Bí Mật Ngôi Nhà Cuối Huyện

Phần VIII - Chương 30

1 – Rắc rối ở Sở cảnh sát Long Hà

Đặc vụ lộ diện – nữ doanh nhân liên lụy

Nàng yêu nữ mất dạng – cô người tình bỏ quên

Khi Long đã vào xe ngồi yên vị được một lát. Ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa kính, bóng một số cảnh sát viên qua lại, dải băng đỏ sọc bao quanh khu khách sạn vẫn giăng chỉ để hở một lối đi vào ở đó có hai cảnh sát viên kiểm soát. Rất đông người tò mò nhìn quanh, họ tập trung tất cả hướng nhìn vào chiếc xe cứu thương cửa còn mở, chắc hẳn tâm trạng ai đôi lúc cũng suy đoán xem nạn nhân xấu số kia chết lý do tại sao, rồi hướng nhìn lại được đổ về phía anh chàng thanh niên cao to bảnh trai đang ngồi trong xe kia. Trong khi đó, vài viên cảnh sát cùng trung sỹ Văn Bình cũng vừa cho gọi vị khách nữ đang thuê phòng 505 tầng trên xuống.

Có tiếng xì xào bàn tán về hành tung của chàng thanh niên kia, một số người cho là chắc hẳn chàng ta có thể đã hành hung người phụ nữ, giở trò đồi bại và ra một đòn chí tử kết liễu đời nạn nhân sau cuộc vui chớp nhoáng. Long cũng theo ánh mắt mọi người, anh thoáng nhìn về chiếc cáng trùm vải trùm trên đầu, anh còn chưa hiểu thực hư tại sao tình cờ theo như viên trung sỹ nãy cho biết, nạn nhân chết ngay sau khi anh có vài phút tiếp xúc nạn nhân và đi ra ngoài. Anh chợt nghĩ ngay đến hình mờ ảo một cô gái sau gương trong phòng tắm sáng nay, và việc đột nhiên anh phát hiện ra một cô gái đi vụt qua hành lang khi anh đang khóa cửa, và sau đó là cuộc nói chuyện ngắn gọn của anh với người hầu phòng. Mải hồ nghi, Long vội ngạc nhiên:

Kia rồi! – Long tự nhủ khi nhìn thấy hai cảnh sát viên khác đang đi sau một cô gái cao to thân hình cân đối, trông thoạt như một nữ doanh nhân. Cô ta có mái tóc hơi vàng óng ả, kiểu đầu giống một số phụ nữ châu Âu. Dù cũng đang bị áp giải như anh lúc nãy, cô gái đeo một chiếc kính râm nhỏ nhanh nhẹn bước ra phía xe.

Đúng rồi, giống hệt khuôn mặt và vóc dáng cô gái mà mình thấy sáng nay. – Long nghĩ.

Cô gái trẻ kia cũng biểu lộ sự cau có, Long vẫn quay đầu nhìn qua cửa kính xe cho đến khi ba người đi vòng sang cửa sau, một trong hai người nhanh nhẹn mở cửa cho cô gái vào, còn người kia nhanh chóng vào ghế trước, người kia nói:

- Anh vui lòng ngồi cho Quý cô đây vào xe. Đường từ khách sạn đến Sở còn xa khoảng 20 phút đi xe. Hy vọng, đôi bạn sẽ có đủ thời gian trao đổi trước cuộc thẩm vấn sắp tới.

Viên cảnh sát nháy mắt cười, tỏ vẻ đắc chí vì hai hung thủ chính theo họ đã bị tóm gọn. Khi hai kẻ tình nghi vào xe, họ bị các nhân viên còng tay trước.

Tôi cần sự yên lặng, các ông đã làm lỡ chuyến đi hôm nay của tôi – Cô gái nói quay sang nhìn Long với ánh mắt dò xét.

Oh, shit! Mình không đã không muốn nhưng hoàn cảnh lại thúc phải quen thêm một cô gái nữa! – Long lẩm bẩm

Chiếc xe cứu thương chạy trước, một lát sau xe chở Long và cô gái, cùng hai xe cảnh sát khác phía sau bắt đầy chạy. Long thấy làm lạ, anh bắt chuyện trước với cô nàng doanh nhân:

Hi, tôi là Long, khách đang nghỉ tại lầu 4, được biết cô cũng đang ở tại khách sạn này?

