Nếu thật sự đối chất thì căn bản không cần phải giữ thể diện, Diệp Thừa Dân nhìn vẻ mặt âm trầm của Chử Vận Phong, trong lòng có chút không thoải mái. Lời nói của một vị lãnh đạo đứng đầu ban ngành có độ nặng hay không phải xem vào trình độ khống chế toàn ban ngành, lãnh đạo thứ hai có tác dụng gì? Căn cứ và phục tùng toàn cục, cá nhân phục tùng tập thể, phải trăm phương ngàn kế thực hiện chỉ thị của lãnh đạo mới đúng, anh bây giờ nói như vậy với tôi là có thái độ gì?
Nhưng Diệp Thừa Dân có không thoải mái thì cũng không thể phát tiết, vì có hai người đang ngồi trong phòng của mình, lão cũng không thể nào có lý do kéo dài được.
Diệp Thừa Dân thật sự hy vọng Vương Tử Quân không vấp phải sai lầm, lão thầm mong như vậy, thế là nhấc điện thoại gọi cho Khuất Chấn Hưng:
- Cậu thông báo cho đồng chí Vương Tử Quân đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Phòng làm việc của Diệp Thừa Dân chợt trở nên cực kỳ trầm mặc, dù là Diệp Thừa Dân hay Chử Vận Phong cũng không nói gì. Lục Trạch Lương thì dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn hai vị lãnh đạo, căn bản không có ý lên tiếng.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Diêu Trung Tắc đi vào. Hắn dùng ánh mắt giống như bất ngờ để nhìn Lục Trạch Lương và Chử Vận Phong, sau đó chợt cười ha hả nói:
- Bí thư, chủ tịch, tôi đến căn bản là không khéo, ha ha ha.
- Bí thư Diêu, anh đến rất đúng lúc, anh không đến tôi cũng định cho Chấn Hưng đi gọi anh.
Diệp Thừa Dân nhìn nụ cười trên mặt của Diêu Trung Tắc, lão nào không rõ đối phương đến căn bản không phải là ngoài ý muốn. Nhưng lúc này lão căn bản không thể nói gì khác hơn, nếu làm gì khác thì không bằng cho đối phương ở lại.
- Bí thư Diệp, có chuyện gì sao?
Diêu Trung Tắc vẫn tỏ ra rất ngây thơ, hắn khẽ hỏi Diệp Thừa Dân.
Diệp Thừa Dân cười cười cũng không nói nhảm với Diêu Trung Tắc, hắn nhìn thoáng qua Lục Trạch Lương rồi nói:
- Trưởng phòng Lục, anh nói sự việc cho bí thư Diêu đi.
Lục Trạch Lương tin tưởng Diêu Trung Tắc căn bản đã biết rõ điều này, thế nhưng đối phương chỉ giả vờ mà thôi. Hắn cũng không biết làm gì hơn, chỉ có thể dùng giọng cực kỳ căm phẫn để nói lại sự việc với Diêu Trung Tắc.
Khi Lục Trạch Lương nói với Diêu Trung Tắc những gì đang diễn ra thì Diệp Thừa Dân căn bản là lo lắng thêm vài phần. Lúc này tình thế là như vậy, nếu như Vương Tử Quân thật sự động tay động chân vào vụ này, thế thì Vương Tử Quân căn bản không thể nào tiếp tục ở lại tỉnh Nam Giang được nữa.
Tuy có nhiều người thủ đoạn không chút kém cỏi, thế nhưng nếu anh có động tay động chân làm loạn, căn bản sẽ không thể không tạo điều kiện cho người ta bắt được đuôi.
Nhưng lúc này Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy đã có chút ma xát với trưởng phòng Lục Trạch Lương ở phương diện điều động cán bộ, bây giờ con trai của Lục Trạch Lương bị bắt, nếu thật sự là như vậy thì Vương Tử Quân căn bản không còn thể diện gì nữa.
- Đồng chí Trạch Lương, tôi thật sự phê bình anh vì sự việc ở ủy ban tư pháp tỉnh ủy, sao anh lại vì chuyện nhỏ mà làm trễ nãi công tác của bọn họ?
Diêu Trung Tắc quả nhiên giống như ý nghĩ của Diệp Thừa Dân, vừa mở miệng dã phê bình những hành vi mờ ám của Lục Trạch Lương trong phòng tổ chức tỉnh ủy.
