Bị Độc Thân

Chương 8 Dai dẳng

 Bọn họ đưa thần Prometheus đến vùng núi hoang dã, vắng vẻ. Ở đây, họ dùng xiềng xích trói ông vào vách núi Caucasus, phía dưới là một thác nước đáng sợ. Thần Prometheus bị xích cố định treo thẳng đứng trên vách núi đó, không thể ngủ, cũng không thể co duỗi hai đầu gối đã rã rời, mệt mỏi.

Hàng ngày, thần Zeus đều sai một con chim đại bàng đến ăn gan của thần Prometheus đang bị xiềng xích. Vì thần Prometheus bất tử nên lá gan sau khi bị gặm nhấm hết bao nhiêu sẽ lại hồi phục nguyên trạng. Thần Prometheus bắt buộc phải chịu đựng sự giày vò đau đớn này cho tới khi có một người tình nguyện hiến thân cho ông thì mới thôi.

Trải qua không biết bao nhiêu ngày tháng bị treo trên vách núi, bỗng một ngày Heracles phải đi tìm những quả táo vàng của chị em Hespersites nên đã đến nơi đây. Nhìn thấy con đại bàng ăn gan của thần Prometheus, Heracles liền giương cung bắn chết con đại bàng tàn nhẫn này bằng mũi tên Sagitta. Sau đó Heracles liền cởi bỏ xiềng xích, giải thoát cho thần Prometheus, dẫn ông ra khỏi vách đá. Để thỏa mãn điều kiện của thần Zeus, Heracles liền để chàng nhân mã Chiron thuộc tộc người Centaurus ở lại vách núi làm thế thân. Tuy rằng Chiron có thể yêu cầu được trường sinh nhưng để cứu thoát thần Prometheus, anh bằng lòng dâng hiến sinh mệnh của mình. Để chấp hành triệt để phán quyết của thần Zeus, thần Prometheus vĩn viễn phải đeo một chiếc vòng sắt, trên chiếc vòng này có một cục đá trên núi Caucasus. Như vậy thần Zeus mới có thể tự hào nói với tất cả moi người rằng kẻ thù địch của ông vẫn bị trói trên vách núi Caucasus.

 

- Thần Prometheus bị xiềng (Trích Thần thoại Hy Lạp) –

 

 

1.      Người có tình cuối cùng cũng trở thành phu thê

“Một người bạn trai tốt hay một người chồng tốt không phải vì anh ấy có bao nhiêu tiền, tài giỏi thế nào, tất cả những thứ ấy là việc riêng của anh ta, cái quan trọng nhất là có tình yêu hay không. Nếu không, cho dù đó có là Bill Gate thì cũng chẳng liên quan gì đến bạn!

Không phải người có tình cuối cùng cũng trở thành phu thê, mà chính xác là người có duyên cuối cùng sẽ nên nghĩa vợ chồng.”

*

Sau khi Hiểu Khê viết thư và gửi vào hòm thư MSN của Phó Vân thì cô nhận được thông báo công ty điều đi Anh công tác. Kể từ sau khi công ty cắt giảm nhân viên, cơ hội đi công tác của Hiểu Khê càng ngày càng nhiều. Trước đây, cô luôn luôn mong muốn được đi công tác nước ngoài, bây giờ, hai phần ba thời gian trong tháng Hiểu Khê phải bay qua bay lại giữa các quốc gia. Da của cô dạo này rất xấu, dần dần cô cũng chẳng còn khái niệm ở nhà nữa.

Sau khi đi qua cửa kiểm tra hải quan, Hiểu Khê rút di động ra ấn nút tắt máy, sau đó lắc lắc đầu. Từ giờ trở đi, cô không muốn bị bất cứ người hay sự việc nào làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mình. Kiếm tiền nhiều không phải để mua những thứ bản thân mình thích sao? Mua những thứ bản thân thích chẳng phải là để tìm niềm vui cho mình sao? Hiểu Khê lúc này đang muốn tìm niềm vui cho bản thân mình.

Những sai lầm trong tình cảm cô không thể tái phạm thêm lần nữa, cô cần phải tỉnh táo hơn!

Trên đường bay sang Luân Đôn, Hiểu Khê cứ ngẫm nghĩ mãi, trong mối tình vừa dứt, ai thắng ai thua. Phải chăng Phó Vân chỉ là một sản phẩm thử nghiệm cuộc sống mới của cô? Còn bản thân cô cũng chỉ là một công cụ tình ái tạm thời của Phó Vân? Bản thân cô vẫn có thể toàn tâm toàn ý bắt đầu một mối tình mới, Phó Vân cũng sẽ có người đàn bà khác ngả vào lòng, cả hai chẳng ai nợ nần gì ai hết, cắt chẳng đứt, càng gỡ càng rối thêm.

Một người bạn trai hay người chồng tốt không phải vì anh ấy có bao nhiêu tiền, tài giỏi thế nào, tất cả những thứ ấy là việc riêng của anh ta, cái quan trọng nhất là giữa hai người có tình yêu hay không. Nếu không, cho dù đó có là Bill Gate thì cũng chẳng liên quan gì đến bạn! Điều này vô cùng chuẩn xác! Cho dù Nguyên Kiệt hay Phó Vân có ưu tú, thành đạt trên thương trường thế nào, địa vị trong xã hội có cao đến đâu đi nữa, nói cho cùng thì cô cũng chỉ là những trải nghiệm của riêng hai người họ mà thôi. Làm người phụ nữ bên cạnh họ chẳng qua được hưởng chút tiếng thơm, còn việc nâng cao chỉ số hạnh phúc và vui vẻ nhờ cái danh hão này thì có ích lợi đến mức độ nào cơ chứ? Trên thực tế, nó chẳng có mấy tác dụng.

Sau khi làm việc và gặp gỡ khách hàng xong, mấy người bạn ở đây có khuyên Hiểu Khê nên đi tham quan trang viên lâu đài Chatsworth ở quận Devon, cô liền thuê xe đi tới đây.

Khi bước vào trang viên, toàn cảnh lâu đài khiến cho Hiểu Khê vô cùng kinh ngạc, không ngờ lâu đài của quý tộc ngoài vương thất lại có thể nguy nga tráng lệ đến vậy. Trước đây, lâu đài Versailles và cung điện Mùa Hè Schloss Schonbrunn ở thành phố Vienne mà cô đã từng nhìn thấy có thể nói là huy hoàng lắm rồi, còn lâu đài Fontainebleau thì hơi nhỏ đôi chút. Với hoàng cung ở các quốc gia Hà Lan, Bỉ, Luxembourg, Monaco chỉ có thể gọi là tinh tế. Cung điện ở nước Đức thì đa phần mô phỏng theo kiểu dáng, phong cách của các quốc gia khác. Trong trang viên có rất nhiều đồ cổ, các phục trang phức tạp, những tấm rèm và thảm trải dày nặng, những chiếc gương và đèn treo cổ xưa, cùng với nhiều đồ trang trí quý giá khác. Cảnh vật xa hoa, lộng lẫy là vậy mà Hiểu Khê lại thẫn thờ như người mất hồn.

Bề ngoài tòa thành huyên náo, hoa lệ như thế nhưng những người phụ nữ trong này nhất định luôn luôn cảm thấy đơn độc, cô liêu. Tòa thành này có lẽ đã có lịch sử trên ngàn năm tuổi, những tấm ngói cũ kĩ xô lệch, những bức tượng sứt mẻ lởm chởm, trông chẳng khác nào một thành trì chết chóc, cần phải tu sửa, bảo trì gấp thì mới có thể hồi sinh, bừng sáng trở lại. Cô thật giống tòa thành này biết bao, nhìn thì tưởng tráng lệ, nhưng bên trong lại lạnh giá, đơn côi.

Hiểu Khê bước từng bước trên bậc đá dẫn tới cửa chính của tòa thành, từng bậc, từng bậc một, ngẩng đầu nhìn chẳng phải sẽ thấy bầu trời xanh giống như trong truyện cổ tích sao? Các bậc thang dẫn tới cổng chính của tòa lâu đài, còn những bậc thang dẫn tới trái tim một con người thì ở đâu? Nơi nào mới là điểm cuối cùng?

Trước đây, Hiểu Khê đã từng mơ ước sẽ được sống bên Phó Vân hạnh phúc, vui vẻ, nhưng dù cố gắng đến đâu, cô cũng chẳng thể công phá được cánh cửa đi vào trái tim của anh. Đúng thế, Phó Vân chưa bao giờ mở cửa trái tim chào đón cô.

Đến lúc này, cô đã thực sự mệt mỏi, cánh cổng trái tim mở ra chờ anh bước vào cũng đã đến lúc phải đóng lại rồi. Nếu không thì biết làm sao chứ? Cô đành phải đóng cửa thành lại, tự chữa lành vết thương lòng, chờ đợi một ngày nào đó, “chân mệnh thiên tử” sẽ đến gõ cửa trái tim mình thôi.

Hiểu Khê ngồi trên bậc thềm suy nghĩ rất lâu rất lâu, sau đó cô đứng dậy. Vào giây phút này, trời xanh mây trắng, đứng trước tòa lâu đài hoa lệ, nguy nga đến thế này, cô đã đưa ra một quyết định trọng đại trong cuộc đời mình.

“Mình, Đỗ Hiểu Khê, từ nay trở đi sẽ không bao giờ để cho đàn ông xỏ mũi dắt đi nữa, mình sẽ không bao giờ khóc vì bất cứ người đàn ông nào, không bao giờ đến thăm một người ở xa ngàn trùng khơi, cũng không vui buồn bất thường vì đàn ông nữa, càng không mất ngủ vì đàn ông, quyết không làm chuyện ngóc nghếch để chứng minh tấm chân tình của bản thân nữa..”

Đúng vậy, có tòa lâu đài ngàn năm tuổi này chứng giám.

Sau khi quay về Bắc Kinh, Hiểu Khê ngày càng tăng ca điên cuồng, cô lại trở về với cuộc sống độc thân và những ngày tháng không có đàn ông. Những gì sắp chào đón cô chính là ngày Quốc Khánh đơn côi, lễ Quang Côn34[34] quạnh quẽ, Tết Nguyên Đán lẻ loi, lễ tình nhân cô độc... Một mình thì một mình, Hiểu Khê cũng chẳng thèm để ý, quan tâm quá nhiều đến ánh mắt của người khác nữa.

Chín giờ tối ở văn phòng, vừa hoàn thành bản báo giá cho một khách hàng, Hiểu Khê vươn vai ưỡn người, nghe thấy bụng mình đang sôi lên kháng nghị, cô đoán chắc gói mì ăn liền lúc bảy giờ tối đã được tiêu hóa hết.

“Tuy rằng bây giờ đang thời kỳ khủng hoảng tiền tệ, nhưng em cũng không cần phải làm việc bán mạng thế đâu.” Giọng nói truyền vào từ phía cửa, Hiểu Khê giật thót người.

“Lưu tổng, dạo này có phải anh đã giảm cân rồi không, tại sao em chẳng nghe thấy tiếng bước chân của anh thế?” Hiểu Khê quay đầu lại, cố tỏ vẻ tức giận. Giữa Hiểu Khê và Lưu Hiên hiện giờ có sự ăn ý nhất định. Sự ăn ý này không chỉ biểu hiện rõ ràng trong công việc mà cả trong cuộc sống nữa. Trong cuộc sống, hai người họ luôn luôn giữ một khoảng cách an toàn ngoài công việc. Kì thực, Hiểu Khê chẳng hề phải thay đổi thái độ gì cả, hoàn toàn đo Lưu Hiên đã điều chỉnh rất tốt.