Cô gái vẫn chưa muốn nhún mình, khi cô liếc nhìn sang hai cánh tay anh chàng bên cạnh đang nằm trong chiếc còng, rồi lại nhìn vào đôi tay xinh đẹp của mình cũng thế, Long hiểu ý cô gái, một cảm giác hổ thẹn nhen nhóm trong hai người, dù họ vẫn chưa hiểu tại sao cảnh sát lại bắt mình. Cô gái ngồi yên, một lát Long nói tiếp:

Tôi tự hỏi sao hai chúng ta lại rơi vào hoàn cảnh này, đều thuộc diện tình nghi?

Viên cảnh sát lái xe bắt đầu lắng nghe họ, người kia quay mặt sang bên nghe ngóng, mỉm cười suy đoán là hai tên tội phạm đang hội ý nhau. Cô gái ngồi, buột miệng cau có, trong sự cau có đó vẫn có nét kênh kiệu của tầng lớp thượng lưu, ngày hôm nay đành phải ngồi trong chiếc xe tù nhân này.

Tôi đang nghỉ trong phòng, đợi hầu phòng mang trả chiếc áo ngủ mà tôi ưng ý.

Sao nữa? – Long chú ý chi tiết

Tôi ngồi đợi từ 10g30, đợi đến hơn 11g, khi tôi thắc mắc với khách sạn cô hầu phòng sao chưa mang áo lên, tôi điện thoại xuống tiếp tân hỏi. Họ nói tôi nên chờ chút để họ đi tìm cô ta. Một lát sau khi chuông ngoài cửa gọi, tôi thấy vài cảnh sát ập vào phòng và viết bản ghi chép, và sau đó là … như anh thấy chúng ta đang ngồi đây.

Cô đã nhờ chị hầu phòng đi giặt ủi quần áo?

Đúng, một chuyện tôi thường làm trong những lần đi xa. Tôi không có thời gian để thậm chí chỉ treo áo trong phòng, tôi là người kinh doanh, rất bận rộn dù vào ngày thường hay ngày nghỉ.

Xin lỗi! À!

Long hoài nghi về trí nhớ của mình, nếu đúng như cô ta nói thì lúc anh ra khỏi phòng đang cúi xuống khóa cửa ai đó rất giống cô gái này đi xuống. Anh hỏi:

Khoảng lúc 10g15- à 20 gì đó, cô có ra khỏi phòng chứ?

Cô gái quay sang nhìn anh chàng một cách ngạc nhiên, vội nói:

- Anh không nghe tôi nói hay sao? Lại thêm một cảnh sát thẩm vấn nữa ư? Sao anh cũng ở trong xe, tay bị còng như vậy?

- Cô có chắc vậy chứ?

- Anh có điên hay không?

- Xin lỗi, tôi chỉ cố gắng hỏi thêm vài chuyện, ít ra có thể làm cho chúng ta được trở lại khách sạn sớm. Cô có biết gì về vụ án mạng vừa xảy ra tại tầng 5.

Cô gái không quay sang nhìn Long, mắt cô nhìn ra phía trước tỏ vẻ nôn nao sốt ruột cho từng phút cô đang phải mất trong chiếc xe này.

Có, theo biên bản ghi chép, một cảnh sát viên đã đọc cho tôi trước khi có lệnh bắt.

Cô có phản ứng gì với họ không?

Lúc này cô gái hơi nhếch môi cười, nói mỉa mai:

Tôi chỉ ước sao lúc đó mình hạ được vài tên cảnh sát phiền hà, và trở ra ngoài tiếp tục công việc. Nhưng không kịp. Tuy nhiên điều này không thể vì họ đã kịp giữ giấy tờ tùy thân gởi tại khách sạn. Anh biết đấy! Tôi là một doanh nhân, chuyến đi đến Long Hà đợt này tôi ghé thăm vài đồn điền cà phê là gia sản của đại gia đình tôi hiện đang cai quản.

Ừhm, ừhm! – Viên cảnh sát ngồi trước làm

À, ra thế, cô kinh doanh hàng nông sản? –Long cười nói

Vừa nông sản và hệ thống cửa hàng cà phê Bestie tại Phúc An.

Ồ, hóa ra cô là con gái của ông chủ hệ thống cửa hàng cà phê Bestie – Drink Bestie Coffee à! Chữ “Bestie” là tiếng lóng vừa mang ý là “best” cũng là “beast” thứ cà phê với hương vị riêng đặc sản khiến cho các đôi tình nhân ngây ngất, nghe nói là những đôi tình nhân trước khi yêu nhau nên hẹn tại một quán Bestie thì sau đó hương vị sẽ tuyệt vời. – Long nháy mắt nói

Tôi chỉ là một trong số những con của cha tôi, ông có nhiều vợ. Nhưng sao anh lại quan tâm và đùa cợt trong khi ta như vậy?

