Bí Mật Ngôi Nhà Cuối Huyện

Chương 24

2 – Hội ngộ ba người – nàng đau khổ vô cùng

Dùng mỹ nhân kế, người đẹp giành lại chàng

Chia tay cơn mơ, biết khi nào tái ngộ.

Xin chào em, ta đành sống với tình thực tại

Diện kiến nữ quái – họa sỹ thấy thú vui nào bằng

 

 

Tại phòng bên, phòng họp nội bộ của Ban lãnh đạo, bên ngoài không có lính gác, một số lính gác chỉ được bố trí tại cửa vào trên tầng ban lãnh đạo, sảnh họp lớn tầng trên, ở các tầng khác và dưới tầng trệt, tầng thượng tiếp tân. Sáng nay ông Danh họp với có hai Phó giám đốc là Dương Bá Công và Lê Thanh Hùng, vậy mà ban nãy, nhân lúc đứng cạnh người đẹp, ông mặc dù muốn nán lại đôi chút nói chuyện thêm với cô nhưng làm bộ bận rộn cho biết sắp có buổi họp quan trọng với các lãnh đạo tỉnh, cũng may là cô nàng nhanh nhẩu đã gởi danh thiếp cho ông ta. Lúc nãy nhìn qua cửa kính, ông Danh đã thấy một cô gái cao cỡ 1m75 đi cùng ông Tuấn vào phòng riêng, đó là Lan, vì sao ông Danh đoán chiều cao của cô khá chính xác, nhìn ngang so với thanh tra, cô ta nhỉnh hơn vài phân, chiều cao của ông Tuấn, ông Danh nhớ như in, vì chính ông từng xét hồ sơ của ông Tuấn từ ngày mới vào Sở cho đến khi lên chức trưởng thanh tra. Ông Danh nãy giờ cứ nhấp nhổm, chú ý nên trong giờ họp ông nhất định không di chuyển ra khỏi vị trí từ đó có thể liếc ra ngoài. Tuy nhiên, ông Danh cũng không hề sinh nghi ghen tức, vì ông hiểu rõ tính cách ông Tuấn tận tụy, nhiệt tình và không có thói trăng hoa. Ông hiểu rằng một cô gái đẹp mà vào phòng nói chuyện riêng với thanh tra Tuấn, ắt hẳn có chuyện gì riêng tư. Mặc dù đang trao đổi chỉ đạo cho hai đồng sự, ông vẫn nghĩ ra những chuyện sắp tới, với thẩm quyền cao nhất trong Sở, chỉ cần khéo léo sắp xếp, chuyện cô ta đem nhờ vả ông thanh tra sẽ được chuyển qua ông.

 

Ông Danh đang nói hơi lấp lửng với hai đồng sự:

Các ông chú ý, tôi đã nhận được tin của Tập đoàn nước ngoài King (chú thích: King Corp. là một tập đoàn kinh tế của nước ngoài đã đầu tư vào Vương Quốc Cao Miên trong rất nhiều lĩnh vực như sản xuất đồ điện tử, rôbôt gia đình và xã hội phục vụ công cộng, đang muốn gây ảnh hưởng để tăng thị phần tại Cao Miên) đã đồng ý sẽ chi cho Sở chúng ta một số tiền lớn, và cho cả mọi cá nhân tham gia kín, ngoài ra còn tài trợ một số phương tiện hỗ trợ nghiệp vụ xe, trực thăng chở lính, phi thuyền chiến đấu vv… vận động cho tôi vào Phó Giám đốc Sở cảnh sát Hoàng Gia, sau khi vào đó nếu tôi gây ảnh hưởng cho họ độc quyền hoạt động tại một số cảng biển trong nước. Theo báo cáo từ phòng hành chính và phòng quản lý ngân sách và phương tiện, trong năm qua một số phương tiện của Sở ta đang đi hết tuổi thọ sử dụng, cũ kỹ, cần thay mới. Lực lượng tội phạm được viện trợ của nước ngoài ngày càng mạnh, trang bị phương tiện ngang ngửa hơn cảnh sát.

