Ngày xửa ngày xưa, có một hoàng hậu ở một vương quốc nọ sắp sửa sinh ra một hoàng tử, các vị tiên đã chuẩn bị rất nhiều món quà để tặng cho hoàng tử này… Có lẽ phần quà mang tên “tình cảm” thực sự quá nặng nên chú ong non cõng theo món quà đó bay rất chậm, cuối cùng không đem món quà này đến tặng kịp vào lúc hoàng tử được sinh ra. Sau khi hoàng tử trưởng thành, chàng có tất cả mọi thứ tốt đẹp trên đời, ngoại trừ tình cảm.
1. Hãy tận hưởng niềm vui, đừng quá đắm chìm trong tình cảm
“Từ trước đến nay, mọi sự lĩnh ngộ đều phải trả giá. Đến lúc mình lĩnh ngộ ra điều được đó thì bản thân đã chìm trong bể khổ nhân gian, biển tình đã vỡ nát cả rồi. Nhưng nếu không trải qua những việc đó thì sao? Mình sẽ mãi mãi chẳng thể lĩnh ngộ được những điều đó.
Đối đãi với những người đàn ông mạnh mẽ, cô phải tỏ ra lúc xa lúc gần, dừng quá coi trọng người ta, dừng gấp gáp đòi người ta phải ổn định bên mình.
Có loại tình yêu được tạo dựng trên sự đồng điệu giữa hai tâm hồn, đó chính là cảnh giới cao nhất của tình cảm."
*
Ngày hôm sau, Hiểu Khê liền kể hết mọi chuyện tối qua cho Trác Nhiên. Trác Nhiên chỉ cười cười rồi vỗ vỗ lên bờ vai của Hiểu Khê: “Nào, chúng ta hãy nâng ly chúc mừng cô cuối cùng cũng đã trở thành người phụ nữ thực sự!” Trác Nhiên mở một chai rượu vang trên kệ, rót một ly rượu đưa cho Hiểu Khê.
“Cô có biết không, có rất nhiều ông bố bà mẹ chuẩn bị một vò rượu vào ngày con gái mình ra đời, để mãi cho tới khi cô con gái đó xuất giá thì mới mở ra uống. Những bình rượu mang tên “Nữ nhi hồng” mười tám, hai mươi năm chính là như thế đấy!” Trác Nhiên nói tràn đầy hứng thú mà không biết lúc này, lòng Hiểu Khê đang rất rối bời, sắc mặt trắng bệch.
“Nữ nhi hồng... nhưng tại sao lại không hồng chứ? Tại sao lại như vậy nhỉ?
“Cô làm sao thế? Cảm thấy khó chịu à?”
“Tôi đã không chảy máu.”
“Ồ, thế thì đã làm sao chứ? Không chảy máu thì không chảy máu chứ sao? Đàn ông bây giờ, cho dù có chảy máu thật, họ cũng chưa chắc đã tin.” Trác Nhiên ngồi bên cạnh Hiểu Khê an ủi, vỗ về.
Cũng đúng, ai dám tin rằng một cô gái ưu tú, khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú đến hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn chưa có quan hệ thân mật với bất cứ người đàn ông nào chứ? Đúng thật là bi ai! Một thứ được đàn ông Trung Quốc coi như ngọc quý mà Hiểu Khê lại đánh mất một cách không rõ ràng thế này. Cô cảm thấy vô cùng buồn chán.
“Nếu như đã thế rồi thì cứ thỏa sức mà tận hưởng đi! Sau này, bản thân cô sẽ hiểu thôi. Hãy hưởng thụ niềm vui, đừng quá đắm chìm trong tình cảm! Mọi người đàn ông đều có ‘tình dục trước rồi mới dần dần có tình cảm’, cô em ạ!” Trác Nhiên nháy nháy mắt, sau đó ngửa mặt lên uống một hơi cạn ly rượu vang trong tay. Vào giây phút này, trông Trác Nhiên chẳng khác gì bà chủ Kim Hương Ngọc vừa đa tình vừa phóng khoáng trong bộ phim Quán trọ Tân Long Môn31[31].
Đó là cánh cửa dục vọng, mở cánh cửa này ra liệu chăng có thể nhìn thấy một bầu trời rạng rỡ khác? Nói tóm lại, Hiểu Khê cũng không mấy hứng thú, mê say những việc này, trong người cô cũng chẳng có khát vọng đó. Ngoại trừ vào những lúc trước khi “bà cô thân thích” ghé thăm hàng tháng, cơ thể có mong muốn vài điều gì đấy, còn vào đại đa số những lúc khác thì tất cả khao khát đều chìm sâu trong giấc ngủ lặng im. Cơ thể đang ngủ yên, dục vọng cũng chìm sâu.
“Trác Nhiên, cô bảo bây giờ tôi nên làm gì?” Hiểu Khê tựa đầu trên vai của Trác Nhiên, lúc này, Hiểu Khê cảm thấy bờ vai của cô gái trước mặt mình chính là một bến đỗ ấm áp và an toàn. Bờ vai của Trác Nhiên chính là chỗ dựa vững chắc cho cô.
“À, đối đãi với những người đàn ông mạnh mẽ, cô phải tỏ ra lúc xa lúc gần, đừng quá coi trọng người ta, đừng gấp gáp đòi người ta phải ổn định bên mình. Nếu không, họ vừa nghe thấy đã chạy mất dép đấy!”
Haizz, kì thực thì bản thân mình thích Phó Vân đến mức nào, Hiểu Khê cũng chẳng biết rõ. Bây giờ, cô cũng không vội vã muốn anh phải ổn định bên cạnh mình, cũng chưa đến lúc cần một lời hứa hẹn nào đó từ anh. Lên giường cùng một người đàn ông, sau đó bám riết, bắt người đó phải kết hôn với mình đã là những tình tiết xa vời từ thế kỉ trước rồi. Đỗ Hiểu Khê sao có thể làm ra những chuyện này được cơ chứ? Nói thật, cho dù anh có chạy mất thì cũng chẳng vấn đề gì, nếu người ta muốn chạy thì kiểu gì cũng sẽ chạy, vấn đề là sớm hay muộn thôi. Nhưng chạy sớm còn hơn là chạy muộn. Cách nhìn và suy nghĩ của Hiểu Khê đã có sự thay đổi rõ rệt, đặc biệt khi so sánh môi tình với Nguyên Kiệt trước kia, cô đích thực đã thay đổi rất nhiều. Lúc ở bên cạnh Nguyên Kiệt, cô luôn thấp thỏm không yên, còn bây giờ khi hẹn hò cùng Phó Vần, cô chẳng mấy khi phải để tâm bận lòng nữa.
Có điều, lần đầu tiên đối mặt với tình huống này, cô vẫn không biết phải xử lí như thế nào, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra? Hay là ngồi nhẩm tính số lần ân ái trong đêm qua?
“Cô nương à, đường vẫn còn dài lắm, cứ từ từ mà lĩnh ngộ đi!” Trác Nhiên ra vẻ một người chị hiểu biết. Trước mặt Trác Nhiên, Hiểu Khê đích thị chỉ là một cô bé gái ngây ngô chưa hiểu sự đời.
“Ừm, vậy từ nay trở đi, tôi, Đỗ Hiểu Khê nhất định phải làm mọi việc theo ý mình, tự do tự tại, sẽ không bao giờ để cho tình yêu làm tổn hại bản thân một cách dễ dàng.” Hiểu Khê nâng ly một hơi cạn hết, rượu vang từ lưỡi chảy xuống rồi ngấm vào từng tế bào trên cơ thể, khiến cô cảm thấy toàn thân mình chỗ nào cũng tràn ngập sức mạnh.
“Ồ, không tệ đâu. Thái độ rất ổn, tiến bộ không ít đâu nhé!” Trác Nhiên bất giác vỗ tay tán thưởng. “Hiểu Khê à, từ trước đến nay, mọi sự lĩnh ngộ đều phải trả giá. Đến lúc mình lĩnh ngộ ra được điều gì đó thì bản thân đã chìm trong bể khổ nhân gian, biển tình đã vỡ nát cả rồi. Nhưng nếu như không trải qua những việc đó, mình sẽ mãi mãi chẳng thể nào lĩnh ngộ được. Bây giờ, tôi lại vô cùng nhớ cái cảm giác tim đập liên hồi, vì tình yêu mà có thể chết đi sống lại ấy.” Trác Nhiên than ngắn thở dài. Đúng thế, Trác Nhiên của bây giờ khi đối mặt với tình yêu, đối mặt với đàn ông, đã sớm luyện thành “kim cương bất hoại”, có được đôi mắt tinh tường rực lửa. Chỉ cần nhìn qua là có thể biết được liệu người đàn ông đó có thích hợp với mình hay không, cô đã chẳng còn kinh hãi trước mấy đợt sóng gió nhẹ nhàng nữa rồi. Rốt cuộc, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu? Còn Đỗ Hiểu Khê, liệu có trở thành một Trác Nhiên thứ hai hay không?
“Không phải cô đang yêu đương hẹn hò với một nhà thiết kế thời trang hay sao? Gần đây thế nào rồi? Còn nữa, những lúc thân mật với anh ấy, cô cảm thấy ra sao?” Hiểu Khê định chuyển sang chủ đề khác, liền lôi chuyện của Trác Nhiên ra, giống như rất hứng thú vậy.
“Khá ổn. Hai chúng tôi bận rộn với công việc của riêng mình, sau khi làm xong việc, nếu nhớ đến người kia thì sẽ gọi điện, hẹn gặp mặt, ăn uống, cuồng nhiệt ân ái. Sau đó, hai chúng tôi lại quay về làm việc, lại đi chơi, đi gặp bạn bè của riêng mình.” Trác Nhiên vừa nói vừa rút ra một điếu 520, chỉ trong chốc lát, cả căn phòng đã tràn ngập khói thuốc, trông cứ như chốn bồng lai tiên cảnh vậy.
“Thế sao? Tôi cứ tưởng rằng hai người đã chia tay nhau từ lâu rồi cơ đấy.” Hiểu Khê đột nhiên cảm thấy mình không hề hiểu gì về Trác Nhiên, cũng như về thế giới tình cảm của cô ấy.
“Đúng thế, bản thân tôi cũng thấy kì lạ. Không ngờ, tôi với anh ấy lại có thể duy trì quan hệ hơn một năm mà không hề đổi người khác. Anh ấy cần một người phụ nữ đơn giản, không mang lại phiền phức cho mình, tương tự, tôi cũng cần một người đàn ông giản đơn, không mang đến phiền phức cho bản thân. Từ trước đến nay, chúng tôi không bao giờ hỏi han rằng: Hôm nay người kia đã gặp những ai, làm những việc gì, là đàn ông hay phụ nữ. Chúng tôi ở bên nhau nhờ vào sự đồng điệu nơi tâm hồn. Đến một hôm, khi sự đồng điệu ấy biến mất thì cũng là lúc chúng tôi phải chia tay.” Trác Nhiên bình thản nói rồi nhả khói thuốc, làn khói đó dần dần tan đi theo cơn gió đêm.
“Nếu như thực sự có một ngày như vậy, cô sẽ làm gì?” Hiểu Khê rất muốn biết đáp án.
