Bên Dòng Sông Trẹm

Chương 13

Docsach24.com
riệu Vĩ và Ngọc Anh đứng yên lặng trước thi hài bà Triệu Phú đã đắp kín bằng tấm chăn bông trắng mỏng.

Sư cụ Huệ Thông lặng lẽ bước vào phòng. Gương mặt trang nghiêm của người vẫn trầm tư và khó hiểu. Căn phòng nhỏ bao trùm bầu không khí khó thở.

Triệu Vĩ thương mẹ vô ngần nhưng chàng chẳng để sự xúc động lộ rõ rệt ra nét mặt. Còn Ngọc Anh đôi mắt nàng đỏ hoe chứng tỏ nàng đã khóc rất nhiều. Khó mà hiểu nổi những giọt nước mắt của người đàn bà trẻ tuổi này. Người ta chẳng hiểu nàng khóc thật tình hay chỉ khóc để mọi người khỏi nghi ngờ hành động mờ ám của nàng. Ngọc Anh tin chắc chẳng ai trông thấy nàng ăn cắp tờ di chúc của bà Triệu Phú, nhưng chẳng hiểu sao nàng vẫn không ngớt lo ngại. Nàng sợ nhất gương mặt trầm tư của sư cụ Huệ Thông. Nàng sợ trong một lúc tức bực hòa thường sẽ nói toạc hết mọi chuyện cho Triệu Vĩ biết. Nếu thế thì Triệu Vĩ nghi ngờ nàng là kẻ cắp ngay. Ngọc Anh hồi hộp theo dõi từng cử động của vị sư già.

Sư cụ Huệ Thông đứng kính cẩn trước thi hài kẻ quá cố. Người lâm râm cầu nguyện. Nếu ai thính tai sẽ nghe rõ những lời nói cuối cùng của vị nhà sư:

- Trước linh hồn bà, tôi xin làm trọn những lời ủy thác của bà, và tôi hứa lần cuối cùng tôi sẽ mang theo xuống mồ sự bí mật của đời bà.

Sư cụ Huệ Thông chậm chạp tiến đến trước mặt Triệu Vĩ. Nhà sư nói rõ ràng:

- Trước khi chết, bà nhà có giao phó cho tôi trọng trách phân chia gia tài của bà. Tôi không thể từ chối trước lòng tin cậy của một người sắp chết. Tôi chỉ thừa hành theo tờ di chúc đó. Cậu cho tôi mượn chiếc chìa khóa tủ sắt.

Triệu Vĩ không khỏi ngạc nhiên khi nghe mấy lời của Huệ Thông.

Chàng chẳng hề biết mẹ chàng có để lại bức thư. Tuy nhiên, chàng chẳng hỏi lôi thôi. Chàng lặng lẽ móc túi lấy xâu chìa khóa trao cho nhà sư.

Với dáng điệu trịnh trọng và tôn nghiêm, sư cụ Huệ Thông từ từ tiến tới trước chiếc tủ sắt to tướng để ở góc phòng.

Triệu Vĩ chăm chú nhìn theo từng cử động của vị sư già. Chàng chỉ kinh ngạc chứ không lo ngại. Còn Ngọc Anh, giờ phút này làm nàng lo lắng nhất.

Chẳng nghĩ tới chuyện bức thư bị trộm, sư cụ Huệ Thông yên tâm mở tủ. Cánh của sắt bật ra. Nhà sư kéo hộc tủ nhỏ. Người giật mình đánh thót. Hai mắt người trợn ngược: Tờ di chúc biến mất.

Sư cụ Huệ Thông đứng chết lặng. Nhà sư còn nhớ rõ ràng chứ không lầm lẫn tí nào cả. Thế mà giờ đột nhiên tờ giấy không còn nằm hộc tủ. Nhà sư muốn điên lên. Sao lại kỳ quái thế? Tờ di chúc chạy đằng nào trong cái hộc tủ kín mít? Phải chăng có một kẻ thứ ba nhúng tay vào cướp đoạt tờ giấy đó? Cướp đoạt được lợi ích gì? Ngoài bà Triệu Phú ra chỉ có con trai bà là được quyền giữ chìa khóa. Triệu Vĩ thủ tiêu tờ di chúc? Vô lý? Ngoài Triệu Vĩ ra còn ai? Kẻ đó phải là người rất thân tín của bà Triệu Phú hoặc Triệu Vĩ. Mà kẻ thân tín có lợi gì khi thủ tiêu tờ di chúc của bà Triệu Phú.