Tôi kể các vị nghe một chuyện mà một trinh sát hôm nọ báo cáo lên ông Tuấn, từ đó ông Tuấn cho tôi biết. Dịp vừa qua có một vụ bắt cướp, mà nhóm trinh sát 3 người của ta không thể bắt kịp một nhóm sát thủ đang tháo chạy, các ông biết sao không?

Cả hai người kia ngạc nhiên đáp:

Không, không …!

Ông Danh lại nói tiếp, vừa lí nhí rồi cười lớn, vẫn không rời khỏi vị trí nhìn ra cửa:

Không phải trinh sát của ta yếu kém về kinh nghiệm, tác chiến, mà … hà hà hà, mà họ dùng loại tiểu phi thuyền … ah hà hà hà … bay rùa bò hơn phi thuyền bọn chúng. Ha ha ha … cảnh sát đi bắt tội phạm lại để mất dấu tội phạm với lý do dùng phương tiện quá cũ.

Ha, ha, ha…!

Hai người kia cũng phá lên cười!

Đáng xấu hổ cho Sở ta quá! – Ông Hùng lắc đầu nói

Xấu hổ cũng đáng nói! Mà chúng ta sẽ liên tục lép vế trong những vụ đối đầu với tội phạm. Trên không, trên bộ, hình như Sở ta chỉ còn 8 thiết giáp xa nhỏ trong tổng số 15 chiếc, 7 trực thăng, 5 tiểu phi thuyền, với số lượng này không đủ huy động một lúc cho toàn thành phố trung tâm Phúc An. Năm trước, 3 thiết giáp xa đã cũ nát, đem đi hủy, 4 chiếc bị phá hỏng trong một lần chạm trán với thiết giáp xa lớn hơn của bọn tội phạm bên ngoài thị trấn Hải Châu. Khà, khà, khà … cũng lý do, xe của ta nhỏ, yếu hơn bọn chúng, vừa ra quân đã bị bắn cháy, may lúc đó không có lính nào chết! Hóa ra tôi tưởng chỉ có trên bộ, bọn tội phạm mới mạnh, chứ trên không thì chưa có, ai ngờ đến lúc lực lượng ta bắt đầu yếu kém cả trên không!– Ông Công nói thêm

Trong khi đó, đem so sánh với Sở cảnh sát tỉnh Trường Giang, họ có cả 30-40 chiếc tổng cộng, còn tỉnh Tây An có đến 60-70 chiếc cho cả ba loại, riêng Thủ đô Hàng Châu, thì nhiều lắm, dễ đến 100-200 chiếc cho ba loại, họ đậu phương tiện cách xa trung tâm thủ đô, khi cần mới huy động. Thật sự, chúng ta là tỉnh gần miền núi, còn nghèo nàn, cứ như thằng con nít chơi với các đàn anh! – Ông Danh nói thêm

Ông Danh nói, vẫn không để mắt khỏi phía cửa:

Tình hình này buộc Sở ta phải nhanh chóng lập thêm chiến công, nhận ngân sách của Quốc gia, bên cạnh đó cần thêm viện trợ từ bên ngoài. Ra đi của tôi sẽ là tình thế, để tăng cường ngân sách cho Sở này - đến đoạn này ông Danh nói nhỏ lại – cho cả tương lai của tất cả chúng ta đang ngồi đây. Lương ngạch và công tác phí, chi phí hoạt động, đào tào tập luyện … tất cả mọi thứ chúng nó đang là một gánh nặng cho Sở ta, chỉ với nguồn ngân sách của Quốc gia rót xuống, chúng ta không thể mỉm cười hài lòng, mà là hoạt động ì ạch, “thua” trong những lần chạm trán trực tiếp, cảnh sát Phúc An dần dần biến thành những chú hề trên đường phố để cho bọn tội phạm trêu ngươi…. Hàng phòng thủ của tòa nhà này đã xây dựng trên 15 năm, từ những ngày tôi và một số người còn chưa lên chức, đang đi vào thế hệ lạc hậu nhất, chỉ cần lực lượng tập hợp một số “bọ phi thuyền” thôi, cũng đủ sức bắn sập tòa nhà này. Chúng ta hiện chỉ có những con người giỏi, còn về phương tiện, chúng ta đang kém cỏi…

Hai người kia cũng gật đầu đồng tình. Ông Hùng nhìn ông Danh rồi ông Công nói:

Nếu đã vậy, anh em kết hợp đã lâu, khi ông Danh đi khỏi, ông đừng lo chúng tôi ở đây sẽ tranh giành nhau chức Giám đốc.

