Bên Trời Phố Lạ

Chương 7

Vì uy tín của công ty, Bửu Điền vội vã trở về Nhật gấp.

Trở về Nhật, Bửu Điền lo giải quyết bao chuyện rối rắm của công ty.

Anh hối hả tìm gặp Hào Trung:

– Tao đã tin tưởng giao công ty và siêu thị cho mày quản lý sao mày làm cho công ty mất uy tín?

Hào Trung ngạc nhiên:

– Tao có làm gì đâu?

Bửu Điền tức khí:

– Mày nhập linh kiện dỏm để sản xuất hàng dỏm trục lợi làm mất uy tín công ty. Còn không à?

Hào Trung kêu trời:

– Làm gì có chuyện đó. Mày nghe ai nói? Hãy điều tra!

– Cần gì điều tra, mọi chuyện đã rõ. Thủy Tiên nói đó.

Mặt Hào Trung tối sầm:

– Thôi rồi, tao đã bị Thủy Tiên vu oan.

– Cô ấy nói đúng chứ không oan cho mày đâu.

– Mày tin cô ta à?

– Phải, tao tin. Vì khi có lợi nhuận trước mắt, người ta sẵn sàng làm mọi thứ.

Hai người lớn tiếng cãi nhau. Hào Trung tức vì Bửu Điền tin Thủy Tiên mà không tin anh. Anh kể mọi việc cho Bửu Điền nghe, Bửu Điền không tin.

Tình bạn bền vững của hai người phút chốc đã tan vỡ. Hào Trung xót xa bỏ đi, anh đã bị Bửu Điền hiểu lầm. Còn Bửu Điền buồn rượi, hụt hẫng. Về nhà anh đem rượu lên sân thượng uống rượu một mình.

Thủy Tiên tìm đến với Bửu Điền.

Đêm trăng mờ ảo, thanh vắng Bửu Điền ngà ngà bên ly rượu. Thủy Tiên khiêu gợi tình tứ ngã vào vòng tay Bửu Điền.

Tai quái hơn là Thủy Tiên đã lén đặt cam- era mini tự động quay cảnh đó đem phim về đưa cho mẹ.

Bà Giao Thủy lấy cuốn băng bay sang Việt Nam tìm gặp bà Bội Trâm bảo bà trở sang Nhật lo tổ chức đám cưới cho Bửu Điền và Thủy Tiên. Nói có sách mách có chứng, bà Giao Thủy đưa cuốn băng ra, còn khoe là Thủy Tiên có thai, phải cưới gấp.

Bà Bội Trâm mừng rơn vì sắp có cháu nội nên hối hả bay sang Nhật lo đám cưới ngay cho bọn trẻ. Điều mà bà đã chờ đợi từ lâu nên bà phấn khởi vô cùng.

Một đám cưới linh đình được tổ chức. Nhưng Bửu Điền thì ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Anh thật tình vẫn không nhớ đêm đó mình làm gì với Thủy Tiên.

Dù không muốn tiến tới thì đám cưới cũng đã tổ chức rồi.

Bửu Điền thấy rất rõ là một cuộc hôn nhân gượng ép. Anh chẳng chút rung động gì với Thủy Tiên. Hai vợ chồng đã đồng sàng dị mộng ngay từ những ngày mới cưới.

Trước mắt mọi người, Thủy Tiên và Bửu Điền là cô dâu chú rể vô cùng đẹp đôi, tràn đầy hạnh phúc.

Hai vợ chồng như đôi uyên ương sát cánh bên nhau, làm gì cũng có nhau.

Ai cũng thầm ghen cho hạnh phúc của hai người.

Hai bà mẹ thì vui cười toại nguyện. Bà Bội Trâm mừng rỡ vì Bửu Điền chịu cưới vợ, giã từ kiếp sống độc thân, có vợ con đề huề vẫn hơn. Bà Bội Trâm còn phấn khởi vì cô con dâu có thai, bà sẽ có cháu nội bồng bế đỡ cô đơn trong cảnh tuổi giả bóng xế.

Còn bà Giao Thủy toại nguyện vì đã gả được Thủy Tiên cho Bửu Điền giàu sang danh vọng. Bửu Điền là kỹ sư, giám đốc tài năng, cơ ngơi đầy đủ, con gái bà khỏi làm người mẫu cũng hưởng phú quý vinh hoa.