Bao nhiêu câu hỏi rắc rối quay cuồng trong đầu óc vị sư già. Suy nghĩ hồi lâu, sư Huệ Thông chợt hiểu. Người ném mặt về phía Ngọc Anh.

Đang nhìn trân trối sư Huệ Thông, bỗng Ngọc Anh cúi mặt lảng tránh khi nàng bắt gặp đôi mắt hiền từ nhưng nghiêm khắc của nhà sư.

Vô tình Ngọc Anh tự thú nhận tội lỗi với vị sư già, sư Huệ Thông hiểu tất cả. Người biết Ngọc Anh đã ăn trộm tờ di chúc.

Sư cụ Huệ Thông lẩm bẩm trong mồm:

- Lòng ích kỷ của người đàn bà!

Người chán nản thở dài. Biết làm sao bây giờ? Người đã lỡ hứa với kẻ quá cố là sẽ giữ sự bí mật vĩnh viễn. Dù có gặp hoàn cảnh nào đi nữa sư cũng không được thổ lộ bí mật cho kẻ khác biết. Thi hài bà Triệu Phú vẫn còn nằm đó.

Linh hồn bã vẫn còn phưởng phất đâu đây. Nhà sư không thể phản bội lời hứa. Người phải kính trọng kẻ đã chết. Người đành phải ngậm miệng.

Sư cụ Huệ Thông thở dài:

- Âu đấy cũng là số mệnh! Lòng trời đã muốn thế ta không cãi được. Cha con nó chẳng bao giờ biết nhau.

Trao xâu chìa khóa cho Triệu Vĩ, sư cụ Huệ Thông rầu rầu nét mặt:

- Xin lỗi cậu, tôi già nua nên lầm lẫn. Bà nhà chẳng có để lại tờ di chúc nào hết.

Sư cụ chẳng để ý đến gương mặt ngạc nhiên cực độ của Triệu Vĩ. Người nhìn sang phía Ngọc Anh và lạnh lùng nói:

- Chỉ có Trời Phật mới hiểu nổi những bí ẩn của lòng người. Kẻ làm quấy sẽ bị trừng phạt của lương tâm.

Nhà sư cúi đầu giã từ vợ chồng Triệu Vĩ:

- Kính chào ông bà! Tôi sẽ cầu nguyện cho linh hồn bà cụ sớm siêu thoát.

Triệu Vĩ thành thật:

- Cảm ơn sư cụ!

Ngọc Anh dư hiểu nhà sư muốn ám chỉ nàng. Xấu hổ, Ngọc Anh chẳng dám nhìn ngay mặt kẻ tu hành.

Sư Huệ Thông rời khỏi căn phòng nhuộm màu tang tóc với một cõi lòng se thắt.

*

Chôn cất bà Triệu Phú xong xuôi, Triệu Vĩ hăng hái bắt tay vào công việc. Chàng quyết thực hành ý định mà chàng đã ôm ấp bấy lâu nay. Bà Triệu Phú chết rồi, chẳng còn ai ngăn cản chí hướng của chàng. Chàng sẽ cải tạo đời sống của nông dân, giúp đỡ và khuyến khích họ khuếch trướng cùng canh tân nông nghiệp. Chàng sẽ cố gắng làm cho Thới Bình thôn trở thành một làng quê trù phú. Con người chàng đã vạch sẵn rất tốt đẹp và xán lạn. Muốn tiến hành công việc, trước hết chàng cần phải san bằng tất cả mọi trở lực ngăn cản trên bước đường đi của chàng.

Năm Hương là kẻ tham lam, tàn ác, bất nhân. Gã là cái gai độc mọc trước mặt Triệu Vĩ. Phải nhổ cái gai đó. Nếu cứ để Năm Hương ở mãi Thới Bình thôn thì công việc của Triệu Vĩ sẽ bị nhiều khó khăn. Và chàng còn mất uy tín đối với nhân công. Không thể dung dưỡng một tên chuyên môn bóc lột và hiếp đáp nhân công.

Triệu Vĩ thực hành ngay ý định, chàng cho người gọi Năm Hương đến văn phòng giám đốc.

Vẫn với gương mặt ngang tàn, Năm Hương bước vào phòng và hỏi Triệu Vĩ bằng giọng kẻ cả:

- Cậu Hai có chuyện chi bàn với tôi?