Đúng vậy, đúng vậy, nhân bữa nay tôi cũng xin thuận theo ý của ông Hùng – ông Công cũng nói vào

Ông Hùng hỏi tiếp:

- Chúng ta có cần gấp rút lập thêm thành tích hay không? Hiện có nhiều vụ án Sở ta đang giải quyết điều tra, đặc vụ Long bên Long Hà, là một vụ khó, ông Tuấn cùng hai ba trinh sát Thanh Minh, Huy Tuấn, Quang Hà đang cùng điều tra chống phá bọn buôn bán tranh liên tỉnh Phúc An – Thẩm Xuyến – Trường Giang, còn thanh tra Văn Chung đang phụ trách vụ ám sát Tổng Giám đốc tập đoàn giải trí Phúc Hưng, ngoài ra còn hàng trăm vụ án dân sự, xung đột mà các chiến sỹ đang giải quyết hàng ngày

Ông Công nói:

- Tôi nghĩ, chúng ta cứ cố gắng chiến thắng trong tất cả các vụ này, nếu chỉ tập trung vào một vụ mà phân tán lực lượng … cũng không phải chiến tích tốt. Ngoài ra, hết sức tránh thương vong cho chiến sỹ.

Ông Danh nói:

Tốt lắm! Khi đi khỏi đây, tôi muốn một trong hai vị sẽ thay thế tôi, và Ban giám đốc sẽ bổ sung thêm ông Tuấn. Tôi muốn nói, dù sao hai vị cũng đang cùng giữ chức phó, sắp tới một trong hai người sẽ lên thay tôi, tôi muốn hai vị hãy khách quan và vui vẻ chấp nhận khi tôi cùng Ban hội đồng cho bổ nhiệm người lên Giám đốc. Trông hình thức, sẽ có một người hơn một người, thật ra chúng ta cần biết nhẫn nhịn để cho cả nhóm cùng bước tới.

Ông Danh lại hỏi:

Hai vị có thắc mắc gì không?

Không!

Nãy giờ, ông Danh vẫn đi qua lại, nói:

- Còn về nguồn tài trợ của bên King Corp. …

Thời gian cũng không lâu chỉ độ chừng 15 phút, cửa phòng bên kia, lại mở rồi khép lại, cô gái chân dài kia lại vừa ra ngoài, túi xách treo ngược trên vai, yểu điệu tung tăng đi về phía cửa. Ông Danh nhìn quay mặt ra ngoài thấy cô gái kia đang đi ra cửa, giật mình nói:

Nguồn tài trợ này àh … àh rất dài, dài, tuyệt đẹp, càng lên trên càng cuốn hút!

Hai người vẫn không hiểu Giám đốc nói ngụ ý bóng gió gì, vẫn tập trung theo dõi.

- Hai ông vui lòng đợi chút, vẫn ở tại đây, ta giải lao chút! – Ông Danh nói, rồi bỏ ra ngoài.

Lan vừa ra gần phía cửa. Ông Danh đã bước theo đến giữa hành lang, gọi với cô gái:

- Ms Lan! Ms Lan! Chờ chút!

Lan quay lại, cười:

Ồ, ông Danh, ông vừa họp xong hay sao?

Không, không, đang họp!

Trong đầu Lan, chợt nảy ra mưu kế sâu sa, cô đứng lại, đưa túi xách lên hai tay cầm phía trước, hai chân khép lại đan chéo vào nhau, nói với ông ta:

Em, em lại gặp anh ở đây! Thật hay quá!

