- Hà Duyên Cường là một người phụ trách của đơn vị, anh ấy tuy thoát ly công tác đi tham gia học tập thế nhưng trách nhiệm là khó chối bỏ được. Những năm qua anh ta làm cục trưởng cục công an như thế nào? Tại sao lại tồn tại nhiều căn bệnh hiểm nghèo như vậy trong đơn vị của mình? Chẳng lẽ chỉ khi nào anh ấy rời đi thì nó mới xuất hiện sao?
Vương Tử Quân nãy giờ luôn là một người câu cá cực kỳ bình tĩnh, nhưng Chữ Vận Phong lên tiếng lại làm hắn giật mình. Hắn không ngờ Chữ Vận Phong lại nói lời giúp đỡ mình, hơn nữa còn trực tiếp phê bình công tác của Hà Duyên Cường.
Vẻ mặt đám người Kim Hành Thuấn cũng biến đổi, bọn họ không ngờ người cuối cùng mở miệng phản đối kịch liệt lại là Chữ Vận Phong. Đám người dùng ánh mắt khác thường nhìn chủ tịch Chữ Vận Phong, trong lòng bùng lên cảm giác khác lạ.
- Vì vậy tôi cho rằng đồng chí Hà Duyên Cường căn bản không phù hợp chủ trì chỉnh đốn tác phong cục công an thành phố Đông Hồng.
Chữ Vận Phong cũng không quan tâm đến ánh mắt của đám người kia, lão dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói ra ý kiến của mình.
Vô tình bầu không khí trong phòng họp trở nên trầm mặc, Diệp Thừa Dân tuy rất vui với lời nói của Chữ Vận Phong, thế nhưng cũng mơ hồ có chút không thoải mái. Dù sao thì lão là bí thư tỉnh ủy, lão phải là người nói một câu quyết định càn khôn. Không ngờ lúc này Chữ Vận Phong lại lên tiếng giành lấy việc của mình.
Chữ Vận Phong căn bản là một người công tác lâu năm ở tỉnh Nam Giang, uy vọng cực kỳ cao, đây là ưu điểm và cũng là khuyết điểm của lão. Lãnh đạo đứng hàng thứ hai trong tỉnh có uy vọng rất cao, điều này không khỏi làm cho vị trí của lãnh đạo đứng đầu có chút vấn đề.
Vương Tử Quân cũng không ngờ Chữ Vận Phong lại nói như vậy. Hắn nhìn gương mặt tức giận của Chữ Vận Phong, trong lòng thầm nghĩ vì sao Chữ Vận Phong lại làm như vậy, rốt cuộc là đối phương là một cán bộ công tâm, hay là đoán được cái gì đó rồi?
Nhưng dù thế nào thì Vương Tử Quân cũng phải là người cho ra kết luận, hắn đặt văn kiện trong tay xuống rồi nói:
- Bí thư Diệp, ý kiến của tôi là đồng chí Hà Duyên Cường không những không thể chủ trì công tác chỉnh đốn tác phong của cục công an thành phố Đông Hồng, hơn nữa ủy ban kỷ luật tỉnh ủy còn phải tiến hành điều tra kỷ luật đồng chí này.
Vương Tử Quân nói đến đây thì đưa một phần tư liệu cho nhân viên công tác ở bên cạnh, sau đó trầm giọng nói:
- Các vị, đây là hình ảnh có được trong vụ giải cứu những người bị buôn bán lần này, bên trong tấm hình kia là con trai Hà Bính Sở của Hà Duyên Cường. Khi công an tiến vào thì hắn đang ép buộc hai cô gái vị thành niên phải quan hệ với mình, may mà cảnh sát vào sớm, thế nên hai cô gái không bị thương tổn. Nhưng đầu của một trong hai cô gái đã bị Hà Bính Sở đánh bị thương, bây giờ đang được điều trị trong bệnh viện.
Con trai của Hà Duyên Cường ép hai cô gái vị thành niên phải quan hệ với mình, những chuyện này thật sự quá ác liệt, thật sự làm cho người ta đau lòng. Khi phần tài liệu này được đưa đến tay Diệp Thừa Dân thì bầu không khí phòng họp càng thêm đè nén.
Diêu Trung Tắc cúi đầu uống nước, tuy hắn không ngẩng đầu lên nhưng cũng biết lúc này có nhiều ánh mắt đang nhìn mình.
Hà Duyên Cường, anh xem con trai nhà mình đi. Ông đang chỗ này bán mạng nói tốt cho anh, thế nhưng con trai của anh lại đi chơi gái vị thành niên, anh làm cục trưởng cục công an như thế nào vậy?
Tuy Diêu Trung Tắc cảm thấy Hà Duyên Cường chưa nhất định sẽ có tham dự vào sự kiện này, thế nhưng một chuyện quá rõ ràng xảy ra, ai có thể nói thay cho Hà Duyên Cường? Dù là Diêu Trung Tắc cũng hận không thể thu lại những lời nói vừa rồi của mình.