Triệu Vĩ trỏ ghế trước mặt mời tên quản lý:

- Chú ngồi đó, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với chú.

Đợi cho Năm Hương ngồi yên chỗ, Triệu Vĩ nghiêm giọng nói:

- Chú Năm à, mẹ tôi đã chết, tôi không còn ham muốn khuếch trướng công việc kinh doanh ở cái làng quê hẻo lánh này nữa.

Năm Hương ngắt ngang:

- Cậu muốn về chợ à?

Triệu Vĩ lắc đầu:

- Không, tôi vẫn ở đây nhưng tôi giảm bớt sự hoạt động.

Hiểu lầm ý định của triệu Vĩ, Năm Hương lộ sắc mừng:

- Cậu muốn giao tất cả công việc cho tôi cai quản? Cũng được, tôi sẽ cố gắng để làm giàu thêm cho cậu.

Triệu Vĩ muốn phỉ nhổ ngay vào mặt Năm Hương nhưng chàng cố dằn lòng. Chàng cười khinh bỉ:

- Không, tôi nghĩ khác chú. Tôi định đóng cửa nhiều xưởng máy không cần dùng lắm.

Năm Hương ngạc nhiên buột miệng:

- Cậu điên rồi hở? Xưởng máy đã đào tạo sự nghiệp cho bà chủ.

Triệu Vĩ gật đầu:

- Đành rồi, nhưng tôi khác hẳn mẹ tôi. Xưởng máy mang tới số bạc to tát nhưng tôi không thích hoạt động về ngành máy móc. Tôi định để tất cả tâm trí, sức lực và cả tài sản vào công việc xây dựng đời sống mới cho dân quê.

Một lần nữa Năm Hương trợn tròn đôi mắt:

- Cậu sẽ phá sản! Cái sự nghiệp mà bà chủ đã gây nên bằng cả một đời lao lực nặng nhọc sẽ tiêu tan một cách vô lối, vì sự điên rồ của cậu. Cậu hãy nghĩ kỹ.

Triệu Vĩ lạnh lùng:

- Tôi đã suy nghĩ kỹ và đã nhất quyết. Không ai ngăn cản được công việc của tôi. Vì vậy tôi mới mời chú đến đây.

Chàng cao giọng:

- Từ nay trở đi, chú có thể nghỉ việc để dưỡng già vì ở đây chẳng còn công việc gì để cho chú làm. Tôi trả đủ tiền thiệt hại cho chú và còn ban thưởng chú nữa. Tôi rất biết rõ công lao khó nhọc của chú từ bao nhiêu năm nay đối với cha mẹ tôi. Tôi chẳng bao giờ dám quên ơn chú.

Trước ý định bất ngờ và táo bạo của Triệu Vĩ, Năm Hương biến sắc mặt. Gã nhìn trân trối Triệu Vĩ, xem chàng có loạn óc hay không. Năm Hương hằn học hỏi:

- Cậu muốn đuổi tôi?

Triệu Vĩ vẫn dịu giọng:

- Tôi đời nào dám đuổi chú. Tôi nhận thấy công việc làm mới mẻ sắp tới của tôi chẳng còn hạp với chú nữa. Sự cộng tác của chú sẽ không đem đến lợi ích nào cho tôi. Tôi muốn chú trở về chợ để an dưỡng tuổi già, mong chú hiểu cho tôi.

Năm Hương căm giận sùi bọt mép. Gã dư biết Triệu Vĩ không ưa nên kiếm cách tống cổ gã đi cho rảnh mắt. Năm Hương vỗ bàn to tiếng:

- Cậu trả ơn cho tôi bằng cách đuổi tôi? Bà chủ cho phép cậu làm điều đó?

Triệu Vĩ mỉm cười:

- Chú chớ vội nóng giận. Bao giờ tôi cũng kính trọng chú nên tôi mới cho chú nghỉ việc.

Năm Hương nuốt nước bọt, hỏi:

- Cậu nhất định đuổi tôi?

Triệu Vĩ điềm tĩnh gật đầu:

- Phải!