Thật trùng hợp, buổi họp các cấp quan chức tỉnh đang giải lao, mà này Ms Lan, xin lỗi, tôi có nhiều việc quá không nhớ hết, cô vào Sở, chắc hẳn có quen ai trong này, hay cô có họ hàng với ai đây không? – ông Danh nói

Lan cười nói:

À không, họ hàng thì em không có ai là họ hàng ở đây …

Vậy cô quen ai? – ông Danh hỏi

Lan định nói nhưng chợt nghĩ cả hai đang đứng giữa hành lang, có thể ai đó sẽ thấy, hay ông Tuấn mở cửa phòng đi ra sẽ thấy cô đang nói với ông Danh, khiến cho ông Tuấn nghĩ cô đang bắt cá hai ba tay, tận dụng bất kể ai.

Không hẳn là quen … à mà chúng ta có thể ở chỗ nào yên tĩnh hơn không thưa ông?

Ông Danh vội chỉ phòng họp nội bộ khác cạnh phòng ông Tuấn, cả hai đi vào:

Đây, yên tĩnh chưa, thực ra tôi cũng có cảm tình với cô … tôi thử tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra với cô?

Lan nói:

Ông Danh, à … à không, anh Danh, sorry!

Chính xác em không hề quen ai ở đây! Mà em lên Sở vì chuyện gia đình, rắc rối lắm, đang trong giờ làm mà em phải nghỉ làm sang đây này!

Ồ thật vậy sao? – Ông Danh ngạc nhiên, tỏ vẻ quan tâm

Mà đã là chuyện nhà rắc rối, em khổ tâm lắm, mới lên đây chẳng biết có ai giúp …? – nói xong Lan quay mặt sang chỗ khác

Việc gì? Sao cứ luẩn quẩn, em đang nói chuyện với Giám đốc Sở không thấy sao? Có chuyện gì tôi cần biết. – Ông Danh nói

Mà anh sẽ hứa giúp em chứ? – Lan quay lại nói 

 

Ông Danh im lặng, rồi nhìn lại cô gái một lần nữa, ông nhìn từ mái tóc cắt ngắn cụp xuống cổ, xuống ngực áo bên trong, làn da trắng, phảng phất mùi thơm, làn da này hẳn báo hiệu một sức xuân tràn trề và sự chăm sóc chu đáo của cô nàng, cô đứng trước mặt ông mà cao hơn ông cả một đoạn đến 6 phân (cm), bên trong bộ vét là áo chẽn vừa thay áo ngực, cũng như mọi thời trang dành cho nữ giới, đều hở chút cổ phía ngực. Tuy nhiên, với Thu Lan, nó là lợi thế nên cô không dại gì lại cho hở ít, những bộ áo của cô luôn được thiết kế may đo riêng sau khi mua từ cửa hàng. Hai cầu vai trên áo càng làm cho cô trông “khỏe” nữ tính hơn. Ông Danh hỏi:

Em thử nói ra tôi nghe có hợp lý không?

Lan nhìn vào mắt ông, hỏi vẻ móc méo:

Em chẳng dám nhờ anh chuyện lớn lao! Nhưng một thứ kiểu như trong công tác, liệu anh có thể can thiệp vào …

Chuyện gì, mà với ai? – Ông Danh tò mò

Lan nói:

Ví dụ thuyên chuyển một người đang điều tra vụ này sang điều tra vụ khác, chắc anh có thể làm được chứ?

Hà, hà, hà … cái đó thì đâu có gì khó! – ông Danh nói

Nghĩ quanh co, ông Danh lại hỏi luôn:

Em muốn hỏi giúp cho ai ở đây? Tên gì? Sự việc cụ thể hơn được không?

Cũng đang sốt ruột, không biết việc nghỉ làm rồi lên gặp Long trước, hay đề nghị ông ta chuyện này, một chuyện rất khó nói. Cô lưỡng lự, suy nghĩ, cứ đứng đó lúc lại nhìn ông ta lúc lại nhìn xuống đất. Ông Danh lại thúc giục hỏi:

Sao cô không nói!

Mà anh hứa sẽ giúp em chuyện đó chứ! Please! – Lan hỏi

Chuyện thuyên chuyển nhiệm vụ phải không? Nếu tôi nói được, làm cách nào tôi tin là em nói thật, mà không có tính toán gì trong này? – Ông Danh bước lại gần cô hơn hỏi khẽ.