Long lại cười to thêm anh nói “Cá tính tôi như vậy, dù ít phút nữa cả hai ta sẽ phải lên giá hành hình. Tôi luôn sống vô tư từng phút giây. Mà vụ án còn ở trước mắt, dù sao chúng ta cũng gặp vận xui khi dính dáng đến chuyện này, chưa có chứng cứ gì tại sao ta phải lo lắng?” “Anh giết cô ta à?” cô gái cũng ghẹo lại anh chàng một cách tỉnh bơ. “Tất nhiên là không, nhưng tôi đoán chuyện sẽ không hề đơn giản, nhưng tôi đã có một dịp ngồi cùng một con người rất thú vị như cô!”. Cô gái cười mỉm cười “Àh, ah, anh quả là khéo lạc quan, nhân tiện tôi là Catherine Anna Nguyễn! Con gái – chính xác như anh phỏng đoán – là con gái thứ ba của người vợ thứ của ông Henry Nguyễn Lâm Phi Vũ.” “Ồ rất vui, biết cô”. “Anh chưa nói tại sao anh cũng ngồi cùng xe này?” “À tôi có chuyện đi ra ngoài lúc 10g hơn, sau đó tôi trở về gần lúc 12g cảnh sát đến gặp tôi và như thế này đây!” Long nói nhún vai, đưa hai tay đang bị còng ra phía trước làm hiệu.

Viên cảnh sát quay xuống nói xen vào “Câu chuyện hay quá, nhưng tôi nghĩ hai vị chắc phải đã biết nhau trước chứ? Sao giờ mới hỏi tên nhau?”

Xin lỗi ông nói gì, chúng tôi quen nhau trước – Anna nói!

Vâng tôi không hiểu ý ông! Long nói.

Không khí trong xe trở nên yên ắng viên cảnh sát quay lên không trả lời. Trong xe chỉ có hai người là Long và Anna thỉnh thoảng nói vài chuyện về cảnh vật tại Long Hà. Đoàn xe đi khẩn trương một đoạn, đến gần thị trấn khác, xe cứu thương rẽ sang một hướng có thể là đi vào một bệnh viện. Còn ba chiếc xe cảnh sát tiếp tục trên đường về Sở.

Đám yêu nữ sau vụ này dường như mất dạng sau các cánh rừng tỉnh Long Hà. Đào cũng lui về một góc nào đó ẩn náu, tìm chốn yên lặng quên đi chuyện gặp mặt hôm nọ. Cô không muốn tin thêm vào chuyện tình cảm vừa qua với anh chàng xa lạ kia. Không ai còn nghe nói thêm về vụ sát hại khó hiểu nào nữa. Như đã nói, dân số khắp mọi nơi đã tăng chóng mặt, số dân sống ngoài vòng pháp luật, không căn cước đã vượt qua mức kiểm soát. Có thể có vài vụ mất tích xảy ra tại vùng núi hẻo lánh đâu đó, nhưng lực lượng an ninh cảnh sát tại khu vực này quá ít người để kiểm soát hết mọi chuyện.