Nhìn thấy cô dâu chú rể ngời ngời hạnh phúc, hai bà mẹ cũng phơi phới vui lây. Nhưng có ai biết đâu Bửu Điền và Thủy Tiên đóng kịch. Bửu Điền khổ sở vì phải diễn những cử chỉ yêu thương chiếu chuộng chăm sóc vợ trước mặt mọi người.

Bửu Điền cũng ghê tởm chính mình khi phải sống giả dối. Anh đã biết là không hợp với Thủy Tlên, không muốn tiến tới sao cuối cùng vẫn cưới cô ta.

Bửu Điền không giữ được lòng trước sắc đẹp hay Thủy Tiên có ma lực kinh hồn đã quyến rũ được anh. Vòng tay cô đã trói chặt Bửu Điền bằng cuộc hôn nhân vội vã. Hừm! Có thai! Chưa gì mà Thủy Tiên có thai ư?

Trước mắt mọi người thì âu yếm chăm sóc lo cho nhau, nhưng đêm về chỉ có hai người đối diện nhau, Bửu Điền thật sự chán nản. Anh như một khối băng dửng dưng lãnh đạm hoàn toàn im lặng với cô. Anh mơ hồ nhận ra chính Thủy Tiên đã tạo ra cuộc hôn nhân trói buộc này.

Thái độ lầm lì của Bửu Điền, khiến Thủy Tiên ấm ức. Cô tức khí dằn vặt Bửu Điền:

– Không biết tôi lấy chồng hay lấy khúc gỗ.

Bửu Điền lạnh nhạt hỏi:

– Em còn muốn gì nữa?

Thủy Tiên cau có hỏi:

– Anh đã làm tròn trách nhiệm của anh chưa?

– Tôi vẫn lo cho em!

– Hứ! Giả dối!

– Em không được nói vậy!

– Tôi nói thế vì anh chỉ đóng kịch trước mặt mọi người thôi. Anh làm cho tôi chán ngấy.

Bửu Điền vặn lại:

– Em chán ngấy, tại sao em đòi đám cưới?

Thủy Tiên cao giọng:

– Cưới tôi là do mẹ anh tổ chức. Bà luôn mong mỏi cuộc hôn nhân này.

Em có thai là niềm vui của mẹ.

– Hứ! Có thai!

– Anh có nhớ cái đêm chúng ta trên sân thượng không?

Bửu Điền khổ sở lắc đầu:

– Tôi không nhớ gì cả.

– Xí! Thật đáng ghét!

Hơn ba tháng sau, Thủy Tiên báo là đã sẩy thai và chỉ nằm nghỉ dưỡng một ngày.

Thật ra, chỉ có bà Bội Trâm là tin Thủy Tiên có thai và sẩy thai. Cô có thai cũng chẳng có dấu hiệu gì và khi cô sẩy thai thì cũng tỉnh bơ. Điều này cũng chỉ có hai mẹ con Thủy Tiên biết. Bửu Điền chẳng mấy quan tâm. Sự hời hợt nông cạn của cô làm cho anh nghi ngờ tất cả. Và anh cảm giác như mình bị đánh lừa một điều gì đó.

Thủy Tiên thông báo với Bửu Điền:

– Tôi phải sang Paris, quảng cáo cho một hãng nước hoa nổi tiếng bên ấy.

Bửu Điền buột miệng:

– Đóng phim quảng cáo à?

Thủy Tiên thản nhiên:

– Tôi còn hợp đồng!

Thật ra, Thủy Tiên đã chán ngấy Bửu Điền rồi. Cô háo hức lấy anh vì địa vị tiền tài danh vọng thôi. Sự lạnh nhạt của anh làm cho cô căm ghét.

Từ lâu Thủy Tiên cũng đã biết khá rõ trái tim sỏi đá của Bửu Điền rồi.

Có lẽ Bửu Điền là gã đàn ông ngốc vì bệnh hoạn mới không thấy sự quyến rũ của Thủy Tiên.

Bửu Điền không thấy thì để người khác thấy. Thủy Tiên không phải chỉ có mình anh đâu ở Paris, Thủy Tiên còn có Vĩ Hoàng, người yêu cũ rất lịch lãm.

Như để Bửu Điền thoải mái ưng thuận, Thủy Tiên nói thêm:

– Ở Paris, em còn hợp đồng quảng cáo nước hoa.

Bà Bội Trâm ngăn lại:

Vợ chồng mới đám cưới sao lại xa cách như vậy. Hãy ở nhà với chồng đi con.

Thủy Tiên nói nhanh:

– Đâu có được mẹ, con còn hợp đồng.

– Thì bỏ...

– Đó là nghề nghiệp của con mẹ ơi.

