Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân

Chương 43: Cha của tịch chiêu nhiên vs đàm thiên dương

Gương mặt của chú Tần dường như vĩnh viễn đều mang theo nét cười nhàn nhạt, nhưng ông lại không nói quá nhiều. Đàm Thiên Dương cũng không phải là một người nhiều lời. Cho nên cả hai một đường đều trầm mặc, không ai mở miệng.

Chú Tần mang Đàm Thiên Dương đến một khách sạn. Dường như là vì muốn đề phòng có người theo dõi. Ông còn cẩn thận lái xe hai vòng trên đường quốc lộ trong thành phố. Sau đó mới trực tiếp lái xe đến bãi đổ ngầm trong khách sạn.

Sau khi đổ xe xong, bọn họ đi thang máy lên thẳng tầng mười hai. Thang máy tới nơi, chú Tần còn rất lễ độ giúp Đàm Thiên Dương mở cửa phòng. Làm một tư thế mời hắn, sau đó mới ngừng cước bộ của mình.

Đàm Thiên Dương gật đầu với ông, một mình đi vào.

Toàn bộ quá trình này giống như một vỡ kịch câm. Rõ ràng mỗi hình ảnh đều tao nhã đẹp mắt như vậy. Nhưng lại không có một thanh âm nào.

Đàm Thiên Dương tiến vào trong một căn phòng được trang hoàng giống như văn phòng thương nghiệp. Một chiếc bàn làm việc lớn, ghế ngồi dành cho ông chủ, cửa sổ sát đất bằng thuỷ ***. Kế bên còn có một phòng khách nhỏ, không gian phân chia vô cùng hợp lý.

Cha của Tịch Chiêu Nhiên, Tịch Kính Thời giờ phút này đang đứng trước cánh cửa sổ lớn bằng thuỷ ***. Ông đưa lưng về phía cửa nhìn ra bên ngoài.

Thời điểm Đàm Thiên Dương đi vào trong đúng lúc nhìn thấy bóng dáng kia. Trong lòng hắn dâng lên một cỗ cảm giác quen thuộc. Tâm Đàm Thiên Dương vừa động, lập tức liền hiểu được cảm giác quen thuộc đó đến từ đâu —— Nhiên Nhiên mỗi lần cũng đứng như vậy trước cánh cửa sổ. Nhìn khoảng không hư vô đến ngẩn người. Hai người này, cho dù là bóng dáng hay tư thế đều quá giống nhau. Nếu như nói bọn họ không phải là cha con ruột, chỉ sợ không có người nào dám tin.

Nhưng vì sao cha của Nhiên Nhiên lại kiên định y không phải là con trai của ông ta? Không tin bản giám định DNA. Nhưng hai người lại giống nhau đến trình độ này, dù sao cũng có thể nhìn ra một chút chứ?

Tịch Kính Thời nghe thấy thanh âm, ông từ tư thế đưa lưng về phía cửa xoay người lại. Lộ ra gương mặt có sáu phần giống với Tịch Chiêu Nhiên. Bởi vì thời gian lắng đọng, trên người ông toả ra hương vị của một người đàn ông thành công cùng mị lực. Nhìn người đến là Đàm Thiên Dương, ông liền gật đầu với hắn.

Đàm Thiên Dương im lặng suy nghĩ một chút. Đại khái có lẽ qua vài chục năm nữa, Nhiên Nhiên cũng sẽ có bộ dạng này đi. Tính tình nghịch ngợm của y sẽ trở nên trưởng thành. Cho dù qua tuổi năm mươi, nhưng vẫn sẽ là một ông chú hấp dẫn, thu hút vô số tầm mắt của người khác.

“Biết ta tìm cậu vì chuyện gì không?” Lời nói của Tịch Kính Thời luôn mang theo một cỗ cách xa của người lãnh đạo.

Đàm Thiên Dương gật đầu không nói chuyện. Nhưng lại thản nhiên nhìn ông, vô cùng bình tĩnh.

“Ta vốn không muốn đi quản chuyện của các ngươi. Các ngươi như thế nào đều không liên quan gì đến ta. Nhưng chuyện này hiện giờ lại bị người khác đem ra ánh sáng. Vậy hai người các ngươi có lẽ đã chuẩn bị tâm lý rồi đi. Thanh danh của Tịch gia sẽ không để cho các ngươi tuỳ tiện phá hỏng.” Tịch Kính Thời nhìn hắn, ánh mắt hàm chứa sự hung hăng cùng áp bách. Dường như là muốn dùng khí thế của mình để chèn ép người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này.

