Anh vui lòng kiểm tra các tọa độ đặc vụ Long đã dừng lại.
Vâng, ông vui lòng đợi chốc lát!
Văn Bình đứng dậy kiểm tra lại các màn hình, anh nhắc cho kỹ thuật viên phía sau mở màn hình bản đồ điện tử trong phòng, trong các xe dùng vào công vụ, có trang bị màn hình hệ thống máy tính nhỏ, và bộ phận liên lạc, vô hình trung đó cũng là chiếc máy phát tín hiệu giúp cho nhân viên biết vị trí xe nằm đâu trên bản đồ tìm vị trí địa lý qua vệ tinh, dọc ngang trên bầu trời và thậm chí trong lòng đất đều bao trùm đủ loại sóng tín hiệu. Thật ra Long cũng biết điều này nhưng do anh cũng hiểu nhân viên bộ phận chỉ biết tọa độ chiếc xe, còn quan sát được rõ ràng toàn cảnh thì rất khó, nên Long cứ mặc, khi được cho phép nghỉ, anh làm việc riêng.
Chiếc xe Long đang sử dụng là một phương tiện kết hợp của nhiều công nghệ hiện đại, hệ thống máy tính, bộ vi xử lý siêu nhỏ trong xe để xe có thể tự vận hành, súng laser phía trước nằm ẩn trong vỏ ngoài, quay qua lại lên xuống 30 độ, có công tắc bắn ngay tay cầm giúp trinh sát vừa lái rượt đuổi vừa có thể tấn công, một bộ phóng dây và móc ở đầu xe và bộ tời trong trường hợp xe cần được kéo khi rơi vào đường lầy hay hố sâu, một ống xả phản lực bố trí kín đáo dưới thân xe phía sau sử dụng năng lượng cao cấp (dự trữ trong các pin nguyên tử siêu tích trữ) để cho xe đạt tốc độ tối đa trong tích tắc có thể phóng qua các chướng ngại vật như vực thẳm hẹp, lạch, suối đề phòng trường hợp bị kẻ địch đuổi áp sát vào đường cùng, bình thường xe vẫn sử dụng nhiên liệu thường như xe dân dụng. Ngoài ra, trong xe còn có chức năng “tự hủy” khi đó toàn bộ nguồn năng lượng nguyên tử biến thành quả bom di động được kích nổ giúp cho các chiến sỹ trong trường hợp cuối cùng có thể phá mục tiêu kiểu cảm tử “không người lái”. Để ngụy trang, chiếc xe được thiết kế che đậy nhiều chức năng, khi cần, nó có thể hạ một bánh nữa giúp xe tự vận hành hoặc điều khiển từ xa. Một phương tiện hiện đại, một “chú ngựa sắt” luôn sát cánh bên trinh sát. Đó là lý do các chiến sỹ phải luôn rèn luyện, trải qua đào tạo và thi sát hạch, nâng ngạch, để trở thành đặc vụ “chiến binh” cấp 1, 2, 3, 4 tùy trình độ họ được cấp phát sử dụng phương tiện tối tân trang bị cho ngành cảnh sát. Long chỉ mới ở mức 3, được sử dụng phương tiện trên bộ. Trinh sát mới vào nghề sau khi qua kiểm tra sức khỏe, kỹ năng, đương nhiên được xếp vào cấp 4. Còn chưa có cấp là cảnh sát thường. Trước khi ngồi vào vị trí trưởng thanh tra, ông Tuấn cũng có thời gian trên 10 năm lăn lộn làm trinh sát, khi đạt đến trình độ cấp 2, được sử dụng phương tiện trên không, ông đã lái phi thuyền chiến đấu để đi tác chiến. Còn cấp 1, rất hiếm hoi, ít có trinh sát nào đạt đến, khi đó gọi là “siêu chiến binh” không phân biệt trong ngành cảnh sát hay quân sự nữa, là những người vừa có khả năng tác chiến tốt cũng như tư duy tác chiến chỉ đạo đội hình chiến binh cấp 2, 3, 4. Đội hình chiến binh này thường áp dụng trong trường hợp có chiến tranh để thâm nhập lực lượng địch gây rối, phá hủy, ám sát, hay chống khủng bố thâm nhập lực lượng, giải cứu con tin vv.