Năm Hương quát tháo ầm lên:

- Bà nhà vừa mới chết cậu đã làm nhiều điều bậy bạ. Cậu là một kẻ vô ơn bạc nghĩa. Ngày này cậu được ngồi ở địa vị này là nhờ ai? Có phải nhờ thằng Năm Hương này chăng? Chưa chi cậu đã lên mặt chủ nhân với tôi. Tôi cho cậu biết trước, nếu tôi không còn làm ở đây nữa thì cậu sẽ trở thành một thằng tay trắng, linh hồn bà dưới suối vàng hẳn là phải tủi nhục vì có một người con trai như cậu.

Trước những lời xấc láo của viên quản lý, Triệu Vĩ không dằn được nữa. Chàng đứng phắt dậy:

- Chú đừng nhiều lời với tôi, đáng lẽ tôi muốn không thấy mặt chú kể từ sáng mai. Nhưng tôi buộc lòng phải để chú ở lại một thời gian ngắn. Hai tháng. Chú hãy chuẩn bị sẵn để nghỉ việc.

Năm Hương cười gay gắt:

- Cậu Hai là một người can đảm đấy. Tôi thành thật khen ngợi cậu. Bà chủ mới mất, cậu đã lên mặt không cần ai hết. Tôi rất tiếc công lao khó nhọc của tôi bấy lâu nay, nhưng tôi chẳng hề oán hờn cậu vì cậu còn nhỏ tuổi quá, chưa biết nghĩ suy chuyện phải trái.

Giọng nói của Năm Hương càng lúc càng nặng nề thêm:

- Tôi cho cậu biết, tôi chẳng bao giờ rời khỏi Thới Bình thôn trước ngày cậu trở thành một tên bạch đinh. Đời sẽ dạy cậu một bài học hay quý giá. Rồi người ta sẽ xua đuổi cậu, khinh rẻ cậu vì cậu đã mất cái thế lực to lớn nhất trong xã hội phù hoa này. Cậu có biết cái thế lực to lớn đó không? Tiền bạc đấy, cậu ạ? Sống trên đời này chẳng có cái gì qua được tiền. Cái nhân nghĩa, cái đạo đức của cậu nó rất là vô nghĩa lý. Cậu sống trên nhung lụa từ nhỏ chí lớn, cậu chưa được rõ những sự ích lợi của đồng tiền. Cậu coi rẻ nó vì cậu có làm gì khó nhọc đâu. Một khi đã trắng tay cậu sẽ thấy rõ ràng có tiền bạc là trên tất cả. Cậu có nghĩ đến bà chủ đã gầy dựng nên sự nghiệp ngày nay để lại cho cậu bằng bao nhiêu mồ hôi, nước mắt? Làm ra tiền không dễ dàng như cậu tưởng đâu...

Chẳng chịu nổi trước những lời hèn mạt của tên quản lý, Triệu Vĩ gạt ngang:

- Chú đừng nhiều lời vô ích. Tôi rất chán lời dạy đời hạ đẳng của chú. Một lần nữa, tôi chẳng cần ai dạy khôn tôi và chẳng cần nghe những lời nói của chú. Tôi hiểu công việc làm của tôi.

Chàng chấm dứt câu chuyện:

- Tôi không còn điều gì để nói với chú nữa. Thôi chú để yên cho tôi nghỉ. Chào chú.

Biết không đánh đổ được lòng dạ cứng cỏi của Triệu Vĩ, Năm Hương giận căm gan nhưng gã đành mím môi cố nén cơn tủi nhục với ý định tỏ cho Triệu Vĩ biết mình không cần. Năm Hương đẩy mạnh ghế đứng dậy, gã cười nhạt:

- Tôi đếch cần cộng tác lâu dài với một người ngu dốt nhưng song tàn như cậu.

Năm Hương nện mạnh gót giầy bước ra khỏi phòng nhưng không quên ngoái đầu biếm nhẽ:

- Vĩnh biệt... và tạm biệt ông chủ mới!

Triệu vĩ đóng rầm cửa lại và lẩm bẩm nguyền rủa:

- Đồ khốn nạn!

Bị Triệu Vĩ cho nghỉ việc. Năm Hương oán thù vô hạn. Gã nghiến răng:

- Triệu Vĩ ơi, tao không bao giờ quên được cái nhục to lớn này. Tao chỉ rời khỏi Thới Bình thôn khi nào mối hận này rửa xong. Rồi mầy sẽ biết tay tao. Thằng Năm Hương ngang tàng này chẳng bao giờ chịu thua một thằng trẻ ranh như mầy. Tao sẽ gài mìn cho nổ tan tành sản nghiệp của mầy. Rồi mầy xem.