Không khí trong phòng chớp mắt giống như bị đông cứng. Dù sao Tịch Kính Thời cũng là một người lăn lộn nhiều năm trên quan trường. Cái cảm giác uy hiếp cùng áp đặt của người có địa vị cao không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đựng được. Nhưng Đàm Thiên Dương đồng dạng không phải là một người bình thường. Cho dù cuộc sống hiện tại của hắn rất đơn giản. Nhưng vĩnh viễn không có cách nào huỷ diệt được lớp vỏ bọc trên chiến trường, cùng sắc nhọn của mùi máu tươi. Hắn hiện tại chẳng qua là một thanh bảo kiếm, không để lộ mủi nhọn ra ngoài. Nhưng điều đó không có nghĩa hắn không còn là một người nguy hiểm.

Đàm Thiên Dương không có biểu tình gì nhìn Tịch Kính Thời. Thần sắc vô cùng bình tĩnh nói:”Nhiên Nhiên là người yêu và cũng là người nhà của tôi. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bất kỳ kẻ nào muốn chia rẽ gia đình mình.” Bảo hộ gia đình là thiên chức của một người nam nhân. Nếu làm không được, thì không thể xứng đáng là một người đàn ông. Đây chính là nguyên tắc nhất định của Đàm Thiên Dương.


Tịch Kính Thời nghe xong lời của Đàm Thiên Dương. Nhìn kỹ hắn trong chốc lát rồi đột nhiên cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại.:”Phải không?”

Cái cười lạnh kia đầy miệt thị cùng đùa cợt. Trên mặt Đàm Thiên Dương không chút gợn sóng sợ hãi. Nhưng trong lòng dâng lên một tia nghi ngờ.

Khuôn mặt của Tịch Kính Thời vẫn lộ vẻ khinh miệt cùng ý cười châm chọc. Ông xoay người đi đến bàn làm việc, kéo ngăn bàn, từ bên trong lấy ra một phong thư thật dày. Ông ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đàm Thiên Dương. Lập tức tuỳ tay ném phong thư kia đến trước mặt hắn.

“Ta khuyên cậu nên xem nó đã làm gì trước khi quyết định điều đó.” Giọng nói của Tịch Kính Thời rất đạm nhạt. Nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy thanh âm của ông như đang châm chọc.

Đàm Thiên Dương nhìn ông. Khuôn mặt không biểu tình gì, hắn cầm lấy phong thư ở trước mặt.

Bên trong có rất nhiều ảnh chụp. Tấm hình xuất hiện đầu tiên chính là cổng nhà trẻ của Tống Hàng. Tấm kế tiếp rõ ràng là hình ảnh Tịch Chiêu Nhiên đang đứng ở cửa nhà trẻ. Y trơ mắt mờ mịt nhìn chiếc xe đang đến gần hai mẹ con nhà họ Tống. Cho tới giờ phút cuối cùng y mới ra tay cứu giúp hai người.

Đàm Thiên Dương lại xem những tấm tiếp theo. Số hình còn lại là kẻ lái xe và người đã chỉ đạo cho hắn gây ra vụ tai nạn…

Sắc mặt của Đàm Thiên Dương càng ngày càng âm trầm. Nhưng lại rất kiên nhẫn xem toàn bộ số ảnh chụp. Không bỏ xót bất luận tấm hình nào.

“Thế nào? Quyết định hiện tại của cậu là gì?” Tịch Kính Thời trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng cũng đầy cao ngạo và mỉa mai. Ông rất hiểu rõ những người trẻ tuổi bây giờ. Luôn miệng nói yêu thương, nhưng lại không có cách nào chấp nhận được hình tượng hoàn mỹ của người yêu mình lại chênh lệch xa với tưởng tượng của bản thân như vậy. Người càng xem nặng tình cảm này, lại càng khó có thể tha thứ khi đối phương tổn hại đến người mình để ý.

Không thể không nói, ông dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi này quá thật rất khéo léo. Nếu Đàm Thiên Dương nghi ngờ nhân phẩm của Tịch Chiêu Nhiên. Vậy thì đoạn tình cảm này cho dù có tốt đẹp đến đâu, bất quá cũng chỉ là “thủy trung nguyệt, kính trung hoa”[1]. Là một hồi hư ảo, thật sự không đáng để nhắc đến.

