Lúc này chiếc giấy tuyên trắng nõn trên bàn làm việc cách Diệp Thừa Dân không xa có viết bốn chữ, bốn chữ này cũng không phải là thành ngữ như mọi người thường viết, là là một câu cố ý lặp từ: "Trái trái phải phải!"
Vương Tử Quân nhìn dòng chữ này mà không khỏi liên tục suy nghĩ, cẩn thận suy đoán ý nghĩ của bí thư Diệp. Có đôi khi một vài lời không thể nói cho rõ ràng, thế cho nên lãnh đạo tình nguyện mượn vài vật để biểu đạt ý nghĩ của mình.
Dòng chữ này không phải là đạo cụ của bí thư Diệp Thừa Dân đấy chứ?
Trái trái phải phải, đây giống như là luyện chữ, cũng giống như hỏi Vương Tử Quân vài vấn đề. Thứ làm cho Diệp Thừa Dân do dự rõ ràng cũng có thể là việc khó quyết đoán.
Diệp Thừa Dân luôn có biểu hiện cực kỳ hiền hòa, nhưng nếu anh cho rằng bí thư Diệp như vậy là mềm yếu dễ ức hiếp thì đã sai mười phần. Vương Tử Quân cho rằng Diệp Thừa Dân là người có thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn, không phải chỉ là có chủ kiến mà thôi, hơn nữa còn là người có lực chấp hành cực mạnh. Có đôi khi Vương Tử Quân cảm thấy chỉ có thể dùng một câu khái quát phong cách của Diệp Thừa Dân, đó chính là nói phải làm, làm phải có kết quả.
Lúc này Diệp Thừa Dân hỏi Vương Tử Quân, xem ra sự việc này tuyệt đối nằm ngoài sức tưởng tượng. Nếu so sánh với người khác thì Diệp Thừa Dân không cần chờ thông qua những tin đồn mà đoán sự thật, lão có thể trực tiếp thông qua ủy ban kỷ luật để tìm được thông tin chính xác. Vương Tử Quân thấy Diệp Thừa Dân có trạng thái như vậy thì mẫn cảm ý thức được lãnh đạo đã biết rõ như trong lòng bàn tay, chỉ đang thử phản ứng của hắn mà thôi. Hắn lúc này tỏ ra cực kỳ cẩn thận, vì Diệp Thừa Dân sắp cho ra quyết định, không chỉ liên quan đến tính mạng chính trị của Vương Tử Hoa, còn liên quan đến tương lai của mình.
Vương Tử Quân cẩn thận nhìn dòng chữ của Diệp Thừa Dân, hắn khẽ cười nói: - Lãnh đạo rõ ràng là làm khó tôi, tôi căn bản không thể nào viết được chữ tốt, nào có tư cách bàn luận lung tung? Lúc này thật sự đã đổ mồ hôi hột rồi.
Diệp Thừa Dân cũng không nói lời nào với những lời khiêm tốn của Vương Tử Quân, lão nâng ly trà của mình lên rồi nở nụ cười nhìn Vương Tử Quân, chờ hắn lên tiếng.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Diệp Thừa Dân, hắn biết mình không mở miệng không được, vì vậy phải lên tiếng: - Bí thư Diệp, đây là kiểu chữ Nhan, tôi thấy chữ Nhan này có bảy phần hỏa hầu, cảm thấy tiến độ rất tốt, thế nhưng dù là chữ Trái hay chữ Phải cũng có một vết vát, nếu như thẳng thớm một chút thì hay hơn.
Diệp Thừa Dân viết chữ rất đẹp, bốn chữ đều được viết khá công phu, cực kỳ có ý vị, không có vấn đề gì. Lời nói lúc này của Vương Tử Quân nếu rơi vào trong tai một nhà thư pháp, căn bản người ta sẽ cười nhạt, nói Vương Tử Quân giả vờ thấu hiểu, múa rìu qua mắt thợ, đánh giá lung tung mà thôi. Nhưng Diệp Thừa Dân lại căn bản không nghĩ như vậy.
Dù sao thì Diệp Thừa Dân cũng không phải thảo luận với Vương Tử Quân về thư pháp, đang nói về việc khác. Sau khi nghe xong lời nói của Vương Tử Quân thì Diệp Thừa Dân trầm ngâm một lát mới khẽ hỏi: - Cậu thấy kiểu chữ thẳng thì tốt hơn sao?
- À, thẳng một chút mới thành cây đại thụ, gió có thổi mạnh cũng không sợ, chỉ có thể làm dao động cành lá mà thôi, căn bản không động được vào thân cây. Vương Tử Quân tiếp nhận ly trà do Khuất Chấn Hưng đưa đến rồi cười nói.
