Bên ngoài, Lan cũng đã yêu cầu quán café đặt cho một chiếc taxi đợi bên ngoài, yêu cầu là cần đi gấp ngay khi cô ra ngoài cửa. Cô chuẩn bị sẵn nón vải hoa che cụp bớt mặt mũi lại, và đeo kính mát lên. Vừa chuẩn bị xong, cô thấy hình như bên khách sạn có anh chàng nào cao to mặc quần jean áo vét bó, đang lù lù điều khiển một chiếc xe máy to như một chiếc thùng carton từ dốc nhà để xe chạy lên. Chiếc xe phải dừng lại ít giây vì ngoài đường đang đông người qua lại, vài chiếc taxi đang cản lối lên của nó. Chàng ta cũng đeo kính đen và nón che mặt. Nhìn kỹ đôi vai, Lan quả quyết rằng đó chính là anh chàng Long của mình không sai. Cô buột miệng kêu “Đúng là “hắn” đi hẹn với con nào rồi, đi truy lùng tội phạm mà ăn mặc bảnh thế!” Cô thấy hơi hơi tức, đội nón, đeo kính đen, bỏ nhanh ra ngoài, chui ngay vào chiếc taxi và ra ý cho tài xế bám theo gã đi xe môtô bên kia khách sạn. Từ một nơi khác, hai anh chàng khác cũng đeo đội nón che kín mặt vừa từ từ lùi ra trên chiếc xe Suzuki.
Đã hết kẹt xe trước khách sạn, Long thong thả cho xe chạy ra hướng ngoài thị trấn. Chiếc taxi cũng bám theo từ từ. Và đằng sau, lại là một chiếc môtô khác. Đường sáng nay cũng có vừa vừa người qua lại. Long đi vòng vèo quanh thị trấn, anh lại một khu chợ. Bằng con mắt nhà nghề, anh áp sát xe vào một góc, hỏi dò một tên nào đó. Cả hai nói qua lại một lúc, sau đó hắn lấy xe môtô chạy trước, Long chạy theo sau, đến một góc chợ khác, hắn vác ra một chiếc vali, hóa ra Long đang tìm mua một khẩu súng và ít đạn của bọn xã hội đen. Xong xuôi thử ngắm thấy vừa tay, anh trao tiền, kín đáo cho súng vào thùng xe, khóa lại, rồi trở ra hướng ra ngoài thị trấn. Cả hai chiếc đuôi theo sau cũng vất vả đeo bám, vì anh chàng này cứ đi lòng vòng, lúc đi nhanh lúc đi chậm.
Ra đến đường liên huyện, vì đường cao tốc liên tỉnh nên, chuyện xe máy, xe môtô xuất hiện theo đuôi nhau là chuyện thường, chẳng ai mất công để ý ai. Ba chiếc xe cứ nối đuôi nhau chạy dọc theo xa lộ ra ngoài thị trấn.
Thế là ả kéo cô ta sát lại tường chỗ khô ráo, ả tự tháo áo ngủ thả xuống. Trải ra sàn làm chỗ nằm, cô ta kinh ngạc một cơ thể đàn bà đẹp như chưa từng thấy, cô ta hình như chỉ thấy ít lần trên màn ảnh. Lưng ong, eo co lại, mông căng phía dưới, đôi chân nhìn không thấy một ngấn cơ nào săn lên, nhưng thịt lại mềm mại, đúng đôi chân này là kiểu của gái cung nữ thời xưa, quanh năm suốt tháng không phải làm lụng, chỉ ngồi chơi, làm đẹp và làm tình nhân cho những quan trong triều. Ả đứng dựa tường, cô hầu phòng vốn biết cách làm tình đồng giới, cô ta phải hôn liếm nhẹ từ dái tai xuống cổ, lướt nhẹ từ từ xuống ngực, mút hai đâu vú. Xong bên này, lại sang bên kia. Trong lúc làm, cô ta cắn răng chết khiếp vì đang liếm một bộ mặt xanh tái như xác chết, nhưng chỉ có bộ mặt và bốn chiếc nanh là kinh hãi, phía dưới lại là một cơ thể diễm kiều, không sao hiểu nổi. Khi cô ta hôn gần đến ngực, ả kia đưa tay nắm đầu cô ghì vào ra ý muốn cô ta làm lâu hơn, cô ta hiểu ý lại hôn chút chít say mê, giở lại bao nhiêu kinh nghiệm trước đây có sẵn từng làm với mấy đứa hầu phòng khác. Có bao chiêu giở ra hết. Ả thấy khoan khoái, nấc từng tiếng, chúm môi, ngẩng cổ lên. Rồi ả lại đẩy đầu cô ta lướt xuống, ả đứng dạng háng banh hai chân, dựa vào tường, bắt hôn âm vật, cô ta cũng hiểu ý lại mê mải làm. Tay đưa lên, xoa bóp bên ngoài chung quanh chỗ kín của ả tạo cảm giác. Ả kia đã bắt đầu lên đến khoan khoái, nó buông đầu cô ta ra, bàn tay lúc này trở lại bàn tay thiếu nữ, nó đưa tay lên vê bóp vú mình.