[1] Hoa trong gương, Trăng dưới nước. Chỉ những sự việc không thật, ảo ảnh hay không thể nào thực hiện được.

Nhưng Đàm Thiên Dương sau khi xem xong toàn bộ số ảnh, lại không có phản ứng như ông đã dự tính. Hắn không phẫn nộ cũng không bi thương, chỉ khẽ nhíu mày.

“Nhiên Nhiên biến thành một người không coi trọng tính mạng con người như vậy..” Đàm Thiên Dương ngẩng đầu, thần sắc trầm ổn nhìn Tịch Kính Thời, “Tất cả là bởi vì ông đã làm một người cha quá thất bại.”

“Ngươi…” Tịch Kính Thời sửng sốt, nhất thời có chút không kịp phản ứng. Thái độ của đối phương hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông.

Đàm Thiên Dương nhìn ông lắc đầu, tiếp tục nói: “Nếu ông không có khả năng giáo dục con của mình. Thì tôi sẽ dạy tốt người yêu của tôi. Tôi sẽ không để cho cuộc đời của em ấy vì sự thất bại cùng vô năng của ông mà gánh vát bất kỳ trách nhiệm nào!”

Hắn nói xong lại nhìn thẳng thật sâu vào đôi mắt của Tịch Kính Thời. Sau đó cầm lấy ảnh chụp, không quay đầu lại mà rời khỏi gian phòng. Để lại Tịch Kính Thời vẫn chưa kịp phản bác đang đứng ngây ngẫn tại chỗ.

Ông sững sờ nhìn về hướng hắn rời đi một hồi lâu. Đột nhiên mới lấy lại phản ứng, bộ dạng nho nhã trầm ổn thường ngày liền biến chuyển. Ông vươn tay hất toàn bộ mọi thứ ở trên bàn xuống đất. Giận dữ hét lên với đống bừa bãi trên sàn nhà.:”Con trai! Con trai! Ta còn không biết đứa con của ta ở đâu!”

Chú Tần sau khi nhìn theo bóng dáng Đàm Thiên Dương rời đi. Chợt nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm, ông vội vã đẩy cửa phòng đi vào.

“Ông chủ.” Chú Tần nhìn thoáng qua đống đồ vật bị Tịch Kính Thời hất dưới đất. Bình tĩnh đi đến bên cạnh ông hỏi:”Xảy ra chuyện gì?” Thời điểm chú Tần nhìn thấy Đàm Thiên Dương đi ra ngoài, gương mặt hắn âm trầm không cảm xúc. Nhưng lại không thấy hắn lộ ra vẻ thương tâm hoặc tức giận nào. Chẳng lẽ hắn không để ý đến chuyện cậu chủ đã làm?

Hai tay Tịch Kính Thời chống lên bàn, kích động đến độ ***g ngực không ngừng phập phồng. Gương mặt hờ hững từ trước đến nay hiện giờ lại tràn ngập hận ý.

Ông không trả lời câu hỏi của Tần Lương, thanh âm lãnh đạm hỏi:”Vẫn không có tin tức sao?”


Tuy Tần Lương Hàn không biết rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Nhưng ông vẫn ngay lập tức hiểu được ý của Tịch Kính Thời. Tần Lương Hàn nhìn ông, lắc đầu thấp giọng nói:”Từ sau khi có kẻ mang đầu người đến bữa tiệc của lão thái gia cho đến bây giờ. Toàn bộ người của chúng ta cơ hồ đều bị phát hiện. Hiện nay… vẫn chưa có người truyền tin tức đến.”

Tịch Kính Thời trầm mặc một hồi lâu, ông dần thu lại tâm tình trên mặt mình. Đột nhiên đứng thẳng dậy nói:”Đổng gia bên kia thì sao?”

Tần Lương Hàn không trả lời, chỉ lắc đầu.

Tịch Kính Thời hiểu được ý của Tần Lương Hàn, mày ông nhăn chặt lại. Suy nghĩ một lúc lại hỏi:”Chuyện A Trung thế nào?”

“Tôi sẽ cho người đi điều tra lại.” Tần Lương Hàn thanh âm thản nhiên hồi đáp.

Tịch Kính Thời nhíu mày nhìn ông,:”Anh cũng thật là, nó tốt xấu gì cũng là con của anh. Nhưng lại không thấy anh quan tâm đến nó, hiện giờ thì… haizzz..” Ông nói xong thở dài, nhắm mắt lại nhịn không được lắc đầu.