“Tôi nghĩ rồi, mình sẽ bước tới, nhẹ nhàng ôm anh ấy vào lòng, mỉm cười trao nụ hôn vĩnh biệt và nói: Cảm ơn anh vì đã để em ở lại bên cạnh mình lâu đến vậy.”
Lúc Trác Nhiên nói xong câu này thì trong đầu Hiểu Khê đã ngay lập tức hiện ra cảnh tượng mà ở đó chỉ có sự bình tĩnh, phóng khoáng chứ không hề mang chút ít đau thương nào.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đang dần tắt, trong căn phòng chỉ còn lại đốm sáng của điếu thuốc đã châm lửa trên tay Trác Nhiên, lập lòe giống như những ngồi sao trên bầu trời vậy. Hiểu Khê lại tưởng tượng đến khung cảnh chia tay, Trác Nhiên nhất định sẽ rời đi trong nụ cười mãn nguyện. Trong thế giới của bản thân, Trác Nhiên trước nay vẫn cứ làm theo ý mình thích, tự do tự tại như vậy.
2. Từ nay trở đi, anh dừng bao giờ nhắc đến thành phố đó với em nữa!
“Khoảng cách làm nhạt nhòa tình yêu? Hay là tình yêu của cô với anh cơ bản là không kiên định, nên khoảng cách đã phóng đại điểm yếu của con người?
Với đàn ông, mình càng coi trọng anh ta thì anh ta lại càng xem thường mình.”
*
Đã hơn ba ngày nay, Hiểu Khê không nhận được tin tức gì của Phó Vân. Tuy rằng cô không đặt bất cứ hi vọng gì lên vai của Phó Vân nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy đôi chút lạc lõng. Đàn ông đều như vậy, thái độ trước và sau khi đạt được một thứ gì đó hoàn toàn khác nhau, đôi với những thứ đạt được quá dễ dàng, thông thường họ sẽ không biết trân trọng.
Nếu Phó Vân không phải là người đàn ông có ý nghĩa đặc biệt với mình thì Hiểu Khê có lẽ đã không để tâm đến anh ta như vậy. Nhưng đó là người đàn ông đã dắt cô sang một thời kỳ hoàn toàn mới! Thảo nào mà biết bao người đàn ông lại mong muốn có được lần đầu tiên của người phụ nữ đến vậy, chính là vì muốn người phụ nữ đó sẽ ghi nhớ họ cả cuộc đời. Định luật này lẽ nào không thể phá vỡ được hay sao? Hiểu Khê bắt đầu cảm thấy nghi hoặc.
Phó Vân một lần nữa biến mất, khiến cho Hiểu Khê cảm thấy vô cùng buồn chán. Có điều, cô thầm nhủ, dù gì tất cả mọi thứ cũng đều do bản thân mình cam tâm tình nguyện. Biết rõ là trên núi có hổ mà vẫn leo lên núi đó. Lần này thì hay rồi, lại gặp phải đau khổ, tâm trạng chán nản trong cô dâng trào. Hiểu Khê ôm lấy cái đầu đang đau nhức của mình, muốn khóc mà chẳng khóc nổi nữa. May mà cô đã có chuẩn bị từ trước, không hề đặt quá nhiều kì vọng rằng người đàn ông này sẽ cho mình một lời hứa hẹn và một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Tuy nhiên, cô không thể phủ nhận rằng, trong chuyện tình cảm, bản thân mình mãi mãi chẳng thể nào xứng tầm đối thủ với Phó Vân.
Nhẫn nhịn không nổi nữa, sau một tuần kể từ khi hai người chia tay, lúc ngồi trên chiếc xe taxi chở mình về nhà từ quán bar, cô đã nhắn tin hỏi anh lúc này đang làm gì, cho dù bản thân Hiểu Khê biết rõ rằng khi mình chủ động nhắn tin trước cũng đồng nghĩa với việc khí thế đã giảm đi ít nhiều.
“Anh đang đi công tác ở Quảng Châu.” Phó Vân nhắn lại rất nhanh.
Điều này đã khiến cho Hiểu Khê đỡ buồn đôi chút.
“Ồ, Quảng Châu à, từ nay trở đi, anh đừng bao giờ nhắc đến thành phố đó với em nữa!”
“Tại sao thế?”
“Đó là thành phố khiến cho em đau lòng.” Đúng vậy, đây đích thực là một thành phố khiến cho cô đã khổ sở bấy lâu, chính thành phố này đã cướp mất người đàn ông cô yêu thương và cướp đoạt cả mộng ước tình yêu tuyệt đẹp của cô nữa.
“Ờ, vậy cũng được, anh sẽ nghe em.” Phó Vân trả lời rất ngoan ngoãn.
Thực sự, người đàn ông thay lòng đổi dạ thì có liên quan gì đến thành phố chứ? Chẳng qua là hữu duyên vô phận mà thôi! Người có tính phụ bạc thì trước sau gì cũng sẽ thay lòng đổi dạ, thành phố đó chẳng qua chỉ là cái cớ để trút giận. Trên thế giới này, có biết bao thành phố trở thành thứ để trút giận cho những người bị thất bại trong tình yêu? Khoảng cách làm nhạt nhòa tình yêu ư? Hay là tình yêu của cô với anh cơ bản đã không sâu sắc, nên khoảng cách đã làm lộ ra điểm yếu của hai người? Hiểu Khê thừa biết rằng thành phố đó không có tội tình gì, nhưng cô vẫn không muốn nghe đến cái tên đó một lần nào nữa. Trước kia, cô đã từng có thành ý như vậy, yêu không hối hận là thế, thậm chí còn muốn vượt muốn ngàn dặm để đến thăm một người, nhưng kết cục cuối cùng ra sao chứ?
Nếu cô nói việc chia tay với Nguyên Kiệt có gì không đúng thì là vì anh muốn “có được” còn cô lại không “cho”. Tuy Hiểu Khê đã từng yêu đương nhưng vẫn luôn giữ gìn ở một mức độ giới hạn nào đó, luôn luôn tự nhủ sẽ giữ lại thứ tốt đẹp nhất dành cho người đàn ông mình yêu thương thực sự. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình lại thất bại đau đớn vì chiếc màng đó. Đây là đạo lí gì chứ? Cô chỉ muốn suy nghĩ, tìm hiểu thêm một chút, bởi vì cô đã đặt kì vọng quá lớn vào người đàn ông này, cô muốn tìm hiểu thật kĩ càng người đàn ông mà bản thân muốn được sống cùng cho đến khi đầu bạc răng long. Cho nên chính vào cái đêm mà anh sắp sửa rời khỏi Bắc Kinh, cô vẫn vùng vẫy, không để anh chiếm lĩnh. Nếu đêm hôm đó, cô để mặc cho anh xâm chiếm cơ thể mình, liệu rằng kết quả có khác đi chăng? Có lẽ, cô sẽ không đánh mất anh như thế. Tuy nhiên, tất cả chỉ là giả thiết và kết quả mà thôi.
Còn chuyện tình cảm hiện nay giữa Hiểu Khê và Phó Vân, cô đã có được anh và anh cũng đã có được cô, cho nên có thể coi đây là một mối tình thắng lợi không? Những tin nhắn tràn đầy tình ý qua lại giữa họ trước đây vô cùng hao tâm tổn sức, vì thế Hiểu Khê không còn nhắn tin giữa lúc đêm khuya, cô tắt di động từ sớm để đi ngủ. Hẹn hò yêu đương mệt mỏi chết đi được, cô chỉ muốn nghỉ ngơi an dưỡng mà thôi.
Nhưng Hiểu Khê không kiệm chế được mà lại nhắn tin. “Anh có nhớ em không?” Cô chợt nhận thấy bản thân cũng rất khao khát tìm lại được cảm giác yêu đương như xưa. Hiểu Khê hồi tưởng lại quá khứ, chính Nguyên Kiệt là người đã khơi nguồn khát vọng tình yêu trong cô, khiến cho dòng sông tình yêu băng giá trong trái tim Hiểu Khê dần dần tan ra và tuôn chảy. Hiểu Khê đã từng tha thiết cầu khẩn Nguyên Kiệt: “Dòng sông tình yêu trong em đã bắt đầu tuôn chảy, không chảy về phía anh thì sẽ chảy về phía người khác. Cho nên, xin anh đừng đẩy em đến với người khác!” Cô đích thực là một đứa trẻ thành khẩn, chân thật vô ngần trong thế giới tình yêu.
“Nhớ chứ.” Hai chữ này của Phó Vân khiến Hiểu Khê an tâm được đôi phần.
“Tại sao anh lại tỏ ra lãnh đạm đến thế, chẳng thèm hỏi thăm em lấy một câu? Nếu là vậy, thực sự em chẳng còn động lực tiếp tục bước đi nữa...” Đúng thế, Hiểu Khê thực sự không có đủ sự tự tin.
“Gần đây anh rất bận. Để giải quyết xong mọi việc, anh sẽ đến hẹn gặp em ra ngoài. Nghe lời anh nhé!”
“Biển nước trong anh có phải rất sâu không? Nếu vậy chắc em không dám nhảy xuống đâu. Em sợ bị đắm chìm đến mức nghẹt thở mất.” Hiểu Khê đột nhiên nhận ra, tại sao bản thân cô lại cứ lao vào những tình yêu có chỉ số khó khăn cao vời vợi thế này chứ? Từ Nguyên Kiệt cho đến Phó Vân, cả hai người không phú thì quý, một người là cao thủ trên thương trường, một người là công tử nhà giàu hào hoa. Tất cả đều là những nhân vật khó nhằn nhất! Trứng chọi đá, đó là trò chơi mà Đỗ Hiểu Khê không thể chơi và chiến thắng được. Nhưng Hiểu Khê của hiện tại cũng chẳng nghĩ ngợi quá nhiều nữa, cô chỉ khát khao yêu đương thôi. Cô muốn hẹn hò, yêu đương đến phát điên lên ấy!
“Ha ha, vậy em đi học bơi đi!”
“Hãy đến ôm lấy anh
Hình thành vòng xoáy
Cuồn, cuộn phong ba vạn dặm đằng sau chiếc hôn nồng cháy đó
Để em chìm đắm trong thế gian
Anh yêu em sâu đậm đến thế
Hãy đến ôm lấy anh
Hôn anh từ chân lên
Linh hồn dần bị cuốn trôi theo dòng nước lũ
Tình yêu đang nuốt gọn lấy anh
Như thiên la địa võng.”
Hiểu Khê lại nhớ đến bài hát Vòng Xoáy của ca sĩ Hoàng Diệu Minh.
“Đối đãi với một người đàn ông cần tuân thủ ba nguyên tắc: Khai quật ồ ạt, liên tục bồi dưỡng có trọng điểm rõ ràng và chọn lựa ưu điểm trọng tâm.” Vào khoảnh khắc này, Hiểu Khê chợt cảm thấy mình giống như một phi tử thơ thẩn trong cung tẩm chờ đợi ngày được diện kiến hoàng thượng. Đừng có tự treo cổ mình trên một cành cây, đặc biệt là khi người đàn ông đó chưa cho mình một đáp án tình cảm rõ ràng, xác thực!
