Diêu Trung Tắc là một cán bộ có kinh nghiệm công tác phong phú, hắn trầm ngâm giây lát, đặt bút xuống bàn rồi trầm giọng nói:
- Thấy bí thư Vương nói như vậy thì tôi ý thức được sự việc căn bản còn phức tạp hơn cả chúng ta nghĩ. Mặc dù đại bộ phận lực lượng của cục công an thành phố Đông Hồng là tốt, thế nhưng một đội ngũ lớn cũng không thể không có sâu mọt.
- Tình huống này xảy ra, tôi cảm thấy nhất định phải kiểm tra xử lý thật nghiêm, không thể cho nó tiếp tục sinh sôi. Bí thư Diệp, chủ tịch Chử, tôi đề nghị lấy cục công an tỉnh là đơn vị đi đầu, điều binh hùng tướng mạnh, do đồng chí cục trưởng Hà Duyên Cường kinh nghiệm phong phú phụ trách hành động, chúng ta xử lý mạnh tay với phương diện xây dựng đội ngũ cục công an thành phố Đông Hồng.
Chỉnh đốn tác phong của cán bộ cục công an thành phố Đông Hồng, đề nghị này của Diêu Trung Tắc căn bản rất có trình độ. Nhưng một câu nói để cho cục trưởng Hà Duyên Cường phụ trách hành động lại giống như khẽ đẩy Vương Tử Quân sang một bên.
Đây là một đòn Thái Cực Quyền, căn bản không đối kháng chính diện với anh, chờ đến đúng thời điểm thì lên tiếng cho lời đề nghị của anh được thông qua, nhưng lợi lộc lại rơi lên người tôi.
Diêu Trung Tắc nói xong thì Kim Hành Thuấn vừa rồi có chút không yên cũng buông bút nói:
- Tôi tán thành ý kiến của bí thư Diêu. Tôi thật sự rất đau lòng ở sự kiện này, phương diện tác phong của đội ngũ cục công an thành phố Đông Hồng cần được chỉnh đốn, hơn nữa phải xóa bỏ tình trạng này.
- Nhưng nếu muốn chỉnh đốn tác phong của cán bộ thì cần phải có một vị lãnh đạo trưởng thành lão luyện, có uy vọng cao vời, nếu không sẽ sinh ra nhiễu loạn.
Kim Hành Thuấn nói xong thì đưa mắt nhìn Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, ngài là người chủ quản khối tư pháp, tôi chỉ là đề nghị mà thôi.
Vương Tử Quân cười cười gõ vào chiếc micro nhỏ trước mặt mình rồi cười nói:
- Cám ơn lời đề nghị của chủ tịch Kim.
- Thật sự không ngờ cục công an thành phố Đông Hồng lại có tồn tại những vấn đề như vậy, tôi cho rằng chúng ta không những phải điều tra, còn phải điều tra đến cùng. Chỉ cần chúng ta có dũng khí trị bệnh cứu người, căn bản có thể xử lý được sự việc.
Chương Thu Mi nói đến đây thì bày ra bộ dạng cực kỳ tức giận nói:
- Xét xử một thì xử lý một, nếu như trong quá trình xét xẻ có hành vi làm rối loạn trật tự kỷ cương, như vậy đồng chí cục trưởng Hà Duyên Cường cũng phải bị xử lý nghiêm túc mới được.
Chương Thu Mi rõ ràng là người hát mặt đen, nàng là người ăn mặc ngăn nắp gọn gàng thế nhưng lại cứ thích đi theo hướng phản diện, thái độ đối lập với những người vừa rồi. Ngoài miệng thì nói lời dễ nghe, nhưng mục đích cuối cùng là muốn cho Hà Duyên Cường quay về chủ trì công tác của cục công an thành phố Đông Hồng.
Diêu Trung Tắc híp mắt nhìn Vương Tử Quân, lúc này hắn mới ý thức được bí thư ủy ban tư pháp này căn bản là khó đối phó. Tuy bây giờ mình xem như hòa, thế nhưng thực tế thì trong hội nghị thường ủy lần này mình không có được lợi lộc gì.
Khác biệt là còn có vài vị thường ủy bị mất mặt, bọn họ vốn tạo nên xu thế muôn mặt một lời với Đoạn Văn Đống, bây giờ lại phải mở miệng yêu cầu chỉnh đốn đội ngũ của cục công an thành phố Đông Hồng. Tuy Diêu Trung Tắc đã nắm lại quyền chủ động, thế nhưng cũng đã rơi xuống thế hạ phong.
Dưới ánh mắt của Diêu Trung Tắc, Vương Tử Quân nhàn nhạt ngồi bên kia như một pho tượng bất động. Lẽ ra dưới tình huống sự việc sắp hoàn thành mà bị người ta ngắm bắn thì đối phương phải có chút không thoải mái, thế nhưng Vương Tử Quân căn bản không có chút phản ứng nào.
Chẳng lẽ Vương Tử Quân đã đến mức tám phương bất động rồi sao?
Trong lòng có nghi hoặc như vậy, Diêu Trung Tắc đưa mắt nhìn Chữ Vận Phong. Lúc này Chữ Vận Phong đang ghi chép gì đó, hai hàng chân mày nhíu chặt càng biểu hiện rõ tâm tình không tốt của chủ tịch Chữ Vận Phong.