Vẻ mặt của Tần Lương Hàn vẫn là biểu tình kia, cũng không nhiều lời.

Lúc này điện thoại trên người chú Tần vang lên. Ông cầm lấy nhìn thoáng qua, là điện thoại của chủ tịch. Ông cung kính bắt điện thoại, tiếp đó liên tục nói “vâng” “vâng”. Sau khi cúp điện thoại liền nói với Tịch Kính Thời:”Lão thái gia muốn ngài quay về nhà chính.”

Tịch Kính Thời nhìn ông, mày gắt gao nhăn chặt lại, “Ông ấy có nói chuyện gì không?”

“Không có.” Chú Tần lắc đầu nói.

Tịch Kính Thời thở dài, sau đó chỉnh lại quần áo lộn xộn bởi vì không thể khống chế được tức giận khi nãy. Sau đó nói:”Đi thôi.”

Hai người lái xe về nhà chính, Tịch Thắng Hùng đang ngồi chờ Tịch Kính Thời trong phòng sách của mình. Chú Đào thấy bọn họ đã về liền dẫn hai người đi vào phòng.

“Cha.” Tịch Kính Thời đi vào phòng sách. Vô cùng nghi hoặc nhìn người cha đột nhiên gọi ông quay về nói:”Cha đột nhiên bảo con trở về, có chuyện gì không?”

Gương mặt của Tịch Thắng Hùng quanh năm đều không có biểu tình. Ông gật đầu nhìn thoáng qua Tịch Kính Thời, rồi bảo đứa con trai mình ngồi xuống.

“Còn nhớ rõ chuyện có kẻ mang đầu người đến bữa tiệc đại thọ của ta không?”

“Vâng.” Tịch Kính Thời gật đầu.

“Đây chính là muốn khiêu chiến với Tịch gia nhà chúng ta!” Thanh âm của Tịch Thắng Hùng bình tĩnh nói.

Tịch Kính Thời nhíu chặt mày, nhưng không nói gì, tiếp tục nghe cha mình nói.:”Hơn hai mươi năm, hắn chưa bao giờ bỏ cuộc. Lần này còn đem đồng hồ hẹn giờ đến để nói cho chúng ta biết thời điểm đó sẽ nhanh tới!”

“Cha…” Tịch Kính Thời lập tức đứng dậy, nhưng trước ánh mắt nghiêm nghị của Tịch Thắng Hùng. Ông mím môi, ngăn lại lời nói của mình.

Tịch Thắng Hùng thấy Tịch Kính Thời không mở miệng, liền lên tiếng.:”Đứa trẻ kia gần đây lại gây ra chuyện gì ầm ĩ ah’? Con hôm nay đi gặp người yêu nó sao?”

“Cái gì mà người yêu! Lần trước là hít ma tuý, lần này lại đổi thành chơi đồng tính. Quả đúng là cố ý gây phiền phức cho Tịch gia. Con đã sớm nói nên đem nó dọn sạch đi, nếu không sau này sẽ hỏng việc.” Thanh âm của Tịch Kính Thời lạnh lùng, trên mặt cũng mang theo chút hận ý.


Tịch Thắng Hùng nhìn Tịch Kính Thời một hồi lâu mới lên tiếng:”Nếu biết nó đang cố tình gây sự thì con còn để ý làm gì?” Ông nói xong thở dài lại tiếp tục nói:”Không phải hôm nay con định giải quyết người yêu của nó sao? Cha đã nói với con rồi, mấy trò xiếc của tên nhóc đó đừng để ý đến làm gì. Con lần này đem người yêu của nó giải quyết như thế, khiến cho nó tìm được một cái cớ. Thế thì sau này, chỉ sợ không phải chơi mỗi trò đồng tình đơn giản như vậy.”

“Cha, ý của cha là…”

“Tốt lắm.” Tịch Thắng Hùng đánh gãy lời nói của Tịch Kính Thời. Tầm mắt ông chuyển hướng đến bên ngoài cửa sổ.

Tịch Kính Thời cũng theo đó nhìn qua, liền nhìn thấy Tiêu Hàn Châu mặc một bộ quần áo vô cùng sang trọng, đang đứng ở hoa viên nhìn về phía bọn họ. Trên mặt cười như không cười, giống như đang giễu cợt bọn họ là những kẻ ngu xuẩn.