Từ khi cô và Phó Vân quan hệ thân mật với nhau, chớp mắt đã gần một tháng, hai người không gặp mặt. Tuy họ vẫn duy trì nhắn tin thăm hỏi, nhưng không còn nhiệt tình như lúc ban đầu nữa, đây rõ ràng không phải tình trạng đang yêu… Nói cho cùng, Phó Vân bận rộn đến mức nào chứ? Anh đang bận làm những gì? Hiểu Khê không biết hỏi ai, làm một người phụ nữ đứng chặn trước cổng công ty anh thì cô chưa có đủ dũng khí và cũng chưa tới mức độ điên cuồng như thế. Cho nên, cô chỉ chìm ngập trong việc đoán mò, suy diễn mà thôi, đây lại là một dự cảm chẳng lành. Lúc này, Hiểu Khê cảm thấy bản thân quá đỗi thất bại, sau khi trải qua một tình yêu cay đắng, tình yêu tiếp theo cũng chẳng xán lạn, hạnh phúc được bao nhiêu.
Hiểu Khê lại nhắn tin hỏi Phó Vân, lúc mười giờ tối, cuối cùng anh đã trả lời: “Em đến nhà anh đi!”
Anh coi cô là thứ gì chứ? Tại sao giá trị bản thân cô lại rẻ mạt đến mức này? Những cảm giác này khiến cho Hiểu Khê cảm thấy vô cùng tức tối, khó chịu. Phải chăng từ khi cô chủ động phát tín hiệu cho anh cơ hội theo đuổi thì vận mệnh lại định sẵn cục diện bị động cho cô từ đầu cho tới cuối sao? “Quan hệ giữa mình và anh ấy chỉ dừng lại ở việc lên giường ư? Những lời lẽ ngọt ngào tình tứ trước kia chẳng lẽ chỉ là bước đệm cho việc lên giường thôi sao?” Hiểu Khê đặt ra hàng loạt câu hỏi, cô hoài nghi bản thân mình đã lạc hậu và lỗi thời. Hiểu Khê gọi điện thoại cho Phó Vân, không có ai nhấc máy. Không ngờ Phó Vân không thèm nghe điện thoại của cô. Hiểu Khê càng nghĩ càng thấy tức tôi trong lòng, lẽ nào đây chính là chân tướng của sự việc? Lẽ nào cô là người phụ nữ không thể được công khai, giới thiệu cho mọi người sao? Cô càng nghĩ lại càng cảm thấy tức giận. Với đàn ông, mình càng coi trọng anh ta thì anh ta lại càng xem thường mình. Cuối cùng Hiểu Khê cũng hiểu ra điều này.
Haizz, ít nhiều gì thì vẫn còn có cảm giác yêu đương làm chiếc đệm, làm một chiếc áo khoác tươi đẹp phủ ngoài, để viện ra cái cớ cho tình cảm giữa cô và anh. Lẽ nào tất cả tình yêu đều mang tham vọng chiếm đoạt hay sao? Hiểu Khê đứng bên cạnh khung cửa sổ nhìn ra ngọn đèn nhấp nháy bên ngoài, trong lòng cảm thấy thê lương, ớn lạnh khôn cùng. Lấy những tin nhắn từ mười một giờ mỗi tối cho đến ba giờ sáng hôm sau làm bằng chứng, ít nhất thì cũng đã có lúc nào đó người này bị người kia hấp dẫn. Hiểu Khê mỉm cười, có điều, nụ cười này thật miễn cưỡng biết bao. Đến đây là quá đủ! Hiểu Khê cuộn cuộn lọn tóc của mình, hít một hơi thật sâu không khí trong lành ngoài cửa sổ.
“Em đang đến kì.” Hiểu Khê nói dối, bởi vì cô không biết phải điều chỉnh tâm trạng lúc này của mình thế nào nữa, càng không biết phải làm sao để đối mặt với Phó Vân.
“Ừm, vậy em hãy nghỉ ngơi sớm nhé!” Phó Vân nhanh chóng trả lời tin nhắn.
Đêm đó, Hiểu Khê mất ngủ.
“Trác Nhiên, trên thế giới này không có tình yêu bất biến sao?” Có lẽ, Trác Nhiên sẽ cười nhạo trước câu hỏi ngây ngô này của cô.
Như mọi lần, Trác Nhiên rít một hơi thuốc thật sâu rồi lãnh đạm nói: “Cô đã từng nghe câu chuyện về công chúa Hoa Hướng Dương và chú lừa chưa?” Hiểu Khê lắc đầu, giống hệt như thời niên thiếu lúc chăm chú nghe truyện cổ tích mà bố kể.
“Công chúa Hoa Hướng Dương muốn đến tìm chàng hoàng tử ở tòa lâu đài phía tây sống. Vì thế, cô buộc phải vượt qua con sông. Lúc này, một chú lừa đi tới, nói rằng nó bằng lòng cõng công chúa qua sông. Công chúa liền hỏi: “Ngươi có thể đảm bảo không làm chiếc váy của ta bị ướt không?” Chú lừa lắc đầu. Trong lòng công chúa thầm nghĩ, hoàng tử nhất định sẽ tới đón mình, cô cố chấp đứng bên này bờ sống chờ đợi. Cuối cùng, tới khi trời tối, công chúa đành đồng ý để chú lừa cõng mình vượt sông. Chú lừa liền nói: “Cho dù tôi có làm ướt váy áo của nàng hay không thì tôi vẫn sẽ tặng nàng ba câu danh ngôn tình yêu.”
“Vậy ta phải làm gì để báo đáp nhà ngươi đây?”
“Nếu tôi không làm ướt áo nàng thì hãy đưa tôi về nhà cùng.”
Công chúa đồng ý. Công chúa ngồi trên lưng chú lừa. Đến lúc sắp qua sống, chú lừa trịnh trọng nói với công chúa rằng: “Hãy nhớ là khi ngồi trên lưng của tôi, nàng không được khóc, nước mắt của nàng sẽ tăng thêm gánh nặng cho tôi.” Công chúa đáp rằng sẽ nhớ kĩ, sau đó cũng nói với chú lừa một cách trịnh trọng rằng: “Hãy nhớ rõ đừng có làm ướt váy của ta, nếu không, ta sẽ không để nhà ngươi cõng ta nữa đâu.”
Chú lừa bước ra giữa con sông.
“Trước đây, nhà ngươi đã từng cõng các cô gái khác qua sông chưa?” Công chúa hỏi.
“Đương nhiên rồi.” Chú lừa thản nhiên đáp lại.
“Vậy váy áo của họ có bị ướt hay không?”
“Chỉ có cô gái đầu tiên là không bị ướt, còn những cô sau tất cả đều bị ướt hết.”
“Cô gái đầu tiên đó có đưa nhà ngươi về nhà không?”
“Không đưa, nếu không thì làm sao tôi lại có thể gặp những cô gái khác được.”
“Xem ra nhà ngươi đã gặp rất nhiều cô gái rồi nhỉ?”
“Tính cả nàng vào thì cũng phải được mười lăm, mười sáu người rồi.”
Công chúa cười nói: “Nhà ngươi cũng là con lừa thứ ba mươi cõng ta qua sông đấy!”
“Ha ha.” Chú lừa chỉ cười, không nói thêm gì.
Công chúa bỗng nhớ đến mấy câu danh ngôn tình yêu mà chú lừa hứa sẽ tặng cho mình, cô liền bảo chú lừa nói.
“Bất luận là đàn ông hay phụ nữ, chỉ có ở mối tình đầu thì mới yêu thương người khác, còn trong những tình yêu sau này, tất cả đều chỉ yêu thương bản thân mình thôi.”
Chú lừa bước đi chậm rãi, quả nhiên rất vững vàng, công chúa cũng cảm thấy yên tâm, ôm lấy cổ chú lừa, cảm thấy cô cùng ấm áp.
“Nàng có thích được ta cõng qua sông không?”
“Thích chứ.” Công chúa mỉm cười thừa nhận.
“Tôi cũng rất thích được cõng nàng như lúc này, hi vọng rằng có thể mãi mãi như bây giờ đi về phía trước.”
Công chúa nằm mơ đến hoàng tử, nhưng khi tỉnh lại, nhìn thấy trước mặt mình là một con lừa, nước mắt của cô chợt trào ra, rơi xuống lưng chú lừa đó. Giống như đột nhiên bị đâm trúng, chú lừa bỗng giãy lên, tạo ra những gợn sóng trên mặt sông, chiếc váy của công chúa cũng vì thế mà bị ướt.
“Tại sao lại thế?” Công chúa hỏi.
“Tôi đã nói với nàng từ trước rồi mà.” Mặt chú lừa lạnh lùng không biểu cảm.
Công chúa sực nhớ lại lời hứa lúc đầu của mình với chú lừa. Thế là, cô không nói tiếng nào nữa, liền nhảy xuống khỏi lưng lừa, một mình lội vào bờ sông kia. Chú lừa không hề níu kéo hay giải thích gì nhiều, cũng tự động quay đầu lại đi về bờ phía đông con sông - nơi đó lại có một cô gái khác đang chờ chú lừa qua sông. Cô gái ấy cũng xinh đẹp, trẻ trung và cũng mặc một bộ váy áo xinh xắn.
“Tình yêu là duy nhất nhưng người yêu không phải là duy nhất.” Chú lừa đột nhiên nói tiếp. “Đây chính là câu danh ngôn tình yêu thứ hai.”
Công chúa khóc như mưa, nước sông lạnh buốt. Cuối cùng, nàng cũng lội được vào bờ phía tây con sông, nhưng bộ váy áo tuyệt đẹp của nàng đã ướt sũng nước, đầy bùn bẩn thỉu. Nàng bất lực ngồi bên bờ sông, ôm lấy đầu gối khóc lóc thảm thiết, toàn thân run lên vì lạnh.
Một chú thỏ trắng đi đến trước mặt cô nói: “Công chúa, lần sau tôi sẽ cùng nàng đi qua sông.”
“Cảm ơn thỏ trắng.” Công chúa ôm chú thỏ vào lòng rồi nói tiếp: “Không cần nữa đâu, bây giờ thứ ta cần chính là một chút ấm áp.”
Chú lừa đã quay về bờ sông phía đông. Công chúa bỗng nhớ ra chú lừa vẫn còn chưa nói câu danh ngôn tình yêu cuối cùng cho mình, thế là, cô liền ngẩng đầu ngước về bờ sông bên kia nói: “Xin hãy nói cho ta biết câu danh ngôn cuối cùng, chú lừa thân yêu!”
Chú lừa lạnh lùng nhìn cô lần cuối và nói: “Tôi yêu tình yêu của tôi.” Sau đó, chú lừa đi về phía người con gái đang đợi mình ở bờ sông kia.
Sau khi nghe xong câu chuyện này, Hiểu Khê im lặng một hồi lâu. Câu chuyện này thật giống với tình yêu của cô biết bao.