Những lời phê bình này nói là phê bình thì căn bản không bằng nói là bảo vệ Lục Trạch Lương, chỉ cần bị phê bình thì người ta sẽ không bao giờ dám cầm sự việc này nói này nọ với Lục Trạch Lương được nữa.
- Theo tôi thấy thì sự kiện liên quan đến Hỗ Cương có phải là hiểu lầm hay không? Lẽ ra bí thư Vương sẽ không làm ra sự việc này, dù sao thì bí thư Vương cũng ngồi trên vị trí bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, sao có thể làm ra những chuyện hèn hạ như vậy được?
Sau khi Lục Trạch Lương thành thật nhận sai lầm thì Diêu Trung Tắc chợt thay đổi chủ đề, nói ra những lời giống như giải thích cho Vương Tử Quân.
Nhưng lời giải thích của Diêu Trung Tắc đã định nghĩa sự việc này là hèn hạ, nếu như Vương Tử Quân có dính vào, căn bản không thoát khỏi hai chữ hèn hạ.
Một người lãnh đạo đơn vị bị gán hai chữ hèn hạ, như vậy sao có thể đảm bảo vị trí ở tỉnh Nam Giang?
Khi Diệp Thừa Dân càng thêm lo lắng cho Vương Tử Quân, lúc này Khuất Chấn Hưng chợt gõ cửa phòng, đi theo phía sau Khuất Chấn Hưng chính là Vương Tử Quân với nụ cười vui vẻ. Vương Tử Quân nhìn đám người ngồi trong phòng, sau đó cười nói:
- Bí thư Diệp, các vị lãnh đạo triệu kiến tôi, không phải có chuyện nhân sự gì cần sắp xếp đấy chứ?
Diệp Thừa Dân nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, thế là trong lòng không khỏi có vài phần tin tưởng. Đồng thời lão cảm thấy Vương Tử Quân còn trẻ nhưng công phu biểu hiện trên gương mặt căn bản là quá sâu, nhóm người mình ngồi đây nào có bộ dạng như nghiên cứu nhân sự? Đối phương còn có tâm tư mở lời trêu chọc như vậy.
- Bí thư Vương, tôi có chuyện cần anh chứng thực.
Không chờ Diệp Thừa Dân mở miệng thì Chử Vận Phong đã trầm giọng nói:
- Tôi hỏi anh, có phải cục công an thành phố Đông Hồng đã bắt Lục Hỗ Cương ở trong một bữa tiệc thác loạn hay không?
Vương Tử Quân căn bản không thèm quan tâm đến ánh mắt đầy áp lực của Chử Vận Phong, hắn ngồi xuống không xa với Chử Vận Phong rồi mới trầm giọng nói":
- Ngày hôm qua cục công an thành phố Đông Hồng căn bản bắt được một đội ngũ tụ tập chích hút ma túy và quan hệ tình dục bừa bãi, nhưng bên trong có mặt Lục Hỗ Cương hay không, tôi căn bản không biết được.
- Anh lại không biết? Vương Tử Quân, tôi làm việc đắc tội với anh, nhưng tôi là một người cha, tôi còn muốn nói cho anh biết, dù anh làm gì thì tôi cũng nhận, thế nhưng anh cũng không nên trút giận lên con trai tôi.
Lục Trạch Lương đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi tức giận hét lên.
- Trưởng phòng Trạch Lương, anh nói những lời như vậy là không đúng, tôi sao lại trút giận lên con trai anh? Nếu như con trai anh không xúc phạm đến pháp luật, vậy thì không có vấn đề, ngược lại thì không ai cứu được cả. Nếu như không có vấn đề gì, tôi có thể làm gì được cậu ấy sao?
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt kích động của Lục Trạch Lương, hắn trầm giọng nói.
- Anh dám nói không phải sao? Con của tôi chỉ đi chơi cùng bạn bè, căn bản không tham gia trò gì cả, cũng vì nó là con trai của Lục Trạch Lương tôi, thế cho nên anh mới đẩy hết những thứ bẩn thỉu lên người nó.
Lưu Tinh nói rồi đi đến bên cạnh Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, tôi thừa nhận căn bản không sảng khoái ở phương diện lập hồ sơ điều động cán bộ ủy ban tư pháp, hôm nay có mặt các vị lãnh đạo ở đây, tôi thật sự xin lỗi anh. Tôi thừa nhận tôi căn bản là không có thủ đoạn gì ra hồn, không làm gì được ngài, nhưng nếu ngài mất hứng thì cứ đi về phía tôi, cũng đừng nên giội nước bẩn lên người con trai tôi.