Trước mặt mẹ, Bửu Điền tỏ ra thông cảm với vợ:

– Đó là nghề nghiệp công việc yêu thích của vợ con đó mẹ. Cứ để cô ấy đi, chừng nào xong thì về.

Thủy Tiên mừng rỡ, ôm Bửu Điền hôn vào má anh đánh chụt.

– Thông cảm cho vợ như anh mới phải chứ!

Nói rồi, Thủy Tiên hí hửng chạy đi lo thu xếp va ly hành lý.

Bửu Điền chán chường, mặc cho ThủyTiên trở về Paris quảng cáo hay muốn làm gì thì làm.

Không có Thủy Tiên ở bên cạnh, Bửu Điền thấy dễ thở hơn.

Sự trống vắng nỗi cô đơn khiến Bửu Điền biết mình phải làm gì và anh vội vã bay sang Việt Nam.

Buổi tối, ở Nhà Văn hóa Phụ nữ rất đông vui nhộn nhịp.

Các cô gái đến đầy học thiết kế các trang phục.

Hồng Kim đang say sưa thuyết trình về các mẫu mã trang phục trẻ em trước mọi người.

Chỉ bằng các mẫu hình vẽ mà Hồng Kim trình bày rất lưu loát sôi nổi cô giới thiệu các mẫu mã, cách thiết kế chọn chết liệu cho phù hợp với trẻ và cách cắt may lắp ráp. Cô còn trình bày về sự tiện lợi của các bộ trang phục này.

Bài thuyết trình của Hồng Kim vừa dứt, những tràng pháo tay tán thưởng vang lên như pháo nổ.

Như một Fan ái mộ ngôi sao ca sĩ, Bửu Điền hối hả ôm bó hoa hồng tuyệt đẹp lên sân khấu tặng Hồng Kim.

Sợ có người tranh tặng trước, Bửu Điền thật khẩn trương và sung sướng anh là người đầu tiên.

Giọng Bửu Điền thật thiết tha:

– Tặng em! Chúc mừng sự thành công.

Quá đỗi ngỡ ngàng, Hồng Kim nhận bó hoa và nhìn sững Bửu Điền:

– Anh!

Bửu Điền đùa đùa giọng:

– Anh đây. Bửu Điền chứ không phải ma đâu.

Hồng Kim e thẹn ửng hồng đôi má.

Từ ngày rời Nhật đến nay, cô mới gặp lại Bửu Điền. Anh vẫn như ngày nào:

phong trần lịch lãm, sang trọng.

Cuộc gặp gỡ rất bất ngờ khiến Hồng Kim không thốt được lời nào.

Bửu Điền nhìn cô cười hóm hỉnh:

– Chúng ta đâu thể đứng mãi trên sân khấu. Em xong buổi thuyết trình rồi phải không? Đi dạo với anh nhé.

Con tim bé nhỏ tội nghiệp của Hồng Kim run lên bởi những nhịp đập khác thường.

Và cô ngoan hiền bước đi theo anh với lòng rộn vui như một đứa trẻ hân hoan được người lớn đưa đi chơi.

Buổi tối.

Thành phố Sài Gòn lung linh huyền ảo dưới ánh đèn màu rực rỡ.

Đi bên Bửu Điền mà Hồng Kim bâng khuâng kỳ lạ cứ ngỡ như đi trong cơn mơ. Bửu Điền đưa Hồng Kim vào một phòng trà ca nhạc sang trọng.

Những khúc nhạc du dương nổi lên đầy trữ tình lãng mạn.

Bửu Điền gọi cà phê đen cho anh sữa dâu cho Hồng Kim.

Hồng Kim e thẹn ngồi đối diện cùng anh.

Giữa khung cảnh phòng trà diễm ảo lần đầu tiên đi uống nước cùng Bửu Điền, Hồng Kim bồi hồi, xao xuyến. Cố giấu những cảm xúc lạ lẫm ngọt ngào, cô hỏi:

– Anh mới sang Việt Nam hả? Sao biết em ở Nhà Văn hóa mà tìm.

Ánh mắt Bửu Điền nhìn Hồng Kim với những luồng sáng lung linh khác lạ.

– Anh đến làng SOS hỏi thăm sơ Ân Bình được sơ cho biết lúc trước em và mẹ ở đó. Bây giờ em đã thuê nhà ngoài để ở và mở tiệm giặt ủi. Còn buổi tối thì đi học thiết kế trang phục trẻ em ở Nhà Văn hóa Phụ nữ. Anh đến tiệm giặt ủi nhưng không có em nên lại đây gặp ngay.