Lông mày Tịch Kính Thời nhíu chặt, biểu tình đó khiến cho ông vô cùng chán ghét. Tên nhóc kia cũng có vẻ mặt giống như vậy. Mỗi lần ông nhìn đến đều cảm thấy như mình đang bị người đùa giỡn. Cảm giác nghẹn khuất như bị lường gạt cùng hận ý này làm cho Tịch Kính Thời như thế nào cũng không thể khống chế được lửa giận trong lòng mình.

“Không cần chú ý đến những kẻ này, bọn họ bất quá cũng chỉ là những nhân vật nhỏ mà thôi.” Tịch Thắng Hùng ngồi ở phía sau bàn làm việc. Ông nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc hờ hững nói.



Đàm Thiên Dương sau khi trở lại tập đoàn Thắng Hùng cũng vừa lúc tan ca. Hắn nhìn thấy nhóm săn ảnh vẫn còn canh giữ ở bên ngoài. Liền gọi điện thoại cho Tịch Chiêu Nhiên, nói hắn về nhà trước, bảo y mau trở về.

Tịch Chiêu Nhiên cúp điện thoại, y cảm thấy Đàm Thiên Dương hôm nay có chút kỳ lạ. Y suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Đành phải trở về một mình, quyết định về nhà sẽ hỏi kỹ hắn.

Khi Tịch Chiêu Nhiên về đến nhà, Đàm Thiên Dương đã đi chợ xong đang ở trong bếp nấu cơm. Bộ dạng vẫn giống như bình thường không có gì khác nhau.

Y cũng không biết mình làm sao, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ. Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy Đàm Thiên Dương ngày hôm nay nhất định đã gặp chuyện gì đó. Nhưng hắn lại không biểu lộ ra, y muốn hỏi nhưng lại không biết hỏi từ đâu.

Đàm Thiên Dương nấu cơm xong liền gọi y đến ăn cơm. Sau đó cũng như bình thường, hắn mau chóng ăn xong phần của mình. Chờ Tịch Chiêu Nhiên sau khi ăn cơm xong mới dọn bàn, đi vào trong rửa bát.

“Thiên Dương, anh hôm nay làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Tịch Chiêu Nhiên nhìn hắn đứng ở bồn rửa như đang chuyên tâm rửa bát, liền nhịn không được hỏi.

Đàm Thiên Dương ngâm bát đũa trong bồn rửa bỗng ngừng lại một chút. Hắn nghiêng đầu hỏi ngược lại:”Xảy ra chuyện gì là chuyện gì?”

Tịch Chiêu Nhiên càng xác định hắn đã xảy ra chuyện gì đó. Y đi tới phía sau ôm lấy thắt lưng Đàm Thiên Dương, đem cằm gác lên vai hắn, thấp giọng nói.:”Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em có chuyện đều nói cho anh biết. Anh có chuyện nhưng lại không nói với em? Không.. muốn cho em biết sao?”

Đàm Thiên Dương đem chén đũa ngâm nước xong, hắn lấy nước rửa lại một lần. Sau đó dùng một cái khăn mặt sạch lau tay nói:”Em từ nay về sau phải nghe anh.”

“Ah?” Tịch Chiêu Nhiên nghe không hiểu ý của Đàm Thiên Dương. Có chút không biết làm sao nhìn hắn, “Ý của anh là sao?”

Đàm Thiên Dương đem tay mình lau khô, sau đó treo khăn mặt lên. Hắn xoay người, một tay ôm lấy Tịch Chiêu Nhiên. Đem cả người y ghé sát lên thành bếp. Dùng hai cánh tay giam giữ y vào ***g ngực mình:”Về sau nếu không nghe lời anh sẽ đánh em.” Hắn nói xong nâng tay phải đánh lên cánh tay của y một cái. Tiếng “chát” vang lên nhưng lực đạo lại không nặng.

Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy Thiên Dương hôm nay rất kỳ lạ. Y nhịn không được cau mày hỏi:”Anh đánh em làm gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đàm Thiên Dương híp mắt, bỗng nhiên bế y lên đi ra khỏi nhà bếp, sau đó lại thả y lên bàn ăn. Tịch Chiêu Nhiên vẫn không biết Đàm Thiên Dương muốn làm gì, thì đã bị hắn cường ngạnh xoay người lại. Phía sau lưng bị Đàm Thiên Dương áp chặt, ***g ngực trắng mịn của y ma sát lên chiếc bàn cơm sạch sẽ.

