Số lượng báo tiêu thụ ngày hôm đó ở thành phố A có thể nói là đắc như tôm tươi. Bởi vì tin tức nóng sốt bị phơi bày ra ánh sáng. Cho nên chưa đầy một ngày, cơ bản toàn bộ người dân ở thành phố A đều biết, vị quan chức cấp cao thường xuyên lên truyền hình cùng báo chí, có một đứa con trai biến thái là đồng tính. Vì thế đại đa số những người không thể chấp nhận đồng tính đều có chung cảm nghĩ. Có một đứa con như vậy thật là mất mặt đến cực điểm. Cũng có người cảm thấy, ngay cả con của mình cũng không quản được thì ông ta làm sao có thể quản người khác?
Trong lúc nhất thời mọi ngươi đều đối với việc này bàn tán sôi nổi. Có người cảm thấy chuyện này thật sự tổn hại đến thuần phong mỹ tục. Vị quan chức cấp cao kia hẳn là nên lập tức ngăn cản, quản giáo tốt con của mình. Đương nhiên cũng có vài người không quan tâm đến việc này. Dù sao đó là chuyện của gia đình người khác, người ta yêu ai, ở cùng ai thì liên quan gì tới mình?
Tịch Chiêu Nhiên khi nhìn thấy tin tức này, phản ứng đầu tiên của y là lo lắng. Y lo lắng cho Đàm Thiên Dương. Bởi vì tin tức này, cho dù nhìn ở bất kỳ phương diện nào cũng đều là đang nhắm vào cha y. Có một đứa con đồi phong bại tục, là một việc có thể bôi đen đến danh dự của một vị quan chức cao cấp.
Tịch Kính Thời ở con đường quan chức nhiều năm này đã gầy dựng không ít thế lực. Nhân mạch cùng thủ doạn của ông tất nhiên không cần nhiều lời. Nhưng Đàm Thiên Dương chỉ là một quân nhân xuất ngũ bình thường. Nếu Tịch Kính Thời muốn khiến cho Đàm Thiên Dương “làm sáng tỏ” tin tức này, căn bản là chuyện dễ dàng.
Tịch Chiêu Nhiên cầm tờ báo sắc mặt trầm xuống. Y bắt đầu có chút hối hận mình sống nhiều năm như vậy. Nhưng lại là kẻ ngu ngốc không có mục tiêu. Vì một chút quan tâm giả dối mà để mặc cho người khác thao túng. Nếu.. nếu y mấy năm nay xây dựng thế lực riêng cho mình. Hiện tại đã có thể bảo vệ được Đàm Thiên Dương.
Y nhớ đến Đàm Thiên Dương đối với y thật tốt. Nhớ đến những ngày hạnh phúc khi bọn họ ở bên nhau. Trong lòng đột nhiên cảm thấy rất mâu thuẫn. Ở bên Đàm Thiên Dương rất vui vẻ, nên y cố gắng vì mình mà tranh thủ hạnh phúc. Đem Đàm Thiên Dương kéo vào thế giới của mình là cách tốt nhất để có được hắn. Thế nhưng.. bàn tay y vô thức dùng sức nắm chặt tờ báo. Hiện giờ y có chút hối hận. Nếu Thiên Dương vì y mà đánh mất tính mạng thì phải làm sao?
“Xoẹt” một tiếng, bởi vì quá dùng sức mà tờ báo trong tay y bị xé thành hai mảnh. Nơi bị rách đúng ngay hình Đàm Thiên Dương đang chăm chú nhìn gương mặt y.
Nhìn khuôn mặt bị xé làm hai, trong lòng Tịch Chiêu Nhiên dâng lên một trận khủng hoảng.
Không! Y không thể mất đi Thiên Dương, cho dù chết, hắn cũng chỉ có thể chết cùng y!
Tịch Chiêu Nhiên sững sờ nhìn chằm chằm tờ báo bị rách. Sau đó đem nó để trên mặt bàn, hai tay giống như cố chấp đem hai tờ báo bị rách ghép lại thành một. Ánh mắt ôn nhu nhưng lại khủng bố, ý đồ đem hai tờ báo dán lại như cũ.