Lan cười nói:

Ah, ah … anh ơi! Em cũng làm trong lĩnh vực khách hàng – tiếp thị và có liên quan chút ít đến kinh doanh, phải biết giữ lời chứ, kinh doanh mà, chữ tín là hàng đầu!

Vừa nói xong, Lan vứt nhẹ cái túi xách lên bàn, cô bước tới đứng phía ghế vuốt lại tóc ra phía sau. Cô nói:

- Một cô gái như em, biết lấy gì cho anh, tại sao ta không thể có chút vui vẻ ngay tại đây!

Được.

 

Ông Danh gỡ máy điện thoại treo tường ra, bấm mã số gọi xuống phòng kỹ thuật:

Alô, phòng kỹ thuật xin nghe!

Alô, tôi là Danh đây! Cho tôi gặp trung sỹ Anh Quân ngay!

Anh Quân vốn là trung sỹ phụ trách tại phòng kỹ thuật – an ninh – giám sát khu nhà Sở cảnh sát Phúc An.

Đợi một lát, ông Danh lại nói

Anh Quân?

Rõ thưa sếp! – Quân nói

Anh kiểm tra tình hình trên tầng phòng họp cạnh phòng tôi, có mở camera nào quanh đây không?

Thưa có! Nhưng bên ngoài chỗ lính gác!

Ông Danh nói. Cậu tắt hết camera tại tầng phòng tôi trong chốc lát, khi nào mở lại cậu phải báo tôi trước. Và tạm xóa cài reset lại dữ liệu thu hình camera từ sáng tới giờ.

Ông Danh quả nhiên rất đề phòng mọi chuyện, ông biết trong cái tầng này, nếu ông mà bận không trả lời chẳng ai vào được. Còn chuyện thu hình, từ sáng đến giờ có cả trăm người ra vào tòa nhà từ trên cao và từ dưới đất, không ai nhớ hết, tuy nhiên, ông vẫn chắc ăn xóa hình ảnh của cô Lan khi xuất hiện gần tầng nơi phòng của ông. Đưa tay gài cửa phòng họp, ông đi lại phía cô nói:

- Tốt lắm, khá khen cô nàng! Em có yêu cầu gì không?

Lan nói:

Có chứ! Em và anh mới quen nhưng đang giờ làm, không tiện, nên ta chỉ cần “a little fun” thôi Ok?

OK, anh cũng đang bận họp, anh chỉ có 10 phút cho em!

Thế hả cưng? Em có hẳn 15 phút cho anh, nhưng em nghĩ 10 phút là quá dài đối với anh! Nhưng không quan hệ đâu nhé, em sợ dính. – Lan nói kênh kiệu tự tin

Ok, miễn sao em trổ tài tôi xem!

Cô đẩy ông ta ra, mình cô đứng bắt đầu hâm nóng, chống một chân lên ghế, làm bộ kéo tay từ đùi xuống mắt cá, điêu luyện, chậm rãi. Mắt cô không ngừng nhìn mắt ông ta. Ông ta cũng như muốn trợn tròn mắt. Được lúc, lại đổi tư thế, đá chân kia lên tường, chân kia vẫn trụ, hai chân thẳng băng như người tập múa, tay lướt nhẹ từ mũi chân đang dựa tường kéo xuống chậm rãi, vốn trước đây Lan có từng học bale, vũ đạo khi còn đi học, và vẫn thường tập luyện sau này. Hạ chân xuống, cô lại lùi ra, đứng trụ tạo dáng rất đẹp, tay uốn éo, từ từ tháo nút áo vét, khi chiếc nút cuối cùng bật ra, ông Danh chỉ thấy ngoài tấm áo khoác kia, cô ta chỉ mặc một áo chẽn rất nhỏ phía trong nâng đỡ hai ngực. Uốn éo, rồi khuỵu hai chân, tay chống gối làm nổi bật phần cẳng chân dài thuồn thuột, tay lướt lên hất tung hai tà áo khoác, Lan cứ diễn như vậy một lát chừng 2 phút, cho đến khi ông Danh thẩy ngẩn người, đã ngồi bệt trên ghế, miệng lẩm bẩm “Thật khêu gợi, sexy quá, đầy sáng tạo!”