Cô hầu phòng làm mê mệt vẫn hôn bên dưới thấy đã quá, cô thầm nghĩ “Bọn yêu quái mặt mũi kinh tởm, nhưng sao thịt da chúng thơm mát quá! Bướm xinh ghê!” nhưng do nãy giờ mũi đã ngửi phần lớn mùi hương trên cơ thể con yêu này. Nên nhớ lại, bọn yêu nữ vùng này dùng thứ nước tắm có ướp thảo mộc trên núi, và khi ra ngoài, chúng cũng rắc thứ nước cô đặc ép từ các loại hoa này, cho vào hồ lô nhỏ. Thứ hoa dại, cỏ khô ở vùng núi này vô cùng quý giá, sau bao ngàn năm tự nhiên, vẫn mọc và phát triển trên những vùng núi cao, nơi phải hội tụ một số yếu tố thiên nhiên, nắng ấm, nước trong khe núi, sương lạnh ban đêm, ngày mùa hè phải có mưa bão, quanh năm, mây phủ. Cô hầu phòng cũng như bị mê hoặc mà quên đi mất mình đang làm gì, thấy vui quá cũng đưa tay lên bóp vú mình, được một lúc cũng cởi hờ cái áo đồng phục, rồi thò tay kéo nịt ngực xuống, cơ thể cô hầu phòng có những nét gân guốc hơn, nhưng cũng khả ái đôi chút do cô ta cũng là dân lesbian. Hai ngực to sồ sề, nước da hơi ngăm ngăm. Cô ta cũng đưa tay tự bóp ngực mình để lấy thêm cảm giác.
Được một lúc, cô nghe ả nói “Cái này ta du di cho ngươi mà làm!” Nói đoạn ả đẩy cô ta nằm ra đất, cúi xuống tháo hết hai ngực ra khỏi chiếc nịt đang thít chặt của cô hầu phòng, đưa chiếc lưỡi như lưỡi miu, mấy răng nanh còn đó, liếm nhẹ, cô hầu phòng hơi sợ không chừng ả ta sẽ cắn mình, nhưng cũng thấy khoan khoái quá nên đành nằm im. Một lúc sau, ả ngẩng cổ lên nói “Ngươi còn cái nào cứng và dài hơn tay ngươi”. Cô hầu phòng đang nằm nhìn ngang thấy tay nắm của cây lau nhà có bọc cao su mềm vội nói “Dạ, tôi có!” Cô ta ngồi dậy, đổi tư thế cho ả nằm xuống nền trên chiếc áo ngủ, dạng chân ra, cô hầu phòng có sáng kiến lấy chút nước rửa trơn bôi lên cán cho trơn. Chiếc cán có bọc cao su, to vừa vừa như cổ chai nước ngọt, lại có gai nổi để dễ cầm khi bôi trơn thì hoạt động hiệu quả như một thứ sex-toy. Cô hầu phòng ngồi xổm, áo vẫn mở toang, hai vú đu đưa, hai tay nắm gọn cây lau nhà đưa vào chỗ kín của ả kia. Cô hầu phòng định nghĩ sẽ dùng cây phang nó và bỏ chạy, nhưng chợt nhớ lời dặn nghĩ “nó là yêu quái, dẫu ta có phang nó cả chục phát mạnh, chưa chắc nó chết, thậm chí còn cắn chết tươi ta. Thôi đành làm cho nó thỏa mãn xong rồi sẽ bỏ đi!” Thế là cô ta yên tâm ngồi cầm cây thọc từ từ, ả kia bắt đầu khoan