Thanh tra Tuấn đã giữ từng hoạt động 15 năm mà chỉ mới lên đến chiến binh cấp 2 ông đã vào tuổi 40, không phù hợp đi điều tra tác chiến, nên được chuyển sang làm quản lý tại Sở. Thành tích của ông Tuấn là từng đưa nhóm 3 chiến binh cấp 3, 4 trên phi thuyền giải vây thành công một vụ bắt cóc nổi tiếng tại khu vực biên giới bên tỉnh Thẩm Xuyến trong một lần đi tuần tra khu vực biên giới Cao Miên – Miến Điện. Phát hiện một nhóm quân trú ẩn trong rừng, dựng lều, doanh trại, cùng một số phi thuyền. Trước đó một ngày, bọn này đã dùng phi thuyền bất ngờ áp sát nóc Tòa nhà chính quyền tỉnh Trường Giang, khống chế và bắt giữ một nhân vật khi anh ta đến thăm cha mình, vừa từ trên phi thuyền Air-taxi bước xuống sân. Bọn bắt cóc đã nhanh chóng biến mất trước khi lực lượng an ninh đến. Nạn nhân là con trai của một thành viên đảng trong Thượng viện đang tranh cử tổng thống lúc đó. Ngày hôm sau, khi bọn chúng chưa kịp đưa ra yêu sách đối với Thượng Viện, cả nước nhốn nháo và tò mò trước tin tức này, chưa rõ lực lượng nào trong nước, hay nước ngoài vào gây rối. Một mình cầm lái, ông Tuấn đã tiếp cận, nhử địch, đội hình phi thuyền của chúng phát hiện, bay ra tấn công. Lực lượng viện trợ lúc đó chưa đến kịp, ông Tuấn đành “bất đắc dĩ” một mình đại náo toàn bộ lực lượng của chúng. Sáu chiếc đánh một, bay dọc ngang trên toàn bộ khu vực biên giới và rừng Thẩm Xuyến, bắn nhau gây đổ trụi vài chục cây cao trên một khoảng rừng. Kết quả ông bắn hạ đội hình 6 phi thuyền phía địch. Sau đó, ông hạ cánh tại bìa rừng và cùng 3 chiến binh khác đột nhập vào đột hình của chúng giải cứu được con tin. Với chiến công này, ông Tuấn đã được ghi nhận công lao, tiềm năng sẽ lên nắm chức trưởng thanh tra Sở sau này. Lúc đó, trinh sát Tuấn đang 35 tuổi, một vợ hai con, cả gia đình chung sống trong căn hộ chung cư của cha mẹ ông tại Phúc An, hàng ngày đi làm, ông phải đón xe điện đến Sở cảnh sát, những tối ông không bận đi công tác, ông phải chạy xe môtô đi đón vợ là nhân viên phục vụ một hãng thức ăn nhanh buổi để tiết kiệm chi phí cho gia đình.
“Siêu chiến binh” là người phải vượt qua ba cấp 1, 2, 3 chỉ trong vòng 4-5 năm, tức bản năng đã có tố chất chiến binh, để khi tuổi gần kề 30 vẫn còn đủ sức khỏe đi tác chiến, và chỉ đạo đội hình chiến binh. Trong nội bộ ban trinh sát Sở tại Phúc An, đã có nhiều đề xuất kín đưa Long lên cấp “Siêu chiến binh”, bỏ qua giai đoạn cấp 2 vì anh có rất nhiều tiến bộ trong thời gian qua. Công tác này chưa chính thức đến với Long, anh lại nhận nhiệm vụ cho chuyên án nhà ông Trương Thế Tuyệt.
Văn Bình hỏi:
Thưa ông, cho rà soát dữ liệu tọa độ lùi lại mấy ngày?
Ông Tuấn đáp:
- Để xem! …À, lùi lại từ hôm nay!
Văn Bình cho rà lại tọa độ, chỉ trên màn hình, trả lời:
Trưa hôm qua, tọa độ xe Long điều khiển dừng lại tại vị trí này, cách trung tâm thị trấn Kiên Thành khoảng 15 km. Thời gian từ 10g38 phút đến 15g40.
Vị trí đó là đâu? Ông Tuấn hỏi
Văn Bình kiểm tra lại địa hình khu vực, nói:
Đây là ngoại thành bên ngoài thị trấn, đi sâu vào là núi đá, rừng rậm sắp đến biên giới, từ chỗ này cách nhà ông Tuyệt trong vụ án chừng 7 km.
Ông Tuấn suy nghĩ, “Đúng như hai trinh sát Hải Nam, Trọng Dương nói, cậu ta đã ghé đến một nơi hẻo lánh gần biên giới để thăm một cô gái. Thời gian ở lại quá lâu, không biết giữa cô kia và cậu ta có chuyện gì không? Một nam và một nữ, chẳng có lý do gì để ở lâu ngoài chuyện kia? Mà cô ta lại đang là đối tượng tình nghi chính trong vụ này?”
