Bí mật phòng the

ĐẲNG CẤP TÌNH DỤC

Câu hỏi “sex có đẳng cấp hay không?” khiến chúng ta nghĩ đến rất nhiều phương án trả lời khác nhau, đồng thời nảy sinh trong đầu, những hình dung phong phú. Ngoài ra, khái niệm “đẳng cấp” trong sex không được hiểu chính xác như đẳng cấp của các cầu thủ hoặc đẳng cấp của hàng hóa hay người tiêu dùng.

Trong các tài liệu nghiên cứu cũng không thấy nói rõ ràng về việc phân loại đẳng cấp trong tình dục, nên đến giờ câu trả lời vẫn mang tính chất phỏng đoán và ước chừng.

Người ta không đưa ra định nghĩa cụ thể nào cả mà chỉ nêu ra những ý kiến (bàn tròn), vừa nghi ngờ và cố thuyết phục.

Nói đến từ “đẳng cấp” nhiều người có thể bộp chộp nghĩ ngay đến chuyện “sex rẻ tiền” hay là “sex đắt tiền”, nói cách khác “gái bán hoa hè phố” hay là “gái gọi khách sạn 4-5 sao”. Cuộc tranh luận chắc là không dừng ở những khái niệm đơn giản như thế. Nên phủ nhận khái niệm đẳng cấp trong sex vì mọi người sẽ dễ bị lầm với đẳng cấp xã hội của chính hai đối tác.

Người trong cuộc có thể giàu hay nghèo, có địa vị – không có địa vị, có học- thất học, thì cảm giác tột khoái của họ cũng đều giống nhau.

Đẳng cấp xã hội và ứng xử tình dục không phải lúc nào cũng tỷ lệ thuận. có nhiều đại gia giàu sụ, nhiều tiền, quan chức to, kể cả một số trí thức vẫn giữ thói quen sinh hoạt tình dục kiểu “2 xoa 1 đập”. Nếu để mọi người đánh đồng vị trí xã hội và mức độ hiểu biết về sex, thì e rằng sẽ có hài kịch.

Nếu hiểu theo kiểu đẳng cấp của các cầu thủ thì có nghĩa người tham gia hoạt động tình dục phải có những phẩm chất; kỹ thuật tốt, thể hiện một cách cống hiến, đôi khi có những “cú sút’ ngoạn mục và nghệ sĩ, đem lại sự tận hưởng hảo hạng cho đối tác. Đó là “cuộc chơi” của những tài năng và người ta không quan tâm xem họ xuất thân như thế nào, làm nghề gì, nhà cửa đất đai ra sao?

Nếu chỉ tranh luận thuần túy về đẳng cấp thì có được đá động đến tình cảm hay không? Có những đối tác kết hợp rất tài hoa, gây bất ngờ cho nhau nhưng không có nền tảng tình yêu mà chỉ dựa trên ngẫu hứng bộc phát. Vậy để được coi là “có đẳng cấp” thì không nhất thiết phải yêu đương?

Đẳng cấp chẳng qua do kinh nghiệm mà nên. Ở tuổi đôi mươi lấy đâu ra kỷ thuật để có những “cú bay” ngoạn mục, mà những người chồng trẻ tuổi cũng chưa hề có những ý thức cống hiến cho vợ đâu, khi bước vào trung niên chuyện đó mới xảy ra.

Đẳng cấp chính là văn hóa tình dục. Người tham gia phải hiểu một số nguyên tắc tối thiểu như: Nghe ngóng xem đối tác có đồng ý tham gia hay “đánh lẻ một mình”, tỏ thái độ cảm ơn vì đối tác đã cho mình khoảnh khắc tuyệt vời. đó là ứng xử cần thiết như việc “cảm ơn, xin lỗi” ngoài đời.

Nhìn chung thì “đẳng cấp sex” chính là “văn hóa sex” nhưng trong hôn nhân thì hai khái hiệm này không trùng nhau lắm. Một số cặp vợ chồng trung niên đã tích tụ được đầy đủ kinh nghiệm để đạt những ứng xử văn hóa tối thiểu nói trên nhưng họ lại thiếu một khoảnh khắc phiêu bồng lộng lẫy mà chỉ các “cầu thủ đẳng cấp” mới tạo ra được.

Muốn có màn trình diễn đẹp thì phải có sức khỏe. Trong đầu người tham gia có ý định thực hiện “bài bản” các bước gây trầm trồ để trở thành người tình xuất sắc, nhưng anh ta không đủ “ nhiên liệu”. Chỉ mới có đẳng cấp về mặt ý thức thôi thì cũng không được công nhận.

Xét sang một trường hợp trái ngược khác: đối tác nam sung sức, đủ mạnh để kéo dài “show” từ 45 phút đến 60 phút trong tư thế” kinh điển”( nam trên nữ dưới), anh ta dùng đến sức bền chứ không có văn hóa “dạo nhạc nền”, đối tác nữ cũng đạt được tới “đỉnh cao” nhưng không gặp bất ngờ và cảm xúc khác lạ.

Sự dẻo dai đáng quý và là ước mơ của nam giới nhưng với đối tác nữ tinh tế họ chỉ coi đó là một thứ “sex no- chắc dạ” chứ không phải là “cao lương mỹ vị” mà trong đời một vài lần nên được thưởng thức.

Trường hợp này vẫn chưa đủ để công nhận tài năng, bởi vì anh ta mới chỉ có sức khỏe bẩm sinh mà chưa có những yếu tố khác như nhạy cảm, ứng biến, phiêu lưu.