trầm ngâm giây lát rồi nói: - Văn Đống, nếu đã có manh mối thì nắm chặt không tha, phải điều tra đến cùng, xem tình hình cụ thể là như thế nào.
Đoạn Văn Đống định nhanh chóng báo cáo với Vương Tử Quân, thế nhưng trong lòng lại khẽ động, hắn giống như nghĩ đến điều gì đó, thế là nói: - Trưởng phòng Vương, tôi đã nghe báo cáo về sự việc này, còn mức độ cụ thể là thế nào thì tôi sẽ cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự Niên Chí Tân báo cáo với ngài.
Chút tâm tư này của Đoạn Văn Đống sao có thể giấu được Vương Tử Quân? Hắn nhìn nụ cười nịnh nọt của Đoạn Văn Đống, thế là khoát tay áo nói: - Anh đã nói như vậy thì cho Niên Chí Tân đến đây đi.
Một vị lãnh đạo tốt chính là người cần phải tạo cơ hội tốt cho thủ hạ của mình trước lãnh đạo thượng cấp, như vậy anh mới càng được cấp dưới ủng hộ. Đoạn Văn Đống căn bản là cực kỳ hợp cách ở phương diện này, hắn lúc nào cũng muốn nhân cơ hội đề cử thủ hạ của mình cho Vương Tử Quân. Vào đúng thời điểm cần đề cử, hắn còn có chút không yên, dù sao thì chuyện này cũng khó gạt được ánh mắt của Vương Tử Quân.
Nhưng Vương Tử Quân đồng ý, điều này làm cho Đoạn Văn Đống cảm thấy rất có mặt mũi, hắn cũng nhanh chóng gọi điện thoại cho Niên Chí Tân. Nhưng hắn cũng không nói rõ có chuyện gì, chỉ nói Niên Chí Tân nhanh chóng đi đến đây.
- Anh Đoạn, anh làm phó giám đốc sở được bao năm rồi? Vì đã ăn uống no đủ nên nhiệm vụ kế tiếp chỉ là trò chuyện cho vui. Sau khi tiếp nhận trà ngon trong tay Du Giang Vĩ, Vương Tử Quân chợt cười hỏi Đoạn Văn Đống.
Đoạn Văn Đống gãi gãi đầu nói: - Trưởng phòng Vương, tôi làm phó giám đốc sở còn chưa được nửa năm.