Diêu Trung Tắc vừa rồi đã mở miệng ủng hộ Hà Duyên Cường, lúc này hắn nhớ lại và cảm thấy nó như một cái tát thật mạnh lên mặt mình. Đó là một đồng chí cần cù chăm chỉ công tác, thật sự là quá tốt, bây giờ con trai cấu kết phần tử phạm pháp, còn làm ra chuyện cưỡng gian, thật sự là...
Diêu Trung Tắc cảm thấy rất chán nản, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân cũng mới chỉ đọc một nửa tư liệu trong tay mà thôi, đây không phải là còn có nhiều chuyện nữa sao?
- Còn nữa, đội trưởng đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố Đông Hồng là Cừu Quang Bình không những không tham gia hội nghị đảng ủy của cục công an thành phố, còn tụ tập đánh bạc trái phép. Hành vi này của Cừu Quang Bình căn bản làm cho người ta cảm thấy rát mặt. Tôi nghe nói khi đề bạt Cừu Quang Bình thì cục công an thành phố căn bản có nhiều ý kiến không thông qua, thế nhưng Hà Duyên Cường vẫn cưỡng chế đề bạt...
- Đồng thời còn có một sự việc nhỏ, đó là khi bắt Hà Bính Sở, chúng tôi phát hiện ra chiếc xe của đồng chí Hà Duyên Cường. Sau khi được công an tỉnh hàng xóm giám định, chiếc xe kia không phải là loại việt dã bình thường, là xe Audi cải trang việt dã, giá trị hơn bảy trăm ngàn...
- Một vị cục trưởng cục công an ngồi trên chiếc xe buôn lậu quý trọng như vậy, còn có giấy phép đường hoàng. Tôi đề nghị ủy ban kỷ luật tỉnh ủy tiến hành thẩm tra tập trung với đồng chí Hà Duyên Cường, căn bản xử lý theo nếp đối với những hành vi rối loạn trật tự kỷ cương của người này.
Hội nghị thường ủy kết thúc trong trầm mặc, khi Diệp Thừa Dân cất bước ra khỏi phòng thì vẻ mặt những người khác có vẻ rất khó coi. Ánh mắt đám người nhìn về phía Vương Tử Quân có cừu địch, có kính sợ, có tôn trọng...
Tuy những ánh mắt kia căn bản không giống nhau, thế nhưng lần này Vương Tử Quân lật cổ tay trong hội nghị thường ủy lại làm cho nhiều người rút ra bài học. Cũng vào lúc này thì Vương Tử Quân đã là một vị thường ủy tỉnh ủy có quyền lực cao vời ở Nam Giang.
Chân Hồng Lỗi tuy vẫn ngẩng đầu nhưng trong lòng giống như đang có nồi nước sôi. Hắn dủ thế nào cũng không ngờ sự việc lại biến thành như vậy. Khi hắn cho rằng thắng lợi trong tay của mình thì Vương Tử Quân lại đột nhiên lật bàn như kỳ tích.
Thất bại thảm hại, Chân Hồng Lỗi không những không đạt được mục đích của mình, còn biến thành đá kê chân cho Vương Tử Quân, làm bệ đỡ cho đối phương dựng lên uy tín của mình. Sau này cuộc sống của Chân Hồng Lỗi sẽ căn bản không mấy thuận lợi nữa rồi.
- Cục trưởng Chân, anh đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Khi Chân Hồng Lỗi chuẩn bị xuống lầu thì Vương Tử Quân trầm giọng nói.
Vương Tử Quân tuy nói không quá lớn nhưng âm thanh vang lên trong hành lang vẫn có khí thế cực kỳ chân thật. Tuy Chân Hồng Lỗi xưa nay luôn nổi danh kiêu ngạo thế nhưng lúc này cũng không dám không cúi đầu. Lúc này dưới ánh mắt soi mói của các vị thường ủy tỉnh ủy, hắn cùng đi đến phòng làm việc với Vương Tử Quân.
- Cục trưởng Hồng Lỗi, trải qua hoạt động liên hợp lần này, tuy chúng ta đã đả kích được một bộ phận tội phạm, thế nhưng bên trong lại xuất hiện không ít vấn đề. Các anh là cục công an tỉnh, các anh nhất định phải giúp đỡ đồng chí Đoạn Văn Đống, cần phải đảm bảo cục diện tốt đẹp của thành phố Đông Hồng.
Vương Tử Quân nói rất ngắn gọn, nhưng hắn đứng ở góc độ của lãnh đạo lên tiếng với Chân Hồng Lỗi. Hắn cũng không phải đang thương lượng với Chân Hồng Lỗi, rõ ràng đang cho ra chỉ thị với một vị cục trưởng cục công an tỉnh như Chân Hồng Lỗi.
Chân Hồng Lỗi tuy cảm thấy cực kỳ không thoải mái nhưng lúc này chỉ có thể tiếp nhận sắp xếp của Vương Tử Quân, hơn nữa còn phải mở miệng cười nói lời đảm bảo.