khoái rên la “Ah, ah, … đúng rồi!” Cứ làm từ từ, rồi nhanh lên, theo phản ứng của ả kia, cô hầu phòng thấm mệt, mồ hôi đổ trên trán, thấm ướt cả sau lưng. Cũng đến lúc cao trào, cô phải đẩy cây gấp như cưa gỗ. Ả kia rên lên vài tiếng dài, cô hầu phòng vẫn làm, tưởng thế là xong. Thấy ả im lặng, cô nghĩ là xong, ai ngờ vừa kéo cây ra, ả lại rên lên vài tiếng thứ hai, một đống bọt nước màu hơi vàng vàng bắn văng tung tóe vào mặt và áo cô hầu phòng, rơi vãi cả xuống đất, mùi lẫn nước thơm và có mùi như nước nhờn. Cô ta mới hiểu con yêu nữ này nó cực khoái hai ba lần, lần sau cùng mới bắn nước. Cô ta ngồi bệt ra mệt mỏi, kéo vú mặc lại nịt. Ả kia đã đứng dậy, mặc lại áo ngủ. Cô hầu phòng nói “Xin cô cho tôi đi về. Tôi đã làm xong!” Ả kia nói “Ta đã xong, nhưng giờ thấy đói bụng, ngươi quên ta nói hai tuần nay ta chưa ăn gì sao?” Vừa dứt lời nó lao đến cô hầu đang ngồi dưới đất, đè cô ta xuống, đưa miệng vào miệng cô ta, trong mồm nó thè ra cái lưỡi thọt vào tận trong cổ cô ta rút ít máu tươi, uống ực ực một lúc thấy cô ta đã chết như gà bị cắt tiết mới thôi. Cô hầu phòng nằm chết trong tư thế còn chưa cài hết áo đồng phục. Ả mở cửa, lẻn ra ngoài biến mất.
Long đã chạy xe lên tận căn nhà trên đó. Anh thấy Đào vắng nhà, nên đậu xe bên ngoài, châm thuốc chờ đợi một cách hoài công, thiếu kiên nhẫn. Vô tình, Đào đang đi dạo ngoài rừng, bên từng vách đá, bụi cây, lạch suối, cô mải tìm những cây bụi mọc xen lẫn trong cỏ, thấy đúng là cây thảo mộc cho hương thơm cô ngắt lá, hoa và một ít nhánh non, cho vào sọt nứa, trên có đậy một lớp vải mỏng tránh cho nó tỏa mùi, hay bị cái nắng làm cho khô héo. Cô chợt linh cảm ai đó đang ở căn nhà. Cô trở về từ sâu trong rừng. Khi đi về đến bìa rừng, cô đã thấy chiếc xe của anh. Cô chạy vụt ra gọi:
Anh Long!
Long hút đến điếu thứ ba, anh đã đứng chờ được 15 phút, dù chiều nay anh chẳng làm gì, nhưng trong lòng vẫn thấy mong ngóng, sốt ruột; vừa thấy nàng anh vội nhìn, quăng điếu thuốc đi, nét mặt vui tươi.
Thu Lan nãy giờ cũng tìm được đường lên căn nhà theo vệt bánh xe anh để lại. Cô đi từ từ lại chỗ chiếc xe thì thấy anh chàng đang đứng nói chuyện với một cô gái trạc tuổi mình, từ nét bên ngoài và quần áo, Lan đoán cô ta là một sơn nữ. Anh chàng nói gì rồi đưa tay vuốt tóc nàng, còn cô nàng gục vào vai anh ta.