“Hãy nhớ kĩ, muốn bản thân mình vui vẻ lên thì cô hãy tin rằng tình yêu là duy nhất nhưng người yêu lại không phải duy nhất. Cô xem đấy, công chúa Hoa Hướng Dương một lòng một dạ muốn lấy chàng hoàng tử ở tòa lâu đài phía tây, chỉ muốn lợi dụng chú lừa để qua sông, sau cùng để lấy được hơi ấm, cô công chúa lại ở cạnh bên một chú thỏ trắng. Chẳng có chuyện gì không bị thời gian làm cho chìm vào quên lãng. Chẳng có ai là duy nhất của ai, đây chính là hiện thực!”
Đây chính là hiện thực sao? Lúc ban đầu, mỗi một cô gái đều là công chúa, đều khát khao lấy được chàng hoàng tử bên kia bờ sông, sau khi trải qua trăm ngàn gian khổ, cuối cùng không thể không thỏa hiệp với hiện thực, chung sống cùng một người có thể đem lại hơi ấm cho bản thân. Phải chăng, tất cả những cô gái đều có cùng một số mệnh như vậy? Còn bản thân cô liệu có thể tránh khỏi số mệnh này không?
Hiểu Khê bỗng nhiên cảm thấy đầy nghi hoặc, có lẽ từ đầu chí cuối, bản thân cô đã sai lầm, tại sao cô lại cứ cố chấp như vậy, cố chấp để có được thứ gì đó duy nhất sao?
3. Cuộc đời đúng là một trò đùa lớn
“Có một loại đàn ông chỉ thích lên giường cùng phụ nữ, bọn họ thậm chí còn chẳng muốn ăn một bữa cơm với phụ nữ. Cho dù là có dùng bữa thì cũng chỉ vì mục đích sau đó lên giường mà thôi. Loại đàn ông như vậy chắc chắn là chưa bao giờ muốn hẹn hò, yêu đương với người phụ nữ đó.
Phụ nữ thực chất rất tham lam, luôn muốn lấp đầy cả hai lỗ hổng. Nếu như lấp đầy cái lỗ phía dưới thì lỗ hổng trong tim mãi mãi chẳng thể lấp đầy nổi, chỉ sợ đó là một lỗ hổng không đáy!”
*
“Gần đây anh đang bận rộn việc gì thế?” Tuy Hiểu Khê đã biết trước đáp án nhưng vẫn gọi điện hỏi Phó Vân, vì cô cảm thấy rất trống trải, muốn tìm một người đàn ông để giết thời gian.
“Anh đang bận chuẩn bị sinh nhật cho mẹ anh.”
Ồ, anh đúng là một người con hiếu thảo!
“Mẹ anh thích những gì?”
“Em hỏi cái này làm gì? Không cần, không cần phải mua quà đâu.” Phó Vân vội vã từ chối.
“Được thôi.” Hiểu Khê tức giận tắt điện thoại. Xem ra anh chưa bao giờ có ý định đưa cô về giới thiệu với bố mẹ, càng không định dắt cô đến ra mắt những người thân quen. Người đàn ông đã từng có quan hệ thân mật với mình, bỗng chốc trở nên lạ lẫm và xa vời đến thế. Hiểu Khê tự cảm thấy bản thân thật nực cười, nghĩ kĩ lại thì hai người thực chất là hai kẻ xa lạ. Hiểu Khê muốn đi vào thế giới của anh, muốn mở cánh cửa trái tim anh ra, cô nhận thấy rõ ràng nhưng vẫn còn một con đường rất dài phải đi. Trác Nhiên từng nói, đàn ông trước tiên bàn đến dục vọng sau đó mới có tình cảm, vậy đến lúc nào thì Hiểu Khê mới chờ đợi được tình yêu mà cô muốn có?
Con người ta khi đắm chìm trong tình yêu thì thường mất đi lí trí, cho nên, bất cứ người nào cũng có thể trở thành quân sư cho họ. Tình trạng của Hiểu Khê đích thị là thế. Ngày hôm sau, cô nhanh chóng kể lại tình hình đó cho mấy người bạn tiểu học ở Phúc Kiến.
Thân Hoài Lục Giáp nói với cô trên QQ: “Có một loại đàn ông chỉ thích lên giường cùng phụ nữ, bọn họ thậm chí còn chẳng muốn ăn một bữa cơm với phụ nữ. Cho dù là có dùng bữa thì cũng chỉ để sau đó cùng lên giường mà thôi. Loại đàn ông như vậy chắc chắn là chưa bao giờ muốn hẹn hò yêu đương với người phụ nữ đó.”
Hiểu Khê sau khi đọc được những dòng này trên màn hình, giữa mùa hè oi bức mà cô lại cảm thấy lạnh toát mồ hôi.
“Vậy mình phải làm thế nào?”
“Tốt nhất là cậu nên tránh xa anh ta, chiếc giày có thích hợp với mình không thì chỉ có bản thân mình là rõ nhất thôi.”
“Phụ nữ thường rất ngây thơ, luôn nghĩ rằng cố gắng đôi chút là có thể thích hợp được.”
“Có một vài thứ dù có cố gắng thế nào thì cũng chẳng thể làm cho nó vừa vặn với mình.”
Đúng thế, nhớ lại tất cả mọi việc giữa cô với Phó Vân từ đầu đến giờ, anh chưa từng nhắc tới người nhà của mình, cũng không đưa cô đi gặp bạn bè của anh. Tình cảm chân thành của bản thân cô khi khao khát có được cuộc tình mới, đối với anh mà nói có thể chỉ như một trò chơi tiêu khiển chăng?
Cuộc đời đúng là một trò đùa! Hiểu Khê muốn khóc mà chẳng ra nước mắt. Đúng vào lúc đang vui mừng, sung sướng vì tưởng đã tìm được “chân mệnh thiên tử” của đời mình thì người ấy lại rút lui nhanh chóng trong nháy mắt. Vốn dĩ cô cho rằng đó là những hồi ức khó quên nhất về đêm đầu tiên, nhưng cuối cùng những gì có được chỉ là một người đàn ông không có chút thành ý nào cả. Hiểu Khê thở dài một tiếng, lắc đầu ngao ngán, cuộc sống mãi mãi chẳng giống như những gì người ta vẫn tưởng tượng!
Trước kia đã từng có một thầy bói nói với Hiểu Khê rằng: “Sau này, con nhất định sẽ được gả cho một người đàn ông rất tốt, hai người sẽ có một cuộc sống hạnh phúc mĩ mãn.” “Nhưng, ông trời à, xin người hãy nói cho con biết, xin người hãy thông qua những ngôi sao hay mặt trăng để chỉ dẫn cho con, hạnh phúc của con rốt cuộc ở nơi đâu?” Hiểu Khê vùi mặt vào chiếc chăn, khóc lóc thảm thiết.
Cuối cùng, Phó Vân cũng đã chủ động hẹn gặp Hiểu Khê. “Anh vừa giải quyết xong mọi thứ, đến nhà anh nhé!” Phó Vân nhắn tin đến. Xem xong mẩu tin nhắn này, Hiểu Khê bật cười,
Phó Vân không hổ danh là người bận rộn nhất thủ đô, quả nhiên đem dục vọng của mình biểu hiện trực tiếp, ngắn gọn đến mức đó, không có thêm bất cứ lời lẽ thừa thãi nào cả. Những thứ hao tâm tổn sức như việc làm quen, hỏi thăm, tặng quà, gây ngạc nhiên, tất cả mọi thứ chỉ là bước đệm mà thôi.
“Được!” Hiểu Khê trả lời. ít nhất, anh vẫn còn nhớ đến cô, Hiểu Khê tự an ủi mình như vậy. Giống y như những gì trước kia Trác Nhiên đã bảo, đừng quá đắm chìm trong tình cảm mà hãy hưởng thụ niềm vui nhiều một chút. Đúng thế, đừng quá đắm chìm trong tình cảm, Hiểu Khê tự nhắc nhở bản thân như vậy. Chỉ có như vậy, cô mới không phải đối mặt với nỗi đau khổ đến mức không thể nào ngủ được như cuộc tình trước đó.
Tuy rằng đây không phải là cảm giác yêu đương mà cô muốn có, nồng cháy, thuần khiết, nhớ mong da diết, vừa nhen nhóm đã bùng cháy dữ dội, tất cả đều không phải, nhưng Hiểu Khê vẫn cứ chấp nhận đến nhà anh. Cô thay bộ váy mà mình thích nhất, trang điểm ăn vận theo kiểu đi hẹn hò, hơn nữa, cô còn mang theo một chiếc váy ngủ bằng lụa nữa, bởi vì cô không muốn mặc chiếc váy ngủ của một người phụ nữ khác.
Trên chiếc taxi đi đến nhà anh, Hiểu Khê không muốn suy nghĩ thêm gì cả, đầu óc cô lúc này là một khoảng không vô tận, ngồi ở ghế sau xe, cô nhẹ khép mắt lại, im lặng nghe nhịp đập của trái tim. “Anh ơi, cho xin chút nhạc nhé, tôi muốn nghe 88732[32].” Hiểu Khê hi vọng mình có thể thoải mái hơn khi nghe nhạc. Cô không muốn bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Cánh cửa mở ra, đón tiếp Hiểu Khê là một người đàn ông mặc chiếc áo phông có hình chú mèo máy thông minh Doraemon, đầu tóc hơi rối, đáng yêu như một đứa trẻ thơ. Hiểu Khê nhận thấy mình đã tìm lại được cảm giác yêu với con người này.
“Tốc độ của em cũng nhanh quá nhỉ?” Phó Vân mang một đôi dép trong nhà mềm mại đặt trước mặt cô.
“Anh nói đi, đôi dép này đã được bao nhiêu người phụ nữ đi rồi?” Hiểu Khê cười hỏi, không hề có chút ý tứ trách móc nào cả.
Đúng vậy, mỗi con người đều có quá khứ, những gì đã qua, nói cho cùng cũng chẳng thể truy cứu được. Huống hồ, một con người luôn theo chủ nghĩa truyền thống và hoàn mĩ như Hiểu Khê mà còn có quá khứ thì anh chàng Phó Vân lớn hơn cô đến bốn tuổi, một người đàn ông thành đạt trong ánh mắt người đời, làm sao có thể là một trang giấy trắng tinh? Chỉ cần đừng có bắt cá hai tay một lúc là được rồi.
“Ha ha, mẹ anh tuần nào cũng đến đây thăm anh hết.” Phó Vân quay người đi tới máy lọc nước. Người đàn ông chưa thành gia lập thất trong mắt người mẹ mãi mãi vẫn là một đứa trẻ cần được chăm sóc - thậm chí dù đã kết hôn rồi cũng vẫn cần thiết phải trông nom.
“Em uống đồ nóng hay lạnh đây?”
“Em muốn nước ấm. Cảm ơn anh.” Không ngờ Hiểu Khê lại nói cảm ơn, giống như một người bạn lâu ngày ghé thăm, có đôi chút khách sáo và xa lạ. Đây chính là mối tình mà cô đang có sao? Hiểu Khê đi vào nhà vệ sinh, không phát hiện ra bất cứ dấu tích nào của phụ nữ, thậm chí, ngay cả một sợi tóc dài cũng chẳng thấy. Cũng có thể do gã đàn ông này đã thu dọn quá sạch sẽ. Hiểu Khê mỉm cười mãn nguyện. Lúc này, cô bất giác nhớ đến một câu danh ngôn: “Tất cả phụ nữ đều là Sherlock Holmes”, xem ra hôm nay bản thân cô cũng được làm Sherlock Holmes một chuyến, nhưng không tìm ra bất cứ dấu vết nào cả.