Hồng Kim mỉm cười:

– Anh tìm hay quá!

– Khi quyết tâm thì nhất định tìm được hà.

Bửu Điền trả lời rồi hỏi Hồng Kim:

– Em làm chi mà đủ thứ nghề vậy?

Hồng Kim hồn nhiên đáp:

– Em vừa làm để nuôi mẹ vừa muốn vươn lên khẳng định khả năng mình.

Bửu Điền thân thiện khen ngợi:

– Khả năng em có thừa, em làm đủ thứ mọi việc, mọi nghề.

Hồng Kim cười rúc rích:

– Em sợ làm nhiều nghề quá hỏng hết đó chứ.

– Không đâu! Anh thấy em rất giỏi.

– Ông bà xưa đã nhắc ''một nghề cho chín hơn chín mười nghề'', chắc em chỉ làm một nghề thôi.

Bửu Điền thích thú nhìn Hồng Kim:

– Ông bà còn nói câu gì nữa không?

– ''Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh''.

Hồng Kim nhanh nhẹn trả lời. Bửu Điền lắc đầu:

– Anh không hiểu!

Cô giải thích sơ cho anh rồi nói:

– Anh đừng có khen làm em xấu hổ.

Bửu Điền ân cần:

– Anh khen thật mà. Hồi ở bên Nhật, em đã làm nhiều thứ rất giỏi.

Nghe Bửu Điền nhắc, Hồng Kim lại nhớ thân phận Ô-sin của cô lúc ở bên Nhật. Giờ đây cô quyết tâm làm chủ một công việc của mình. Cô quyết tâm học thiết kế trang phục.

Thức uống được đặt lên bàn.

Bửu Điền khuấy ly sữa dâu, ân cần mời Hồng Kim.

– Em dùng đi!

Rồi anh nheo một bên mắt thích thú bảo:

– Nghe em giới thiệu mẫu mã trang phục đã thiết kế, anh muốn mở ngay công ty may quần áo trẻ em.

Đôi môi phơn phớt hồng nở nụ cười hồn nhiên, Hồng Kim bảo:

– Anh mở công ty may đi!

Bửu Điền tha thiết:

– Chúng ta hợp tác làm ăn nha.

– Để chờ xem công ty của anh có dễ hợp tác không đã.

– Dễ mà. Em thiết kế cho công ty anh may. Hợp đồng dài hạn.

Hồng Kim cười nói giọng nghề nghiệp:

– Vậy anh là đối tác làm ăn của em hén.

Bửu Điền buông câu ngụ ý:

– Hơn thế nữa cũng được.

Hồng Kim vội lảng chuyện:

– Mẹ em vẫn nhắc đến anh. Biết em lao động ở bên Nhật làm việc cho gia đình anh, bà vui lắm.

– Mẹ em vẫn khỏe chứ?

– Vẫn khỏe!

– Đến giờ anh vẫn thắc mắc tại sao em sang Nhật lao động?

– Em cần phải kiếm nhiều tiền trả cho quỹ làng SOS, sơ Ân Bình đã cho mẹ em tạm mượn để phẫu thuật.

Chuyện thế mà Hồng Kim giải thích với giọng nhẹ tênh. Bửu Điền nhìn cô thán phục. Anh thấy nơi cô có nhiều điều mà anh cần phải khám phá.

Hớp ngụm cà phê sóng sáng trong ly, Bửu Điền ngả người ra sau nghĩ ngợi.

Hồng Kim cũng kề môi vào ống hút từng ngụm sữa dâu mát lịm nơi đầu lưỡi. Không ngờ giữa cô và Bửu Điền có cuộc gặp gỡ đột ngột thế này.

Đĩa nhạc vang lên giọng người ca sĩ êm ái như ru và Hồng Kim thả hồn mơ mộng:

“Khi xa em thấy dòng sông trước mặt Dãy núi xanh thêm một cánh chim trời Dẫu có tình cũng không sao tìm được Ngày tháng vui đã vắng bóng em rồi.

Khi xa em khoảng trời xanh nhạt nắng Thiên nhiên kia nhợt vạt mây hồng Ngày mưa dầm bao giờ chợt sáng?

Không có em, tôi thức với nỗi buồn...”.

Bửu Điền cũng im lặng lắng nghe bài hát. Phải! Có lẽ đêm nay về khách sạn không có em, anh thức với nỗi buồn.

Tâm trạng Bửu Điền thật mâu thuẫn. Đã cưới Thủy Tiên rồi sao con tim anh vẫn còn đi hoang?

