Văn phòng nghe lời nghị luận của Đoạn Văn Đống thì thầm cảm thấy buồn cười, không ngờ lúc này đối phương còn nói ra những lời như vậy. Hắn nhìn bầu không khí xấu hổ trong phòng, thế là khẽ nói với Diệp Thừa Dân:
- Bí thư Diệp, sự việc đã quá rõ ràng, tôi thấy lúc này nên để cho các đồng chí cục công an thành phố Đông Hồng xử lý theo đúng trình tự pháp luật.
- Ừ!
Diệp Thừa Dân nhìn thoáng qua Lục Trạch Lương sau đó trầm giọng nói với Đoạn Văn Đống:
- Chuyện này phải xử lý theo đúng pháp luật, xử lý thật nghiêm khắc, căn bản phải xem đó là trị bệnh cứu người.
- Vâng.
Đoạn Văn Đống tất nhiên khong dám hàm hồ với chỉ thị của Đoạn Văn Đống, hắn biết rõ chỗ này không còn dư âm cho mình, thế nên hắn cúi chào cung kính với Diệp Thừa Dân sau đó rời khỏi phòng.
Vẻ mặt Chử Vận Phong chợt trở nên âm trầm, lão không ngờ sự việc lại phát triển đến mức này. Chính mình căn bản là không biết phân biệt tốt xấu, định nổi giận với Vương Tử Quân, không ngờ sự việc lại là như vậy.
Chử Vận Phong nhìn bộ dạng mất hết hồn vía của Lục Trạch Lương mà cảm thấy đối phương căn bản là rất đáng thương. Lục Trạch Lương vốn rất hy vọng vào con trai của mình, thế nhưng kết quả lại là như vậy, cảm nhận như vậy làm cho một người làm bố như Chử Vận Phong cũng thấu hiểu.
- Tút tút tút.
Điện thoại đổ chuông, Diệp Thừa Dân cầm lấy điện thoại rồi cười nói:
- Chào bộ trưởng Trần.
Điện thoại của Diệp Thừa Dân căn bản là cực kỳ tốt, dù có nhiều người ở bên cạnh thế nhưng căn bản là không ai nghe được bên kia nói gì, chỉ nghe được lời nói của Diệp Thừa Dân, thế nhưng đó cũng chỉ là những từ như tốt tốt và biết rồi mà thôi. nguồn truyện t u n g h o a n h. c o m
Sau khi Diệp Thừa Dân đặt điện thoại xuống chưa đến một phút thì chợt có người gõ cửa, sau khi nói một câu tiến vào thì thư ký trưởng Đào Nhất Hành đi vào bên trong. Hắn nhìn thoáng qua đám người trong phòng rồi cung kính nói với bí thư Diệp:
- Bí thư Diệp, tôi vừa nhận được thông báo, trưa nay ủy viên Ngô của ban tổ chức trung ương sẽ đi đến tỉnh Nam Giang chúng ta.
- Ủy viên Ngô đến để làm gì?
Diêu Trung Tắc là phó bí thư nắm công tác tổ chức, hắn trầm giọng hỏi Đào Nhất Hành.
Đào Nhất Hành trầm ngâm giây lát, hắn không nói gì, chợt nghe thấy Diệp Thừa Dân trầm giọng nói:
- Tuyến trên chuẩn bị điều chỉnh một vài đồng chí trong ban ngành của chúng ta. Đồng chí Trạch Lương có phân công khác, đồng thời hôm nay sự kiện tiếp đón ủy viên Ngô sẽ do hai đồng chí Vương Tử Quân và Đào Nhất Hành phụ trách.
Tiến hành điều chỉnh Lục Trạch Lương, rõ ràng là Lục Trạch Lương không thể tiếp tục công tác ở Nam Giang. Tin tức này căn bản làm cho người ta cảm thấy chấn động, thế nhưng chấn động hơn là Diệp Thừa Dân không ra mặt tiếp đón ủy viên Ngô, cũng không cho Diêu Trung Tắc ra mặt, mà lại chọn Vương Tử Quân.
Đây là có ý gì? Hầu như ai cũng hiểu ra vấn đề.
Tin tức từ trong miệng của Diệp Thừa Dân giống như một luồng sét đánh lên người Lục Trạch Lương, hắn là người ngồi trên vị trí trưởng phòng tổ chức nhiều năm, hắn nào không hiểu ý nghĩa của nó là như thế nào. Chính minh được phân công công tác khác, tuy không biết là đi đâu thế nhưng lại làm hắn sinh ra cảm giác không tốt.
Nếu so sánh với Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân tiếp đãi ủy viên Ngô, đã nói rõ sẽ tiếp quản vị trí của mình, mà tuyến trên đã cơ bản có quyết định. Quyết định này là thứ mà Lục Trạch Lương không muốn nhìn thấy nhất: Vương Tử Quân có khả năng là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Nam Giang.