Buổi trưa, Đàm Thiên Dương không thấy người kia đến tìm mình. Hắn cố ý chờ mọi người trong công ty tan tầm. Sau đó đi một chuyến đến phòng làm việc của Tịch Chiêu Nhiên. Khi hắn đẩy cửa ra liền nhìn thấy y đang cầm tờ báo bị rách. Sắc mặt hết sức khó coi mà ngồi ở vị trí của mình.
Tịch Chiêu Nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, sửng sờ từ tờ báo ngẩng đầu lên. Nhìn người kia một hồi lâu cũng vẫn không hồi thần.
“Nhiên Nhiên, em đang làm gì vậy?” Đàm Thiên Dương nhíu mày, nhìn trên mặt y vẫn còn lưu lại biểu tình cố chấp. Hắn bước vài bước đi tới bên cạnh y, cũng rất nhanh liền nhìn thấy tờ báo bị rách để ở trên bàn.
“Thiên Dương…” Tầm mắt Tịch Chiêu Nhiên sửng sờ nhìn chằm chằm động tác của Đàm Thiên Dương. Thấy hắn nhíu mày liền theo tầm mắt của hắn nhìn trở về phía mặt bàn. Y nhìn tờ báo bị rách làm hai, cảm thấy trong lòng mình giống như bị cái gì đó đâm vào. Đủ loại tư vị nháy mắt tuôn trào trong lòng y. Tịch Chiêu Nhiên vội vàng lấy tay đem tờ báo kia vo thành một đoàn, rồi ném vào thùng rác. Giống như đang ném đồ vật bẩn thỉu nào đó, còn tiện thể lấy khăn lau tay.
“Em làm sao vậy?” Đàm Thiên Dương nhìn biểu tình trên mặt y. Lông mày càng nhăn chặt hơn, hắn vươn tay ôm lấy bờ vai y.
“Thiên Dương, em đưa anh rời khỏi thành phố A này.” Tịch Chiêu Nhiên đứng lên, vẻ mặt lo lắng nói. Nhưng vừa dứt lời, y lại lập tức sửa miệng. “Không, em với anh cùng đi, chúng ta rời khỏi thành phố A này đi đến nơi khác. Anh không phải nói muốn đến quê hương của mẹ con nhà họ Tống mở cửa hàng sao? Chúng ta đi ngay bây giờ có được không?” Y cầm lấy cánh tay Đàm Thiên Dương, hai mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn. Trong mắt y chỉ có lo lắng cùng lo lắng, nhưng vẫn còn một chút hy vọng nào đó.
Đàm Thiên Dương nhìn bộ dáng của Tịch Chiêu Nhiên, trong lòng hắn vô cùng đau lòng. Liền vươn tay ôm lấy y, vừa ôn nhu vuốt lưng y, vừa thấp giọng hỏi.:”Nói cho anh biết chuyện gì xảy ra? Có phải bởi vì tờ báo kia?” Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có chuyện này mới có khả năng biến Tịch thiếu gia từ trước đến nay luôn cẩn thận trở nên bất an cùng nôn nóng như vậy. Đàm Thiên Dương không thích nhìn Tịch Chiêu Nhiên như thế. Hắn rất thích nhìn gương mặt mỉm cười của y, vì những chuyện xấu mà cười đến ôn nhu hoặc vô tâm vô phế cũng được. Chỉ cần không giống như bây giờ. Y hiện tại giống như một chú nai con hoảng loạn trước tình thế nguy hiểm cực độ. Chính là hoảng sợ đến mức phải lựa chọn cách chạy về phía vách núi…
Hắn cảm thấy đau.. rất đau lòng.
“Anh cũng đã đọc tờ báo kia rồi?” Có lẽ bởi vì người trong lòng đã đứng ở bên cạnh y, còn dùng vòng tay an toàn ôm chặt lấy y. Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy nôn nóng cùng bất an trong lòng mình đã được đuổi đi không ít, cũng không còn hốt hoảng như ban đầu.