Không! Bửu Điền tự bào chữa Thủy Tiên không thể là vợ anh, anh không chấp nhận. Và Bửu Điền đã đi tìm một nửa của mình, tìm sự thích hợp như anh đã nói với Hào Trung.

“Anh đã tìm được rồi. Là em đó Hồng Kim”.

Lời thầm thì trong tim Bửu Điền không thốt ra.

Hồng Kim thấy ngồi ở phòng trà đã khá lâu nên vội bảo:

– Đi về anh! Khuya quá rồi, em sợ mẹ em trông.

Dù không muốn rời xa, Bửu Điền cũng đành đưa Hồng Kim ra về.

Hai người đi bên nhau, Bửu Điền chỉ muốn con đường kéo dài ra.

Nhưng con đường không dài nữa mà đã đến căn nhà trọ của Hồng Kim.

– Cám ơn anh đã đưa em về!

– Chúc em ngủ ngon!

– Anh cũng vậy!

– Hẹn gặp nhé Hồng Kim!

– Em không dám hứa à nha.

Bửu Điền nhe răng cười:

Nhà trọ em đây, anh sẽ đến mỗi ngày.

Hồng Kim cắc cớ hỏi:

– Anh không trở về Nhật sao?

Bửu Điền gãi đầu:

– Chuyện đó tính sau.

''Nếu em biết rằng anh sang đây tìm em đó nhóc ạ!'' Bửu Điền nói thầm.

Hồng Kim bịn rịn nhìn Bửu Điền.

Hai người lưu luyến chia tay nhau.

Niềm vui tràn ngập trong hồn. Niềm vui như đôi cánh nâng Hồng Kim lâng lâng bay bổng.

Không thể tin được nhưng đó là sự thật. Sự thật là Bửu Điền đã về Việt Nam và tìm đến Hồng Kim.

Không thể tin được khi Hồng Kim đã đi chơi, nghe nhạc với Bửu Điền ở phòng trà ''Đêm Tím'' thơ mộng.

Sự thật diễn ra làm cho sự mơ mộng của Hồng Kim thăng hoa, nở nụ.

Hồng Kim thêm yêu đời, yêu cuộc sống. Đâu đâu cũng tràn ngập hình bóng Bửu Điền.

Ôi, Bửu Điền yêu dấu của Hồng Kim! Chìa tay anh rồi nhưng Hồng Kim vẫn nhớ mãi một niềm vui.

Hồng Kim cất cao tiếng hát dịu êm...

“Em chở mùa thu về phía cuối con đường Gửi cho anh cả trời vàng thương nhớ Gửi cả cơn mơ từng đêm dài trăn trở Chiếc lá thu nao ôm ấp những vần thơ Em chở niềm vui qua những bến bờ Nhận lại cho mình nỗi buồn vương trong gió Dỗi hờn chi cho hoàng hôn trăn trở Phía ấy bây giờ chỉ có nửa đơn côi...”.

Bửu Điền đến khiến Hồng Kim làm việc thêm hào hứng. Cô lại cho ra đời thêm mẫu thiết kế trang phục nữa. Hồng Kim say sưa làm việc bên máy vi tính.

Tình cờ truy cập trên mạng Internet, Hồng Kim phát hiện Bửu Điền đã đám cưới cùng Linda Thủy Tiên ở bên Nhật cách đây hơn bốn tháng.

Sững sờ! Đớn đau!

Hồng Kim như rơi xuống vực sâu đen tối. Hồng Kim như người mất hết sinh khí.

Bửu Điền là kẻ giả dối. Bửu Điền đã đùa cợt với Hồng Kim. Đã cưới vợ rồi sao anh còn đi tìm Hồng Kim gieo cho cô niềm hy vọng dạt dào. Để giờ đây Hồng Kim dở khóc dở cười. Bẽ bàng! Cay đắng!

Hồng Kim muốn hét lên cho vơi nỗi oán hận.

Bửu Điền là kẻ bay bướm lăng nhăng. Tại sao anh giả vờ vđi Hồng Kim.

Hồng Kim muốn nguyền rủa anh, nhưng tất cả nỗi đau chỉ đè nén trong trái tim đơn côi tội nghiệp.

Chiều nay Trời giả vờ mưa Lâm râm vài hạt Lưa thưa phố phường Đêm này Trăng giờ vờ vương Lửng lơ trên ngọn Quỳnh hương sau vườn – Và người Người giả vờ thương Để tôi ôm một Nỗi buồn rụng rơi..." Bài hát vang lên như xé nát trái tim Hồng Kim.