Lưu Hiên không chỉ là một cao thủ khi đàm phán, một thương nhân tinh tường, thông minh mà còn là một chuyên gia tâm lý giỏi. Những người đàn ông như vậy thường biết so sánh nặng nhẹ, đ lại đường lui cho bản thân và cả người khác. Những hành động nông nổi vì tình cảm đối với một người đàn ông trưởng thành ngoài ba mươi tuổi vô cùng hiếm gặp, giống như tỉ lệ phát sinh rủi ro trong ngành bảo hiểm vậy. Hơn nữa, anh cũng giống hệt như những công ty bảo hiểm lớn mạnh, thành thục, biết cách xử lí, đền bù thế nào sau khi xảy ra rủi ro, để cho tổn thất hạ xuống mức thấp nhất. Nếu Lưu Hiên không xử lí linh hoạt, Hiểu Khê thẳng tính như vậy thì chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái. Một khi đã không thoải mái, chắc chắn cô sẽ xin từ chức... Bỗng nhiên Hiểu Khê cảm thấy bản thân mình thực sự may mắn. Ít nhất cô cũng đã gặp được một cấp trên tốt.

“Hiểu Khê, em đúng là thông minh, nhanh trí, anh đã giảm được năm cân.” Lưu Hiên rất vui vẻ đi đến trước mặt Hiểu Khê.

“Ây da, là động lực gì khiến anh giảm được đến năm cân thế? Đằng sau nhất định có ẩn khuất gì đó.” Hiểu Khê trêu chọc.

“Ừm, anh... sắp kết hôn rồi.” Nửa câu trước anh còn hớn hở, tươi vui, nửa câu sau âm điệu đột nhiên trầm lắng lại.

Hiểu Khê ngây người thẫn thờ. “Lưu Hiên sắp kết hôn rồi, anh sắp kết hôn rồi.” Hiểu Khê không ngừng nhắc đi nhắc lại câu này trong lòng. Chiếc thiệp đỏ tươi đặt ngay trên mặt bàn, Hiểu Khê nhìn qua tấm thiệp báo hỉ, màu đỏ nhức mắt biết bao!

“Chúc mừng anh nhé, người có tình cuối cùng cũng trở thành phu thê.” Hiểu Khê nhanh chóng đưa tay ra muốn bắt tay chức mừng Lưu Hiên, nhưng tay cô cứ ở mãi giữa khoảng không, mãi chẳng đợi được bàn tay anh đáp lại.

“Hiểu Khê, không phải người có tình cuối cùng cũng trở thành phu thê mà chính xác là người có duyên cuối cùng cũng nên nghĩa vợ chồng.” Giọng nói của Lưu Hiên trầm lắng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Hiểu Khê. Bỗng chốc, mặt cô đỏ bừng lên, cô vội vàng nhìn vào đống tài liệu trên bàn trốn tránh.

“Hiểu Khê, anh không đến đây để làm rối loạn tâm trạng của em. Anh đã suy nghĩ về quyết định này từ rất lâu, cô ấy đã chờ đợi quyết định này của anh suốt năm năm nay. Anh nghĩ, bây giờ chính là lúc trao gửi cô ấy một lời hứa chân thành. Anh không hề đặt quá nhiều kì vọng vào hôn nhân, chỉ đơn giản là muốn tìm một người để chung sống. Cho nên, anh phải nói lời chào tạm biệt mãi mãi với Hiểu Khê trong lòng mình thôi.” Lưu Hiên nhìn người phụ nữ trước mặt một cách chân thành, say đắm, người phụ nữ đã khiến anh rơi vào vòng xoáy tình yêu bấy lâu nay.

“Em chỉ là một con suối nh35[35], còn anh mãi mãi thuộc về đại dương bao la.” Hiểu Khê khẽ khàng nói, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của anh.

“Hiểu Khê, hãy chấp nhận lời thỉnh cầu cuối cùng của anh được không? Từ nay về sau, anh không bao giờ còn lí do để ôm em vào lòng nữa, hãy cho anh ôm em lần cuối, được không?”

Cô không nói gì.

“Hãy đồng ý đi, Hiểu Khê!”

Anh còn chưa nói hết, Hiểu Khê đã ngẩng đầu, đưa hai tay ôm lấy anh. Lưu Hiên nhanh chóng ôm chặt cô vào lòng mình. Chỉ là ôm nhau thôi nhưng Hiểu Khê hoàn toàn có thể nghe thấy nhịp đập trái tim anh. Khoảng hai phút sau, Lưu Hiên bỏ tay ra. “Hiểu Khê, tạm biệt em.” Sau đó, anh quay người bước đi. Khoảnh khắc đó, dưới ánh đèn, Hiểu Khê nhìn thấy giọt lệ như pha lê đọng ở khóe mắt anh.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, Hiểu Khê nhìn thấy một người đàn ông rơi lệ, hơn nữa còn rơi lệ vì cô, bởi cô đã đồng ý trao cho anh một chiếc ôm, hoàn thành mong muốn của anh. Trước khi quen biết Nguyên Kiệt, cô còn chẳng thèm cho bất cứ người đàn ông nào cơ hội được rơi lệ trước mặt mình.

Hiểu Khê lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Lưu Hiên rời đi, trong lòng đan xen biết bao nhiêu cảm xúc phức tạp. Trước mặt người mình yêu thương, con người ta thường vô cùng bé nhỏ, nhiều khi chỉ là một cái ôm thôi cũng xa xỉ vô cùng. Đúng vậy, tạm biệt Lưu Hiên, à không, Lưu Hiên, em hi vọng anh sẽ hạnh phúc. Từ nay trở đi, người đàn ông này mãi mãi thuộc về một người phụ nữ khác, trong lòng Hiểu Khê bỗng trỗi dậy đôi chút cảm thương. Vào lúc bản thân cô thực sự trở về trạng thái độc thân thì Lưu Hiên lại sắp kết hôn cùng người khác. Xem ra cô và Lưu Hiên thực sự không có duyên phận với nhau.

Sau khi tan làm, cô không còn chỗ nào để đi ngoại trừ căn nhà của mình. Nhưng lúc này, cô thực sự không muốn về nhà. Một mình cô đơn đi trên các con phố không mục đích, đôi lúc cô vô tình dẫm lên chân người khác, cũng có lúc lại bị người khác vô tình dẫm phải chân.

Chiếc túi Hermes được in trên tấm poster ở sạp báo cuối phố lập tức cứu thoát Hiểu Khê ra khỏi mọi nỗi lạc lõng đơn côi. Đó chính là hai kiểu túi Kelly và Birkin kinh điển! Hermes, giấc mộng của biết bao người phụ nữ trên thế giới này! Cho dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Ngay cả khi đã được vào trong Waiting list, vẫn còn phải xem thân phận của bạn có đủ xứng tầm với chiếc túi Hermes hay không.

Mỗi lần nhìn thấy ngôi sao Victoria Beckham không ngừng thay đổi chiếc Birkin để kết hợp cùng quần áo, Hiểu Khê lại cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ. Chiếc túi đó chứa đựng biết bao khí chất cao sang, Hiểu Khê luôn mơ đến một chiếc túi như vậy. Nếu có một ngày, bản thân cô có thể có được một chiếc Birkin, phải chăng cô cũng đạt được thành công như mong muốn? Nếu đã không có đàn ông thì có được một chiếc túi như thế cũng là quá tốt rồi. Đến lúc bản thân mình có một chiếc túi như vậy rồi thì còn sợ gì không có đàn ông chứ?

 

 

2.      Trời quá tối, cô s không nhìn rõ được khuôn mặt anh

“Ngựa tốt cũng có thể ăn cỏ phía sau lưng. Có nhiều khi, con người đi loanh quanh một vòng rồi lại về điểm ban đầu, sau một hồi so sánh rất lâu mới phát hiện ra ai là người tốt nhất. Chỉ sợ lúc quay đầu lại thì chẳng còn cỏ mà gặm nữa!

Người tình cũ tốt nhất đừng nên gặp lại, khi gặp lại chỉ có hai mục đích sau, một vì tình dục, hai là vì tiền bạc.”

*

Buổi tối quay về nhà, đôi diện với một căn phòng trống trải, nhiều lúc Hiểu Khê cảm thấy vô cùng đơn độc. Có điều, từ khi rời xa bố mẹ, nhiều năm nay chẳng phải cô vẫn sống một thân một mình hay sao? Thực ra, cô đã quá quen thuộc với cảm giác quạnh quẽ, đơn côi này, còn bây giờ, cô học cách hưởng thụ sự quạnh quẽ, đơn côi ấy. Trước đây, cô đã mua bộ đồ ngủ tình nhân rất đẹp, cô khát khao một cuộc sống hạnh phúc bên Nguyên Kiệt, nhưng sau này, cô nhận ra đó chỉ là mong muốn của riêng mình mà thôi. Từ sau khi chia tay với Phó Vân, Hiểu Khê chưa hề gặp lại anh, hoặc cũng có thể nói, anh lại biến mất thêm lần nữa. Ít nhất là biến mất khỏi thế giới của Hiểu Khê, cô thầm nghĩ, có lẽ anh sẽ không bao giờ quay lại đây nữa. Anh có biết bao người phụ nữ đang trông đợi nên sẽ chẳng bao giờ cảm thấy đơn độc hết. Không biết bắt đầu từ lúc nào, việc đầu tiên khi Hiểu Khê về nhà là bật máy tính lên, để đèn sáng choang, bật cả ti vi rồi vặn tiếng oang oang... Cô muốn trong căn nhà của mình phải có một tiếng động gì đó. Kì thực, đó là vì cô sợ cô đơn. Nếu như trong không khí chỉ còn lại sự đơn độc, vậy thì cô hi vọng ít nhất vẫn còn có chút âm nhạc bầu bạn với mình. Trên máy tính, bài hát Con đường xa xôi nhất của Hồ Đức Phu phát đi phát lại.

“Đây chính là con đường xa xôi nhất để tôi được nơi gần nhất bên em

Đây là cuộc huấn luyện gian khổ nhất để dẫn tới sự đơn thuần tuyệt đối

Anh và em phải đi khắp các cánh cửa ở nơi xa xăm

Thì mới có thể tìm được cánh cửa của mình, con người thuộc về mình...”

Con đường xa xôi nhất giữa Hiểu Khê và Nguyên Kiệt chẳng phải chính là cách xa chân trời góc bể sao? Bởi vì cô đơn, con người ta khó tránh khỏi việc nhớ lại những người cũ, đến lúc này, nhớ tới Nguyên Kiệt, cô đã không còn cảm giác buồn bã như xưa nữa. Anh có lẽ chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời của cô mà thôi. Hiểu Khê nằm trên giường, đắp mặt nạ giữ ẩm cho da. Tiết thu ở Bắc Kinh càng ngày càng khô hanh, cộng thêm rối loạn nội tiết, mặt cô mọc đầy mụn. Nếu không dùng mặt nạ để bổ sung dưỡng chất thì chắc Hiểu Khê chẳng còn mặt mũi nào ra đường nữa. Hôm qua, Lưu Hiên còn trêu đùa cô: “Hiểu Khê, em là ‘chiến sĩ thiếu nữ xinh đẹp’ sao?”

“Cái gì cơ?” Hiểu Khê chẳng hiểu anh nói gì cả.

“Em thấy đấy, giờ em đã trở thành chiến sĩ diệt mụn duy nhất trong công ty mình rồi còn gì?”

“Được đấy, anh lại bắt nạt người khác rồi.” Hiểu Khê tỏ vẻ tức giận. Những ngày tháng không có đàn ông, sống đơn côi một mình, không mọc mụn mới lạ! Mọc thì cứ mọc đi, dù gì hiện nay cô cũng chẳng có tâm trạng hẹn hò yêu đương, không bị lũ ruồi nhặng vây quanh là tốt rồi.

Tiếng chuông di động bỗng vang lên, là ai chứ? Sao lại cứ chọn đúng lúc cô đang đắp mặt nạ mà gọi, nếu bị thêm một nếp nhăn, cô nhất định sẽ tính sổ với người này. Hiểu Khê không có ý định nghe máy, đợi đến lúc đắp xong mặt nạ rồi gọi lại sau cũng được, nhưng di động vang lên một tiếng rồi ngắt luôn, tiếp đó lại vang lên rồi lại ngắt. Tên thần kinh bất thường nào thế? Biến thái hay sao? Hiểu Khê bỏ mặt nạ dưỡng ẩm xuống, định cầm di động lên mắng cái tên biến thái ở đầu dây bên kia một trận.