Ông Tuấn nói tiếp:
Anh cho lùi lại vài ngày xem sao?
Vâng, thưa ông!
Kiểm tra lại một lúc, Văn Bình báo:
Ngoài những nơi trong khu thị trấn, trùng vào giờ ăn tối, ăn trưa … Dữ liệu còn cho thấy, xe đã đến vị trí trên vào ngày 8/7 lúc 10g15 và nán lại đến 18g20 mới về.
Tốt – ông Tuấn đáp
Ngồi một lúc nãy giờ, thanh tra Văn Trung mới quay sang nói khẽ cho thanh tra Quang Hải:
Anh Hải! Thằng Long này rõ ràng là đi làm việc, lại cua gái lang chạ rồi. Anh thấy anh Tuấn đang bực bội mà không nói không?
Thanh tra Quang Hải nói:
- Đúng vậy, nhưng nó lại là lính ưu ái của ông Tuấn! Giờ lại sa đà vào gái gú trong khi tạm nghỉ, có lẽ ông Tuấn không hài lòng. Thực ra, ở đây giờ chưa thấy thằng nào khá hơn nó.
Văn Chung và Quang Hải cũng từng là trinh sát song chỉ mới lên cấp 3, cùng giai đoạn với ông Tuấn, xét về tố chất tác chiến hai người không có xuất sắc, nên sau khi ông Tuấn lên trinh sát cấp 2, hai người đã xin chuyển về Sở làm bên hành chánh quản lý, có thời gian hai người về vị trí còn cao hơn ông Tuấn, sau khi ông Tuấn lên trưởng thanh tra, hai người lại là cấp dưới. Trưởng thanh tra là cấp chỉ đạo cao nhất trong Sở, chỉ dưới Ban Giám đốc. Có nhiều lời bàn tán cho rằng ông Tuấn may mắn trong một lần tình cờ lại cứu được con của nhân vật chính trị, sau khi ông ta lên Tổng thống, cảm kích người đã cứu con mình, Tổng thống đã vận động hành lang bên Phúc An cho ông Tuấn lên trưởng thanh tra, chứ cứu một thường dân thì chưa chắc ông Tuấn có ngày hôm nay. Tuy nhiên, có ý kiến khác lại cho rằng, hành động đó quả thật thể hiện sự tận tụy, dũng cảm và trách nhiệm của ông Tuấn cùng đội trinh sát. Vì vào thời điểm đó, từ lúc phát hiện bọn bắt cóc cho đến lúc đánh nhau chỉ có vài phút, ông Tuấn đang làm nhiệm vụ tuần tra biên giới, cũng không hề biết đó là lực lượng nhóm bắt cóc, ông chỉ nghĩ đó là một nhóm nổi loạn đang ẩn náu trong rừng.
Trong đầu thanh tra Quang Hải, thật ra cũng nhiều lo âu nhưng chưa định hình thành suy nghĩ, ông ưu tư cho rằng chuyện thầy trò Tuấn – Long thực ra có mối liên hệ nhưng chưa rõ ràng, về sự nghiệp phấn đấu, hai người đều ngang ngửa nhau, thậm chí Long có tiến bộ nhanh hơn ông Tuấn và có tố chất giỏi hơn từ sức khỏe đến tác chiến. Ông Tuấn trong một lần xả thân nghĩa hiệp, tình cờ trúng phải yếu nhân, bao năm công tác gian truân ông như gặp cơ hội ngàn vàng từ đó mà lên như diều gặp gió. Còn Long, cậu ta chưa biết chừng xả thân nhầm chỗ, vì qua biểu hiện có vẻ rất chu đáo với cô gái này, cô gái kia, chuyện “xả thân vì gái” từ xưa đến nay thực ra chỉ có lợi ngay cho bản thân, chẳng ai khen chưa nói đến còn ghanh tỵ, mà hậu quả có khi khôn lường.
Văn Trung ngồi lâu cũng hậm hực, quay sang “đá” ông Quang Hải:
Thật chẳng ra sao nữa! Ngày nào cũng ngồi họp mất bao thời gian, bàn chuyện một thằng đang mải “đùa” với gái ngoài kia!
Đến giờ, gần hai tuần rồi, nó chẳng liên hệ báo tin tức gì, ngoài ba cái thứ lặt vặt hôm nay!