Bửu Điền đến tìm, Hồng Kim không tiếp. Bửu Điền gọi điện thoại cho cô.

– Hồng Kim à! Anh rất nhớ em!

–...!

– Chiều nay anh đến chúng ta dạo chơi nhé.

Bao uất ức dồn nén trong tim, Hồng Kim thẳng thừng bảo:

– Hẹn tôi mà làm gì? Anh đúng là kẻ đa tình lăng nhăng.

– Ơ! Sao em lại nói vậy?

– Anh hãy tự hỏi mình đi!

– Hồng Kim! Anh đã tự hỏi lòng mình. Chính em là...

Hồng Kim cắt lời anh:

– Anh hãy trở về bên Nhật lo cho hạnh phúc gia đình đi. Linda Thủy Tiên đang đợi anh đấy.

Nói xong, Hồng Kim cúp máy không chờ xem phản ứng của Bửu Điền thế nào.

– Buồn! Giận tức! Hồng Kim tưởng chừng như tim cô bị bàn tay Bửu Điền bóp nát thành trăm nghìn mảnh vụn.

Hồng Kim ngột ngạt khó thở. Ở nhà chán chường, Hồng Kim lao đến Nhà Vãn hóa Phụ nữ tìm bạn bè, trò chuyện hay lao vào công việc thiết kế để quên.

Vừa xuất hiện, Hồng Kim đã nghe nhiều tiếng lao nhao:

– Thêm một tên nữa kìa.

– Tháp tùng nhé Hồng Kim.

Hồng Kim khẽ hỏi:

– Đi đâu?

– Chợ Bến Thành!

– Hôm nay lễ, đi với thầy cho vui.

– Lễ gì?

– Lễ tình yêu – Valentin!

– Bây giờ tháng 6 trời mưa, không phải 14 tháng 2 đâu bà.

Một bàn tay vỗ vai Hồng Kim:

– Á! Chưa có tình yêu mà cũng nhớ rành ngày lễ dữ há?

Cả bọn cùng nhau đi dạo chợ Bến Thành cùng với ông giảng viên dạy thiết kế.

Đang vào chợ Bến Thành, bỗng có một cô bạn ré lên:

– Á! Có một cái đuôi...

– Đuôi ai?

– Đuôi người ta!

– Người ta mà có đuôi ư?

– Cái đuôi bám theo.

– Chắc của nhỏ Hồng Kim rồi!

– Thảo nào lúc này thấy Hồng Kim yêu đời ghê lắm!

– Thì có đuôi bám theo mà.

Theo phản xạ tự nhiên, Hồng Kim len lén ngoái nhìn ra phía sau. Đúng là cái đuôi theo cô. Phía xa xa là hình dáng Bửu Điền.

Chờ cho Bửu Điền đến gần, Hồng Kim đang đi bên ông giảng viên, cô càng tiến sát hơn vờ âu yếm nắm tay ông ra chiều tình tứ chỉ trỏ vào các gian hàng.

Bửu Điền nhìn Hồng Kim chăm chú. Bất giác, Hồng Kim dừng lại nhìn xoáy vào anh, nghiêm giọng:

– Xin anh đừng quấy rầy tôi nữa. Hãy trở về Nhật đi. Cô Linda Thủy Tiên không để cho anh đi lang thang như thế này đâu.

Nói xong, cô thản nhiên khoác tay ông giảng viên đi tiếp.

Bửu Điền ngỡ ngàng nhìn theo, một nỗi tái tê dâng ngập lòng.

Bửu Điền buồn bã về khách sạn. Ngày hôm sau anh âm thầm lên máy bay trở về bên Nhật, để lại nơi đây nỗi tiếc nhớ khôn nguôi.

Từ Paris về Nhật, Thủy Tiên nói với bà Bội Trâm:

– Con đang làm ăn quy mô lớn và con nghĩ đến mẹ đây.

Bà Bội Trâm rất thương yêu trìu mến cô con dâu vừa ở Pháp về.

– Chuyện gì vậy con dâu?

Linda Thủy Tiên ôm vai bà mẹ chồng ra chiều thân mật âu yếm:

– Mẹ hãy rút tiền của Bửu Điền ở ngân hàng đưa con mua giùm các cổ phần lớn của hãng nước hoa Newbeauty của Pháp sẽ có lãi lớn lắm mẹ ạ.

Bà Bội Trâm nôn nao:

– Lãi lớn lắm à?