Thu Lan không kiềm chế cơn tức giận, cô cũng nghĩ không thể còn thời gian nữa để chứng kiến anh ta hẹn hò, vì lần trước anh chàng nói đi buổi trưa mà tới chiều còn chưa về. Cô không thể ngồi chờ ở đây tới chiều. Lan chạy tới, gọi:
- Anh Long!
Long thấy Lan, vội buông tay ra nhìn Đào, rồi nhìn Lan. Đào giật mình đánh rơi sọt làm đổ ra đất một ít thứ cành cây cỏ, vài bông hoa, mùi thơm man mát. Đào sợ vội cầm lấy sọt đi lùi ra phía xa anh đứng đó luyến tiếc không biết nói gì. Long ngạc nhiên nhìn Đào, anh đã thấy tận mắt chính Đào đi hái thứ cỏ đó, bao phán đoán của anh về vụ việc căn nhà bên núi giờ đã có cơ sở. Anh đứng nhìn Đào hơi vẻ bàng hoàng.
Cả ba người đứng lặng im, không ai muốn nhìn ai, mà không ai muốn bỏ đi. Lúc này tâm tư ba người dường như có thể cảm nhận với nhau không cần lời nói.
Long ngước nhìn Lan, cô đang nhìn anh. Hai người lặng nhìn nhau thật lâu, bao nhiêu kỷ niệm từ ngày mới quen. Tim anh cảm thấy đầy nỗi nhớ những ngày anh bận đi vào chiến dịch, những đêm buồn bã tránh cái vui của đồng đội tìm góc riêng ngồi nhớ đến Lan. Lan nghĩ sau bao nhiêu phấn đấu và đánh đổi kể cả thân xác, xây đắp tình cảm cho một người, ngày hôm nay tận mắt cô nàng chứng kiến anh chàng của mình cũng chỉ như những người cô đã phải tiếp xúc. Còn Long nhìn Đào, anh không tránh sao khỏi mặc cảm đã nói dối cô để tìm vòng tay cô trong tức khắc, Đào thất vọng, một lần nữa lại thất vọng trong bao nhiêu thất vọng suốt những năm tháng qua, Đào nghĩ, mình cũng đã quá lầm lẫn khi mong muốn đi tìm một tình yêu bình thường trong một hoàn cảnh không bình thường của cô. Họ cứ đứng đó nhìn nhau như cuộc nói chuyện tay ba:
Anh có lỗi với em, Lan, và cả em nữa Đào! Anh đã nói dối hai người! – Long nghĩ
Không, tại em quá dễ dãi để cho mình quen biết anh, em không che giấu thân phận mình. – Đào nghĩ
Cô gái kia! Bạn không có lỗi gì, bạn không biết anh chàng đã quen tôi trước, chắc tại anh chàng đã giấu bạn chuyện gì! – Lan nghĩ
Chắc giờ bạn giận tôi lắm, bạn sẽ cho tôi là một loại gái chuyên đi quyến rũ, phá rối hạnh phúc người khác. – Đào nghĩ
Anh phải làm gì thêm? Khi anh đã quen một người, hoàn cảnh công việc cho anh gặp những tình cảm cũng đáng thương yêu khác mà có khi một phút thăng hoa anh không ghìm lòng mình được. – Long nghĩ
Đàn ông là thế! Anh cũng không có lỗi nhiều! Chỉ tại vì em quá yêu anh thôi! Em đã trách sao hoàn cảnh cho em gặp và yêu một người như vậy! Công việc, nghề nghiệp của anh đầy hiểm nguy, thì chuyện tình cảm như thế này có là gì với cuộc sống anh! – Lan nghĩ
Lan! Anh cũng thấy nhớ em. Thời gian qua, tình cảm của em là nguồn động viên cho anh trong những năm tháng! Anh chưa nghĩ ra nghề nào khác ngoài “chiến binh”, cũng có lúc anh muốn yên thân một chút chứ, nhưng hoàn cảnh anh đã vào nghề này! – Long nghĩ, anh nhìn Lan.