“Ừ, có đọc.” Đàm Thiên Dương gật đầu, thấy vẻ mặt y đã dịu lại một chút, trong lòng hắn cũng theo đó yên tâm không ít. “Em đang lo lắng cái gì? Nói cho anh biết đi.” Hắn biết mối quan hệ gia đình của Tịch Chiêu Nhiên không tốt, thậm chí còn rất tệ. Cho nên hắn khẳng định y không phải đang sợ người trong nhà nhìn thấy tờ báo kia rồi thương tâm. Tính tình của Tịch Chiêu Nhiên bình thường đối với bất cứ chuyện gì cũng không bao giờ để ý. Càng không thể sợ bị người khác truyền những tin đồn khó nghe. Hai chuyện mà người bình thường lo lắng nhất, y lại không để ý đến. Vậy rốt cuộc Tịch Chiêu Nhiên đang lo lắng điều gì?
“Chuyện này chỉ sợ sẽ tổn hại đến danh dự của cha em. Ông ta nhất định sẽ không để cho chuyện này tiếp tục phát triển, đến lúc đó…”
“Đến lúc đó ông ấy sẽ bức chúng ta chia tay, hoặc là ép anh rời khỏi thành phố A, phủ nhận chuyện em là đồng tính?” Đàm Thiên Dương nhìn ánh mắt của Tịch Chiêu Nhiên, thay y nói hết câu.
Tịch Chiêu Nhiên gật đầu, hơn nữa y còn tin ở thủ đoạn của cha mình. Tuyệt đối không đơn giản chỉ bức ép Thiên Dương rời đi thành phố A. Đến lúc đó, tính mạnh và thanh danh của Thiên Dương đều trở thành lợi thế của ông ta.
Đàm Thiên Dương vươn tay xoa đầu hắn, trên mặt thản nhiên lộ ra nét cười. Thanh âm của hắn trầm thấp ôn nhu lại mang theo sư tự tin, như không có việc gì nói với y.:”Nhiên Nhiên, anh không phải là người dễ dàng bị uy hiếp như vậy. Em tin tưởng anh, cho dù anh phải tạm thời rời khỏi thành phố A này. Anh cũng sẽ quay về tìm em, phải tin tưởng anh có biết không? Hơn nữa…” Đàm Thiên Dương ngừng một chút, nhìn thật sâu vào đôi mắt của y, tiếp tục nói.:”Em phải biết, ở bất kỳ thời điểm nào, trốn tránh cũng không phải là biện pháp tốt để giải quyết vấn đề.”
Đàm Thiên Dương luôn là một người đàn ông có thể làm cho người khác an tâm. Có thể là vì thanh âm của hắn luôn trầm ổn kiên định như vậy. Cũng có lẽ vì ánh mắt của hắn luôn chuyên chú đặt trên người của người khác. Cho nên lời nói của hắn luôn có thể khiến cho người ta không tự chủ được mà tin tưởng.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn hắn một hồi lâu mới gật đầu.
Ý cười trên mặt Đàm Thiên Dương càng sâu, hắn tới gần hôn y một cái nói:”Anh cảm thấy mặt ngoài của chuyện này không đơn giản như vậy. Có lẽ có người muốn đối phó với cha của em, nên mới lợi dụng mối quan hệ của chúng ta.”
Được Đàm Thiên Dương an ủi cùng khuyên nhủ. Tịch Chiêu Nhiên lúc này hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Y theo lời hắn suy nghĩ trong chốc lát, sau đó gật đầu nói:”Anh nói rất có lý, có thể người sai đám săn ảnh chụp hình chúng ta chính là kẻ thù của cha em?” Nói tới đây, mày y khẽ nhăn lại, như vậy nghĩ là có liên quan đến kẻ thù của cha y. Người này lại biết về mối quan hệ của y và Đàm Thiên Dương, chẳng lẽ là hắn?
“Em nhớ đến ai ah’?” Đàm Thiên Dương thấy vẻ mặt y như nghĩ ra điều gì đó, thấp giọng hỏi.
“Lỗ Dụ Khiêm.” Tịch Chiêu Nhiên nhắc đến cái tên này xong lại nói, “Nhưng Lỗ Dụ Khiêm đã chết, vậy người làm chuyện này rất có thể là cha của hắn, Lỗ Quan Dung. Người này và cha của em ngấm ngầm chống đối nhau không ít. Thậm chí hiện tại bọn họ còn chia ra làm hai đảng phái, luôn tìm cách ngáng đường đối phương.”
Đàm Thiên Dương vẫn còn nhớ rõ cái tên Lỗ Dụ Khiêm này, nghe thấy thế hắn liền hỏi:”Em nói Lỗ Dụ Khiêm đã chết?”