Cô vừa cầm di động thì liền nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn, mở ra xem không ngờ là Nguyên Kiệt. Những cuộc gọi nhỡ lúc nãy cũng là của anh, mặt trời lại mọc từ phía tây sao? Đã chia tay hơn nửa năm nay, trừ lần gọi điện hỏi thăm khi Phúc Kiến bị ngập lụt lần trước, trừ tin nhắn gửi chung cho mọi người vào những dịp lễ tết, anh chẳng bao giờ chủ động gọi điện thoại hay nhắn tin cho Hiểu Khê cả.

“Anh đang đi tìm vết tích em đã đi qua.” Đọc tin nhắn Nguyên Kiệt gửi tới, Hiểu Khê thực sự không hiểu anh đang muốn nói gì. Trả lời lại hay không, Hiểu Khê suy ngẫm giây lát, cuối cùng nhắn lại một dòng tin: “V tiên sinh này, phải chăng ngài gửi nhầm số?”

“Không nhầm đâu, anh đang kiếm tìm vết tích Hiểu Khê của anh đã đi qua.”

“Anh đang ở đâu?”

“Anh đang ở Phúc Châu36[36].”

“Ồ, anh đi công tác hả?” Tại sao Nguyên Kiệt lại đi tìm vết tích của cô nhỉ? Người đàn ông thuộc cung Ma Kết mãi mãi luôn coi trọng sự nghiệp hơn mọi thứ, làm sao có thể vì một người phụ nữ mà chạy tới một thành phố xa xôi tìm kiếm vết tích mà cô đã từng đi qua chứ? Đúng là hiếm thấy!

“Ừm, anh đang khảo sát thị trường.” Anh nhanh chóng trả lời lại. Xem ra chuỗi cửa hàng của anh đã vươn ra toàn quốc rồi. Thỉnh thoảng ngoài công việc, anh mới nhớ tới cô mà thôi. Hiểu Khê cố gắng kiềm chế lại cảm xúc, quyết không dễ dàng cảm động trước những lời nói của anh.

“Em đã quên anh từ lâu rồi đúng không?” Đây là những lời gì chứ? Rốt cuộc anh có ý gì?

“Lẽ nào đây không phải là kết quả mà anh mong muốn? Phải chăng muốn em đeo bám anh dai dẳng mãi sao?” Lẽ nào anh muốn cô phải suốt một đời khắc cốt ghi tâm anh ư?

“Anh không thể quên em được, anh nhớ rõ từng chi tiết, từng bộ phim, từng bữa cơm, từng bộ quần áo em mặc khi chúng ta còn bên nhau...”

Dòng tin nhắn này bất giác gợi lại trong cô những ngày tháng hai người hạnh phúc, vừa ăn bắp rang bơ vừa xem phim, vừa ăn thịt xiên nướng vừa dạo bộ bên đường... Hiểu Khê không thể phủ nhận, cô thực sự cảm động trước tin nhắn này. Những kí ức bị phong tỏa bấy lâu cuối cùng cũng trỗi dậy, nhưng cô không thể, không thể hồi đáp lại điều gì. Cô cố kìm nén cảm xúc, trả lời lại anh: “Anh có thể đi viết kịch bản phim được đó.” Rồi cô tắt luôn di động. Nhưng làm sao có thể tắt nổi hồi ức chú? Hiểu Khê mong manh lại có thêm một đêm dài mất ngủ.

Ngày hôm sau, gần đến lúc tan làm, cô thấy MSN của Nguyên Kiệt sáng đèn. Hiểu Khê thần người nhìn cái tên đã từng rất quen thuộc với cô. Khoảng thời gian khi anh mới rời khỏi Bắc Kinh, Hiểu Khê mong ngóng anh lên MSN biết bao, cho dù anh bận đến mức không có thời gian nói chuyện cùng cô, chỉ cần nhìn thấy anh lên MSN thì cô cũng đã cảm thấy an tâm rồi, lúc đó, cô đã nghĩ dường như anh vẫn đang ở Bắc Kinh, đang ở cạnh bên mình. Khoảng thời gian đó, cho dù anh không online, nhưng mỗi khi đọc được tin tức gì thú vị, có ích là cô lại gửi tin nhắn offline cho anh.

Giờ đây, khi nhìn thấy cái tên ấy, Hiểu Khê chỉ còn biết ngồi thẫn thờ ở đó, không còn chút sức lực nào để gõ chữ nữa. Khoảng mười phút sau, cửa sổ chat của Nguyên Kiệt bỗng hiện lên.

“Ngày kia, anh sẽ tới Bắc Kinh.”

Ngày kia, anh tới Bắc Kinh thì có liên quan gì đến cô chứ?

“Ồ.” Cô đáp cụt lủn.

“Em có bằng lòng gặp mặt anh không?”

“Chúng ta gặp lại nhau thì có ý nghĩa gì nữa?” Đúng vậy, người yêu đã chia tay, gặp mặt có ý nghĩa gì chứ?

“Ý nghĩa? Gặp mặt thì chính là có ý nghĩa rồi.” Nguyên Kiệt nhanh chóng trả lời.

“Anh không sợ em lột da, rút gân, hút hết máu anh sao?” Gặp mặt chính là có ý nghĩa ư? Có ý nghĩa gì đây?

“Anh sẽ để mặc cho em xử lí. Em có đồng ý gặp anh không?”

“Chuyện đó để tính sau!” Trong lòng Hiểu Khê bắt đầu mâu thuẫn.

“Em không muốn gặp anh thì thôi vậy.” Sau đó, Nguyên Kiệt lập tức offline.

Hiểu Khê nghĩ, cô nhất định sẽ không làm người phụ nữ bảo đến thì đến, đuổi đi thì đi. Dựa vào cái gì mà anh muốn gặp tôi thì tôi nhất định phải ra gặp, anh không muốn gặp tôi thì trốn chạy tới nơi xa xôi, anh tưởng rằng mình là vua sao? Hiểu Khê cũng cảm thấy vô cùng bực bội, tức giận. Tên đàn ông tự cao tự đại này, dựa vào cái gì mà dám kiêu ngạo thế chứ?

Khi về đến nhà, Hiểu Khê trằn trọc trên giường mãi mà không thể ngủ nổi, cô liền gọi điện thoại cho Trác Nhiên.

“Loại đàn ông như thế, gặp hắn làm gì chứ? Hiểu Khê, cô không được quay đầu lại, anh ta đã gây tổn thương sâu sắc cho cô đến như thế mà còn chưa đủ sao?” Trác Nhiên kiên quyết phản đối Hiểu Khê gặp mặt Nguyên Kiệt.

Hiểu Khê vẫn không thể ngủ nổi, đêm khuya, cô lại lên mạng MSN, nhìn thấy một người bạn ở Pháp cũng đang online, cô nhanh chóng hỏi ý kiến cậu ta.

“Tâm trạng của cậu như thế chứng tỏ trong lòng cậu vẫn không thể quên được anh ta. Thực sự trong sâu thẳm trái tim cậu rất muốn gặp anh ta, đúng không?” Người bạn kia hỏi lại.

“Đúng thế!” Đích thực Hiểu Khê rất muốn gặp lại Nguyên Kiệt, nhưng lí trí lại mách bảo cô không được gặp anh, cũng giống như Trác Nhiên nói vậy.

“Thực ra mình cho rằng ngựa tốt cũng có thể ăn cỏ sau lưng. Có nhiều khi, con người đi loanh quanh một vòng rồi lại quay về điểm ban đầu, sau một hồi so sánh rất lâu mới phát hiện ra ai là người tốt nhất. Nếu cậu muốn gặp anh ta thì cứ đi gặp đi, nhưng phải lường trước được kết quả tồi tệ nhất.”

“Kết quả tồi tệ nhất sẽ thế nào?”

“Cậu nghĩ xem, chính là chỉ mong muốn về xác thịt mà thôi.” Anh bạn thẳng thắn nói.

“Vậy thì kết quả tốt nhất là gì?”

“Chính là anh ta nhận ra rằng cậu vẫn là người tốt nhất, anh ta muốn được nối lại quan hệ tình cảm với cậu.”

“Vậy cậu cảm thấy tỉ lệ nào cao hơn?”

“Rất khó nói. Phải xem suy nghĩ trong lòng của cậu như thế nào, nếu thực sự muốn gặp thì cứ đi đi, nếu như cảm thấy không gặp sẽ rất hối hận thì hãy đi đi, nhưng mà cậu phải chuẩn bị tâm lí cho kết quả tồi tệ nhất.”

Sau khi đưa ra phân tích kĩ càng, Hiểu Khê cảm thấy đã đỡ mơ hồ hơn nhiều. Cô quyết định sẽ đi gặp anh. Nhưng nhắn tin vào giữa đêm khuya chẳng phải sẽ cho anh biết cô vô cùng quan tâm tới anh sao? Anh nhất định sẽ nghĩ rằng cô mất ngủ hoàn toàn là vì anh. Ngày hôm sau, trước lúc vào làm, Hiểu Khê mới gửi tin nhắn, bảo rằng anh có thể gặp cô.

Cả ngày hôm đó, Hiểu Khê chẳng thể nào tập trung tinh thần để làm việc được, đi lấy nước thì nước tràn ra khỏi cốc mà cô cũng không biết.

Chuyến bay tối là vào mười một giờ đêm, Nguyên Kiệt báo cô biết anh đã tới Bắc Kinh. Người đàn ông này cuối cùng đã quay trở lại thành phố mà hai người đã từng yêu nhau thắm thiết. Tuy Hiểu Khê rất muốn gặp anh nhưng trời đã quá khuya, cô tự nhủ không thể đi được.

Trời quá tối, cô sợ không nhìn rõ được khuôn mặt anh, cô sợ không nhìn rõ được ánh mắt của anh, điều cô càng sợ hơn nữa là không phân biệt nổi sự thật giả trong anh.

Hiểu Khê nói với Nguyên Kiệt rằng ngày mai có thể đi ăn tối cùng anh. Không biết bây giờ trông anh thế nào? Béo lên hay là gầy đi? Hiểu Khê tưởng tượng đến cảnh vật ngày mai khi hai người gặp nhau. Cô phải ngủ một giấc thật ngon, không thể để quầng thâm hiện dưới mắt được, phải trông thật xinh đẹp để anh thấy, để cho anh biết rằng, không có anh ở bên cạnh, cô vẫn sống tốt như bình thường, hơn nữa, còn càng ngày càng xinh đẹp. Cuối cùng, Hiểu Khê phải dùng cách đếm cừu mới có thể an giấc.

 

 

3.      Em luôn sống trong mơ mộng, còn anh không thể không thực tế

“Đàn ông thường nói: “Tôi hi vọng em được hạnh phúc.” Đàn ông thực sự coi phụ nữ như cọng cỏ bé nhỏ, anh hi vọng người ta hạnh phúc là có thể hạnh phúc hay sao, tự coi mình là Bồ Tát hay là Thượng Đế vậy?

Có loại đàn ông vô cùng đáng ghê tởm, tự mình chạy trốn trước, lại còn trách phụ nữ không đợi mình. Loại đàn ông này có thể cút được bao xa thì hãy cút đi luôn cho rảnh!”

*

Trước khi tan làm, Hiểu Khê sắp xếp tài liệu gọn gàng lại rồi cô cầm theo túi đựng mĩ phẩm vào phòng vệ sinh trang điểm, chải đầu, rửa mặt, bôi kem dưỡng ẩm, phấn nền, phấn mắt, phấn má, thoa son, đeo khuyên tai... Cô không bỏ qua bất cứ một chi tiết nào cả. Cô mặc chiếc váy hoa màu hồng mà mình thích nhất cùng một đôi giày cao gót da báo bảy phân, vừa lãng mạn lại vừa gợi cảm, đeo cặp kính râm D&G theo đúng phong cách của minh tinh Âu Mỹ.