Được hai ngày, sáng nay tại Sở cảnh sát Long Hà, kết quả khám nghiệm pháp y từ Sở cảnh sát – Viện khoa học hình sự Long Hà, và biên bản ghi nhận hiện trường tại sau khi nạn nhân chết, cảnh sát đã cho biết “Nạn nhân nữ tên Lê Thị Vân, người tỉnh Long Hà, là nhân viên hầu phòng tại khách sạn Hải Vân, khoảng 40 tuổi, người tầm thước, sức khỏe tốt, có biểu hiện đồng tính nữ. Nạn nhân nằm chết trong toa lét chung trên tầng 5 khách sạn, mặt trắng bệch, ộc máu mồm, cửa ngoài toa lét mở. Bên cạnh, một chiếc xô lau và cây lau dọn, áo và áo nịt bị hở. Nguyên nhân chết do bị một cú đánh cực mạnh vào bụng, có biểu hiện bị tống ngược máu từ khoang bụng qua đường họng, mất nhiều máu qua mồm, tuy nhiên không thấy máu rơi vãi hay được lấy đi đâu. Khi chết quần áo bị lôi kéo, cho thấy nạn nhân bị xâm hại tình dục hay đang ở trong một trò vui tình dục với đối phương. Thu nhận mẫu tại hiện trường, có nhiều bọt nước bắn trên áo và trên sàn nhà, đặc biệt tại cán cầm của cây lau dọn, mẫu nước này giống hệt nhau. Qua phân tích, cho thấy mẫu nước là hỗn hợp của nước xà phòng lau nhà, được tìm thấy ngay tại đó, và thứ nước dịch như dịch trong chỗ kín của đàn bà khi giao hợp. Qua kiểm tra cơ thể người hầu phòng, xác định cô hầu phòng không có quan hệ tình dục ngay trước khi chết, tạm thời khả nghi cô hầu phòng đã thực hiện tình dục thỏa mãn cho một đối tượng nữ khác, và có một người đàn ông bên cạnh, khi thấy áo của cô bị hở, người đàn ông này phải to cao lực lưỡng, có lực đánh rất mạnh gây trào máu vùng bụng, và sau đó nạn nhân chết một cách khó hiểu khi máu trong bụng bị rút ra như thể có máy hút ngược lên cổ họng và miệng. Hiện trường không để lại dấu vân tay, chỉ tìm thấy dấu giày của nạn nhân và dấu vết một loại giày bằng cỏ rất nhỏ gần phía tường. Tuy nhiên, bên ngoài cửa phòng vẫn còn xe đẩy quần áo mới giặt là của một vị khách nữ.”  Những phát hiện này trùng khớp với hai nhân vật Long – người qua hình dạng bên ngoài cũng cho thấy có sức mạnh, và Anna – cô là chủ nhân của đống quần áo vừa giặt là xong còn nằm trong giá trên lầu, vì lúc đó khách sạn rất vắng người qua lại bên trong, Long đi xuống ra ngoài, còn Anna đang đợi cô ta mang quần áo đi lên. Thời gian hai người có thể tiếp xúc với cô hầu phòng gần giống nhau vào khoảng lúc 10g15 phút.

Đến chiều ngày thứ hai tạm giam, Long và Anna mới được chính thức thẩm vấn. Đợt hỏi thăm sơ sài lúc mới vào trại chưa nắm rõ được bao nhiêu thông tin. Họ, tuy vậy, lại phải trải qua ba đợt thẩm vấn với cùng một nội dung cho hai người. Điều này Long thừa biết, nhưng anh cũng chẳng muốn bịa đặt thêm chuyện gì, song tình tiết về Đào, cô gái anh gặp bên căn nhà nhỏ, và chuyện anh đang tiến hành điều tra căn nhà cuối huyện, Long lại không thể nói. Đối với Anna, mọi chuyện có vẻ ngược lại, dù là ở giới thượng lưu, đi đây đó làm ăn kinh doanh nhiều, song cô chưa bao giờ trải qua những giờ phút khảo tra như vầy, có chăng trên vài bộ phim hình sự, hay cuốn tiểu thuyết đâu đó cô đã từng xem qua.

Trong lần thẩm vấn cho Long, anh đã báo lại đầy đủ họ tên, nơi ở, ngày sinh, người từ vùng nào, duy chỉ có phần nghề nghiệp, anh đã tự bịa đặt là làm nhân viên giao bánh mì hamburger tự do, và đang trên đường đi nghỉ mát tại vùng núi. Anh dám chắc rằng cảnh sát tại vùng này sẽ không tài nào phát hiện ra nghề chính của anh là gì, thông thường khi đã ở vai đặc vụ, anh được bí mật về nghề nghiệp ngay cả ở tại Phúc An, người ta chỉ sử dụng và liên lạc với anh qua những cái tên nặc danh khó hiểu và mã số đi kèm chữ cái dài dòng. Trong lúc thẩm vấn, anh lo ngại cảnh sát Long Hà sẽ quá siêng năng để khiêng chiếc xe anh đang dùng về Sở này và mở nó ra săm soi. Khi đó, mọi chuyện sẽ dễ bị nghi ngờ, theo lẽ chung, mà các nhân viên điều tra ngành cảnh sát đều biết là chỉ có xe chuyên dụng mới được trang bị hiện đại và tối tân tới vậy. Dù không thể phát hiện ra anh là cảnh sát, họ cũng sớm cho anh là thành phần khủng bố, tội trạng và nghi hoặc sẽ càng lớn thêm. Anh chỉ cho biết rằng anh có nói chuyện với người hầu phòng khi ra khỏi phòng vào khoảng 10g20 phút, sau đó đi ra ngoài và không hay biết chuyện gì cho đến khi trở lại khách sạn gần 12g trưa. Trong khoảng thời gian đó, anh không thể cho biết rõ mình đi đâu. Thực ra anh có Thu Lan làm người cho bằng chứng ngoại phạm, song buổi gặp mặt đó còn có thêm Đào, việc tìm được Đào lúc này cũng khó ngang ngửa với tìm ra thủ phạm đã giết nạn nhân. Anh chỉ khai lòng vòng là mình ra ngoại ô một triền núi đi dạo rồi cảm thấy lạc lõng mà quay về.