“Em có muốn xem đĩa DVD không? ở nhà anh có rất nhiều đĩa phim, trước kia đi công tác nhiều quá nên cũng bỏ qua không ít bộ phim hay.” Quả thật là chiếc kệ của anh xếp rất nhiều đĩa, có phim của Pháp, Hoa Kì, Hồng Kông, Đại Lục... tất cả đều được anh phân chia sắp xếp rõ ràng, ngăn nắp.
“Trời đất ơi, anh có thể mở một tiệm cho thuê đĩa phim rồi đấy!” Hiểu Khê hoàn toàn kinh ngạc trước chiếc kệ này, cả bức tường phía trước mặt cô toàn đĩa là đĩa.
“Mở một tiệm cho thuê đĩa phim là giấc mơ thuở nhỏ của anh đấy!” Phó Vân quay đầu lại nhìn Hiểu Khê cười.
Hai người chọn bộ phim Khoảng cách xa xôi nhất do Quế Luân Mĩ thủ vai chính, bởi vì Hiểu Khê rất thích hình ảnh Quế Luân Mĩ tạo dáng lắng tai nghe tiếng động in trên poster phim, trông rất nhập tâm. Hai người ngồi trên ghế sô pha xem phim, dần dần cánh tay của Phó Vân đưa ra, sau đó, cả người anh xích lại gần sát vào cô.
“Chúng ta xem phim trước đã, ngoan nào!” Hiểu Khê nhéo yêu khuôn mặt tròn tròn dễ thương của anh, lúc này Phó Vân mới ngồi về phía đầu kia của sô pha.
Anh và cô mỗi người ngồi một đầu sô pha, ôm một chiếc gối lớn, mắt chăm chú nhìn vào màn hình. Nói thực lòng thì Hiểu Khê không quen lắm khi đến xem phim ở nhà một người đàn ông. Đột nhiên, cô nhận ra rằng mình đã sống một mình nhiều năm như vậy, nên cũng đã quen với tính cách kiểu nữ vương “tất cả do ta làm chủ”, khi xem phim ở nhà, lúc nào thích nhanh thì tua nhanh, lúc nào thích quay lại thì tua lại.
“Ba năm trước, tôi và chồng tôi gần như ngày nào cũng ân ái bên nhau. Có thể ở bất cứ chỗ nào, vào bất cứ thời gian nào, chỉ cần chúng tôi nhìn thấy nhau là cơ thể lại không nhẫn nhịn được mà quấn quýt lấy nhau, cũng chẳng cần biết lúc đó đang trong tình cảnh nào, nhất định phải tiến hành ngay lập tức. Chúng tôi chẳng khác nào các loài động vật đang phát dục, nhưng chúng tôi không hề cảm thấy xấu hổ, thẹn thùng chút nào. Ngược lại, bản thân tôi còn cảm thấy trên thế giới này chẳng thể nào tìm được một đôi tình nhân trời sinh một cặp như chúng tôi nữa, trong trái tim chúng tôi, không có bất kì ai có thể thay thế cho cơ thể của người kia. Mỗi lần nhìn thấy người kia là mỗi tế bào trong cơ thể chúng tôi đều hừng hực sôi sục, đều khát vọng có được từng tế bào trên cơ thể người đối diện, các tế bào giống như đang ngoác miệng ra gào thét, tôi muốn, tôi muốn, tôi muốn...” Người phụ nữ trên màn hình chậm rãi nói. Câu thoại trong phim khiến cho người ta không khỏi tưởng tượng ra mọi thứ. Lúc Hiểu Khê còn chưa kịp hiểu hết thì nụ hôn của Phó Vân đã như phong ba bão táp cuồn cuộn in dấu trên mặt và cổ của cô.
“Chúng ta diễn một bản chân thực, sống động hơn cả phim nhé, em thấy sao?” Phó Vân gian tà thì thầm bên tai Hiểu Khê, khiến cho cả cơ thể cô như mềm nhũn ra.
“Đợi lát nữa xem xong đĩa phim này rồi đền bù cho anh nhé, ngoan nào!” Ánh mắt của Hiểu Khê vẫn dính chặt vào màn hình.
“Mỗi tối, tôi lại hồi tưởng mỗi một tình tiết khi tôi với chồng cũ ân ái bên nhau. Từng tư thế, từng nụ hôn anh ấy dành cho tôi, từng góc độ anh ấy lật tôi qua lại, mỗi một tiếng kêu rên thích thú, sung sướng đến cực điểm. Sau đó, tôi lại bắt đầu tưởng tượng trong đau khổ, lúc này, chồng tôi có thể cũng đang làm như vậy với một người phụ nữ khác. Tôi hình dung chồng mình đến nhà cô ta, vào ngay khoảnh khắc khi cửa vừa mở ra, chồng tôi ngay lập tức kéo váy của cô ta lên, cởi chiếc quần lót, yêu cầu cô ta choãi chiếc mông cho thật cao, tất cả những động tác này đều là việc trước kia anh hay làm cùng tôi. Tôi tưởng tượng họ đang ân ái giữa thiên nhiên đất trời, trong một chiếc thang máy ở một toà nhà lớn, ở trong xe ô tô của chồng tôi, bên lề con đường nào đó ở thành phố Đài Bắc. Cũng có thể chồng tôi đang lái xe còn cô ta thì ngồi trên đùi anh ta, lên lên xuống xuống, tôi còn tưởng tượng ra cả tiếng rên rỉ sung sướng của cô ta nữa. Tôi cứ ngây thơ tưởng rằng chắc hẳn anh chỉ nói với mỗi mình tôi, sau đó hai người mãi mãi trao cả cuộc sống cho người kia, trao mọi thứ cho nhau, ôm chầm lấy nhau chìm vào giấc ngủ. Tất cả những cảnh vật này không ngừng hiện lên trong tâm trí tôi, khiến tôi hoảng loạn không biết phải làm sao, tôi gần như sắp phát điên...” Người phụ nữ trên màn hình vừa nói vừa khóc lóc rất thảm thương, nhiệt độ tụt giảm. Bộ phim vẫn tiếp tục diễn ra, có điều tâm trạng của Hiểu Khê rối loạn vô cùng.
Những lời thoại trong phim không ngừng vang đi vang lại trong đầu cô. Khi người đàn ông đáng yêu mặc chiếc áo phông Doraemon trước mặt định cởi nốt chiếc áo sau cùng trên người cô, bàn tay của Hiểu Khê liền đặt lên tay anh nhằm ngăn cản. “Xin lỗi anh, em cảm thấy không được khoẻ lắm.” Phó Vân cũng cảm nhận được nét mặt không vui của Hiểu Khê nên đành phải dừng lại, cầm theo quần áo xông thẳng vào nhà vệ sinh, lập tức cô nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Tối hôm đó, Phó Vân và Hiểu Khê không hề ân ái. Trước kia, khi xem bộ phim Sắc giới, Trương Ái Linh có nói: “Con đường tiến tới trái tim người phụ nữ phải đi qua âm đạo.” Nhưng Hiểu Khê nhận ra rằng bản thân mình không thể nào làm như thế. Đúng vậy, cũng giống như trong bộ phim Khoảng cách xa xôi nhất nói: Dù có tiếp xúc, động chạm cơ thể thân mật đến mức nào thì cũng chẳng thể lấp đầy lỗ hổng trong trái tim của mình. Nếu như lấp đầy được sự trống rỗng bên dưới, lỗ hổng trong trái tim mình phải làm thế nào mới có thể khoả lấp được? Hiểu Khê nằm trong phòng ngủ, còn Phó Vân chơi điện tử trong phòng đọc sách, đèn vẫn sáng. Hiểu Khê nằm còn Phó Vân ngồi, điểm tương đồng duy nhất là cả hai cùng tỉnh. Hiểu Khê nhớ lại một cuốn tiểu thuyết đã đọc hồi còn đại học: “Tôi sinh ra là vì chờ đợi một con người. Dung mạo, tuổi thanh xuân, kiến thức phong phú, trí nhớ mãnh liệt, tài năng trời phú và tâm hồn bản tính của tôi đều đang chờ đợi được gặp người đó. Dưới vòm trời này, chỉ duy nhất mình anh mới có thể trân trọng, yêu quý mọi thứ của tôi. Trên thế gian này, tôi chỉ toả sáng vì mình anh ấy, nếu không gặp được anh, tôi cam nguyện cô độc suốt đời, từ từ tàn úa.” Lúc đó, Hiểu Khê vồ cùng yêu thích câu nói này, đồng thời cũng tưởng tượng ra thứ tình cảm mà bản thân mong muốn. Một tình yêu độc nhất vô nhị, suy nghĩ của cô hồi đó thật sự ngây thơ tới mức đáng yêu!
Mình sinh ra là vì đợi chờ một con người nào đó sao? Hiểu Khê bất giác cười nhạt vài tiếng, thực sự có tồn tại con người như vậy ư? Quay người qua, bỗng nhiên một giọt lệ nóng bỏng trào ra lăn dài trên má rồi từ từ chảy xuống gối.
Ngày hôm sau, khi thức dậy, tâm trạng của Hiểu Khê đã tốt hơn rất nhiều. Phó Vân đưa cô tới chỗ làm, sau khi tháo dây an toàn, Hiểu Khê nghiêng người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khuôn mặt tròn trịa của anh. Cô nghe thấy tiếng cửa xe đóng lại, sau đó là tiếng động cơ ô tô càng ngày càng cách mình xa hơn. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, sau đó cô thẳng bước tiến về phía ngược lại.
3. Mình là người hoàn toàn thất bại trong tình yêu
“Chuyện tình cảm không có thắng thua mà chỉ có bằng lòng hay không bằng lòng mà thôi. Khi bạn bằng lòng tiếp tục thua, điều đó chứng tỏ bạn cảm thấy trò chơi này vẫn còn thú vị, chỉ sợ bạn muốn thắng trở lại, kết quả sẽ càng thêm thất bại thảm hại khiến bạn thất vọng tràn trề mà thôi.
Hận thù một ai đó là một chuyện vô cùng mệt mỏi, hận thù một con người sẽ hao tổn rất nhiều sức lực, thậm chí còn hao tổn sức lực hơn là yêu thương một người. Bạn thử nghĩ xem, ngày nào mình cũng phải oán hận một ai đó, nỗi hận đó sẽ thường xuyên len lỏi trong đầu bạn sẽ ảnh hưởng lớn đến thái độ và cách xử sự của bản thân bạn, chiếm lĩnh lấy tâm hồn bạn, khiến bạn chẳng thể nào nhìn nhận một sự việc với ánh mắt chuẩn xác nhất... Thù hận một con người, cái giá của nó thật quá lớn!”