Lúc đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, thấy nhân viên bảo vệ ở thang máy cũng phải chăm chú ngắm nhìn mình, cô tràn trề tự tin đi đến nơi hẹn. Bảy giờ, địa điểm hẹn gặp là quảng trường Đông Phương. Nhưng không may, sắc trời bỗng dần tối sầm sì, mưa càng lúc càng nặng hạt.

“Hiểu Khê, em đến đâu rồi?”

“Em đang trên xe, khoảng mười lăm phút nữa là tới nơi.”

“Em có mang theo ô không? Đang mưa to lắm đấy!”

“Em không mang, không sao đâu, chút nữa gặp.”

Cuối cùng cũng đến nơi, Hiểu Khê đành phải làm theo những người đi đường lúc nãy, lấy túi xách che lên đầu. May mà chỉ cách có vài bước nên đầu tóc và váy áo chỉ bị ướt một chút, ở trước cửa khu mua sắm vô cùng đông đúc, mọi người đứng đó chờ mưa ngớt hoặc đứng đợi taxi. Hiểu Khê đột nhiên có cảm giác đang bị chìm trong biển người rộng lớn. Nguyên Kiệt đang ở chỗ nào? Hiểu Khê căng thẳng nhìn ngó xung quanh để tìm kiếm bóng dáng của anh, hi vọng ngay vào lúc mình quay người lại có thể nhìn thấy người đàn ông này xuất hiện trước mặt mình. Đáng tiếc là cô không hề nhìn thấy, dành phải lấy giấy ăn ra thấm khô nước mưa đọng trên mặt rồi rút điện thoại ra chuẩn bị gọi cho anh. Bỗng nhiên cô thấy có người vỗ nhẹ lên vai mình.

Quay đầu lại nhìn, đúng là Nguyên Kiệt. Anh mặc một chiếc áo màu hồng nhạt, đeo chiếc ba lô to đùng trên vai, giống y như một du khách lần đầu đến Bắc Kinh du lịch.

Hiểu Khê nhìn anh, cười rồi nói: “Chúng ta đi ăn thôi!”

“Ừ, mình đi!”

Cô bước nhanh về phía nhà hàng, anh lặng lẽ đi theo phía sau, cả hai người đều không nói gì. Với những người xung quanh, họ chẳng khác nào hai người chưa từng quen biết.

“Chúng ta vào nhà hàng này đi, nghe nói họ đã niêm yết chứng khoán rồi đó.” Hiểu Khê nói rồi chỉ vào quán Nhất Trà Nhất Tọa.

“Được. Thực ra, họ mới kêu gọi được vốn thôi, chuẩn bị lên sàn.

“Anh đúng là chuyên gia!” Hiểu Khê nhìn anh rồi nói, sau đó bước vào nhà hàng đó.

“Một suất hải sản, một bình trà hoa, cảm ơn!” Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn nhân viên phục vụ gọi món, sau đó đưa ánh mắt về phía Nguyên Kiệt.

“Tôi cũng thế.” Nguyên Kiệt nói.

Sau khi nhân viên phục vụ đi, hai người vẫn im lặng, không nói gì. Nguyên Kiệt nhìn Hiểu Khê chăm chú, cứ nhìn như vậy suốt mười phút, cuối cùng Hiểu Khê không kiềm chế được liền nói: “Nhìn em mãi thế làm gì?”

“Đã rất lâu rồi anh không nhìn thấy em, nhìn bù một chút không được sao?”

Hiểu Khê cúi đầu, không biết phải trả lời anh ra sao, cái miệng khéo léo khi đàm phán làm ăn của cô không biết lúc này đã đi đâu mất.

“Gần đây em có bận không?”

“Vô cùng bận rộn, đang trong thời kỳ khủng hoảng tiền tệ mà, không chịu bận rộn hơn đôi chút thì đến thất nghiệp mất. Còn anh thì sao?” Hiểu Khê bình thản đáp.

“Vẫn như trước, ngày nào cũng tăng ca làm thêm giờ, nửa năm nay, anh chưa có một ngày nghỉ đúng nghĩa nào cả.”

Về điểm này, Hiểu Khê tin là thật. Trước kia, lúc tình cảm hai người còn đậm đà, nồng thắm, anh vẫn luôn phải viết báo cáo, đề án gì đó vào lúc đêm hôm khuya khoắt.

“Em đã có bạn trai mới chưa?”

“Không nói cho anh biết.” Hiểu Khê cười đáp. Đúng thế, anh có tư cách gì hỏi cô chứ, còn cô vì sao phải nói cho anh nghe nhỉ?

“Anh đã thay bao nhiêu bạn gái nữa rồi?” Hiểu Khê mỉm cười hỏi lại.

“Công việc bận rộn như vậy, nếu anh có thời gian thay đổi bạn gái nữa thì chắc chắn sẽ trở thành siêu nhân mất.” Nguyên Kiệt uống một ngụm nước rồi nhìn Hiểu Khê nói.

Các món ăn đã được dọn lên.

“Hiểu Khê, em có thể đừng dùng những lời lẽ châm chọc đó nói chuyện với anh được không?”

“Em đâu có.” Hiểu Khê mỉm cười. Đúng là cô có ý châm chọc anh, nhưng như vậy thì đã sao chứ?

“Anh biết là anh có lỗi với em, có điều, anh vẫn luôn hi vọng em có thể sống hạnh phúc.” Khuôn mặt của Nguyên Kiệt tỏ ra rất chân thành.

“Anh hi vọng em sống hạnh phúc là em có thể thực sự hạnh phúc sao? Anh cho rằng mình là ai chứ? Là Bồ Tát? Hay là Thượng Đế?” Nếu như mấy năm về trước anh nói câu này, cô sẽ cảm thấy động lòng, nhưng bây giờ, những lời nói bâng quơ kiểu này chẳng thể nào chạm được đến dây thần kinh cảm động của cô nữa.

“Ngày nào anh cũng cầu nguyện cho em còn không được sao?”

“Em không cần, cảm ơn anh!” Hiểu Khê cầm đũa lên, bắt đầu dùng bữa. Trong đầu cô nghĩ: “Nếu em chỉ để tâm đến niềm hạnh phúc do anh mang tới thì sao?” May mà Hiểu Khê không nói câu này ra, cô nuốt gọn câu này cùng với thức ăn vào sâu trong lòng.

“Cuộc khủng hoảng tiền tệ có ảnh hưởng lớn đến công ty của anh không?” Hiểu Khê gạt bỏ thái độ châm chọc lúc trước đi, chân thành hỏi.

“Nếu nói không ảnh hưởng thì là giả dối, có điều, nguy cơ cũng chính là cơ hội chuyển biến.” Nguyên Kiệt nói đầy tự tin - Đây cũng chính là điểm thu hút Hiểu Khê nhất ở anh. Cô rất thích mẫu đàn ông mạnh mẽ, tràn ngập năng lượng kiểu này.

“Như vậy nghĩa là sao?”

“Em biết đấy, loạn thế xuất anh hùng mà. Tình hình này chính là thời cơ tốt nhất để thay đổi, nên mới gọi đó là thời cơ chuyển biến tốt.” Nguyên Kiệt vui vẻ giải thích. Quả nhiên, cứ nhắc đến công việc là anh lại vô cùng hứng chí.

“Em tin rằng anh nhất định sẽ thành công. Sau này, nếu em có ý định ra mở công ty riêng thì anh làm sư phụ chỉ dẫn cho em nhé. Anh thật giỏi.” Đây chính là những lời nói thật lòng của cô, cô tin chắc rằng anh sẽ thành công. Chỉ là sự thành công của anh chẳng liên quan gì tới cô hết. Nhưng nếu có được một người sư phụ giỏi giang như thế, Hiểu Khê nghĩ bản thân cô cũng sẽ thành công không kém gì sư phụ.

“Hiểu Khê, lập công ty riêng vất vả lắm, phải nói là vô cùng vất vả. Kì thực lúc này, anh rất muốn rút lui, nhưng anh lại chẳng thể nào rút lui được nữa. Phía sau còn rất nhiều cổ đông và nhân viên đang đợi chờ, mong mỏi anh.” vẻ mặt anh lộ rõ sự mệt mỏi, chán nản. Hiểu Khê hoàn toàn tin điều này, cô chỉ là một nhân viên bình thường thôi mà đã mệt đứt hơi rồi, làm Tổng Giám đốc của một công ty có tới mấy trăm nhân viên, sao lại không mệt được chứ? Hơn nữa lúc này lại đang trong thời kỳ khủng hoảng tiền tệ, càng phải vắt óc suy nghĩ mọi đối sách, làm lãnh đạo thật không dễ dàng chút nào.

“Anh xem, còn chưa mời anh làm quân sư mà anh đã bắt đầu dọa em rồi.” Cô cười.

Bữa cơm đó đã gần ăn xong, bỗng di động của Nguyên Kiệt reo lên.

“Anh ra ngoài nghe điện thoại đã nhé.” Nói rồi anh bước ra khỏi nhà hàng.

Trong lúc đợi anh quay lại, Hiểu Khê đành phải lật xem mấy cuốn tạp chí trên bàn ăn. Khi Nguyên Kiệt nghe xong điện thoại, quay lại chỗ ngồi, Hiểu Khê liền cầm túi lên rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”

Nguyên Kiệt vẫn đi theo phía sau Hiểu Khê. Lúc bước ra khỏi nơi đó, bỗng nhiên Hiểu Khê không biết bây giờ mình phải làm thế nào, cứ thế này mà chia tay tiễn biệt sao? Hay là...? Hiểu Khê ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Cơn mưa đã tạnh từ lâu, không khí tràn ngập cảm giác khoan khoái, tươi mới, trong lành.

“Chúng ta đi dạo một chút nhé!”

Cô gật gật đầu, cùng anh dạo bước dọc theo con đường Trường An.

“Woa..” Anh hít một hơi thở thật sâu rồi nói: “Đã lâu không được hít thở bầu không khí ở Bắc Kinh rồi. Ừm, cũng phải hơn nửa năm nay rồi đấy!”

“Không khí ở Bắc Kinh ô nhiễm lắm, có gì đáng để nhớ nhung chứ?”

“Vì có em nên mọi thứ với anh lúc này đều trở nên đặc biệt.”

Hai người đi song song với nhau, bước chân chậm rãi. Bỗng nhiên Nguyên Kiệt cúi thấp đầu, thì thầm bên tai Hiểu Khê: “Không phải em muốn trừng phạt anh sao? Bây giờ người đang đứng trước mặt em đây, để em tùy ý xử lí!”

Hiểu Khê vừa nghe xong câu nói đó, bỗng cảm thấy cảm xúc bị kìm nén bấy lâu bỗng như vỡ ào ra. Cô đưa tay đấm liên tiếp lên lồng ngực anh: “Anh đúng là đồ xấu xa, đồ đáng ghét, đồ tệ bạc!” Những cái đấm như trận mưa ban nãy không ngừng giáng xuống ngực anh.

“Ây da, đau quá, em đánh anh thật à?”

Hiểu Khê đương nhiên là phải đánh thật rồi, đây là cơ hội ngàn năm hiếm có, không đánh thì thật là quá lãng phí, chỉ đánh thế này thôi thì vẫn còn chưa đủ làm nguôi cơn giận trong cô.

“Có đánh anh cả ngàn lần cũng chưa đủ.” Hiểu Khê tiếp tục đánh lia lịa vào người đàn ông trước mặt.

“Vậy thế nào thì mới đủ được?” Nguyên Kiệt giữ chặt tay Hiểu Khê rồi kéo cô vào lòng mình. Hiểu Khê theo đà, tựa vào ngực anh, miệng vẫn cứ kêu: “Đồ xấu xa, đồ tệ bạc!” Sự lãnh đạm và kiên cường mà Hiểu Khê cố gắng tạo ra hơn một tiếng đồng hồ trước đã hoàn toàn sụp đổ.