“Ân, Sau chuyện ở suối nước nóng, hắn liền mất tích. Em phái người đi điều tra thăm dò, phát hiện hắn chết vì gặp tai nạn giao thông.” Tịch Chiêu Nhiên nói xong ngẩng đầu, y thấy Đàm Thiên Dương đang nhìn mình. Không hiểu sao lại vô thức chột dạ. Chuyện Lỗ Dụ Khiêm gặp tại nạn xe ngày đó rất kỳ lạ. Nhưng nghĩ đến việc này thật sự không có liên quan gì đến mình. Trong lòng y cũng an tâm một chút.
“Nhưng hiện giờ chuyện đó không quan trọng. Ảnh chụp của chính ta đã bị đăng lên báo. Mặc kệ là ai đứng sau chuyện này, cha em đều nhất định sẽ đến tìm anh.” Tịch Chiêu Nhiên bắt lấy tay hắn, lo lắng dặn dò.
“Anh sẽ cẩn thận.” Đàm Thiên Dương cầm lấy tay y vuốt ve, làm cho y cảm thấy an tâm.
Nếu Đàm Thiên Dương đã nói như vậy. Tịch Chiêu Nhiên cũng không muốn tiếp tục vì chuyện này mà rối rắm. Khiến cho Thiên Dương cảm thấy y không tin tưởng hắn.
Cho nên chuyện tối trọng yếu hiện giờ vẫn là vấn đề ăn cơm trưa của hai người. Hiện tại bọn họ không thể giống như trước kia, cùng tiến cùng xuất. Tịch thiếu gia đối với chuyện này vô cùng mất hứng. Tình cảm của y và Thiên Dương vốn chỉ có thể che giấu trong bóng đêm. Bây giờ còn bị đám săn ảnh chụp hình đăng lên báo cho quần chúng nhìn chằm chằm còn chưa tính. Thế nhưng ảnh hưởng đến cuộc sống của y và Thiên Dương chính là tội ác tày trời ah’!
“Thiên Dương, đều là do em lúc trước không suy nghĩ, nên đã liên luỵ anh.” Tịch Chiêu Nhiên cầm kính viễn vọng, từ cánh cửa sổ lớn quan sát nhóm săn ảnh đang giả vờ lúc ẩn lúc hiện ở trước công ty. Cố ý tự trách nói với Đàm Thiên Dương.
“Đừng nói bậy.” Đàm Thiên Dương nhíu mày nhìn y, thoạt nhìn thật không thích y nói những lời khách sao như vậy.
Tịch thiếu gia tuy bị hắn trừng mắt nhìn. Trong lòng lại vô cùng cao hứng. Bởi vì điều này chứng minh trong lòng Đàm Thiên Dương chưa từng xem y là người ngoài. Y hiện tại càng không muốn hai người tách rời nhau. Cho dù hai bữa bị đói cũng không quan trọng. Dù sao y trước khi gặp Đàm Thiên Dương cũng đã ăn uống không điều độ. Nhưng nghĩ tới việc phải chịu đựng, không được cùng nhau ăn chung một bữa cơm. Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy mình giống như bị tra tấn. Y có thể khẳng định mình sẽ không thể nào nuốt trôi cơm. Nhưng dù sao y cũng đã sống như vậy hơn hai mươi năm. Ngoại trừ thỉnh thoảng bị hạ huyết áp rồi té xỉu, cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Đàm Thiên Dương lại rất để ý đến chuyện này. Vốn thể chất trong người Tịch Chiêu Nhiên không được tốt. Nếu không chú ý tới chế độ ăn uống. Chờ đến khi y lớn tuổi nhất định sẽ bị bệnh. Mà Tịch Chiêu Nhiên lại giống như một đứa trẻ. Không ai quản y, y liền lười biếng. Thức ăn không hợp khẩu vị, y ngay cả nếm cũng không muốn động đũa. Khiến cho Đàm Thiên Dương mỗi ngày đều lo nghĩ phải nấu món gì vào bữa tối cho y. Vừa có thể khiến cho y ăn nhiều, lại vừa có đầy chất dinh dưỡng.