– Lãi ngon lắm đó mẹ. Chứ chúng ta kinh doanh đồ chơi trẻ em và sách thiếu nhi, lợi nhuận rất thấp, làm sao giàu to được.

Không hiểu sao Thủy Tiên nói gì bà Bội Trâm cũng nghe theo.

Thủy Tiên bồi tiếp:

– Con đã mua một số cổ phần rồi. Mẹ rút tiền ngân hàng đi, có bao nhiêu mua hết.

– Để mẹ điện cho Bửu Điền.

Nhưng bà Bội Trâm điện mãi không gặp, Bửu Điền cũng không biết chừng nào con trai về.

Cuối cùng, bà lấy viên hồng ngọc gia bảo của dòng họ bên chồng cho cùng một số chi phiếu đưa cho Thủy Tiên.

– Con sẽ sang Pháp mua ngay cho mẹ. Phen này mẹ làm mình sẽ hốt lãi to.

– Nhớ điện về cho mẹ.

– Vâng!

Thủy Tiên hí hửng bay về Paris.

Bửu Điền về đến, bà Bội Trâm kể mọi chuyện cho con trai nghe.

Anh thảng thốt kêu lên:

– Thôi chết rồi, mẹ đã bị cô ấy lừa.

Bà Bội Trầm ngơ ngác:

– Nó bảo mua cổ phần của hãng nước hoa Newbeauty của Pháp lời lắm mà.

Bửu Điền nhíu mày:

– Chẳng có hãng nước hoa nào tên đó cả.

Bà Bội Trâm quýnh quáng:

– Trời ơi! Như vậy phải làm sao đây lấy lại tiền đây con. Nó đi cả tuần rồi cũng không gọi điện về cho mẹ.

Bửu Điền nhấn máy điện sang Paris gọi Thủy Tiên về. Cô cười khanh khách:

– Tôi không về.

Bửu Điền gằn giọng:

– Cô hãy đem tiền vả viên hồng ngọc về trả cho mẹ tôi.

– Tôi mua cổ phần rồi.

– Cô đừng láo. Về đây trả lời tôi!

– Tôi sẽ không về Nhật nữa đâu.

– Hả!

Thủy Tiên đáp tỉnh rụi:

– Màn kịch vợ chồng hờ giữa tôi và anh chấm dứt rồi. Hiện tôi đang sống với người tình rất hạnh phúc ở Paris.

Bửu Điền tức điên người:

– Cô là kẻ lừa gạt.

– Còn anh thì sỏi đá vô tri. Thôi, tôi trả tự do cho anh đó, chẳng làm khó dễ gì đâu.

– Cô dựng màn kịch để mẹ tôi tổ chức đám cưới đó à?

– Coi như tôi với anh huề. Tôi và anh không có giấy kết hôn. Đường ai nấy đi nhé. Anh cứ yên tâm mà tìm người vợ mới. Good bye!

Bửu Điền gào lên trong máy nhưng Thủy Tiên đã cúp.

Anh tức phát điên nhưng rồi cảm thấy nhẹ nhõm. Từ nay chẳng còn gì vướng bận đến Thủy Tiên. Thật là may khi anh và cô ta chưa làm giấy đăng ký kết hôn.

Bà Bội Trâm nghe con trai nói chuyện với Thủy Tiên, bồn chồn hỏi:

– Nó không về đây nữa hả con?

– Không! Mẹ đã bị cô ấy lừa rồi.

Bà Bội Trâm thẫn thờ như kẻ mất hồn:

– Mẹ từng tuổi này mà bị nó gạt, thật là tức chết đi được.

Bửu Điền nhẹ giọng an ủi mẹ:

– Mẹ cũng đừng nên buồn. Tiền bạc mất mát, chúng ta sẽ tìm lại được.

Bà Bội Trâm đau khổ ủ dột:

– Mẹ tiếc viên hồng ngọc gia bảo của bên nội con đã đưa cho nó.

– Thôi, mẹ cũng đừng tiếc làm gì. Chấm dứt được với cô ta làm con rất mừng.

Bà Bội Trâm xót xa nhìn Bửu Điền:

– Mẹ đâu ngờ con không thích Thủy Tiên. Mẹ thấy hai đứa...

Bửu Điền xua tay, giọng bực dọc:

– Thôi, đừng nhắc nữa mẹ ơi! Con đã tìm cách thoái thác, còn cô ta tìm cách đưa mẹ vào cuộc để làm đồng minh.

Bà Bội Trâm than vãn:

– Khổ thân! Mẹ chẳng biết gì cả.