Lần hỏi cung thứ ba dành cho cả Anna và Long, ngẫm thấy tình hình đây là một vụ án lạ đời, Sở cảnh sát Long Hà đã cho mời trung sỹ Mỹ William Copper đang phục vụ cho Sở cảnh sát Hoàng Gia về đây cộng tác, ngoài ra, hai nhân viên thuộc phòng điều tra tội phạm là Minh Hoàng (Max), và Hà Huy (Leon), và Văn Bình (John) cùng thẩm vấn. Trưởng thanh tra Trần Khắc Kiệt, vốn dĩ thời gian gần đây lơ là không còn đạt năng suất điều tra và phá án như trước, bị loại mất quyền được xét thành tích nâng hàm, được đẩy khỏi vụ án này. Hơn nữa, thời gian này Trần Khắc Kiệt hay xin nghỉ vô cớ, thời gian này hắn không ở nhà, cũng không đến Sở, chỉ đi loanh quanh rồi biến mất hút vào trong rừng, sau lần ân ái với Mẫn Châu, nàng đã quen hơi của hắn, ít ra Mẫn Châu cũng không thể không khâm phục khả năng ân ái và sự nhiệt tình của hắn dành cho cô. Rừng rậm, đèo cao, núi non hiểm trở, một khi cả hai đã chủ ý trốn đi, bọn đồng đảng của chúng có tỏa ra hết cũng khó lòng tìm được. Sáng cho đến khi chiều tối, Trần Khắc Kiệt và Mẫn Châu quấn quít bên nhau, trút sức lực dai dẳng của cả hai con yêu sau cả ngàn năm cầm tù, làm tình suốt ngày, thực ra là chỉ có Trần Khắc Kiệt ôm mối tình đã lâu với Mẫn Châu đã lâu, hắn tưởng rằng vĩnh viễn sẽ không bao giờ có được vòng tay nàng, vì tên Trương Hán đã ở ăn nằm bên Mẫn Châu cả ngàn năm qua, ngoài những ả hầu khác thỉnh thoảng hắn cũng động dâm giải trí, hay tấn công những cô gái đi lạc trong rừng khác trước khi hạ sát. Trời đất quả không phụ lòng cả lũ yêu quái, tấm thực tình của Trần Khắc Kiệt 

William hỏi Văn Bình:

Mr Binh, Bính…!

Please call me John!

OK

Anh John, theo Sở, đây là một vụ giết người kỳ lạ, mà hung thủ khả nghi là hai người lạ từ nơi khác đến, có xuất thân từ tầng lớp không phải hạ lưu, tôi được biết cô Anna đây là một doanh nhân có tiếng, còn anh Long, àh, chưa rõ những có thể tạm cho là dân lao động, theo anh, có lẽ nào hai người này lại chỉ giết một cô hầu phòng tỉnh lẻ ở đây không? Và mục đích để làm gì?

Ông William, không vô cớ mà chúng tôi bắt tạm giam hai người này, tại hiện trường, họ là hai người bị khả nghi nhiều nhất. Ngoài ra, từ hai ba năm trở lại đây, số vụ mất tích, bị sát hại bí ẩn tại địa phận tỉnh Long Hà chúng tôi gia tăng, và đây là trường hợp gần nhất mà chúng tôi bắt gọn được cả nghi phạm. – Văn Bình nói.

William quay sang nhìn Minh Hoàng (Max), và Hà Huy (Leon) dò hỏi:

Hai anh àh?

Max

Leon

Ok, Max, and Leon, hai anh có thấy tình hình như vậy không, và cho rằng vụ việc này ra sao?

Tôi cũng có ý kiến giống anh John – Leon nói.

Còn tôi, tình hình đúng như vậy, gần đây các vụ mất tích ngày, hay người bị giết hại với lý do khó hiểu, nạn nhân đa số bị giết ở những nơi vắng vẻ, điểm đáng chú ý là nơi hay có cảnh thiên nhiên thơ mộng, đến khi cảnh sát phát hiện được thì thi thể nạn nhân không còn được nguyên vẹn do thối rữa, các loài vật, chim tấn công nên cơ quan cảnh sát rất khó xác định được nguyên nhân cái chết. Chúng tôi chỉ đơn thuần là dịch vụ xử lý những cái xác đó và dọn dẹp lại hiện trường. Thêm vào đó, các vụ này trước đây do trưởng thanh tra Trần Khắc Kiệt phụ trách, tình hình điều tra luôn được tiến hành rất chậm. – Max nói

Đó là lý do vì sao Sở mời ông về đây cộng tác, thưa ông William. – Văn Bình thêm vào.