- Đồng chí Minh Đường, anh thấy thế nào?
Diệp Thừa Dân rất căm tức với lời đề nghị của Diêu Trung Tắc, lúc này đội ngũ cục công an thành phố Đông Hồng có vấn đề, Diêu Trung Tắc lại vẫn cho Hà Duyên Cường tiến lên chủ trì công tác, đây căn bản là lẫn lộn đầu đuôi. Lão nổi giận nhưng các vị thường ủy khác còn chưa lên tiếng, thế cho nên lão không thể không coi trọng.
Vì vậy lúc này Diệp Thừa Dân cần người phản đối ý kiến của Diêu Trung Tắc, tất nhiên bí thư thị ủy Đậu Minh Đường của thành phố Đông Hồng là lựa chọn tốt nhất.
Đậu Minh Đường sinh ra cảm giác mất mát, vốn là chuyện của thành phố Đông Hồng, thế nhưng một vị bí thư thị ủy như mình căn bản không thể làm chủ được, còn phải thông qua hội nghị thường ủy, điều này làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.
Chẳng qua Đậu Minh Đường cảm thấy không thoải mái thì cũng phải ẩn nhẫn, vì dù sao hắn cũng còn phải ở dưới sự lãnh đạo của tỉnh ủy. Diệp Thừa Dân lên tiếng, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Bí thư Diệp, tôi cảm thấy cực kỳ cần thiết phải chỉnh đốn tác phong của cục công an thành phố Đông Hồng, nhưng phương diện nhân tuyển thì tôi thấy cần phải bàn bạc lại một chút. Dù sao thì đồng chí Hà Duyên Cường bây giờ vẫn còn đang tham gia học tập, tôi cảm thấy nên để cho ủy ban tư pháp thị ủy Đông Hồng làm chủ đạo, đồng chí Đoạn Văn Đống hỗ trợ công tác.
Diệp Thừa Dân nở nụ cười, dù sao thì Đậu Minh Đường cũng cho ra lời dị nghị, hơn nữa độ mạnh yếu cũng lớn hơn người thường.
- Tôi kiên quyết phản đối ý kiến của bí thư Đậu. Cục công an thành phố Đông Hồng có vấn đề, thế nhưng tôi căn bản cũng có hoài nghi với năng lực của đồng chí cục trưởng Đoạn Văn Đống. Lúc này quá trình phát triển kinh tế của thành phố Đông Hồng đã bị ảnh hưởng, tôi cảm thấy nên cho đồng chí trưởng thành lão luyện như Hà Duyên Cường quay về chủ trì công tác. Hơn nữa đồng chí Hà Duyên Cường là một người công tác vững chắc, kinh nghiệm phong phú, sử dụng đồng chí như vậy thì chúng ta mới yên tâm được.
Trưởng phòng tổ chức Lục Trạch Lương cũng không chờ Đậu Minh Đường nói xong mà nhanh chóng mở miệng phản đối.
Vài vị thường ủy mãi không nói gì, bây giờ lại làm như không có gì liên quan đến mình. Bọn họ đều là những người sáng suốt, bây giờ đang vào lúc tranh luận gay cấn, dù là nói thế nào cũng đắc tội với người, thế cho nên không nói gì thì hay hơn.
Bầu không khí trong phòng họp có chút ngưng trọng, Diệp Thừa Dân khẽ dùng tay sờ lên bụng mình, ánh mắt nhìn về phía thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Đào Nhất Hành. Đào Nhất Hành là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, tất nhiên sẽ hiểu rõ ý nghĩ của bí thư Diệp Thừa Dân, vào thời điểm bình thường sẽ luôn là người đi đầu chứng thực ý nghĩ của bí thư Diệp.
Đào Nhất Hành thấy được ánh mắt của bí thư Diệp, hắn biết rõ bí thư căn bản không tình nguyện để Hà Duyên Cường đến chủ trì công tác chỉnh đốn tác phong của cục công an thành phố Đông Hồng. Nhưng lúc này Diêu Trung Tắc đã tạo nên tư thế đấu tranh, cũng nhận được sự giúp đỡ của Lục Trạch Lương, dù mình mở miệng thì chỉ sợ kết quả cũng không tốt.
Khi Đào Nhất Hành đang do dự thì có người lên tiếng:
- Bí thư Diệp, tôi xin nói hai câu.
Người này mở miệng làm cho Đào Nhất Hành có chút hối hận, anh không nhanh chóng hiểu ra ý đồ của lãnh đạo, sau đó quán triệt đúng chỗ, như vậy không phải chẳng xứng đáng với chức vụ sao? Nhưng bây giờ hắn hối hận cũng đã muộn, Chữ Vận Phong sắp mở miệng, hắn không còn cơ hội lên tiếng.
- Tôi cảm thấy rất khiếp sợ với tình hình hôm nay, cục công an thành phố Đông Hồng tập trung cùng hành động một thời gian dài nhưng căn bản không thể phá án, không bắt được dù là một phần tử hiềm nghi, tôi nghe vậy mà cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Lúc này bọn họ liên hợp với công an hàng xóm thì thu được thành tích hiển hách, điều này nói rõ điều gì, rõ ràng là tác phong của cục công an thành phố Đông Hồng có vấn đề.