Lục Trạch Lương đi qua cảm giác kinh ngạc, hắn càng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Chính mình nắm chuyện nhỏ nhặt là điều động cán bộ của ủy ban tư pháp để làm khó Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân căn bản là hành quân lặng lẽ. Hắn vốn tưởng rằng Vương Tử Quân đang lui bước chịu thua, thế nhưng không ngờ kết quả là như vậy.
Vương Tử Quân rõ ràng phải biết rõ tin tức này từ sớm, nếu không thì sao lại hành quân lặng lẽ khi đang tranh chấp thắng thế như vậy? Chính Lục Trạch Lương thì rõ ràng là cực kỳ đắc ý, không biết trong mắt người ta thì mình chỉ là một con khỉ bị đùa bỡn mà thôi.
Sự việc của con mình, mình lại sắp rời khỏi cương vị công tác, điều này làm cho Lục Trạch Lương cảm thấy cực kỳ khó chịu. Hắn cảm thấy mình hình như không chống đỡ được nữa, thế nên đi ra khỏi phòng làm việc của bí thư Diệp.
Không ai giữ Lục Trạch Lương ở lại, lúc này mọi người đều hiểu tâm tình của Lục Trạch Lương, tất nhiên không muốn xát muối vào lòng hắn.
Nhưng bầu không khí xấu hổ trong phòng làm việc của Diệp Thừa Dân cũng không vì Lục Trạch Lương bỏ đi mà tốt đẹp hẳn lên. Chử Vận Phong và Diêu Trung Tắc đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều thấy được vẻ bất an trong mắt đối phương.
Trước đó bọn họ căn bản không nhận được chút tin tức nào, nhưng dựa theo quy định thì đáng lý ra lãnh đạo trung ương phải tranh thủ ý kiến của bọn họ mới đúng. Thậm chí có thể nói người ra tay là Diệp Thừa Dân cũng không phải nhất định.
Diệp Thừa Dân ho khan một tiếng, sau đó lão nhìn thoáng qua Chử Vận Phong:
- Chủ tịch Vận Phong, trưa nay ngài ra mặt tiếp đãi ủy viên Ngô, đến tối tôi có thời gian, tôi sẽ nói chuyện với anh Ngô sau.
- Được.
Chử Vận Phong trầm ngâm giây lát, sau đó lão chỉ nói ra đúng một chữ.
Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Diệp Thừa Dân, hắn đi cùng với thư ký trưởng Đào Nhất Hành xuống lầu. Khi hắn xuống lầu thì thấy Lục Trạch Lương đang đứng bên dưới, khi thấy Vương Tử Quân thì ánh mắt của đối phương cực kỳ âm trầm.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn nói với Đào Nhất Hành:
- Thư ký trưởng, anh chờ tôi một chút, tôi có vài lời cần nói với trưởng phòng Lục.
Đào Nhất Hành là người thông minh, vì vậy hắn không muốn tham dự vào sự kiện này, bây giờ Vương Tử Quân yêu cầu hắn chờ, hắn nhanh chóng cười hì hì đứng sang một bên.
Lục Trạch Lương đang chờ Vương Tử Quân, thấy Vương Tử Quân đi đến thì hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bí thư Vương, anh thật sự làm cho người ta phải bội phục.
Lúc này Lục Trạch Lương đã khôi phục lại bình tĩnh, dù sao hắn cũng là người từng trải sóng gió, tuy liên tiếp tiếp nhận đả kích làm cho hắn mất tỉnh táo, thế nhưng kinh nghiệm thì vẫn còn được giữ lại.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Lục Trạch Lương, chút áy náy trong lòng chợt tan biến. Hắn nhìn vẻ mặt của Lục Trạch Lương, sau đó thản nhiên nói:
- Trưởng phòng Lục, thật ra trước đó một tuần tôi đã không có bất kỳ ý nghĩ gì với anh nữa rồi.
Vương Tử Quân nói căn bản là cực kỳ trôi chảy, giống như một sự việc không đáng quan tâm, không quan trọng, nhưng Lục Trạch Lương nghe vào tai lại hiểu.
Nếu như nói cái gì đau khổ hơn cả thất bị thì rõ ràng là chính mình lầm tưởng thực lực mạnh mẽ, nhưng sau đó kết quả cuối cùng chứng minh mình không là gì, thế nên lúc này tâm tình của Lục Trạch Lương càng thêm lạnh lẽo.
Hơn một tuần trước đối phương đã không muốn nhắm vào mình, Vương Tử Quân nói quá trôi chảy, nó lại giống như một con dao đang cạo xương Lục Trạch Lương.
Lục Trạch Lương cảm thấy hai môi co giật, hắn muốn nói thêm điều gì đó, thế nhưng căn bản là không nên lời. Hắn nhìn Vương Tử Quân lạnh nhạt đứng bên cạnh, tuy có hàng ngàn lời muốn nói nhưng căn bản không biết nói sao cho phải.