Thời gian qua! Em cũng chỉ mới biết lo cho mình! Công việc là trên hết! Em biết anh vì hoàn cảnh mà quen người khác, điều đó cũng không thể trách! – Lan nhìn anh
Anh, hay là em sẽ đi, anh đừng đến tìm em nữa. Hãy quay lại với cô ấy thật nhanh trước khi cô ấy bỏ về! – Đào nhìn Long
Nếu từ ngày đầu, anh không theo nghiệp “chiến binh”, mà nương tựa vào em, có lẽ ta đã không thể quen nhau đến lâu thế này. Lan, anh biết em luôn khinh thường bọn đàn ông cơ hội, thứ hai là bọn đàn ông sống dựa vào đàn bà.
Đúng vậy! Khi anh quen em, nếu anh sớm bày tỏ, chưa chắc gì em quen anh, nhưng em sẽ thật hối hận nếu anh cứ mãi làm công việc hiểm nguy này, một khi đã yêu anh, em rất có thể mất đi người mình yêu mãi mãi!
Công việc mà em! Anh đã vi phạm nguyên tắc trong nghề nghiệp của mình, là yêu em, nghĩ đến em trong khi còn đang đào tạo lên nghề “chiến binh”. Bấy nhiêu đó thôi, em có hiểu không, anh cũng đã nghĩ đến em rất nhiều. – Long nghĩ
Anh, đừng buồn cho em nữa! Vì anh không hiểu hoàn cảnh em. Em thấy rất hài lòng là đến ngày hôm nay, em vẫn chưa nói gì về hoàn cảnh của em. Anh sẽ nhanh chóng quên mất thôi! – Đào nhìn Long
Hãy thứ lỗi cho anh! Có chuyện gì đó em cũng hãy thứ lỗi, nhưng cũng có điều anh chưa thành thật với em! Anh sợ nói ra điều đó. Nó sẽ phá hủy hết mọi thứ. Kể cả con người, sinh mạng em hay anh đang đứng ở đây. – Long nhìn Đào
Sao anh không quay lại với cô ấy thật nhanh lên! Em biết, có lẽ điều khủng khiếp nhất sẽ gần đến với chúng ta. Em, anh, hay cô ấy, đơn giản không phải tình cờ gặp nhau hôm nay! – Đào nhìn Long
Long, anh sẽ về lại cuộc sống đời thường chứ? Ngay khi vụ việc này kết thúc, ta có thể tính lại để làm một thứ khác! – Lan nhìn anh
Ngay sau chuyện này, anh muốn ai cũng yên ổn, có thể anh sẽ về với em, nhưng nghề chiến binh, anh chỉ mới vào bước đầu, hiểm nguy luôn rình rập chứ không chỉ sau vụ này thôi. – Long nhìn Lan.
Em cảm giác rằng cô gái kia cũng đã quá tuyệt vọng trước, và sau khi gặp anh, đừng mang thêm điều thất vọng cho cô ấy khi anh không thể bên cô ấy, anh cũng phải quay lại Sở sau khi vụ việc này kết thúc, dù cho em chưa biết cô gái kia là ai? – Lan nhìn Long.
Anh, anh hãy về đi! Chuyện ta như thế đã đủ kỷ niệm dù chỉ có một ngày bên nhau. Có lẽ anh chưa biết hết điều gì xảy ra cho cả ba người. Em cũng không biết rõ, em thấy dù anh lựa chọn người nào cũng có thể làm cho người kia buồn đau. Anh hãy như ban đầu, quay lại điểm khởi đầu, rồi mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Nếu điều gì sắp tới, khi biết rõ, em sẽ bỏ qua cho anh? – Long nhìn Đào
Dĩ nhiên! Chỉ cần anh nghĩ là anh chưa từng gặp em, yêu em là được rồi! – Đào nhìn Long
Vì đang còn nhiệm vụ, em không thể yêu cầu anh về ngay, nhưng sau vụ này, em hy vọng chúng ta có thời gian nói với nhau nhiều hơn. Em nghĩ anh sẽ hiểu ra mọi chuyện và trở về lại nơi Phúc An. – Lan nhìn Long.
….