Tôi rất lấy làm hân hạnh, Attention! - William nhíu mày gây sự chú ý- Sở cảnh sát Long Hà không áp dụng các biện pháp nghiệp vụ để xác định căn cước nạn nhân hay sao?

Có thưa ông William! Những cái xác được tìm thấy đã hư hại nặng một khi không còn khả năng đối chiếu qua nhận dạng thông thường, chúng tôi đều dùng các biện pháp kiểm tra máu, nước tiểu, thậm chí AND, mống mắt vv … điều oái oăm thay, ông biết, do số dân sống ngoài vòng pháp luật quá cao, chúng tôi cũng không thể tìm ra bất kể sự trùng khớp nào trong cơ sở dữ liệu về căn cước của cảnh sát Hoàng Gia, thậm chí nếu có nhờ bên nước ngoài cho đối chiếu. Song mong ông hiểu cho, kinh phí và nhân lực của Sở hạn hẹp, một vấn đề khác chúng tôi phải dành ưu tiên cho những vụ án trong nội hạt tỉnh Long Hòa, tức những vụ án “đàng hoàng” à không sorry, những vụ án hình sự không có tính quái lạ, đó là cơ sở để xét thành tích cho Sở … - Leon thêm vào

Good! Good! Tôi hiểu, Leon

Long và Anna im lặng kiên nhẫn quan sát ba người trao đổi trong phòng hỏi cung lờ mờ tối, chỉ có độc nhất một bóng đèn chụp trước bàn họ ngồi. Anna ngồi bó gối, thỉnh thoảng cũng quên mất cô đang bị giam lỏng ở đây chú tâm vào cuộc nói chuyện. Long vơ tay đốt điếu thuốc im lặng lắng nghe một cách chịu đựng, vì những công việc và nghiệp vụ này Long đã biết nhiều tại Sở của anh. Trong bóng tối, làn khói thuốc của Long thỉnh thoảng quyện lấy hơi khói từ điếu thuốc trên tay William. Tay trung sỹ người Mỹ già dặn hơn Long khoảng 7-8 tuổi thỉnh thoảng liếc nhìn khuôn mặt Anna, rồi nhìn nhanh toàn bộ bộ áo vét sang trọng của cô, dù có hơi nhàu do vài ngày qua cô ở trong buồng giam. Kể từ khi ngồi chung với cô trong xe cảnh sát, đến hôm nay Long mới thấy lại đôi chân của Anna. Chúng không thể sánh với Thu Lan, Long thầm nghĩ … Cái nhìn xăm xoi của tay trung sỹ người Mỹ xa lạ khiến cho Long dâng lên cảm giác anh muốn được ưu tiên hơn trong mắt Anna. Anh quay sang Anna nhìn lại khuôn mặt cô một lần nữa dưới ánh đèn. “Đẹp, một mẫu đàn bà đẹp, sang trọng, hãy nhìn chiếc mũi cao và chiếc cằm hơi nhô lên của nàng, đây là mẫu người có cá tính! Quả đúng là dù ở xã hội nào, giai cấp và thứ bậc cũng làm cho người ta có thể khác nhau … Nàng là một mẫu người đẹp trên thương trường! Mình là ai! Một tên cảnh vệ không hơn không kém, à, mỹ miều hơn là một “tên sát nhân” hợp pháp, một “cỗ máy làm tình tuyệt vời” cho những cô nào ngả trong vòng tay mình. Tại sao số phận lại cho một kẻ chiến binh lang thang như ta ngồi chung buồng giam với nàng doanh nhân kia?” Những suy nghĩ ấy nhảy múa tạm thời trong đầu Long thay cho nội dung trao đổi của mấy tay cảnh sát kia, thứ anh đã nhàm chán.

Hhừm! Chúng ta tiến hành thẩm vấn! – Văn Bình nói

OK

Văn Bình hỏi Long trước:

Anh Long, trong lần thẩm vấn trước, anh đã cho chúng tôi biết một số thông tin về anh. Xem xét lại, chúng tôi thấy rất vô nghĩa, vớ vẩn. Anh Long, anh không có ý định đùa giỡn với cảnh sát và chịu ngồi lâu dài tại đây?