Bửu Điền buông tiếng thở phào:

– Từ nay nhà mình không còn bóng dáng cô ta nữa, vậy là thoải mái rồi.

Hai mẹ con đang trò chuyện thì trợ lý Hào Trung đến.

Quên cả sự giận hờn hiểu lầm hôm trước, Bửu Điền hỏi:

– Ông đi đâu vậy?

– Tôi đến để chứng minh cho ông thấy tôi vô tội.

– Nghĩa là sao?

Hào Trung lôi ra một lô một lốc giấy tờ trình bày đầy đủ chứng cớ về hành động vu khống nhập linh kiện điện tử giả do Thủy Tiên dàn dựng.

Giọng Hào Trung buồn buồn:

– Tao nói mà mày không tin, tao bị vu oan giá họa, tất cả là do Thửy Tiên. Lúc đầu tao không nghĩ ra nhưng bây giờ thì đã rõ.

Bà Bội Trâm thảng thốt kêu lên:

– Cháu bị Thủy Tiên vu khống hả?

– Đúng đó bác.

Hào Trung trả lời bà bội Trâm rồi quay qua nói với Bửu Điền:

– Tao bị vu khống để mày hiểu lầm nên phải tìm cho ra lẽ làm sáng tỏ mọi việc.

Bửu Điền vỗ vai bạn:

– Tao xin lỗi mày. Tất cả là do Thủy Tiên. Bây giờ tao đã hiểu.

Hào Trung hậm hực:

– Tao với mày tình bạn gắn bó bao nhiêu năm, tao luôn sống chết vì công ty. Cô ta bảo tao làm chứng từ khống để kiếm lợi chia đôi, tao không đồng ý nên mới bị vu khống.

Bà Bội Trâm ê chề vì bài học vừa rồi nên nhận định:

– Thủy Tiên rất quỷ quyệt, việc gì mà nó không làm được.

Bửu Điền tiếp lời mẹ:

– Cô ta thuộc loại cáo già rồi!

Hào Trung hỏi:

– Bây giờ mày đã tin tao chưa?

– Tin rồi. Ông cũng là nạn nhân như tôi.

Hào Trung tròn mắt:

– Ông mà là nạn nhân ư?

Bửu Điền nhăn mặt:

– Chỉ người trong cuộc mới biết ông ơi!

– Tao thì đã minh oan làm sáng tỏ được vấn đề. Còn mày mới khốn khổ đây này.

Bà Bội Trâm lo lắng:

– Chuyện gì hở cháu?

Hào Trung nói nhanh:

– Cảnh sát bảo công ty phải đền bù cho khách hàng hàng trăm triệu đô la.

Bà Bội Trâm hoảng hốt:

– Ôi! Tại sao lại như thế?

Bửu Điền thì phân bua:

– Công ty có làm gì sai trái đâu.

Hào Trung lý giải:

– Theo lời họ thì công ty nhập linh kiện giả, hàng sản xuất hàng dỏm sai hợp đồng, khách hàng thưa phải đền bù.

Hai mẹ con Bửu Điền chết sững. Họa vô đơn chí, vừa mới bị Thủy Tiên lừa gạt mất tiền giờ lại thêm chuyện công ty nữa, cũng do Thủy Tiên gây ra.

Bà Bội Trâm cứ luôn miệng hỏi:

– Phải làm sao bây giờ?

Bửu Điền chua chát bảo:

– Có lẽ phải bán cả hai siêu thị để đền bù cho khách hàng mới yên với pháp luật mẹ ạ.

Bà Bội Trâm muốn ngất xỉu:

– Ôi! Vậy là mẹ đã hại con bị phá sản trắng tay rồi.

Bửu Điền ôn tồn bảo:

– Đâu phải tại mẹ. Mẹ đừng tự dằn vặt như thế.

Bà Bội Trâm vẫn thổn thức:

– Cũng vì mẹ quá tin cô ta mà hại con ra nông nỗi.

– Không hẳn tại mẹ đâu. Cô ta đã có bản chất lừa gạt rồi thì sớm muộn gì cũng hại con, không chuyện này cũng chuyện khác hà.

Hào Trung lên tiếng:

– Chuyện này cũng thật kỳ. Công ty không làm sai, sao khách hàng lại thưa kiện?

Mải suy nghĩ đến việc bán hai siêu thị đền bù cho khách hàng, Bửu Điền chẳng chú ý đến lời của Hào Trung.

Anh đau đớn xót xa cho công lao gầy dựng ngơi của mình, phút chốc bị mất trắng.