“Thiên Dương…”


Đàm Thiên Dương cũng không chờ Tịch Chiêu Nhiên nói hết câu, liền đưa tay kéo quần y xuống. Tịch Chiêu Nhiên chợt cảm thấy phía dưới mình lạnh lẽo. Tiếp đó liền bị tính khí cứng rắn, nóng hầm hập của Đàm Thiên Dương đâm vào.

“A..” Tịch Chiêu Nhiên kinh ngạc một chút, thân thể theo bản năng hướng về phía trước. Nhưng ở phía sau bàn ăn lại là một bức tường. Vì thế y căn bản không có cách nào di chuyển. Thân thể bị đè ép, muốn tránh cũng không tránh được. “Đau…” Y hô nhỏ một tiếng, nhưng lại nhận lấy một cú thúc hung hăng của người kia.

“Có nghe anh nói hay không..” Đàm Thiên Dương đâm vào bên trong hậu huyệt vừa ấm áp lại vừa chặt của Tịch Chiêu Nhiên. Thoải mái đến độ làm cho hắn kìm lòng không được thở gấp. Nhưng hắn cố nén lại dục vọng đang sôi trào của mình, tiếp tục tra hỏi người dưới thân.

“Em.. em..” Tịch Chiêu Nhiên còn muốn nói gì đó. Nhưng phía sau lại bị người kia đâm mạnh. Hậu huyệt không được bôi trơn làm cho y cảm thấy đau. Tịch Chiêu Nhiên hừ một tiếng, những lời tiếp theo của y đều bị một cú thúc của Đàm Thiên Dương làm cho tan biến.

“Nói mau, có nghe lời anh nói không?” Đàm Thiên Dương vô cùng thong thả mà dùng lực đâm sâu vào bên trong hậu huyệt của Tịch Chiêu Nhiên. Tốc độ kỳ lạ này khiến cho dục vọng của Đàm Thiên Dương càng thêm mãnh liệt. Ánh mắt nhẫn nại của hắn đều đã đỏ bừng.

Tịch Chiêu Nhiên bị hắn làm đến có chút đau. Nhưng không hiểu sao điều này lại khiến cho y cảm thấy hưng phấn. Tịch Chiêu Nhiên cảm giác được Đàm Thiên Dương ngày hôm nay rất tức giận, muốn làm y đau. Dường như hắn đang cố ép y nói ra một câu hứa hẹn, sau đó mới bằng lòng làm cho cả hai người thoải mái. Y biết Đàm Thiên Dương đột nhiên yêu cầu như vậy, nhất định là có nguyên nhân của hắn. Tịch Chiêu Nhiên đành phải chịu thua trận trước, gật đầu thở gấp nói:”Em.. em nghe lời anh nói. Anh đừng làm như vậy…”

Lời của y còn chưa dứt, Đàm Thiên Dương đã rất nhanh gia tăng tốc độ của mình. Hung hăng dùng lực đâm thật sâu vào bên trong, ma sát vách tường của hậu huyệt. Đem y chìm đắm vào vực sâu của dục vọng…



Đàm Thiên Dương ôm người đến phòng tắm rửa. Sau đó lấy khăn lông lớn lau khô thân thể, rồi mới bế người đang xích loả kia tiến vào trong chăn. Hắn ngồi ở bên giường, cầm khăn tiếp tục lau tóc cho Tịch Chiêu Nhiên.

Tịch Chiêu Nhiên đã ngủ, hắn nhìn gương mặt hồng hồng đang say ngủ của y, trong lòng có chút khó chịu.

Đàm Thiên Dương không phải thật sự không để ý đến chuyện Tịch Chiêu Nhiên đã gây ra với hai mẹ con nhà họ Tống. Nhưng cho dù trong lòng hắn đối với hành vi của y không thể tha thứ. Nhưng chung quy người này cũng là người yêu của hắn, là gia đình của hắn. Đàm Thiên Dương không thể vì như vậy mà rời khỏi Tịch Chiêu Nhiên. Càng không muốn tức giận cãi nhau với y.

Hắn hiện giờ đột nhiên hiểu được vì sao Thiệu Đông Dương lúc trước lại hỏi hắn một câu —— “Nếu tiểu Nhiên làm một chuyện khiến cho anh không cách nào tha thứ được thì sao?”