Đúng lúc này di động của Tịch thiếu gia vang lên, y nhìn dãy số trên màn hình di động, lông mày nhíu lại. Y cảm thấy cái người tên Thiệu Đông Dương này, ở thời khắc mấu chốt vẫn có thể dùng được.
Thiệu Đông Dương nghe nói hai người hiện giờ bị nhóm săn ảnh bao vây ở công ty. Hơn nữa ngọn nguồn là bởi vì Tịch thiếu gia quá khát khao mà lôi kéo người đàn ông của mình đi mướn phòng. Hắn cười đến độ trực tiếp từ trên ghế sô-pha lăn xuống dưới đất. Lập tức đáp ứng chuẩn bị xe, tự mình đi đón hai người.
Tịch Chiêu Nhiên cũng có xe, nhưng thời điểm hiện giờ rất nhạy cảm. Nếu hai người ngồi trên chiếc xe cao cấp của y cùng tiến cùng xuất. Thật không biết Đàm Thiên Dương sẽ bị đám người đó nói thành dạng gì nữa. Nhưng Tịch thiếu gia trong lòng lại có chút luyến tiếc.
Thiệu Đông Dương vốn định lái xe của mình đi đón hai người. Nhưng hiện giờ lại có một tên ngốc cứng đầu, hoàn toàn không có mắt, giống như một cái đuôi đi theo hắn. Hắn ở chỗ nào thì người kia liền ở chỗ đó.
“Gần đây đại ca không sắp xếp công việc cho anh làm ah’? Anh cả ngày đi theo tôi làm gì?” Thiệu Đông Dương trừng mắt với cái cột đá đang gắt gao đi theo phía sau mình.
“Tôi đã xin phép với Phó thiếu gia.” Hoắc Húc nhìn hắn, rất có nề nếp nói. “Tôi hiện tại phải bảo vệ cậu.”
Khoé miệng Thiệu Đông Dương co rút, “Anh không cần bảo vệ tôi, hơn nữa chuyện kia…” Nói đến đây, hắn cảm thấy rất không tự nhiên. Chỉ hàm hồ một chút liền chuyển đề tài. “Tôi hiện giờ cũng không phải là đi gặp Đổng Kính Hà, anh không cần phải giám sát tôi.”
Hoắc Húc nghe xong lời của hắn, hơi gật đầu một chút. Cuối cùng vô cùng kiên trì nói:”Không phải giám sát mà là bảo vệ.”
Trong lòng Thiệu Đông Dương rõ ràng càng không được tự nhiên. Hắn dứt khoát ngồi vào trong xe, rất không kiên nhẫn nói:”Anh thích theo thì cứ theo, tôi lười quản anh.” Vốn sau khi phát sinh chuyện kia. Trong lòng hắn cảm thấy rất hỗn loạn. Lúc đó còn nghĩ Hoắc Húc là một tên không thú vị, nhất định sẽ không đi theo hắn so đo nhiều như vậy.
Nhưng Thiệu Đông Dương đã quên một điều, trên thế giới này có một loại người. Hắn bình thường nhìn không thú vị, nhưng lại là một người rất cố chấp. Mà Hoắc Húc từ trước tới nay đều làm việc rất có nề nếp. Hắn càng là một người nổi bật nhất. Sau khi xảy ra chuyện kia, Hoắc Húc dường như nhận định điều gì đó. Cũng không tiếp tục đi theo bên cạnh Phó ca làm việc. Mà chuyển thành cả ngày đi theo Thiệu Đông Dương. Nhìn thấy Thiệu Đông Dương hai mắt híp lại, Hoắc Húc sẽ ngay lập tức đi đến hỏi hắn, có phải mệt rồi hay không, có muốn đi ngủ không? Nhìn đến Thiệu Đông Dương ngẩn người nhàm chán. Hắn liền sẽ hỏi, có muốn đi ra ngoài chơi không, có muốn hắn đưa đi đâu không. Dưới đáy lòng Thiệu Đông Dương cảm thấy… thật là quá đủ rồi! Hắn cũng không phải là Tịch Chiêu Nhiên, cái người suốt ngày thích làm nũng như con nít kia. Cả ngày muốn người ta sủng trong lòng bàn tay.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn thấy người đi theo Thiệu Đông Dương là Hoắc Húc, lông mày liền nhướng lên. Y cười vô cùng ái muội. Thiệu Đông Dương chỉ biết nhìn trời, giả vờ như không hề phát hiện. Hoắc Húc vẫn như cũ gật đầu với hai người, không nói gì.