“Hay là em cưỡng bức anh đi vậy!” Nguyên Kiệt cười gian tà, thì thầm bên tai Hiểu Khê.

Cái tên đàn ông này! Hiểu Khê biết rõ lúc này trong lòng anh đang nghĩ gì. Nhưng tại sao trong lòng cô lại không thấy phẫn nộ chứ? Cô chợt nhận ra trái tim và bước chân của mình đều bất giác đi theo người đàn ông bên cạnh về khách sạn nơi anh ở. Trong các giả định trước đó, cô đã mường tượng đến cảnh này nên không hề cảm thấy bất ngờ gì nữa. Cô không muốn phải suy nghĩ quá nhiều nữa, ai bảo trong lòng cô vẫn có anh? Hiểu Khê muốn có được Nguyên Kiệt, Nguyên Kiệt cũng muốn có được Hiểu Khê, cho dù chỉ là trong chốc lát. Cũng giống như ban ngày và đêm tối, chỉ có thể gặp gỡ được vào thời khắc giao thoa mà thôi.

Ngồi trên taxi đến khách sạn anh ở, Hiểu Khê tựa đầu mình vào vai anh, chẳng khác nào một chú chim đang mệt mỏi dặm trường. Nếu thời gian có thể dừng lại vào giây phút này thì tốt biết bao. Hai người ôm chặt nhau bước vào khách sạn, đại sảnh sang trọng, sáng chói nhưng Hiểu Khê không hề thấy lóa mắt. Bước chân của cô bắt đầu chậm rãi hơn, đôi lúc còn ngập ngừng, Nguyên Kiệt quay đầy nhìn cô rồi dịu dàng nói: “Em sao thế?”

“À, không có gì hết.” Hiểu Khê lại tiến sát theo anh.

Nguyên Kiệt một tay ôm lấy Hiểu Khê, một tay lấy thẻ mỏ cửa phòng.

“Xin mời người đẹp!”

Hiểu Khê bước vào trong phòng, nhìn ngó xung quanh. Các phòng ở khách sạn thường tương tự như nhau, điều duy nhất khác biệt chính là phong cảnh phía ngoài cửa sổ. Hiểu Khê có một thói quen, cho dù là đi công tác hay đi du lịch, lúc vào phòng trong khách sạn, việc đầu tiên cô làm chính là bước đến bên cạnh cửa sổ nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài. Thế giới ngoài đó luôn luôn đặc sắc, náo nhiệt, muốn màu muốn vẻ.

Nguyên Kiệt đặt chiếc ba lô nặng trĩu lên trên mặt bàn rồi nói: “Chạy ra nơi xa thế để làm gì? Sợ anh ăn thịt em không bằng?”

“Ai sợ ai chứ?” Hiểu Khê chu miệng.

Lúc này, Nguyên Kiệt liền lấy chiếc máy tính xách tay ra, tìm dây nôi chuẩn bị lên mạng.

“Trước tiên, em cứ thong thả chơi đùa đi, anh phải xử lí một vài việc đã! Trên giá bên đầu giường có rất nhiều tạp chí, nếu em mệt thì cứ nằm nghỉ ngơi đọc tạp chí một lúc đi.” Trước khi ngồi vào bàn đọc sách, Nguyên Kiệt quay đầu chỉ vào đống tạp chí cạnh giường rồi nói.

“Được, anh cứ làm việc đi!” Hiểu Khê thả người nằm trên giường, bắt đầu lật giở số tạp chí kia. Toàn là mấy cuốn viết về xe hơi với người mẫu, chẳng có gì thú vị trong đó cả. Hiểu Khê cảm thấy hơi hơi chóng mặt, cô liền đặt tạp chí về chỗ cũ và bắt đầu nhắn tin buôn chuyện với bạn bè qua điện thoại để giết thời gian. Cái tên đàn ông này cuồng nhiệt công việc quá, bỏ mặc cô ngồi đây mãi thôi, đúng là đồ xấu xa! Trong lòng Hiểu Khê cảm thấy không vui chút nào.

Cô nằm trong chăn, gửi tin nhắn cho Trác Nhiên: “Lúc này, tôi với Nguyên Kiệt đang ở bên nhau.”

Rất nhanh sau đó, Trác Nhiên trả lời: “Từ từ tận hưởng đi!” Chỉ có mấy chữ ngắn ngủi như thế.

Cô bỗng nhớ đến Phó Vân, từ sau khi cô gửi bức thư chia tay đó, hai người chưa hề gặp lại nhau, cũng không hề gặp mặt nói chuyện thẳng thắn lần nào cả.

“Hi, anh đang làm gì thế?” Hiểu Khê hỏi thăm Phó Vân bằng một giọng vô tư như một người bạn lâu ngày không gặp. Khi mà tình cảm của bạn không còn nữa, bạn hoàn toàn có thể làm như không có chuyện gì, nói chuyện điện thoại một cách vô tư, thoải mái.

“Anh vẫn thế. Trước đó, anh vừa sang châu Úc một chuyến, mới về thôi.” Phó Vân vừa lái xe vừa trả lời.

“Anh vẫn cứ về nhà muộn thế hả? Gần mười hai giờ đêm rồi. Tật xấu này phải sửa đi, nếu không sau này, bà xã anh sẽ suy nghĩ lung tung đấy!” Cô biết rằng chắc chắn cô không thể làm vợ anh và cũng không muốn làm vợ của anh.

“À, cảm ơn em đã nhắc nhở. Người đẹp còn chỉ thị gì nữa không?”

“Không dám nói là chỉ thị, chỉ là quan tâm thôi, hôm nào rảnh mời em đi ăn một bữa là được.” Thực ra, cô chẳng hứng thú với việc được mời cơm, càng chẳng hứng thú lắm với việc Phó Vân sẽ mời mình đi ăn. Hôm nào đó thì cố quỷ thần mới biết sẽ là ngày nào tháng nào.

Hiểu Khê đang nói chuyện điện thoại bỗng thấy phía sau lưng có gì nằng nặng tựa vào người mình. “Không nói với anh nữa, lái xe cẩn thận nhé!” Cô biết rõ một trận cuồng phong, bão táp sắp sửa ập đến nên nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

“Em đang nói chuyện với ai mà thân mật thế?” Nguyên Kiệt đưa tay ra ôm chặt lấy cô. Hiểu Khê chẳng kịp phản kháng, trong chốc lát, cô đã nằm gọn trong vòng tay anh, tựa sát vào lồng ngực của anh. Nhiệt huyết của anh đang ở đoạn cao trào, hứng chí cao độ, anh liền cởi áo của Hiểu Khê ra. Chiếc váy nhanh chóng được gỡ bỏ dưới bàn tay linh hoạt, rơi xuống đất như cánh hoa.

“Đợi đã, vẫn còn giày cao gót nữa!” Hiểu Khê mỉm cười, nhìn đôi giày da báo cao bảy phân trên chân mình.

“Thật là quá đáng, anh sắp không chịu nổi rồi mà em còn bắt anh phải tháo dây giày giúp em.” Nguyên Kiệt kêu ca, nhưng vẫn ngoan ngoãn cởi dây giày cho Hiểu Khê. Đây là một đôi giày cao gót có dây bó sát chân, muốn cởi ra cũng không phải dễ dàng, trong lòng Hiểu Khê thầm vui sướng. Cuối cùng, khó khăn lắm Nguyên Kiệt mới cởi xong, hơi thở gấp gáp, trên đầu lấm tấm đầy những hạt mồ hôi. Anh chông một tay xuống giường rồi để Hiểu Khêdưới người mình, Hiểu Khê vẫn cứ tránh né. Trong giấc mộng của mình, cô đã mường tượng khoảnh khắc này rất lâu, rất lâu rồi. Nhưng khi nó cận kề, cô vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi, hoảng loạn. Cuối cùng, Nguyên Kiệt đã kiểm soát được sự tránh né của Hiểu Khê, tìm được góc độ tốt để tiến vào cơ thể cô. Bỗng nhiên Nguyên Kiệt ôm chặt cô vào lòng mình, đúng năm giây. Cho đến sau này, Hiểu Khê vẫn nhớ mãi năm giây mà họ thực sự thuộc về nhau đó. Khoảnh khắc ấy, Hiểu Khê cảm thấy cơ thể mình rất đau, một nỗi đau giằng xé đến tận tim gan.

Hiểu Khê và Nguyên Kiệt cuối cùng đã thực sự thuộc về nhau. Hiểu Khê tin rằng anh đã đợi giây phút này từ rất lâu rồi. Nếu không có giây phút này, có lẽ hai người họ mãi mãi chỉ có những ảo tưởng và nhớ nhung. Cái này người ta thường gọi là không có được nên mãi mãi day dứt. Đến nay, hai người thực sự đã thuộc về nhau, có được nhau, phải chăng đã có thể kết thúc trọn vẹn? Đây là kết thúc hay là một bắt đầu hoàn toàn mới?

Sau khi tắm xong, Hiểu Khê nằm lên giường nghỉ ngơi, nhưng cô chẳng thể ngủ nổi, đầu óc cô lúc này vô cùng tỉnh táo.

“Cô ấy là ai?” Hiểu Khê hiếu kì hỏi.

Nguyên Kiệt ngây ra một lúc, không nói gì.

“Anh biết là em đang hỏi điều gì mà? Cô ấy là ai, làm nghề gì?”

“Em biết những thứ này để làm gì chứ?”

“Em chỉ muốn biết mà thôi.”

“Anh đưa cô ấy từ quê ra, không có công việc, ở nhà nấu cơm giặt quần áo, có thể coi là một nửa người vợ rồi.” Nguyên Kiệt bình thản nói.

Hiểu Khê không khỏi tức giận, cái gì mà một nửa người vợ chứ?

“Thế vì sao anh còn đến tìm em? Anh đến tìm em để làm gì chứ? Hai chúng ta bây giờ gọi là gì đây?” Hiểu Khê bật khóc, cảm thấy vô cùng ấm ức. Cô vứt gối qua phía anh, vùi đầu xuống giường khóc to lên. Vậy mà Hiểu Khê còn nuôi hi vọng rằng,

Nguyên Kiệt đến tìm mình là để nối lại tình xưa, thật không ngờ, anh chỉ đến để thỏa mãn mong muốn được chiếm hữu.

“Anh chỉ muốn giải quyết nhu cầu tình dục với em thôi đúng không?” Hiểu Khê cười lạnh lùng.

Nguyên Kiệt tiến sát lại ôm chặt lấy Hiểu Khê đang quấn mình trong chăn, dáng vẻ lực bất tòng tâm.

“Lúc anh rời khỏi Bắc Kinh, toàn bộ tư duy của anh đều đã thay đổi, lao đầu vào sự nghiệp thì mọi thứ sẽ khác biệt ngay, trong nhà cần phải có một phụ nữ. Em luôn sống trong mơ mộng, còn anh không thể không thực tế...”

Trong lúc Nguyên Kiệt nói ra những lời chân thành từ tận đáy lòng, Hiểu Khê không ngừng khóc lóc khổ sở. Bỗng nhiên, cô cảm thấy người đàn ông trước mặt vô cùng xa lạ.

“Không phải em cũng đã có người đàn ông khác rồi sao? Có phải cái người họ Lưu không?” Nguyên Kiệt ngồi trên giường, nói.

Làm sao anh lại biết về Lưu Hiên nhỉ? Lẽ nào anh tưởng rằng cô là người phụ nữ trong bộ phim Khăn tay vàng37[37], cứ đứng mãi ở nơi đó đợi chờ anh sao? Đúng thế, Hiểu Khê không hề đợi anh, bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ rằng Nguyên Kiệt sẽ quay lại bên mình. Trước kia, cô tưởng rằng sau khi cô và Nguyên Kiệt chia tay, hai người họ cả đời sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Hai người giống như hai cánh bèo, bất chợt gặp nhau rồi sau đó, mỗi người sẽ trôi về một chân trời khác biệt.