*
Không lâu nữa là đến Tết Trung thu, công ty tặng cho mỗi nhân viên một hộp bánh hảo hạng. Không được ở cùng với bố mẹ, trăng dù có tròn đến mấy cũng chẳng thể nào có được cái cảm giác đoàn viên hạnh phúc bên gia đình. Hiểu Khê định để hộp bánh Trung thu này lại công ty, lúc nào tăng ca đói bụng sẽ lấy ra ăn chống đói. Nhưng cô nhất định sẽ không ăn bánh trung thu vào những đêm trăng tròn. Cô sợ mình sẽ đau lòng giống như lần trước, khi Nguyên Kiệt rời khỏi Bắc Kinh, cô phải một mình đón lễ tình nhân. Cô đã cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn uống, sao có thể đối mặt với lễ tình nhân cô đơn một mình được? Ở cùng với một nhóm các đồng nghiệp đang độc thân, chơi đùa hò hét để cho người khác biết bản thân mình không hề cần ngày lễ này. Hôm đó, khi ngà ngà say, bước trên con đường về nhà, Hiểu Khê vẫn muốn bật khóc. Cô đã tự thề với bản thân, lễ tình nhân năm sau, nhất định sẽ không đón một mình nữa.
Những dịp lễ tết thường hay nhận được những tin nhắn hỏi thăm, hết tin này đến tin khác, đa số đều là những tin nhắn gửi chung cho cả một nhóm người. Hiểu Khê thường không nhắn lại, người quen biết thì không cần thiết, người không mấy thân thiết lại càng không cần phải làm vậy. Hiểu Khê đều đọc tất cả những tin nhắn này, đột nhiên cô nhận được một tin nhắn: “Tết Trung thu vui vẻ! Nguyên Kiệt.” Kể từ lần trước, sau khi Nguyên Kiệt hỏi thăm chân thành khiến Hiểu Khê cảm động đến nỗi cô đã định nói sẽ tha thứ cho tội lỗi của anh thì hai người lại không liên lạc thêm lần nào nữa. Không ở cùng một thành phố, mọi cố gắng đều trở thành vô ích.
Người yêu cuối cùng lại trở thành bạn bè. Hiểu Khê và Nguyên Kiệt cũng giống như đại đa số các đôi yêu nhau rồi chia tay, chỉ có thể thăm hỏi, quan tâm đến nhau từ xa mà thôi. Tất cả sự thăm hỏi, quan tâm này trở nên vô cùng xa lạ và trống rỗng khi so với những ân ái, yêu thương trước kia. ít nhất là hai người họ đã không hận nhau, đáng lẽ Hiểu Khê nên hận Nguyên Kiệt, nhưng cô nhận ra rằng bản thân mình không thể thù hận ai đó được. Hận thù một ai đó là một chuyện vô cùng mệt mỏi, hận thù một con người sẽ hao tổn rất nhiều sức lực, thậm chí còn hao tổn sức lực nhiều hơn là yêu thương một người. Bạn thử nghĩ xem, ngày nào mình cũng phải oán hận một ai đó, nỗi hận đó sẽ thường xuyên len lỏi trong đầu bạn sẽ ảnh hưởng lớn đến thái độ và cách xử sự của bạn, chiếm lĩnh lấy tâm hồn bạn, khiến bạn chẳng thể nào nhìn nhận một sự việc với ánh mắt chuẩn xác nhất... Thù hận một con người, cái giá của nó thật quá lớn!
Trương Bá Chi sau sự kiện xì căng đan ảnh nóng đã từng nói: “Tôi đã quá chìm đắm trong tình yêu cho nên tình yêu với tôi thật quá nặng nề. Người đàn ông yêu tôi chắc chắn đã phải chịu rất nhiều áp lực. Thực ra tình yêu của tôi quá nồng nhiệt, đã yêu thì yêu hết mình, không giữ lại chút gì cho bản thân. Bạn bè đều nói, thất bại lớn nhất của tôi chính là quá chìm đắm trong tình yêu đến nỗi bị người ta nhìn thấu tận tâm can. Tôi thừa nhận mình là một người hoàn toàn thất bại trong tình yêu, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứ mãi chẳng thể nhìn thấy được bộ mặt xấu của người khác. Dù anh ta chỉ khiến tôi vui vẻ, hạnh phúc chỉ có vài ba lần, cả đời này tôi cũng không bao giờ quên được.”
Cũng giống như vậy, Hiểu Khê chỉ nhớ đến mặt tốt mà quên đi hết mọi xấu xa của người khác, đó là may mắn hay bất hạnh?
Nếu không có duyên phận trở thành nhân vật chính trong thế giới tình cảm của anh thì trong công việc nhận được sự giúp đỡ từ anh cũng được rồi. Không thể phủ nhận rằng, năng lực làm việc của Nguyên Kiệt thật sự xuất chúng. Hiểu Khê nghĩ: “Anh ấy nợ mình thì bắt anh ấy bù đắp mình theo một cách thức khác vậy.” Nếu nói đây là “lợi dụng” thì cũng chẳng sao hết, Hiểu Khê muốn mượn cớ này để tìm lại chút thăng bằng cho bản thân. Một lần nữa, Hiểu Khê lại lưu MSN của Nguyên Kiệt, cô cảm thấy vui mừng vì đã trở nên lí trí hơn. Cô cũng đã bắt đầu biết cách gạt bỏ tình cảm, biết cách “lợi dụng” đàn ông. Đây cũng có thể coi là một bước tiến bộ. Nhưng nó thật sự có phải là “lợi dụng” không? Chỉ sợ bản thân cô vẫn chẳng thể buông xuôi được.
“Nếu có việc gì, chỉ cần em nói một câu, anh sẽ cố gắng giúp em.” Nguyên Kiệt nói.
“Cảm ơn anh nhé!” Nhưng lúc gặp chuyện gì đó, cô thực sự sẽ đi tìm anh sao? Bản thân Hiểu Khê cũng chẳng biết được.
Gần đây, Hiểu Khê lại trở thành khuê nữ kín cổng cao tường, sau khi tan làm chẳng muốn đi đâu, chẳng muốn hẹn hò, cũng chẳng muốn tụ tập ăn uống, chỉ muốn một mình, có một chiếc máy tính, có mạng internet là cô dã cảm thấy quá đầy đủ, có thể chơi điện tử, nghe nhạc, xem phim, cuộc sống thật quá đỗi tươi đẹp!
Ngày hôm đó, bỗng nhiên, Hiểu Khê đọc được một câu chuyện: Một cô gái đến làm trợ lí ở một công ty. Khi vào công ty, cô mới hai mươi hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, tuổi trẻ, năng động và xinh đẹp nên cô nhanh chóng trở thành bạn gái của ông chủ. Trong khoảng thời gian ở cùng với người đàn ông này, cô đã vì anh ta mà phá thai mấy lần, cô lo liệu chăm chút cho anh ta từng bữa ăn giấc ngủ giống một người vợ đảm đang, chu đáo. Mười sáu năm trôi qua, người đàn ông đó vẫn không cho cô danh phận người vợ chính thức, cô vẫn cứ là bạn gái của anh, hơn nữa danh phận bạn gái này cũng chỉ có những người trong công ty mới biết. Ở ngoài xã hội, cô mãi mãi đi theo anh với thân phận của một người trợ lí. Cô ngây thơ cho rằng, sống lâu với nhau ắt sẽ nảy sinh tình cảm, lãng tử nhất định sẽ có ngày quay đầu. Cô luôn kiên định với niềm tin của mình, cô cho rằng nhất định sẽ có một ngày nào đó, mình sẽ đạt được thứ mà mình hằng mong ước bấy lâu nay. Đến lúc nào đó, anh cũng chẳng còn trẻ nữa, anh nhất định sẽ dừng bước chân lãng tử, kết hôn cùng cô. Khi cô ba mươi tám tuổi, trên mặt xuất hiện không ít nếp nhăn, cuối cùng người đàn ông của cô cũng chịu kết hôn, có điều tân nương không phải cô mà lại là một cô gái trẻ đẹp vừa mới tốt nghiệp học viện múa. Lúc này, tân lang bốn mươi lăm tuổi, tân nương hai mươi hai tuổi, hôn lễ được tổ chức rất long trọng, thịnh soạn. Và ở một góc nhỏ tối tăm nào đó, có một người phụ nữ tuyệt vọng này đang òa khóc đau đớn trong vòng tay bạn bè...
Khi đọc xong câu chuyện này, khóe mắt của Hiểu Khê đã ướt đẫm. Mười sáu năm, rốt cuộc đây là niềm tin gì? Cuộc đời của người phụ nữ có bao nhiêu lần mười sáu năm chứ? Người phụ nữ ngốc nghếch, đem tuổi thanh xuân đẹp nhất cuộc đời mình dâng hiến cho một người đàn ông vô tình, vô nghĩa, để rồi cứ mãi ảo tưởng rằng một ngày nào đó, người đàn ông ấy sẽ dành cho mình tình yêu và lời thề non hẹn biển. Tất cả đều là ảo vọng mà thôi!
Việc dứt khoát với Nguyên Kiệt là một trận đấu súng, nếu có chết thì có lẽ cô cũng sẽ được chết một cách nhanh chóng, sảng khoái. Còn với Phó Vân thì sao? Hai người phải chờ đợi bao lâu thì mới có thể đi vào chỗ sâu thẳm nhất, mềm yếu nhất trong trái tim của nhau? Hiểu Khê có thể đợi lâu như vậy không? Anh có xứng đáng để cô đợi chờ không? Nhưng cô nghĩ trước khi hỏi vấn đề xứng hay không xứng thì hãy tự hỏi bản thân mình yêu anh đến mức nào đã.
“Hiểu Khê, Tết Trung thu vui vẻ. Tối nay đã có hẹn chưa?” Là tin nhắn của Lưu Hiên. Mỗi dịp lễ tết, anh đều thăm hỏi rất thân tình. Anh đối với Hiểu Khê thực sự rất tốt, việc này mọi người trong công ty đều biết.
“Em cũng chúc anh vui vẻ. Tối nay, em ở nhà chơi điện tử thôi.”
“Vậy mình gặp nhau ở quán cà phê Thượng Đảo đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Chuyện gì thế anh?”
“Nếu anh không có chuyện gì để nói thì em sẽ không chịu ra ngoài gặp anh ư? Ừm, là chuyện liên quan đến Giai Hân.”
Hiểu Khê vừa đọc được dòng tin nhắn này liền nhanh chóng thay quần áo rồi chạy nhanh ra khỏi nhà. Trong lòng cô thực sự chất chứa quá nhiều nghi vấn nên ngay khi Lưu Hiên nói có một vài chuyện liên quan đến Giai Hân, Hiểu Khê cảm thấy huyết dịch trong người đang sôi lên sùng sục.
Khi Hiểu Khê vừa ngồi xuống thì Lưu Hiên cũng đến nơi.
“Thật ngại quá, không có chỗ đỗ xe ở gần đây, anh đỗ hơi xa nên phải đi bộ một đoạn.” Lưu Hiên cởi chiếc áo khoác ngoài, giọng đầy ngại ngùng.
Nhìn vào người đàn ông trên trán đầm đìa mồ hôi, người cùng học ở trường đại học đã từng theo đuổi mình, bây giờ thành cấp trên trong công ty, một người bạn mãi mãi ủng hộ mình, Hiểu Khê bỗng nhiên cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh. Ngoảnh đi ngoảnh lại, cô đã tốt nghiệp được bốn năm rồi. Lưu Hiên đã từ một hoàng tử tình ca trở thành tinh anh tài giỏi trong giới kinh doanh, Hiểu Khê chợt nhận ra đã rất lâu, rất lâu không nghe thấy Lưu Hiên hát tình ca nữa, nhưng cô mãi mãi ghi nhớ hình ảnh chàng hoàng tử ưu phiền dưới mái trường đại học năm nào.