Khuất Chấn Hưng là thư ký của Diệp Thừa Dân, hắn căn bản có nghiên cứu về thư pháp. Dù sao thì lãnh đạo cũng thích viết chữ, đây là một phương diện mà thư ký cần quan tâm. Hắn luôn chú ý đến những câu đối đáp của Vương Tử Quân với Diệp Thừa Dân, hắn liếc mắt nhìn chữ của bí thư Diệp, cảm thấy đánh giá của Vương Tử Quân với bí thư Diệp là râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Nhưng bí thư Diệp lại nghe rất say sưa, giống như bình luận của Vương Tử Quân khá sắc sảo, giống như một câu nói đúng ngay trọng tâm.
- Cậu nói gió có lớn nhưng không có nguy hiểm gì sao? Diệp Thừa Dân dùng giọng trịnh trọng nói.
Vương Tử Quân kiên quyết nói: - Dù có gió lớn cũng khó thể thổi được cây đại thụ chọc trời, trừ khi là rễ đã thối rữa, nếu như chỉ có chút vết thương nhỏ trên da lông, căn bản không động được vào thân thể.
Bầu không khí trong phòng lại trầm mặc, Khuất Chấn Hưng thầm run lên vì những đoạn đối thoại cực kỳ có ý nghĩa của hai vị lãnh đạo. Nhưng bây giờ hắn không dám suy nghĩ quá nhiều, hắn chỉ sinh ra xúc động muốn rời khỏi nơi này.
- Trưởng phòng Tử Quân, lúc này công tác chọn lựa cán bộ công khai đã được lãnh đạo thượng cấp cực kỳ quan tâm giúp đỡ, đặc biệt là phía trưởng ban Dương, anh ấy sắp phái một tổ nghiên cứu đến tỉnh chúng ta theo dõi công tác chọn lựa cán bộ công khai, cũng tổng kết kinh nghiệm lần này, tất nhiên cũng tiện bề cho ra chỉ thị với chúng ta. Diệp Thừa Dân giống như không còn tâm tư thảo luận thư pháp, lão chuyển chủ đề sang phương diện chọn lựa cán bộ công khai.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Bí thư Diệp cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý thật tốt, căn bản để cho tổ nghiên cứu tổng kết ra thành tích của tỉnh Nam Giang.
Diệp Thừa Dân gật đầu với sự nhiệt tình của Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Tử Quân, tôi tin tưởng cậu sẽ không phụ lòng phó thác của tổ chức. Nhưng hành động chọn lựa cán bộ công khai lần này quan trọng nhất là đề cử các đồng chí thích hợp lên vị trí thích hợp, ai cũng là nhân tài thế nhưng phải tận dụng đúng vị trí mới làm cho chế độ cán bộ tiến bộ lớn được.
Diệp Thừa Dân cũng không nói nhiều với Vương Tử Quân, hai người nói thêm vài chuyện công tác, sau đó Vương Tử Quân rời đi. Diệp Thừa Dân tiễn chân Vương Tử Quân đến bên cửa, sau đó quay lại nhìn bốn chữ của mình, cẩn thận xem xét lại.
Không biết qua bao lâu thì Diệp Thừa Dân cầm bút lông lên, lão nhanh chóng viết xuống.
Kết quả là bốn chữ biến thành bốn con số không, Diệp Thừa Dân nhìn bốn con số không và nở nụ cười.
Vương Tử Quân hẹn dùng cơm với Đoạn Văn Đống ở một quán cơm đặc sắc của thành phố Đông Hồng. Quán cơm này lắp đặt thiết bị bình thường, chủ yếu là kinh doanh các món ăn tỉnh Chiết Giang, vì nguyên nhân này mà Vương Tử Quân thường đến đây dùng cơm.
Vì Vương Tử Quân đến đây không nhiều, hơn nữa lần nào cũng cực kỳ an phận, thế cho nên ông chủ quán và nhân viên phục vụ căn bản không biết người này chính là Vương Tử Quân.
Du Giang Vĩ tiến lên đẩy cửa phòng, Đoạn Văn Đống đã ngồi sẵn bên trong. Đoạn Văn Đống đang trầm tư thấy Vương Tử Quân đi vào thì nhanh chóng đứng lên nở nụ cười đón chào.
Vương Tử Quân căn bản là quý nhân với Đoạn Văn Đống, nếu như không phải có sự giúp đỡ của Vương Tử Quân, hắn sẽ không có được vị trí hôm nay. Hai ngày qua Đoạn Văn Đống rất hỗ thẹn, hắn là người được trưởng phòng Vương đề bạt lên, hắn lại không biết tin tức ông nội của trưởng phòng Vương qua đời, đây khong phải là quá chậm chạp sao? Điều này không khỏi làm cho hắn cảm thấy cuống quít.