Nếu Hiểu Khê không bước sang một cuộc tình mới thì làm sao cô có thể bình tâm để sống qua những ngày tháng vừa rồi? Lẽ nào anh muốn cô phải sống khổ sống sở vì cuộc tình này sao? Hiểu Khê nhất định phải làm thế, nhất định phải bắt đầu một cuộc tình mới, tìm kiếm người đàn ông mới. Nguyên Kiệt có thể không hiểu, có thể giả bộ không hiểu hoặc đã đánh giá quá cao sức hút của bản thân. Có thể vì cô không đợi anh nên anh mới cảm thấy không thoải mái. Nếu vậy, người đàn ông này thật quá ích kỉ, liệu anh đã từng tự hỏi bản thân hay chưa? Nếu như anh không phản bội trước thì liệu cô có quay người bước đi không? Đàn ông trên thế gian này, ai nấy đều ích kỉ hết cả.

Hiểu Khê đứng bật dậy. Mặt trăng đang tỏa sáng lung linh ngoài cửa sổ nhưng trong lòng cô lại cảm thấy lạnh giá vô bờ. Cô chỉnh sửa lại trang phục với tốc độ nhanh nhất để chuẩn bị rời khỏi đây. Khi ra đến cửa, cô quay đầu, lạnh lùng nói với Nguyên Kiệt: “Tạm biệt.” Sau đó, cửa sập “rầm” một tiếng.

Hiểu Khê biết chắc anh sẽ không đuổi theo mình. Thứ Hiểu Khê muốn anh không thể nào cho cô, hoặc là anh không muốn cho cô. Anh làm gì có tư cách đuổi theo kéo cô lại chứ? Đúng lúc cánh cửa thang máy đóng lại, Hiểu Khê nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, khuôn mặt cô lúc này đầm đìa nước mắt.

Ngồi trên taxi về nhà, may mà có âm nhạc xoa dịu vết thương cho cô, Hiểu Khê ngả người ra ghế, nghe đi nghe lại bài Hồng đậu của Vương Phi:

“Vẫn còn chưa kịp cảm nhận

Cảnh sắc tuyết hoa nở rộ

Chúng ta run rẩy đứng bên nhau

Thì sẽ hiểu thế nào là ấm áp

Vẫn còn chưa kịp nắm tay anh

Đi qua bờ cát hoang vu quạnh vắng

Có lẽ từ nay trở đi, em sẽ học được cách trân trọng

Thiên trường và địa cửu...”

Hiểu Khê vừa nghe nhạc vừa khóc nức nở. Người lái xe taxi nhìn cô qua gương chiếu hậu, quan tâm hỏi: “Tiểu thư, cô không sao đấy chứ?”

“Không có gì, anh cứ tập trung lái xe đi!” Cô cầm lấy giấy ăn, vừa lau khô nước mắt vừa nói, trong lòng thầm nghĩ: “Mình sẽ ổn, sẽ ổn cả. Qua đêm nay, mình nhất định sẽ ổn thôi!”

 

 

4.      Trong trái tim tôi, anh ấy đã chết rồi

“Bất cứ đồ vật gì dù có tốt đến mấy, khi đã biến chất thì cũng chỉ là rác rưởi mà thôi.

Muốn quên đi một người, hãy coi như anh ta đã chết!”

*

Ngày hôm sau, Trác Nhiên hứng khởi hỏi Hiểu Khê: “Thế nào rồi?”

Hiểu Khê lắc lắc đầu, mặt mày xám xịt, trầm tư.

“Đừng có buồn nữa, cứ coi hắn ta là một con vịt đi!” Trác Nhiên lại gần vỗ vai cô an ủi.

Nói thì dễ nhưng làm được mới khó. Làm gì có ai đặt tình cảm vào con vịt, không ai đặt hi vọng vào con vịt, cũng chẳng có ai mất ngủ vì một con vịt cả! Bởi vì có yêu nên cô chắc chắn không thể thoải mái, phóng khoáng như thế được. Nếu thoải mái được thì nhất định là không yêu hoặc yêu chưa đủ sâu.

Nguyên Kiệt đã rời khỏi Bắc Kinh. Trước khi lên máy bay, anh gửi cho cô một tin nhắn: “Em hãy giữ gìn sức khỏe.” Câu nói ấy không chứa đựng bất cứ sắc thái tình cảm nào hết.

Hiểu Khê đáp lại: “Con đường dẫn tới thành công mà anh chọn lựa chắc chắn là cô độc, càng đi xa, người thấu hiểu anh lại càng ít. Em chỉ có thể đứng ở một nơi xa xôi, chúc cho giấc mơ của anh thành hiện thực thôi.” Đây đích thực là những lời nói thật lòng của Hiểu Khê, tham vọng và chí hướng trong sự nghiệp chắc chắn sẽ khiến anh ngày càng mệt mỏi, ngày càng cô độc. Điều này là tất nhiên! Những thứ có được chỉ là sự quạnh quẽ cô liêu đến bất tận và cảm giác càng ngày càng nhỏ bé mà thôi. Hiểu Khê biết rõ, cô và Nguyên Kiệt đã quay lưng bước đi, càng đi lại càng xa cách nhau.

Nguyên Kiệt thực sự ngày càng đi xa khỏi thế giới của Hiểu Khê. Lần này, cô cũng nên buông tay thực sự rồi, cô nên gạt bỏ hoàn toàn người đàn ông này ra khỏi trái tim mình. Có lẽ hai người vốn dĩ đã thuộc về hai thế giới khác nhau, một người ở tận trên trời cao, một người ở tận dưới mặt đất, một người là ban ngày, một người là ban đêm, cho nên khó lòng mà có được nhau. Trời đất giao hòa, sáng tối giao thoa, cũng chỉ là khoảnh khắc trong chốc lát mà thôi.

Từ khi Nguyên Kiệt rời khỏi Bắc Kinh, tâm trạng của Hiểu Khê vồ cùng lạc lõng, chán chường. Nhiều lúc bước từ tàu điện ngầm ra, một cơn gió bất chợt lướt qua cũng khiến cô bất giác muốn khóc. Đôi khi thức dậy vào buổi sáng, bỗng nhiên cô cảm thấy bơ vơ và mỏi mệt vô cùng. “Điều này phải chăng là sau khi đàn ông và phụ nữ quan hệ với nhau, người phụ nữ thường cảm thấy lưu luyến không nỡ rời xa?” Hiểu Khê tự hỏi bản thân như vậy.

Hiểu Khê bắt đầu nghi ngờ, liệu lần này Nguyên Kiệt đến tìm cô phải chăng là muốn kéo cục diện về phía mình? Anh không thể nào chấp nhận được một Hiểu Khê từng vì anh không màng ăn uống, mất ngủ hàng đêm lại có thể hoàn toàn quên anh trong có một tháng ngắn ngủi, anh càng không thể chấp nhận được việc mới sau một tháng, cô đã không nhận ra được giọng nói của anh. Thế nên Nguyên Kiệt tới đây, mang theo khát khao chinh phục, muốn được chiếm hữu. Đúng là một người đàn ông đáng sợ, đáng ghê tởm. Nếu vậy thì anh đã đạt mục đích của mình rồi, Hiểu Khê lại một lần nữa bị anh chinh phục, mất ngủ vì anh, lại lần nữa trở thành “tù binh” của anh, đau đớn và khóc lóc vì anh. Trong thế cuộc tình cảm lần này, anh lại chiếm thế thượng phong.

“Tôi hận anh ấy!” Hiểu Khê buột miệng thốt ra câu này, vô cùng kiên quyết.

Trong câu chuyện bi kịch Hy Lạp cổ đại về thần Prometheus bị xiềng xích có viết: “Thần Prometheus bị xích cố định treo thẳng đứng trên vách núi đó, không thể ngủ cũng không thể co duỗi, hai đầu gối mệt mỏi rã rời. Hàng ngày, thần Zeus đều sai một con chim đại bàng đến ăn gan của thần Prometheus đang bị xiềng xích. Vì thần Prometheus bất tử nên lá gan sau khi bị gặm nhấm hết bao nhiêu lại hồi phục nguyên trạng.”

Hiểu Khê lúc này chẳng khác nào vị thần Prometheus bị xiềng xích, chịu đựng nỗi đau đớn không có điểm tận cùng.

Nguyên Kiệt, người đàn ông Hiểu Khê yêu thương sâu đậm như vậy mà anh lại làm cô tổn thương đến ba lần. Lần đầu tiên khi anh nói muốn chia tay, lần thứ hai là khi anh phản bội, lần thứ ba là sự lãnh đạm sau khi chiếm hữu được cô. Hiểu Khê ngồi nhớ lại mọi thứ về người đàn ông này. Anh thực sự đã làm cô tổn thương ba lần. “Đỗ Hiểu Khê, mày thật ngốc, tại sao mày có thể ngốc đến thế chứ?” Cô tự nhủ, không thể cho anh thêm bất cứ cơ hội làm tổn thương đến mình nữa.

Nguyên Kiệt đã thay đổi, anh thay đổi tới mức Hiểu Khê cảm thấy như chưa từng quen biết anh. Đúng như những gì anh đã nói, từ sau khi đến Quảng Châu, toàn bộ tư duy của anh đã biến đổi hoàn toàn, ở thành phố vừa hiện thực vừa tàn khốc đó, ở thành phố mà đồng tiền được đặt lên trên hết đó, anh đã thay đổi giống như những con người thành công, có tiền khác, không bao giờ trở lại làm Nguyên Kiệt trước kia mà cô quen biết nữa.

Anh trong trái tim Hiểu Khê đã chết rồi.

Hiểu Khê liền viết một câu trên status MSN của mình là: “Bất cứ đồ vật gì dù có tốt đến mấy khi đã biến chất thì cũng chỉ là rác rưởi mà thôi.” Hiểu Khê thề rằng: “Nếu mình còn quan tâm đến anh ta, mình sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân, mình không phải họ Đỗ nữa.”

nhà, cô nghe đi nghe lại bài hát Anh y không sai của Phạm Vĩ Kì:

“Không biết từ giờ sẽ đau khổ bao lâu

Em tin rằng nhất định sẽ lâu như cảm giác cô độc vậy

Thì ra thiên trường địa cửu

Chỉ để hình dung một nỗi đau

Cứ như vậy có đầu có cuối

Để đổi lại trời cao biển rộng thế nào

Anh ấy không sai

Chỉ là anh đã không yêu em đủ lâu

Anh ấy không sai

Ch bởi em như con thiêu thân liều mạng

Em mong muốn một kết quả không phải là ảo tưởng...”

Nói cho cùng, trong cuộc tình này, ai là người sai? Có lẽ Nguyên Kiệt không hề sai, chỉ là không thích hợp với cô. Gặp gỡ quen biết anh có lẽ là thử thách ông trời dành cho cô, đó là kiếp nạn mà cả đời muốn tránh cũng chẳng được. Hiểu Khê thầm nghĩ.

Khi Lưu Hiên ngồi xuống phía trước Hiểu Khê là ba giờ mười lăm phút, anh đã đến muộn mười lăm phút.

“Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây sao? Hiếm khi em hẹn anh đi uống cà phê.” Anh cười ha ha rồi ngồi xuống.

“Em không hẹn anh ra uống cà phê đâu, em có chuyện muốn hỏi anh.” Hiểu Khê vô cùng nghiêm túc, cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Lưu Hiên vừa nghe xong, nụ cười trên môi bỗng khựng lại, không kịp thu hồi nữa.

“Em hỏi đi!” Anh cúi đầu, một hơi uống hết cốc nước mát trước mặt.

“Có phải anh đã từng đi tìm Nguyên Kiệt?”

Im lặng một lúc rồi anh cất tiếng, bỗng nhiên giọng nói to hẳn lên, khiến người khác phải giật mình: “Đúng đấy, anh đã đi tìm hắn. Có sao không? Hắn ta đáng bị đánh, đáng đời hắn ta.”