“Hiểu Khê, em muốn uống gì?”
“Em chỉ uống chút nước thôi. Mau nói cho em biết, rốt cuộc anh biết chuyện gì liên quan đến chị Giai Hân?” Trước mặt anh, Hiểu Khê không phải câu nệ bất cứ điều gì, trực tiếp hỏi ngay vấn đề mà mình quan tâm nhất.
“Em có thể để anh uống ngụm cà phê rồi mới nói cho em biết được không?” Lưu Hiên mỉm cười nhìn Hiểu Khê. Lúc này, Hiểu Khê mới cảm thấy bản thân mình vội vàng nhanh nhẩu quá.
“Hiểu Khê, em hiểu Giai Hân đến đâu?”
Câu hỏi này khiến Hiểu Khê chết lặng, Hiểu Khê chẳng hiểu mấy về Giai Hân, đàn chị của mình. Cô chỉ biết chị là một người yêu công việc điên cuồng, có tham vọng rất lớn trong sự nghiệp, chị có thể bất chấp thủ đoạn để củng cố địa vị của mình.
“Xem ra anh rất hiểu chị Giai Hân. Anh hãy nói cho em biết đi! Chị ấy đã từng lợi dụng em, có điều, chị ấy đã hỏi ý kiến của em trước. Đó là do em cam tâm tình nguyện. Lúc ấy, em khá là ngốc nghếch, cứ tưởng rằng có thể giúp thì cứ giúp chị ấy đôi chút cũng chẳng sao.” Đúng thế, lúc đó, Hiểu Khê đã thực sự nghĩ như vậy, có thể giúp được chị bao nhiêu thì giúp. Ai bảo cô với Giai Hân là bạn cùng trường chứ? Chẳng qua chỉ đi gặp một người đàn ông thôi, cũng không mất miếng thịt nào, chẳng có vấn đề gì hết. Không ngờ kết quả lại thành ra thế này. Hiểu Khê nghĩ Giai Hân nhất định cũng không muốn kết cục sau cùng sẽ như vậy. Cô không mất một miếng thịt nhưng đã tan nát cả trái tim, chỉ có thể chờ đợi vết thương đó từ từ lành lại mà thôi.
“Có chuyện gì thì anh nói mau lên, đừng có ngập ngừng như thế! Em nghĩ rằng trong cuộc đời mình sẽ không còn chuyện gì kinh khủng, khổ đau hơn việc bị bạn bè lợi dụng, bị người yêu phản bội nữa.”
“Thực ra, Giai Hân đã từng theo đuổi Nguyên Kiệt, có điều Nguyên Kiệt không chấp nhận, cho nên, cô ấy mới để em “xông trận”. Anh không biết chị ấy theo đuổi Nguyên Kiệt vì tình cảm thực sự hay vì lí do công việc. Có điều, hai người bọn họ không hề có qua lại tình cảm gì.”
“Tại sao anh lại biết được những chuyện này?” Hiểu Khê bán tín bán nghi.
“Đều là cùng ngành với nhau, làm gì có bí mật nào mà không biết? Những điều này thì đã là gì đâu, thực sự vì chức vị phó tổng, Giai Hân còn đồng ý làm tình nhân của chủ tịch Hội đồng Quản trị bên công ty đó nữa. Những điều này chắc em cũng không biết...”
Hiểu Khê đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu, lồng ngực rất đau, rất đau.
“Tại sao anh lại nói cho em những điều này, em không muốn nghe! Tất cả những điều này đều không phải là sự thật. Người mất đã mất rồi, tại sao anh còn nói với em những chuyện này? Anh có biết rằng anh làm như vậy là quá tàn nhẫn không?”
Hiểu Khê vội cầm lấy chiếc túi rồi chạy ra khỏi quán cà phê.
“Anh chỉ nghĩ rằng em hoàn toàn có quyền được biết chân tướng sự thật.” Hiểu Khê nhận được tin nhắn của Lưu Hiên. Chân tướng? Biết được chân tướng thì có thể thay đổi được gì chứ?
Hiểu Khê ngồi trên taxi, nước mắt đầm đìa. Giai Hân à, Giai Hân, tại sao chị lại phải làm thế chứ? Tại sao chị lại để bản thân phải chịu uất ức đến vậy? Lẽ nào tiền bạc và sự nghiệp lại quan trọng với chị đến mức ấy sao? Cuối cùng thì kết quả thế nào? Chị cố gắng, nỗ lực suốt đời, sau cùng chẳng phải vẫn trắng tay trở về với cát bụi hay sao?
4. Tình cảm phải chăng thực sự nặng nề như thế?
“Phụ nữ muốn chứng minh giá trị của bản thân thông qua đàn ông, một chiếc xe hay một căn nhà? Thực sự không phải vậy, giá trị của bạn phải do chính bạn làm chủ.
Trên thế giới này có rất nhiều đồ xa xỉ, tình cảm thuần khiết có lẽ chính là thứ xa xỉ nhất hiện nay!"
*
Gần đây, thời tiết bắt đầu trở nên rất oi bức, đi trên đường cứ như đang đứng trên chảo dầu nóng vậy. Hiểu Khê mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cô nhớ da diết mùi vị trà lạnh ở quê nhà. Trong lòng cũng tự an ủi mình, Sauna33[33] rất tốt cho da dẻ, người đẹp cũng do bản thân biết cách chăm sóc. Hiểu Khê không thèm quan tâm đến Phó Vân nữa. Hai người có vẻ rất hợp ý nhau, cô cũng không nhận được bất cứ tin tức nào từ Phó Vân cả. Như vậy cũng tốt, cứ để mọi việc kết thúc âm thầm, lặng lẽ như vậy, không ai phải lo lắng và người còn lại cũng không phải khó xử.
Người như Phó Vân, con nhà quyền quý, coi trời bằng vung thì chắc chăn không thiếu gì phụ nữ theo. Đối với ai mà chẳng là cưỡi ngựa xem hoa, lẽ nào còn mong ngóng anh sẽ nhất mực tình si với mình? Đàn ông chính vì được phụ nữ quá chiều chuộng thành ra hư đốn, con người hư hỏng như anh cũng là do phụ nữ quá nuông chiều.
“Hiểu Khê, cô với Phó Vân sao rồi?” Trác Nhiên quan tâm hỏi thăm.
“Lần này đã over triệt để.” Hiểu Khê miệng cắn một miếng táo, mắt chăm chú vào màn hình, chẳng mấy quan tâm.
“Tiểu cô nương, được đấy, khí phách lắm!” Trác Nhiên vỗ vỗ vai Hiểu Khê. Lúc này, Hiểu Khê tỏ ra vô cùng bình thản, vui vẻ cười đùa, đáng lẽ Trác Nhiên phải cảm thấy an tâm, nhưng không hiểu sao trong lòng lại dâng tràn sự lo lắng.
“Đó là vì ngày nào cũng ở cạnh chuyên gia tình yêu, nếu không học hỏi đôi chút thì thật có lỗi với sư phụ quá.” Hiểu Khê tiếp tục đùa giỡn.
“Thực sự không có chút cơ hội cứu vãn nào sao? Lúc đầu chính cô đã chủ động theo đuổi người ta, đừng có nghĩ tôi không biết nhé, mọi chuyện không thoát khỏi đôi mắt thần của tôi đâu. Bây giờ, cô lại không còn hứng thú gì với Phó Vân? Hiểu Khê của chúng ta cũng thay đổi nhanh quá!”
Hiểu Khê không hề phủ nhận, bản thân cô đã phát tín hiệu cho Phó Vân trước, cô muốn có được một mối tình mới. Ai bảo Phó Vân xuất hiện đúng lúc mà cô cần chiếc phao cứu hộ nhất? Hiểu Khê cần một người đàn ông để chứng minh giá trị của mình, sắc đẹp của bản thân và cả dũng khí tiếp tục sống tốt nữa.
“Trác Nhiên, cô nên vui mừng thay cho tôi mới đúng chứ! Tôi nhớ lúc trước, cô đã từng nhắc nhở tôi rằng, đừng nên dây vào Phó Vân. Đến nay, tôi và Phó Vân đã kết thúc, không phải là càng tốt hay sao?”
“Phó Vân là công tử phong lưu nổi danh, tôi làm sao nỡ để cô, một chú cừu non ngây ngô lạc vào miệng cọp được?”
Trong mười năm trở lại đây, Phó Vân có nhiều phụ nữ đến mức ngay bản thân anh cũng chẳng đếm xuể. Trác Nhiên kể, trong buổi tụ tập bạn bè của cô ba năm trước, Phó Vân nâng ly rượu lên, chốc chốc lại có mấy người đẹp qua bắt chuyện làm quen, anh đều mỉm cười, đối đáp vô cùng lịch sự.
“Lệ Lệ, có phải em vừa từ Châu Âu về không?”
“Làm gì có chứ?”
“Tại sao càng ngày anh càng cảm thấy em có khí chất nhã nhặn của phụ nữ Pháp thế nhỉ?”
Những lời nói như vậy thường khiến người phụ nữ thích thú vô cùng.
“Phó Vân, em thật yêu anh chết đi được!” Các người đẹp thường thẳng thắn nói với anh như vậy. Nếu so sánh quan hệ nam nữ như nước với lửa thì Phó Vân chính là người chơi trò đi lại giữa ranh giới lửa nước đó, hơn nữa còn vô cùng tài tình.
Trong buổi tụ tập bạn bè cũ đó, một số người đề nghị chơi trò nói thật.
“Nụ hôn đầu tiên của cậu là lúc nào?”
“18 tuổi.”
“Người phụ nữ mà cậu yêu nhất là ai?”
“Bây giờ vẫn chưa có người yêu nhất.”
“Tính cho tới lúc này, cậu đã quan hệ với bao nhiêu người phụ nữ?”
“Không nhớ rõ nữa, chắc khoảng mấy chục người. Này tại sao đến lượt mình lại hỏi vấn đề thầm kín vậy chứ? Thật chẳng công bằng gì cả.” Là giọng nói của Phó Vân.
“Mấy chục người, chính xác là bao nhiêu?” Những bạn học nam khác bắt đầu trêu đùa.
“Chắc cũng phải ba, bốn chục rồi.”
Phó Vân trả lời rất thành thật. Câu trả lời này khiến cho những bạn học nữ ở đó chết lặng hồi lâu. Tuy các cô đều biết Phó Vân có không ít phụ nữ nhưng không thể ngờ được anh lại có nhiều đến vậy. Quả nhiên là công tử phong lưu, bây giờ chắc phải đạt cấp độ của “hái hoa đại đạo tặc” rồi!