Đã hơn bốn phút đồng hồ trôi qua, chẳng ai nói lời nào nhưng tâm trạng và ánh mắt nhìn nhau đã nói hết mọi thứ. Bất ngờ, Đào ôm sọt trên tay bỏ đi vào bìa rừng. Long nhìn theo cô gái đẹp tựa như cung nữ, ánh mắt tiếc nuối. Lan nhìn anh, cũng vừa giận vừa buồn, cô cũng quay lưng bỏ đi. Long lại quay mặt nhìn Lan, nhìn cô nàng tóc ngắn ngang cổ, cao ráo chừng 1m74 vừa bỏ đi với bao kỷ niệm và hứa hẹn còn phía trước. Anh cũng tiếc nuối không kém. Cảm thấy khó phân giải, tâm trạng đan chéo, anh đành đứng lặng nhìn chiếc xe của mình, nó là biểu tượng của công việc anh, là một phần sự nghiệp còn đang thăng tiến của anh. Anh rút điếu thuốc ra châm, hút từng hơi dài muốn quên đi mọi chuyện rắc rối.
Trên đường trở ra, Lan đi lạc sang một ngõ khác. Cô đi vòng vòng không thấy đường ra trở lại. Chợt cô thấy sương khói mỏng quanh các lùm cây trên cao. Linh cảm cô thấy ai đó quanh đây. Đi một đoạn cô thấy cảm giác ớn lạnh đang nổi lên trong người, khắp da thịt. Đột ngột từ trên cao một cái bóng trắng bay xà xuống, Lan nghe tiếng gió rít nên quay lại, vừa thấy bóng đó cô cúi người né. Cái bóng mất đà vội bay lên cành cây ngồi. Lan kịp thấy một cô gái ăn mặc gần giống cô gái lúc nãy, tóc thắt bím, mặt xanh lét, thâm tím như người chết mới hai ba ngày. Nó hé răng nanh nhìn cô khè khè. Cô sợ quá. Trông kỹ, thấy nó ăn mặc hở hang, cô nhìn kỹ nó rất đẹp và hấp dẫn, mặt mũi thì kinh dị nhưng tay chân, cơ thể rất đẹp, nó đứng lom khom trên cành cây, cổ áo trễ xuống hở hang, cô còn nhìn rõ thấy hai vú thõng xuống, lõa lồ bên trong tấm áo. Làn da nơi cổ và ngực nó cũng thật mịn màng, trắng, đôi tay nuột nà. Nó lại từ từ xà xuống, lần này cô đứng dậy, lấy túi sách khuơ qua lại và bỏ chạy, cô đi giày cao gót nên không thể chạy nhanh. Cô cứ chạy, lại bị ngã mấy lần, cành cây hai bên chọc vào đùi cô làm rách toạc một bên váy. Cô gái cứ chạy, còn cái bóng bay là là theo sau truy đuổi. Lan chạy muốn thục hơi mà không biết đường nào ra ngoài. Đột nhiên cô thấy phía trước lại xuất hiện cô gái lúc nãy là Đào, cô ta đứng trước mặt Lan, Lan nghĩ “Lần này mình tới số rồi, mình đã lạc vào vùng rừng núi toàn yêu quái không. Hóa ra con ả nãy là một con yêu tinh đã quyến rũ Long. Thảo nào anh chàng nhanh chóng chết mê chết mệt. Giờ nó gọi đồng đảng nó ra xử mình đây! Chắc bọn nó giết mình tại nơi này!” Nhưng cô đã lầm, Đào đứng trước mặt cô, và ra tay, Đào nhìn vào con ma đang bay phía sau, và đuổi nó bay đi mất. Thất thần, Lan vẫn ngồi ngã trên đất nhìn Đào. Đào nói: “Cô hãy đi một đoạn theo đường này, đến chỗ lùm cây kia có ngã nhỏ, đi vào đó, đi thẳng cô sẽ ra ngoài đường. Hãy tha thứ cho chàng! Cô mới xứng đáng với chàng! Đừng nghĩ đến tôi nữa!”. Lan đã hiểu “Cảm ơn!” Cô nói và ngồi dậy nhanh chân đi theo lối trước mặt.