Cô không ngờ anh đã bay tới tận Quảng Châu chỉ vì muốn dạy cho Nguyên Kiệt một bài học!

“Anh làm cái gì thế? Anh định làm anh hùng hay võ sĩ giác đấu vậy?” Hiểu Khê châm chọc.

“Hiểu Khê, anh không thể cứ đứng yên giương mắt nhìn em chịu uất ức được.” Anh hạ giọng nói.

“Lưu Hiên, anh sắp kết hôn rồi, xin anh dừng có quan tâm tới em nữa! Anh cứ tự quản lí bản thân mình cho tốt trước đã! Em đâu còn là trẻ con nữa, em quen biết gặp gỡ, yêu đương hẹn hò với ai, trong lòng em đã có dự tính sẵn. Xin anh đừng quan tâm tới em một cách thái quá như thế nữa!”

“Hiểu Khê, anh ý thức được việc mình sắp kết hôn rồi nên dạy cho Nguyên Kiệt một bài học là chuyện cuối cùng anh muốn làm cho em.”

Trái tim của Hiểu Khê bỗng run lên, cô cũng chẳng biết vì sao lại như vậy nữa.

Một tháng trước...

Lưu Hiên cuối cùng đã gặp được người đàn ông này, người đàn ông đã khiến Hiểu Khê đau khổ. Hôm đó, Nguyên Kiệt mặc chiếc áo phông in hoa màu xanh da trời, khiến người khác có cảm giác anh là một nghệ sĩ nhàn nhã. Trông thì bảnh bao, tử tế, ai ngờ lại gây ra chuyện thất đức như thế. Khi Nguyên Kiệt đang ngân nga hát bài gì đó và đi về phía chiếc xe của mình, Lưu Hiên tức tôi xông tới, vung nắm tay về phía Nguyên Kiệt, giống hệt như khi anh luyện tập với bao cát vậy.

“Anh điên à, anh là ai?” Nguyên Kiệt chịu một đấm như trời giáng, anh tức điên người, phẫn nộ hét lớn.

“Tao không điên, tao đang vô cùng tỉnh táo, người tao muốn đánh chính là mày, Trần Nguyên Kiệt, thằng khốn nạn, đồ xấu xa. Mày có biết là Hiểu Khê đã vì mày mà rơi bao nhiêu nước mắt rồi không? Mày rất đáng bị đánh, đáng đánh.” Nói xong, Lưu Hiên lại đấm liên tiếp về phía Nguyên Kiệt.

Lúc này, Nguyên Kiệt mới hiểu ra mọi chuyện, liền nghiêng đầu tránh những cú đấm đang dồn tới. Anh lau vết máu bên khóe miệng rồi nói: “Thì ra anh đến đây là vì Hiểu Khê, là Hiểu Khê bảo anh tới đây sao? Nếu đúng là vậy thì tôi sẽ tình nguyện chịu đòn, nếu anh có thể giúp cô ấy bớt giận, nếu như đánh tôi mà có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy thì anh cứ đánh đi!” Nguyên Kiệt đứng dậy, không tránh đòn cũng không đánh trả.

“Hạnh phúc? Mày vẫn còn dám nói đến hai từ đó sao?” Lưu Hiên nghe thấy lại càng tức sôi máu. Thằng đàn ông này đến bây giờ vẫn cứ ngạo mạn như thế. Lưu Hiên cũng chẳng thèm khách khí, lại nện thêm một cú đấm. Lúc này, nửa mặt của Nguyên Kiệt đã sưng đỏ lên.

“Đủ rồi, anh đã gây sự xong chưa?” Sau hai cú đấm, Nguyên Kiệt chẳng thể nào nhẫn nhịn nổi nữa. Ngay lập tức, anh đưa nắm đấm phản kích nhưng Lưu Hiên đã tránh được.

“Muốn đánh muốn chửi cũng là chuyện giữa tôi với Đỗ Hiểu Khê chứ không đến lượt anh tham gia. Anh không đủ tư cách!”

Tuy nắm đấm của Nguyên Kiệt trượt mục tiêu nhưng câu nói này lại đánh trúng vào tâm lí của Lưu Hiên. Tư cách! Cơ thể đang tràn trề sinh lực của anh bỗng nhiên mềm oặt lại, chẳng còn chút sức lực nào cả, vô cùng thảm hại. Anh nhìn thấy nắm tay của mình dần dần hạ xuống, sau đó không nói thêm lời nào, quay lưng bỏ đi.

“Này, anh tỉnh táo lại đi!” Nguyên Kiệt hét lớn ở phía sau. Lúc này, Lưu Hiên cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng anh đã xả được nỗi hận thay cho Hiểu Khê. Nhưng anh làm như vậy có đúng không? Lưu Hiên lại chìm đắm trong nỗi miên man khác!

 

 

5.      Có biết khoảng cách quay lưng với nhau là bao xa không?

“Để trở thành người phụ nữ của một người đàn ông thành công, điều duy nhất có th làm chính là hi sinh và cho đi vô điều kiện thì mới có thể giành được thắng lợi sau cùng.

Tình yêu của cô quá đỗi thuần khiết, quá đỗi hoàn mĩ, như vậy không phải đang tạo áp lực cho bản thân và cả người kia sao? Công chúa độc nhất vô nhị, hoa hồng độc nhất vô nhị, có lẽ đây mới là câu chuyện cổ tích thực sự.

Đến lúc ta nhận ra bản thân càng ngày càng thấu hiểu đàn ông thì cũng là lúc càng ngày càng không hiểu gì về tình yêu cả.”

*

Hiểu Khê lại một lần nữa ôm Trác Nhiên khóc lớn, may là cô vẫn còn Trác Nhiên. “Cô bé ngốc, đáng lẽ cô không nên ôm bất cứ hi vọng gì. Cô vẫn chưa thấu hiểu đàn ông đâu.” Trác Nhiên vỗ nhẹ Hiểu Khê nói, đích thực trước mặt Trác Nhiên, cô chỉ là một cô bé ngốc nghếch.

“Sẽ ổn thôi, cô sẽ trưởng thành, cô sẽ dần dần hiểu ra.” Đôi mắt Trác Nhiên bỗng mơ màng nhìn về phía xa xăm.

“Hiểu Khê, chúng ta không dây vào được thì cũng có thể trốn tránh được. Sau này, nhìn thấy người thuộc cung Ma Kết thì hãy đi đường khác! Cô không thể thắng nổi Ma Kết đâu, cô quá đỗi đơn giản. Cô giống như một con cừu non, còn Nguyên Kiệt là một con sói già lão luyện. Ma Kết luôn có chút tính cách lang sói trong mình, làm sao có thể đối xử tốt với cừu được chứ? Cô chắc chắn sẽ bị Ma Kết xơi tái. Người thuộc cung Ma Kết giống như con sói, độc đoán, cảnh giác, gian trá, nguy hiểm, kiên trì, lạnh lùng và ngạo mạn, tất cả những đặc điểm này đều sẽ thể hiện hết trên người thuộc cung Ma Kết. Người ta thường thấy Ma Kết giằng co qua lại giữa ranh giới của thiên đường và địa ngục, Ma Kết vô cùng tự tin, tự tin rằng mình có thể gánh chịu được tất cả đau khổ, hăng hái tiến về phía trước bởi họ kiên trì đi tới mục tiêu cuối cùng của mình. Ma Kết bị rơi vào địa ngục cũng không cần được thương xót, bởi vì người trong cung Ma Kết đều biết, đây là kết quả của việc họ không nỗ lực, cho dù họ gần như đã đánh cược cả tính mạng mình vào đó. Mỗi người thuộc cung Ma Kết đều trải qua những chuyện như thế, Ma Kết sẽ nhất quyết chối từ tất cả những ánh mắt thương hại thiện chí hoặc không thiện chí, bởi vì họ biết rằng mình căn bản không có quyền tự thương hại bản thân nên người khác lại càng không thể.”

“Anh ta thực là xảo trá. Tôi cảm thấy anh ta là một người luôn có những âm mưu.” Hiểu Khê gật gật đầu.

“Nào, chúng ta cùng làm một ly Single Malt nhé!” Trác Nhiên rót cho Hiểu Khê một ly rồi đặt trước mặt cô. Trác Nhiên không chỉ là một chuyên gia về tình yêu mà còn rất rành về các cung hoàng đạo. Cô đã hết lần này đến lần khác nói với Hiểu Khê là: “Nhớ kĩ rằng, cô có thể chơi với các chòm sao, nhưng đừng để nó chơi lại mình!” Hiểu Khê say đắm rượu Single Malt cũng là chịu ảnh hưởng của Trác Nhiên.

“Ma Kết rất tàn nhẫn, sự kiên quyết của họ sẽ làm tổn thương những người thực lòng yêu thương họ. Mọi người thường tìm cách để Ma Kết bỏ chiếc mặt nạ của mình xuống, còn diễn xuất thần kì của Ma Kết lại khiến người khác khó lòng đoán biết được nụ cười đó rốt cuộc là sự ngụy tạo trên mặt nạ hay xuất phát từ trái tim. Thế nên những người yêu thương Ma Kết, từng người từng người đều từ bỏ Ma Kết mà đi. Ma Kết coi cuộc đời như một trò chơi, chơi được thì tiếp tục mà không chơi được nữa thì rút lui. Ma Kết cao ngạo sẽ không bao giờ để mình thất bại thêm lần nữa. Anh ta chỉ được phép chiến thắng, dù sao đi nữa, lạnh lùng đứng cạnh quan sát thì mới có thể trở thành người chiến thắng sau cùng. Khi đối mặt với sự nghiệp và phụ nữ, anh ta không do dự lựa chọn sự nghiệp, nó xuất phát từ bản năng của anh ta. Đừng cho rằng anh ta không đau khổ, có lẽ anh ta cũng cảm thấy khổ sở, nhưng vẫn coi trọng mục tiêu của bản thân hơn. Đặc biệt là khi anh ta đi Quảng Châu và chịu ảnh hưởng hệ tư tưởng ở nơi đó, anh ta sẽ cho rằng, đợi đến khi đã công thành danh toại, muốn người phụ nữ thế nào mà chẳng được.” Trác Nhiên vừa nhâm nhi rượu vừa thao thao bất tuyệt, đúng là một bác sĩ tâm lý thứ thiệt.

“Người thuộc cung Ma Kết rất ít khi chủ động trong tình yêu. Trong hôn nhân và tình yêu, bọn họ luôn có yêu cầu cao với bản thân và đối phương, đặc biệt là về phương diện tinh thần. Nếu anh ta yêu cô thì cô chẳng phải làm gì hết, bởi vì anh ấy sẽ làm giúp cô tất cả. Nếu anh ta không yêu cô thì cô càng chẳng cần phải làm gì cả, bởi vì dù làm gì cũng vô ích mà thôi. Ma Kết phân biệt rõ ràng bạn gái và người vợ, họ cho rằng tất cả mọi thứ bản thân phấn đấu được đều dành cho người vợ của mình hết. Từ bạn gái đến người vợ, bọn họ sẽ phải dành thời gian quan sát rất lâu rất lâu.”

Đúng vậy, Hiểu Khê nghĩ: “Nguyên Kiệt không yêu mình quá nhiều. Ngay cả khi rất yêu thì cuối cùng anh ấy vẫn cứ từ bỏ mình thôi.”

“Cho nên, Hiểu Khê à, hãy rút lui đi! Anh ta không thể mang lại cho cô hạnh phúc và niềm vui mà cô mong muốn đâu! Để trở thành người phụ nữ của một người đàn ông thành công, điều duy nhất có thể làm chính là hi sinh và cho đi vô điều kiện thì may ra mới giành được thắng lợi sau cùng. Anh ta có lẽ sẽ kết hôn cùng người phụ nữ giúp anh ta nấu cơm, giặt quần áo kia, nhưng nhất định vẫn sẽ lăng nhăng với những người phụ nữ khác. Anh ta sẽ trở thành hình mẫu người đàn ông phương nam thành đạt, giàu có điển hình, cờ đỏ ở nhà không đổ, mà cờ màu rực rỡ bên ngoài vẫn phấp phới38[38]. Với tính cách của cô, chắc chắn không thể chấp nhận nổi tình trạng đó. Cô không thể làm nổi lá cờ đỏ mắt nhắm mắt mở cho qua mọi chuyện, mà cũng chẳng thể yên phận làm cờ màu sặc sỡ được đâu.”