Quang Hải huých Văn Trung:
Sụyt! Tôi biết, nhưng chưa phải việc ta, phận sự ta đâu cho phép nói về cậu ta! Vả lại, quả nhiên trong thời gian qua, vụ án bên nhà kia còn kẹt chuyện gì, có người đến thuê nhà rất đông, hung thủ không ra tay, thì làm sao điều tra.
Sau vụ này, nó về, mà được lên cấp 1, thì cũng ngang ngửa vị trí tôi và ông đang ngồi, ông nói xấu nó, lỡ ai nghe thấy, sau này có phải bất lợi không chứ?
Văn Trung im lặng đỏ mặt hậm hực. Ông Tuấn nãy giờ ngồi, tuy cũng buồn và thấy hơi xấu hổ trước mặt mọi người, ông không muốn nói thêm chuyện Long ghé lại một địa điểm trên nhiều lần, mỗi lần ở lại rất lâu, sợ mọi người trong buổi họp hiểu chuyện thì càng xấu hổ. Ông chợt nhớ ngoài kia còn có cô bạn gái cậu ta đang đợi mình.
Ông hỏi mọi người:
Có ai có ý kiến gì không?
Một số người trong buổi họp tỏ ý không muốn nói. Ông Tuấn cho dừng buổi họp.
Chúng ta sẽ đợi thêm tin tức và xem diễn biến ra sao!
Vâng, thưa sếp! – một vài người đồng thanh nói
Buổi họp giải tán, mọi người về phòng lạm việc tiếp. Lan đứng ngoài mừng thầm vì hết giờ họp sớm, tiện hơn cho công việc của cô. Ông Tuấn vừa đi ra ngoài, Lan đã đón đầu lại hỏi:
Anh Tuấn!
Ừ! Xin lỗi để em chờ lâu, nhưng công việc bận quá
Không sao đâu anh!
Ta lên phòng anh nói chuyện một chút, kẻo ai nghe!
Ok
Cả hai vào thang máy, lên lầu 8 là phòng của các cấp lãnh đạo trong đó có phòng ông Tuấn.
Lan, chúng ta sẽ vào đề nhanh nhé! Buổi họp hôm nay nói rất nhiều về chuyện cậu Long! Nhưng anh cũng tò mò muốn biết tại sao hôm nay em sốt sắng đến đây từ sớm vậy, ngoài tin vui như nãy em cho anh hay, hai em sắp tới sẽ chính thức chung sống!
Vâng!
Thế sống ở đâu, nhà ai?
Bọn em sẽ sống tại căn hộ của em, em được Công ty hỗ trợ mua trả góp cho!
Ở đâu? Tại quận Tiền Châu này chứ!
Vâng, ở khu chung cư cao cấp Paradise!
Tuyệt thật! Cậu ta quả là gã may mắn khi gặp một cô gái thành đạt lại thu hút như em! Anh khen thật đấy! Bọn em quả là thành đạt sớm … Anh chưa biết nhiều về em, nhưng cũng nghe Long nói qua, em hiện làm ở công ty thời trang thì phải?
Anh quá khen, nghe anh Long khoe anh cũng đang ở nhà Villa trong thành phố còn gì nữa. Vâng, em làm quản lý tại một công ty trang phục lót nam nữ.
À!
Ông Tuấn nhìn Thu Lan cười mỉm. Cả hai hiểu rằng có những cơ sở như vậy, không phải do họ tay không làm nên mà cũng một phần phải nhờ sự giúp đỡ của cơ quan phía sau. Điểm khác nhau, ông Tuấn phấn đấu theo nghiệp cảnh sát, gian truân lăn lộn vào sinh ra tử sau 15 năm mới thấy thành quả, còn cô gái chân dài kia chỉ mới có ba năm tại công ty đã thăng tiến vùn vụt. Không thể không hoài nghi những yếu tố khác trong chuyện này. Tình dục vào đời sống giờ không còn gì đáng kể. Tình dục là chuyện tự do, riêng tư miễn sao đừng ảnh hưởng đến công việc. Chẳng phải xã hội văn minh, robot đã làm mọi thứ, từ sản xuất cho đến trồng trọt, rôbot nuôi sống con người, nhiệm vụ của một người là phải sống và được bảo đảm tất cả quyền lợi về ăn uống, chỗ ở để sinh tồn ở mức khiêm nhường nhất, thì tình dục là điều khuyến khích. Tệ nạn xã hội từ bao đời nay vẫn thế, những thành phố lớn đều xuất hiện các trung tâm phục vụ giải trí và tình dục, công nghiệp tình dục được phát triển hợp pháp. Bên cạnh các hình thức, gái điếm, bồ bịch, vợ bé, người yêu cho thuê, sex-toy, công nghệ nhân bản có thể đã cho ra đời “dịch vụ mua bán người” tuy nhiên, tức những kẻ giàu có đặt hàng sản xuất ra một người theo mẫu của ai đó để làm sản phẩm, món hàng thuộc sở hữu của mình, hình thức này bị cấm vì mức độ khủng khiếp của nó sẽ đi đến tình trạng lạm dụng nhân quyền, nô lệ, hay vấn đề nhân đạo, mua bán nội tạng vv công nghệ nhân giống nhân bản chỉ mới áp dụng cho loài vật để tránh nguy cơ tuyệt chủng. Chính vì thế, gái đẹp vẫn dễ dàng thành đạt ở xã hội văn minh là vậy.