 

Cô bước chân bắt chéo tiến lại phía ông, ngồi lên đùi ông, tay tháo dây nịt quần và phéc-măng-tuy dưới quần ông ta. Ông ta đã đưa tay lên luồn tay vào trong áo Lan từ lúc nào, mải hôn hít. Khi chiếc quần tháo ra, cô gái gỡ chân ra ngồi xuống, móc của kín của ông ta ra, hôn liếm… Thời gian cứ thật nhanh theo từng động tác. Cô hôn vừa phải đã được thêm 3 phút nữa, mặc cho ông ta cứ rên la hừ hừ. Đã 6 phút trôi qua.

 

Khi ông ta vừa kêu lên “Đã quá! Ôi, đã quá!” Lan nói, “Em có thứ này thay cái kia cho anh đây”, rồi cô kéo ông đứng lên nhưng ông ta cúi xuống hôn quanh hai bắp đùi, bắp vế. Được một lúc chừng 3 phút, cô kéo ông ta đứng lên, cô co chân trái lên, kẹp lại hơi chặt vừa đủ, đứng trên một chân, bảo ông ta đưa của kín thọt thẹt vào trong khe hở của bắp đùi và bắp vế. Nãy giờ ông ta vốn rất sủng ái đôi chân, giờ đây nó lại tạo ra một công cụ mới để giao hoan, ông thấy thích thú vô cùng. Hai tay nắm chặt đầu gối cứ đẩy ra kéo vào, một lúc ông ta sắp muốn rên la. Được một lúc, tay trái đưa lên sờ ngực cô ta, tay phải vẫn bám đầu gối. Ông Danh nói thều thào “Chân mềm quá, mịn màng quá, thịt cũng trơn như cái kia! Ôi chân em! Tuyệt thật”, “Oh, my God! Chân em quả là một thứ … biết nói gì đây, công cụ, oh no, món hàng, oh no, đồ trang sức … yeah! Right!” Lan quan sát ông ta, cảm nhận cơn khoái lạc của ông ta sắp đến, đưa tay kéo chân trái lên ghì mạnh chặt hơn siết của kín của ông ta. Lan cũng hơi phê phê thấy khoan khoái chỗ bắp đùi cô rên nhẹ, hỏi “Yeah, are you right? Right?” “Yes, oh.., right! Right! Oh my God!” Chỉ đúng 3 phút sau, ông ta đã rút xuống. Tay kéo quần lên mặc lại. Lan cũng sửa lại quần áo, cài nút lại, chỉnh trang lại đầu tóc. Cô lấy một miếng giấy Tissue chùi quanh bắp đùi, lấy miếng khác ra chùi của kín cho ông ta, và hôn nhẹ chút ít sơ sơ. “Ok, good! Tuyêt thật! Tôi cần trở lại phòng họp”,”Đúng 14 phút 55 giây nhé!” Lan nói,  “Quả thật điêu luyện!” ông ta cũng gật đâu lẩm bẩm.

 

Ông Danh nói “Em có đôi chân thật tuyệt, sexy quá!”. Lan hỏi lại “Thế nào anh? Anh đã tin em nói thật chưa? Từ bữa sau hẹn anh bên ngoài, nói ở đây không tiện!”. “Đúng thế, đúng thế. Để anh trở lại phòng họp, em cứ từ từ đi ra cửa rồi đi ra ngoài nhé! Tuyệt thật!”. “OK”.

 

Ông Danh bước nhanh ra khỏi phòng, vừa đi vừa rút khăn tay, mở cửa phòng họp vào vừa kịp lau mồ hôi quanh trán, nói với hai vị kia:

Xin lỗi, tôi bận ra ngoài! Chúng ta họp lại thôi.

Nhấc điện thoại bàn lên, ông Danh gọi xuống lầu:

Alô

Dạ thưa xếp, Anh Quân đây!

Năm phút nữa cậu mở lại hệ thống camera, phần dữ liệu trống ghi chú vào sổ “bận sửa chữa hệ thống”

Rõ.