Không thưa sếp! – Long trả lời

Anh khai tên là Lê Văn Long, 32 tuổi, sống tại quận Tiền Châu, tỉnh Phúc An, làm nghề giao bánh Hamburger, đang đi nghỉ mát tại tỉnh Long Hà, trú tại khách sạn Hải Vân, đúng không.

Đúng!

Có sửa đổi gì nữa không!

Không thưa sếp!

Nonsense! Anh nói láo, thật ra anh là ai?

Tôi là Long! – Long trả lời, rít một hơi thuốc

Văn Bình giang tay vạt ngang mặt Long điếu thuốc đang ngậm trên môi bay sang phải, Long thất thần. Còn tay Văn Bình rụt lại vội vã, hơi choáng vì tay anh va phải một khuôn mặt khá cứng cáp. Viên trung sỹ nhìn Long hiểu rằng tên này có sức mạnh và võ thuật đáng ghờm.

Tôi chưa kịp nói anh, chúng tôi đã khám phòng anh ngay sau khi đưa anh về Sở, đáng chú ý một người hành nghề tự do như anh lại có khá nhiều dụng cụ mang theo người tựa như của một tên khủng bố, nào ống nhòm, dao, kể cả bao súng, ắt hẳn là anh đã có mang theo súng và bỏ ở đâu đó, và các phương tiện điện tử để liên lạc. Ngoài ra, anh còn có một chiếc xe đặc chủng mà cá nhân tôi trong ngành cảnh sát cũng chưa dám mơ đến. – Văn Bình nói

Đó là xe bạn tôi! Tôi mượn của anh ta, và không rõ nguồn gốc xe này ở đâu?

Bạn anh là ai? – Max hỏi

Một người từng làm trong ngành an ninh!

Hắn là ai, tên, ở đâu – Leon

Long ấp úng tìm một cái tên để lấp cho lời nói dối của mình. Văn Bình quan sát thấy điệu bộ Long, liền cắt ngang nói xen vào:

Bạn anh là kẻ khủng bố! Và anh mượn xe này cũng để đi giết người, vậy phải không? Ha, ha, ha … - Văn Bình cười

William mở miệng hỏi Anna:

Anna, cô cho biết mình là một doanh nhân, từ Phúc An sang đây đi thăm đồn điền?

Vâng thưa sếp! – Anna trả lời

Cô có quen gã này không?

Anna quay sang nhìn Long, Long vẫn ngồi im. Vẻ ngoài của Long, khiến Anna thoáng chút thiện cảm, song tình thực cô cũng không thể bao biện cho chàng lạ mặt kia, cô nghĩ đến việc sớm ra khỏi đây:

Không tôi không biết anh ta!

Thật không?

Thật vậy! Tôi và anh ta không giết cô hầu phòng, có thể chúng tôi bị nghi oan. Mong các ông sớm thả chúng tôi ra.

William ngạc nhiên hỏi:

Cô không quen gã này! Sao cô lại lo lắng cho số phận hắn trong đây!

Chúng tôi không giết người! Như vậy chúng tôi phải được thả ra! – Anna nói

Cô có bằng chứng gì cho lời nói này! Bằng chứng là chúng tôi đang thu thập, và nhiều khả năng cho thấy cô và anh chàng này mắc tội giết người!

Vậy các ông lấy chứng cứ gì buộc tôi hai chúng tôi!

Phải – Long xen vào

William cáu tiết quay sang nhìn Long nói:

Shut up! Khi nào tôi hỏi anh mới được nói! Đây là buồng hỏi cung, không phải nơi phỏng vấn việc làm! Clear!

Văn Bình quả quyết:

Hai anh chị còn quanh co chối cãi, sau hai ngày ngồi ở đây!

Vậy là chúng tôi đã giết người, chỉ vì không ra khỏi khách sạn vào lúc này? Long hỏi

Một trong hai, hay cả hai đã giết người! Nạn nhân không thể tự đấm vào bụng mình rồi lăn ra chết. Có điều, sự việc tôi quan tâm, là anh và chị đã làm cách nào để nạn nhân chết ở tư thế hở hang và chết vì nguyên nhân khó hiểu như vậy? – Văn Bình hỏi

William xen vào:

Khoan, tại sao anh chị giết cô Vân hầu phòng? Có phải sau khi làm tình tay ba, rồi anh chị giết cô Vân, như một số kẻ bạo dâm hay làm?

Tôi không liên quan gì đến cô hầu phòng – Long trả lời

Đúng vậy, một người khách bận rộn như tôi cũng không có gì rắc rối với cô hầu phòng, và tôi cũng không quen anh kia. – Anna nói

Chúng tôi đã thuật lại sơ bộ vụ án cho hai người trong lần thẩm vấn đầu, lẽ nào anh chị giờ lại bảo chưa hiểu? Hai anh chị có thể không quen biết, nhưng gặp mặt trong khách sạn thì có thể có chứ? – Max hỏi.