Lan trả lời:
Bọn em đã tìm hiểu 3 năm rồi! Với thời gian như vậy, em nghĩ mình có trách nhiệm quan tâm đến anh Long. Khi em vừa báo cho anh ta về kế hoạch chung sống, cũng là lúc em linh tính anh ta đang cặp với cô nào ở đâu.
Em có chắc không? – Ông Tuấn hỏi
Em không có chứng cứ, nhưng linh tính một người con gái khi bạn trai mình bỏ theo người khác đã mách bảo!
Ok, anh sẽ tôn trọng suy nghĩ đó, nhưng anh giúp được gì em. – Ông Tuấn hỏi Lan
Lan tỏ vẻ xúc động, rất có lý, vì cô đang thực sự yêu chàng, còn chàng đang chạy theo người khác. Mặt đỏ lên, cô nói như khẩn khoản:
- Anh có thể cho em biết, anh Long đang ở tại đâu, địa chỉ được không?
Ông Tuấn nghiêm nghị hỏi:
- Em định lên thăm anh ta?
Lan sợ hé lộ ý định nhưng cũng không thể chối đành ngồi thừ một lúc. Lan bật khóc vì ấm ức.
- Mong em thông cảm, công việc đòi hỏi phải bí mật, anh không thể nói em biết mặc dù. – Ông Tuấn nói.
Song ông để ý thấy cô nàng vẫn cứ ngồi đó, từ khóc ít giờ bắt đầu thút thít khóc nhiều.
Ông Tuấn hỏi:
- Em đã điện thoại cậu ta, cậu ta cũng không nói đang ở đâu, chuyện đó là đúng, vì đang làm nhiệm vụ.
Lan vội nói:
Anh ta có nói, nói đang ở tại Long Hà!
Em có hỏi rõ ở đâu không? – Ông Tuấn ngạc nhiên hỏi, giờ ông đã hiểu đôi trai gái này đã trên mức bạn bè, thực tế họ có nhiều tình cảm rồi nên cũng nói một số chuyện.
Không! Em cũng sợ anh sẽ nghi em lên thăm, rồi tránh mặt!
Ông Tuấn im lặng một lúc nghĩ “Nếu mình nói cho cô ta chỗ Long ở, mình cũng phạm nguyên tắc bí mật, nhưng cậu ta giờ cũng có thể lăng nhăng trên đó, có một số chuyện còn giấu mình. Đây là một vấn đề đi vào tình cảm, mình nói cho cô nàng này, tức thời sẽ giải tỏa tâm trạng cho cô ta ngay, tránh đem lại đau buồn cho cô ta, giúp một người mặt nào đó cũng là tốt. Hơn nữa, cô ta chỉ là một cô gái bên công ty thời trang chẳng dính líu gì đến lực lượng nào, và còn là người yêu cậu kia. Biết đâu nói ra, cô ta sẽ lên thăm anh chàng kia, vì thấy người yêu lên, cậu ta bỏ thói lăng nhăng, lo làm nhiệm vụ thì cũng tốt!
Ông nói ngắn gọn:
Long đang ở tại khách sạn Hải Vân, thị trấn Kiên Thành, địa chỉ à… - Ông Tuấn từ từ mở sổ công tác ra xem lại.
Lan mừng rỡ, lau nước mắt nói:
Em cảm ơn anh! Cám ơn anh!
15 Chu Quốc Trấn! Còn giờ anh có chút việc
Không sao, em biết đường mà!
Em sẽ hứa không nói cho ai biết, giải quyết chuyện này chỉ có hai người thôi nhé!
Vâng, em về đây!
Lan vội chào ông Tuấn ra về.