Hắn lúc đó nhớ rõ mình đã trả lời —— “Tôi và em ấy là một gia đình, cho dù ở bất luận thời điểm nào. Vứt bỏ người yêu cùng người nhà của mình, đều không phải là cách tốt để giải quyết vấn đề.”

Vứt bỏ người nhà của mình không phải là cách tốt để giải quyết vấn đề.

Đúng vậy, bọn họ là người yêu, là người nhà. Khi người yêu hoặc người nhà của mình phạm phải sai lầm. Cũng không thể một mặt trách cứ họ. Mà phải dẫn họ quay về con đường chính đạo một lần nữa. Làm một ngọn hải đăng dẫn lối, cùng họ vượt qua nhân sinh mênh mông hư ảo này.

Hắn nhìn ra được thời thơ ấu của Tịch Chiêu Nhiên nhất định không giống như những đứa trẻ bình thường khác, trải qua cuộc sống không lo không nghĩ. Có loại cha mẹ như vậy nên tính cách từ nhỏ cho đến khi trưởng thành của y mới trở nên móp méo, cố chấp đến tiêu cực như thế. Hơn nữa còn vì thứ duy nhất mình muốn đạt được mà không từ thủ đoạn nào…

Mà toàn bộ những chuyện này, tất cả đều là bởi vì Tịch Chiêu Nhiên không có một người dẫn dắt y trên con đường trưởng thành. Nếu cứ tiếp tục như vậy, dưới sự giáo dưỡng của những người kia cùng tính cách của Tịch Chiêu Nhiên, chắc chắn sẽ dẫn y đến một con đường lệch lạc.

“Nhiên Nhiên.” Đàm Thiên Dương ôm lấy người kia, hắn gắt gao ôm chặt y vào ***g ngực. Môi một chút lại một chút hôn lên trán y, “Về sau em phải biết nghe lời, nếu không anh sẽ đánh mông em.”

Tịch thiếu gia trong lúc mơ ngủ không biết có phải là đang nằm mộng đẹp hay không. Gương mặt tuấn mỹ của y mang theo nụ cười ngọt ngào như một đứa trẻ. Y nhẹ nhàng cọ cọ, dán mặt mình lên má Đàm Thiên Dương.



Đàm Thiên Dương ngày hôm sau gọi điện thoại cho La Uyển Y. Hắn nói muốn mời hai mẹ con đến nhà ăn cơm.


La Uyển Y nghe xong trầm mặc, Đàm Thiên Dương biết nút thắt trong lòng cô —— Tống Bân là đồng tính nhưng lại kết hôn với cô, còn sinh ra Tống Hàng. Điều này đối với La Uyển Y mà nói là tổn thương rất lớn. Hiện giờ hắn lại có một người yêu cùng giới. E là cô nhất thời khó chấp nhận, hơn nữa chỉ sợ người La Uyển Y lo lắng nhất là Tống Hàng. Mặc dù cậu nhóc vẫn còn nhỏ không hiểu chuyện người lớn. Nhưng mưa dầm thấm lâu, hơn nữa tiểu Hàng lại có một người cha là đồng tính. Nên hẳn La Uyển Y sẽ rất lo lắng, không biết con mình có dẫm lên cho con đường này hay không. Dù sao xã hội vẫn không chấp nhận loại tình cảm này.

“Được, chị sẽ dẫn tiểu Hàng đến.” La Uyển Y sau một hồi trầm mặc vẫn cười nói đồng ý.

“Hay lắm, ngày mai hai người đến sớm một chút.” Trên mặt Đàm Thiên Dương tuy không có biểu tình nào. Nhưng trong lòng hắn lại nhẹ thở ra. Hắn không có thân nhân, mà La Uyển Y lại là người chị dâu duy nhất biết mối quan hệ của hắn và Tịch Chiêu Nhiên. Hắn vẫn không hy vọng trong lòng cô có khúc mắc. Huống hồ.. Nhiên Nhiên lúc trước thiếu chút nữa đã làm cho hai mẹ con cô bị thương.

“Ừ được, tiểu Hàng mấy ngày hôm trước còn nhắc đến hai người, hỏi vì sao lâu như vậy không đến thăm nó. Nếu nó biết đến nhà hai người ăn cơm, nhất định sẽ rất cao hứng.” La Uyển Y cười nói.

“Vậy là tốt rồi.” Trên mặt Đàm Thiên Dương cũng thoáng lộ ra một nụ cười nhẹ.