Trác Nhiên phân tích đâu ra đấy, câu nào câu ấy đều rất có lí. Hiểu Khê nâng ly rượu uống ừng ực ừng ực cạn hết, rượu vào trong bụng hóa lệ sầu.

Hiểu Khê thực sự không làm thế được, cô tuyệt đối không thể. Dù thế nào đi nữa, cô vẫn muốn là duy nhất, chí ít là duy nhất trong một khoảng thời gian nào đó. Tình yêu của cô quá đỗi thuần khiết, quá đỗi hoàn mĩ, như vậy không phải đang tạo áp lực cho bản thân và cả người kia sao? Công chúa độc nhất vô nhị, hoa hồng độc nhất vô nhị, có lẽ đây mới là câu chuyện cổ tích thực sự.

Nhớ lại trong bộ phim Sex and the City, sau khi chia tay cùng Mr Big, nhân vật Carrie đến biển Caribê nghỉ hè đã tự nhủ với mình rằng: “And then, I realized I do have faith. Faith in myself. Faith that I would one day meet someone who would be sure that I was the one39[39].”

Từ lúc Giai Hân qua đời, Hiểu Khê vẫn chưa hề đến thăm mộ chị ấy. Cô thực sự đã từng rất oán hận Giai Hân, oán hận chị đã kết thành mối nhân duyên đó cho mình, oán hận chị đã coi mình như một quân cờ thao túng trong tay. Có điều, một năm qua đi, không ngờ lại xảy ra nhiều việc đến thế, nỗi oán hận với Giai Hân trong cô dần dần tan biến hết. Có lẽ Hiểu Khê là người chẳng thể hận nổi người khác, hoặc cô là một người dễ quên đi vết thương lòng.

Hôm nay, thời tiết rất tuyệt, Hiểu Khê đến siêu thị hoa mua một bó cúc trắng, từng cánh hoa dài nhỏ đang nở tung đón lấy ánh mặt trời rạng rỡ. Hiểu Khê đặt bó hoa trước mộ của Giai Hân, lúc này, chị đã ở một thế giới khác, nhưng có lẽ vẫn sẽ nhìn thấy được những tâm tư của Hiểu Khê. Giai Hân đã từ biệt nhân gian khi mới có ba mươi. Có lẽ chị còn rất nhiều khát vọng chưa thực hiện được, làm sao chị có thể cam tâm? Trên thương trường ở thế giới bên kia, Giai Hân nhất định vẫn sẽ là một người phụ nữ khôn khéo để tồn tại giữa biết bao quy tắc và nhiều điều u tối ẩn dật khắp nơi.

Ngồi trước mộ của Giai Hân, Hiểu Khê nói chuyện với chị rất lâu, giống như vào ba năm trước vậy.

“Giai Hân, em tới thăm chị này. Hãy tha thứ cho em vì đến bây giờ mới tới thăm chị được. Em không còn oán hận chị nữa, cứ oán hận chị mãi cũng chẳng có tác dụng gì. Thực sự em vẫn mong muốn chị có thể sống hạnh phúc vui vẻ, không muốn hai chúng ta phải âm dương cách biệt thế này. Người với người gặp gỡ nhau liệu có phải do định mệnh? Nếu em không tới phương bắc học đại học thì chắc sẽ không quen biết được chị. Nếu không quen biết chị, em sẽ không quen biết Nguyên Kiệt. Nếu không quen biết Nguyên Kiệt thì em sẽ không đau đớn khổ sở đến thế. Nếu không đau đớn khổ sở đến thế thì em sẽ không thể trưởng thành nhanh chóng vậy được. Sự trưởng thành ở em là tất nhiên, chỉ có điều, chị với Nguyên Kiệt là người chứng kiến sự trưởng thành đó. Có lẽ tất cả mọi việc đều do định mệnh an bài. Cuộc đời em nhất định phải bước qua cửa ải này.

Chị có biết không, em thực sự muốn được trở thành hoàng tử bé trong truyện cổ tích, mãi mãi có một đôi mắt ngây thơ, không hiểu và cũng chẳng cần phải hiểu các loại trạng thái của tinh cầu. Nhưng đó chỉ là truyện cổ tích, chị từng nói với em rằng đừng đắm chìm trong thế giới cổ tích nữa. Chị nói với em: “Đến lúc ta nhận ra bản thân càng ngày càng thấu hiểu đàn ông thì cũng là lúc càng ngày càng không hiểu gì về tình yêu cả. Một ngày nào đó, nếu có một ông chú độ tuổi trung niên đầu hói, bụng phệ, tay cầm một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, hỏi em có đồng ý lấy anh ta không, em sẽ chọn gì? sắc? Hay là giới40[40]? Truyện cổ tích đều là lừa gạt, trên thế giới này không có hoàng tử của em đâu, chỉ có đàn ông và chó mà thôi.” Có lẽ chị nói rất đúng, có lẽ ban đầu chị lựa chọn như vậy là có nỗi khổ riêng. Trên thế giới này, chỗ dựa vững chắc nhất chính là bản thân mình, có lẽ chị đã hiểu ra sự thật tàn khốc này từ lâu, cho nên đàn ông với chị chỉ là tiền bạc và con cờ để chị có thể đạt được những gì mình mong muốn. Em nói vậy có đúng không hả chị? Em hiểu chị, thế nhưng em không làm như vậy được, trái tim em quá đỗi yếu mềm, em vẫn quá khát khao có được tình yêu trọn vẹn. Liệu có phải chính điều này đã hại em?” Nói mãi nói mãi, Hiểu Khê cầm bó hoa trên tay, những giọt nước mắt long lanh rơi trên cánh hoa rồi từ từ rơi xuống, ngấm dần vào đất.

Lúc Hiểu Khê lau sạch nước mắt rồi đứng dậy thì nhận thấy phía sau lưng có một người phụ nữ trung niên búi tóc cao, trong tay cầm một bó hoa bách hợp, trang phục thanh nhã, khuôn mặt điềm tĩnh. Bách hợp là loại hoa mà khi còn sống chị Giai Hân thích nhất và cũng là loài hoa Hiểu Khê thích nhất.

“Bác có phải là mẹ chị Giai Hân không ạ?”

“Chắc cháu là Hiểu Khê, bạn thân của Giai Hân. Trước đây, Giai Hân rất hay nhắc về cháu với bác.”

Hả? Thường xuyên nhắc tới cô? Hiểu Khê cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Không phải cô bị lợi dụng rồi chìm vào lãng quên sao? Như vậy, bản thân cô vẫn có địa vị nhất định trong lòng chị Giai Hân.

Thì ra hàng tháng, mẹ chị Giai Hân đều đến đây thăm con. Bà chỉ có đúng một người con gái, bố Giai Hân đã mất từ lâu rồi. Thế nên việc quan trọng và có ý nghĩa nhất với bà chính là đến thăm Giai Hân. Nhìn thấy người mẹ trước mặt mình tóc đã điểm bạc, trong lòng Hiểu Khê cảm thấy đau đớn, nếu chị Giai Hân còn sống thì tốt biết mấy. Người chết đi thì chẳng còn biết gì, còn người ở lại luôn phải chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng, nhớ nhung da diết.

“Con do bác sinh ra nên bác rất hiểu nó. Giai Hân nhà bác quá hiếu thắng, quá tham vọng, thứ mà nó đã muốn có thì nhất định phải đạt được bằng mọi giá. Chỉ tại hai bác không có tài cán gì, không thể cho nó điều kiện sống tốt hơn. Nếu hai bác có chút tiền của thì nó đã không phải sống khổ sở như thế. Nếu nó có làm chuyện gì có lỗi với cháu, cháu hãy bỏ qua cho nó. Bác nói lời xin lỗi với cháu ngay tại đây...” Nước mắt bỗng trào ra, bác ấy nghẹn ngào nói.

Hiểu Khê nhanh chóng bước lại gần ôm lấy mẹ Giai Hân, cũng khóc theo: “Bác ơi, bác đừng nói thế, chị ấy mãi mãi là chị Giai Hân, người bạn tốt của cháu.”

Hiểu Khê và bác gái vừa đi vừa hàn huyên lại những chuyện ngày xưa, khi chị Giai Hân còn sống. Trước kia, hồi học đại học, chị ấy là một người ngây thơ, vui vẻ và hoạt bát. Tất cả mọi thay đổi của chị ấy đều bắt đầu từ một chuyện tình với một người đàn ông. Người đó là thầy giáo đại học của Giai Hân. Chị rất ngưỡng mộ, sùng bái kiến thức của thầy nên đã phải lòng người đó, yêu hết lòng hết dạ. Ở mối tình đầu, người con gái luôn luôn nghĩ rằng cho là phải cho đi tất cả, yêu là phải yêu đến tận cùng. Một ngày, Giai Hân phát hiện mình mang thai, vô cùng căng thẳng và âu lo, chị liền nói cho người đàn ông đó. Chẳng ngờ được, người đàn ông đó lại vô tình nói: “Ai biết được đứa trẻ này có phải là của tôi hay không?” Giai Hân tức tới mức ném luôn chiếc ly trên bàn vào người ông ta. Đây chính là mối tình đầu của chị, là người đàn ông đầu tiên mà chị yêu thương, không ngờ ông ta lại tuyệt tình nói những lời tàn nhẫn đó. Giai Hân vô cùng đau đớn, bố đứa trẻ không nhận, bản thân lại đang đi học mà đã mang thai, việc này dù nói thế nào đi nữa cũng chẳng tốt lành gì. Nhân lúc cái bụng còn chưa lộ rõ, chị đành phải một thân một mình đi đến bệnh viện phụ sản giải quyết. Do tâm trạng không thoải mái nên chị bị xuất huyết nhiều, có thể vì thế mà mất đi khả nàng sinh con...

Thì ra chị Giai Hân đã từng trải qua một kiếp nạn lớn đến vậy. Có lẽ từ sau mối tình đầu oan nghiệt đó, chị đã hoàn toàn mất hết lòng tin vào đàn ông. Chị mất đi khả năng và lòng tin vào tình yêu, thế nên, chị bắt đầu trốn tránh. Đàn ông không phải để yêu thương mà chỉ để lợi dụng. Đầy chính là quan điểm về đàn ông của chị. Ngày ngày, Giai Hân chỉ cố “nặn” ra nụ cười với mọi người, thực sự trong lòng chị đau đớn, khổ sở biết bao!

Trước đây, Giai Hân đã từng nói với Hiểu Khê rằng nếu đàn ông có thể dựa dẫm được thì heo với chó cũng leo được lên cây. Nói cho cùng, đàn ông cũng chỉ là một loài động vật mà thôi. Cứ nhìn thấy người khác giới là chẳng cần quan tâm xem bản thân mình có khả năng đem lại hạnh phúc cho người ta hay không đã đường đột chiếm hữu làm của riêng rồi. Có lẽ trong thế giới của Giai Hân chỉ có duy nhất tiền bạc và sự nghiệp là đáng tin cậy, có thể dựa dẫm được. Chuyện đến nước này, Hiểu Khê cũng chẳng có quyền bình luận, phán xét lựa chọn của chị, có lẽ không nên trách cứ hành động của chị lúc đó, hồng nhan bạc mệnh, tính toán so đo cũng thế thôi! Lúc này, cô chỉ cảm thấy thương cảm, xót xa cho Giai Hân.

Ngồi trên xe về nhà, Hiểu Khê tựa đầu vào cửa sổ ô tô, nghĩ rất nhiều, rất lâu. Giai Hân, hi vọng ở thế giới bên kia, chị không phải sống mệt mỏi như vậy nữa!