Hóa ra, mấy ngày hôm nay, bọn yêu tinh đến ngày đi săn mồi, nên chúng ăn mặc hở hang khiêu gợi tỏa ra đi tìm trai, tìm gái, trước hết chúng sẽ tiếp cận con mồi, rồi thong thả vờn mồi, sau đó nếu thấy hứng sẽ tìm cách chơi trò tình dục, khi đã mãn nguyện mới ra tay hạ sát hút máu con mồi và biến mất.
Về đến nơi, anh thấy trước cổng khách sạn có nhiều xe cảnh sát địa phương. Anh cho xe vào bãi, vừa lên quầy tiếp tân lấy chìa khóa. Một viên trung sỹ tiến lại nói
Anh có phải là Hoàng Long! Khách thuê phòng số 406! Anh về rất kịp lúc, chúng tôi đỡ mất công đi tìm.
Vâng, xin hỏi chuyện gì vừa xảy ra! – Long ngạc nhiên gạn hỏi
Xin chào! Tôi là Văn Bình, trung sỹ thuộc phòng cảnh sát hình sự Sở cảnh sát Long Hà. Vừa có một vụ án mạng tại tầng 5 khách sạn này, lúc 11g. Nạn nhân là cô Lê Thị Vân, chết trong toalét chung trên tầng 5, trong tình trạng bị xâm hại tình dục, và bị đánh hộc máu mồm.
Vậy sao? Tôi có liên quan gì trong đó?
Văn Bình mở cuốn ghi chép, và nhìn người tiếp tân nói:
Theo ghi nhận của quầy tiếp tân, anh Trung Thành trực ca sáng nay cho biết, gần lúc 10g30 cho đến 10g45, cô Lê Thị Vân lên các phòng để đưa quần áo dọn dẹp, sau đó thấy anh đi xuống vào thời gian này. Nạn nhân chết sau đó lúc khoảng lúc 11g. Khách sạn không ít có người ra vào thời điểm này, đến 12g, NV bảo vệ cho gọi hầu phòng, họ tìm được cô ta nằm chết trong toalét tầng 5.
Rồi sao nữa! Có lẽ anh cần nhờ một người to khỏe để khiêng cáng ra xe chắc?– Long nhếch đôi mày biểu lộ ngạc nhiên cao độ
Vì đây là một vụ giết người có yếu tố xâm hại tình dục. Chúng tôi đã khám xét hiện trường, thu nhặt tất cả mẫu vật và dấu vết còn sót lại. Tuy nhiên, nhiều khả năng, anh là người sau cùng tiếp xúc với nạn nhân, chúng tôi xin mời anh về cơ quan cảnh sát để tiếp tục điều tra. Anh có thể gọi người làm chứng, cũng như tìm luật sư để nhờ cậy.
Tôi đi ra ngoài lúc đó, thì có liên quan gì đến cái chết chị ta? Có tên sát thủ nào lại trở lại nơi gây án ngay sau khi vừa ra tay?– Long giơ tay lên phản đối hỏi lại
Văn Bình nghĩ một lát rồi nói:
- Anh cũng có lý! Nhưng chúng tôi buộc phải nghi ngờ anh đang cố tình tạo một chứng cứ ngoại phạm. Rồi sau đó quay lại sớm làm như không có gì xảy ra! Chúng tôi sẽ thả anh ngay sau khi kiểm chứng được anh vô tội.
Văn Bình ra hiệu cho hai cảnh sát viên khác, họ tiến lại áp giải Long đi ra xe. Long nói “Shit! Chắc các anh đã nhầm! Đây là trò gì đây?”. Văn Bình nói “Chúng tôi chỉ tạm giữ để điều tra tiếp vụ việc, tài sản, giấy tờ anh tại khách sạn, vẫn được bảo đảm!”.
Cảnh sát tiếp tục ở lại để khám xét và hỏi thêm một số nhân chứng. Còn Long bị đưa vào một xe chở tù nhân ngồi chung với một hai người khác, chuẩn bị đến Sở cảnh sát Long Hà.