Hiểu biết về Phó Vân của Trác Nhiên cũng nhờ trò chơi này mà có. Cho nên, cô mới liên tục nhắc nhở Hiểu Khê đừng nên tiếp xúc, qua lại, yêu đương với loại đàn ông này. Hiểu Khê không phải là đối thủ của anh, loại cao thủ tình trường như Phó Vân có “hoa” nào mà chưa nhìn thấy? Cũng giống như người già thường dạy dỗ trẻ nhỏ rằng, số muối họ đã từng nếm còn nhiều hơn cơm mà lũ trẻ đã ăn vậy!
Khi Trác Nhiên nói hết chân tướng sự việc cho Hiểu Khê, tâm trạng cô đã chán càng thêm chán. Trời đất ơi, không ngờ bản thân cô lại có thể gặp phải người đàn ông tình sử dài dằng dặc thế. Toàn thân Hiểu Khê bắt đầu run rẩy.
“Hiểu Khê, cậu đi đâu thế? Gọi di động cho cậu mà không được, điện thoại bàn thì không có người nghe máy. Mẹ của cậu gọi điện đến công ty không biết bao nhiêu lần rồi.” Các đồng nghiệp vừa gặp mặt cô liền tranh nhau nói. Mẹ của cô? Có chuyện gì xảy ra sao? Các dây thần kinh của Hiểu Khê lúc này đồng loạt căng ra vô cùng, thiên hạ thật chẳng có lúc nào thái bình!
Cô nhanh chóng chạy về bàn làm việc của mình rồi gọi điện cho mẹ, điện thoại vừa thông, cô liền nghe thấy tiếng khóc.
“Hiểu Khê, bố con, bố của con, ông ấy...”
“Bố con làm sao ạ?” Hiểu Khê cảm thấy vô cùng sợ hãi, hoảng loạn, gần như cũng sắp bật khóc.
“Bố của con đến bây giờ vẫn chưa quay về.” Mẹ cô vừa khóc lóc vừa nói.
Cái gì? Đến bây giờ mà bố vẫn chưa quay về? Không phải đã hơn một tháng kể từ khi cơn bão khủng khiếp qua đi sao? Không phải bố đã gọi điện báo tin bình an cho mẹ rồi ư? Không phải bố sẽ lánh nạn trên một đảo nhỏ, đợi cơn bão qua đi thì sẽ cho thuyền quay về?
Đầu óc Hiểu Khê lúc này là một khoảng trông rỗng, rồi cô ngất lịm đi. “Hiểu Khê, Hiểu Khê!” Mặc cho các đồng nghiệp gào thét tên mình thế nào, cô cũng đã chẳng còn nghe thấy gì nữa.
Khi cô tỉnh lại thì đã là buổi sáng ngày hôm sau. Hiểu Khê nhìn tấm ga trải giường màu trắng, dần dần nhớ lại chuyện hôm qua. Bố cô vẫn chưa quay về!
“Không đâu, bố ơi, sao bố lại nỡ bỏ lại Hiểu Khê chứ? Sao bố lại nỡ vứt bỏ Hiểu Khê, không quay về gặp con nữa sao? Bố ơi, bố có biết là con chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày bố sẽ rời xa con với mẹ không? Con vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với bố, sao bố lại ra đi một cách nhẫn tâm như thế?” Hiểu Khê vừa sờ miếng ngọc trước ngực vừa nói, nước mắt cứ thế trào ra khỏi bờ mi. Miếng ngọc này là vào lúc Hiểu Khê bảy tuổi, sau một lần đi biển về, bố lấy nó từ túi quần ra đeo lên cổ cô. “Đây là miếng ngọc bình an, nó sẽ mãi mãi bảo vệ cho công chúa nhỏ nhà chúng ta.” Bố vừa đeo ngọc cho Hiểu Khê vừa thủ thỉ. Nếu như có thể được chọn lựa, Hiểu Khê mong miếng ngọc này đang ở trên cổ bố, chỉ khi bố được bình an thì bản thân cô mới cảm thấy yên lòng.
Bố à, bố chắc chắn phải bình an quay về đấy! Con với mẹ nhất định sẽ đứng ở bến cảng chờ bố.” Hiểu Khê rút mũi kim truyền nước, nhanh chóng đi ra sân bay. Quay về nhà, đây là việc duy nhất mà cô muốn làm cũng như nhất định phải làm lúc này.
Hoàng hôn, ánh tà dương bên bến cảng tựa màu máu, nước thủy triều rút xuống, để lại vô số vỏ sò và lỗ cát hổng. Mẹ cô đứng trên bến cảng hun hút gió biển. Hiểu Khê đứng đó, nhìn bóng dáng mẹ dưới ánh hoàng hôn đơn độc biết bao!
“Mẹ, gió lớn quá, chúng ta về nhà đi!”
“Hiểu Khê, mẹ thấy con gầy đi nhiều quá!” Mẹ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.
“Mẹ à, ở thành phố lớn, con gái càng gầy lại càng đẹp!” Hiểu Khê gượng cười. Đúng vậy, lòng đầy tâm sự, không thể nào ngủ nổi, làm sao lại không gầy được chứ? Còn mẹ cô, ngày ngày lo lắng sợ hãi, nhung nhớ thành bệnh nên cũng gầy và già đi rất nhiều.
“Không biết bố con giờ này thế nào? Có lẽ râu ria xồm xoàm khắp mặt rồi cũng nên.”
“Con đã mua cho bố cả hộp dao cạo râu Gillette kiểu dáng mới nhất, dù râu có dài đến đâu thì cũng sẽ được giải quyết gọn gàng thôi.” Hiểu Khê cố chọc cho mẹ vui vẻ hơn một chút.
Hiểu Khê dìu mẹ về nhà, nhưng mẹ cô cứ đi được ba bước lại quay đầu nhìn về phía sau. Nếu bỗng nhiên quay lại, bố bất ngờ xuất hiện thì tốt biết bao! Giây phút này, hơn lúc nào hết, Hiểu Khê thực sự khát khao xuất hiện một câu chuyện thần kỳ.
Mấy ngày nay, Hiểu Khê hay lang thang một mình bên bờ biển. Cảnh vật và con người vẫn luôn thay đổi - muốn quay trở lại như xưa thật khó quá đỗi! Bờ biển đã nuôi dưỡng cô trưởng thành giờ đã thay đổi quá nhiều. Rốt cuộc là bờ biển thay đổi hay là con người đã đổi thay? Hiểu Khê bắt đầu bình tĩnh lại, bắt đầu nhớ đến những rắc rối tình cảm của mình.
Hiểu Khê cảm thấy từ trước tới giờ, cô và Phó Vân chưa bao giờ nói chuyện tử tế, thẳng thắn lấy một lần. Cô có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói cùng anh, cô quyết định sẽ viết một bức thư cho anh. Cảnh vật lúc này rất đẹp, rất thi vị, nhưng bây giờ, tất cả mọi thứ đều đã “biến vị” bởi tâm trạng của con người đang đầy nỗi muộn phiền.
Lúc em viết bức thư này cho anh, ngoài cửa sổ là bầu trời đêm tuyệt đẹp, điểm xuyết bởi những ngôi sao lấp lánh. Em đã có cảm tình với anh, em đã động lòng trước cuộc sống tốt đẹp mà anh miếu tả cho em nghe. ‘Một chiếc ghế gỗ, một căn nhà mộc, một người yêu thương, một bờ biển rộng, đây có lẽ là tất cả những gì anh mong muốn...’ không ngờ giấc mơ của anh lại có thể giống giấc mơ thời trung học của em đến vậy. Và em đoán chắc, trong trái tim anh và em còn lưu giữ cả bờ cỏ thơm hương nắng sớm, cả cuộc sống tràn ngập sự lãng mạn nữa. Bây giờ, những người như vậy càng ngày càng ít đi.
Tuy em biết anh là một công tử phong lưu, nhưng trong lòng em vẫn cảm thấy rất may mắn. Những lần nói chuyện cùng nhau, anh vẫn luôn tránh né, phớt lờ một số vấn đề, muốn anh mở rộng trái tim mình thật quá khó khăn. Trước đây, em đã từng mong muốn được cùng anh yêu thuần khiết một lần. Em đã ảo tưởng rất nhiều về anh, nhưng sự thực đã chứng minh là em sai, em đã đánh giá bản thân quá cao. Cho nên em quyết định lùi bước, lùi lại điểm ban đầu.
Trên thế giới này có rất nhiều đồ xa xỉ, tình cảm thuần khiết có lẽ chính là thứ xa xỉ nhất bây giờ!
Em sẽ quên đi buổi tối hôm đó, coi như đấy là chuyện bất cẩn mà anh gây ra sau khi đã quá chén. Có điều, em sẽ không hối hận, bởi vì em thực sự thích anh. Em cũng sẽ không lưu luyến gì cả, bởi vì em không bao giờ níu kéo một người không quan tâm đến mình.
Em sợ rằng bản thân sẽ yêu anh, cho nên không dám ở gần bên anh nữa, yêu anh cần phải có dũng cảm và nghị lực phi thường. May mà giữa yêu và thích vẫn còn cách nhau cả một khoảng trời rộng lớn, trước lúc em yêu anh, em sẽ để mọi thứ dừng lại tại dây.
Có lẽ hai chúng ta nên làm bạn bè tốt của nhau. Còn con đường tĩnh yêu này, em chẳng thể nào bước tiếp được nữa.
Hi vọng cả hai chúng ta đều sẽ sống hạnh phúc,đồng thời tìm được người yêu thương nhất của riêng mình.
Hiểu Khê”
Khi cô viết xong bức thư này, bầu trời đã tối đen như mực, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm cùng với ánh đèn lóe lên trên mặt biển mang lại một cảm giác hết sức thi vị, cách xa khỏi trần gian.
Hiểu Khê chợt nhớ lại câu chuyện cổ tích mà bố đã từng kể: “Ngày xửa ngày xưa, có một hoàng hậu ở một vương quốc nọ sắp sinh ra một hoàng tử, các vị tiên đã chuẩn bị rất nhiều món quà để tặng cho hoàng tử này... Có lẽ phần quà mang tên “tình cảm” thực sự quá nặng nên chú ong non cõng theo món quà đó bay rất chậm, cuối cùng không đem món quà này đến tặng kịp vào lúc hoàng tử được sinh ra. Vì vậy, sau khi hoàng tử trưởng thành, chàng ta có tất cả mọi thứ tốt đẹp trên đời, ngoại trừ tình cảm.” Còn nhớ lúc đó, sau khi nghe xong câu chuyện, cô liền hỏi bố, tại sao món quà tình cảm đó lại nặng đến vậy? Bố liền xoa xoa đầu, bảo cô rằng: “Con yêu à, sau này lớn lên, con sẽ hiểu thôi.”
Bất cứ việc gì cũng phải sau khi trưởng thành rồi mới hiểu được, hiểu được một cách tự nhiên nhất. Quả nhiên không sai chút nào! Tình cảm có thực sự nặng đến vậy không? Đến lúc này, sau khi trưởng thành, Hiểu Khê cuối cùng đã lĩnh hội được. Tình yêu nặng là vậy, cô thực sự mong muốn có một người sẽ nhìn thẳng vào mắt cô và nói: “Chúng ta hãy cùng nhau gánh vác nhé!” Con người này đang ở nơi đâu? Và người luôn kể chuyện cổ tích cho mình, hiện đang ở chốn nào?