Long và Anna quay sang nhìn mặt nhau, hơi chút ngượng ngùng, thật ra Anna chưa thấy Long trong khách sạn. Chỉ có Long chú ý thấy Anna đến khách sạn sau khi anh đến được hai ngày.

Không! Tôi chưa thấy anh kia. Chỉ đến khi vào cùng ngồi xe cảnh sát! – Anna nói

Tôi cũng không dám chắc đã thấy quý cô này! – Long nói

Và vào hôm nọ là lần đầu hai người thấy nhau, sau đó là diễn trò làm tình, theo tôi cho rằng, anh chị đã làm tình trong toalét chung, ngay khi gặp nhau ở hành lang, được một lúc cô hầu phòng vào toalet, anh chị đã gọi cô ta tham gia trò vui tay ba, sau đó là ra tay hạ sát vì một lý do nào đó, hay một trò vui mới sau khi làm tình xong.

Anna cảm thấy ngại ngùng, Long thêm phấn chấn dù chỉ tưởng tượng cảnh ân ái với cô nàng bên cạnh:

Xin các ông nói chuyện nghiêm túc cho! Tôi không biết các ông nghĩ ra chuyện gì? Tôi đã có vị hôn phu, tôi đang trên chuyến đi làm ăn, hôn phu của tôi đang đợi tôi ở nhà, tôi sẽ để mình dính vào rắc rối này chỉ vì một trò vui xác thịt?

Long quay sang nhìn Anna thấy hơi tiếc cho những suy tưởng của anh một hai ngày nay về nàng.

Đã đính hôn, không có nghĩa người ta có thể có phút vui vẻ, tôi tôn trọng sự thật cô đưa ra, nhưng lại thêm một lý do vớ vẩn để chúng tôi vịn vào. – Văn Bình nói

Tôi cũng không làm việc này. Ông có thể hiểu đây là một quý bà đứng đắn … các ông đã bêu rếu quá nhiều trò giữa chúng tôi – Long nói.

Leon nói:

Ông Long, bà Anna, cả hai vị vẫn khăng khăng chối đủ mọi chuyện.

Nội trong hôm nay hay ngày mai, khi có kết quả xét nghiệm mẫu thu tại hiện trường, chúng tôi sẽ sớm có bằng chứng và hai người sẽ phải nhận tội.

Thưa ông William, chúng tôi hy vọng sớm tóm được hai hung thủ đầu tiên trong những vụ án rắc rối tại tỉnh này trong hai ba năm trở lại đây. – Văn Bình kết thúc ý định

Buổi thẩm vấn vẫn chậm rãi, lời lẽ quanh co. Chỉ ít lâu sau những viên cảnh sát bên ngoài vào đưa Anna và Long trở lại phòng giam. Khi tay cảnh sát đến kéo Anna đi trước:

Thưa cô, quý cô được lệnh trở lại phòng giam!

Anna vùng vằng, một quán tính quen thuộc khiến cô phải quay sang phải nhìn Long, nãy giờ anh đang gục đầu, mặt bần thần như tiếc nuối điều chưa xảy ra, anh đã vội chú ý tới cô nàng mà chưa khoanh vùng cảm giác của mình, chưa xác định được cô gái kia là ai, cuộc sống ra sao, và có quen biết ai, hay thậm chí cô ta có để tâm đến anh như Thu Lan, hay cô Đào bí hiểm. Long vừa quay lên nhìn thấy Anna:

Tôi đã quá tự tin để mong chúng ta ngồi đây lâu hơn …

Hhả?

Đáng lẽ cô cần phải được thả ra sớm, trở lại nhà …

À – Anna cười vui sướng, nhưng cũng không giấu nổi sự tiếc cho anh chàng hào hiệp này

Thế còn anh? Anh không mong về nhà sớm sao … Anh có vợ đang trông ở nhà chứ?

Long nhìn Anna lâu hơn, anh chợt nghĩ chẳng cần tránh câu trả lời của cô ta. Anh lắc đầu nói tiếc cho mình, mà là hụt hẫng

Đời tôi lưu lạc muôn phương, giang hồ làm bạn, trần gian là nhà …

Anh không có một việc làm ổn định hay sao?

Tôi, tôi …

Thưa quý cô, quý cô phải đi ngay! - Viên cảnh sát kéo tay áo Anna

Á dzà,…