Trong bốn người thì có hai người là mặt than luôn trầm mặc. Vì thế khi bọn họ ngồi trong xe, cơ bản chỉ có thanh âm của Tịch Chiêu Nhiên và Thiệu Đông Dương. Cũng bởi vì trong xe có thêm Hoắc Húc, cho nên có rất nhiều chuyện Thiệu Đông Dương chỉ có thể lãng tránh. Vì thế trong xe chỉ có thanh âm Tịch Chiêu Nhiên trêu chọc người ta là nhiều nhất. Thiệu Đông Dương trong lòng tức đến nghiếng răng nghiếng lợi, nhưng chỉ có thể ậm ừ cho có lệ.
Hoắc Húc lái xe đưa bọn họ đến một nhà hàng chuyên bảo vệ sự riêng tư của khách hàng. Sau khi đem xe đổ ở bãi đậu, bọn họ xuống xe liền trực tiếp lên lầu ăn cơm.
Hoắc Húc từ nãy đến giờ nhìn Đàm Thiên Dương cùng Tịch Chiêu Nhiên thân mật. Nhiều lần muốn nói nhưng lại thôi. Hắn đi theo Phó ca rất nhiều năm, tình cảm của Phó ca đối với Tịch Chiêu Nhiên ra sao. Ngoại trừ việc hắn là người ngoài duy nhất có thể xem như hiểu rõ Phó ca. Tuy hắn không quá hiểu cái gì gọi là tình yêu. Nhưng đôi khi hắn cũng thay Phó ca tiếc hận. Tịch thiếu gia là một người dễ làm người khác động lòng. Khi y cùng Phó ca đứng một chỗ, càng làm cho người ta cảm thấy bọn họ thật xứng đôi. Nhưng một người như Tịch thiếu gia khẳng định không thể thuộc về Phó ca.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn dáng vẻ của Hoắc Húc. Trong lòng đoán được suy nghĩ của hắn. Tuy bọn họ biết y và Phó ca là chuyện không thể nào. Nhưng tình yêu không được đáp lại luôn dễ dàng làm cho người ta đồng tình. Đối với người không thể đáp lại, đa phần bình thường đều mang theo chút cảm xúc. Hơn nữa sự cảm thông này lại đến từ một người lưu tâm đến người kia. Cảm xúc đó lại càng thêm khắc sâu.
Cuối cùng bọn họ đều lựa chọn lảng tránh chủ đề nhắc đến Phó ca. Không phải không muốn nói đến hắn. Chỉ là ở mặt tình cảm, bọn họ nhiều lời cũng vô dụng.
Thiệu Đông Dương ngồi vào ghế, hôm nay hắn là người đãi khách. Dù sao hắn cũng đã ở nhà Đàm Thiên Dương một tháng. Mặc dù Thiệu Đông Dương hiện giờ đã rời đi. Nhưng hắn như thế nào cũng phải mời người ta ăn một bữa cơm để tỏ chút lòng cảm ơn. Tuy hắn đã phải ngủ trên chiếc chế sô-pha nhỏ như lổ mũi và trả đến năm ngàn đồng tiền nhà!
Có đôi khi Thiệu Đông Dương cảm thấy mình bị Tịch Chiêu Nhiên hãm hại. Nhưng muốn hắn mở miệng đòi Tịch thiếu gia trả lại số tiền đó, chỉ sợ là không có khả năng.
Cơm ăn đến một nữa, Thiệu Đông Dương nói muốn uống chút rượu. Đàm Thiên Dương ban đầu muốn ngăn lại. Nhưng Hoắc Húc đã đứng dậy rời khỏi ghế.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn bóng dáng rời đi của Hoắc Húc. Cười như không cười mà nói với Thiệu Đông Dương:”Tảng đá kia đã bắt được cậu rồi sao?”
Thiệu Đông Dương trừng mắt liếc y, bĩu môi nói:”Cậu đừng có nói bậy, tôi với hắn không có quan hệ gì hết.”
“Cậu cần gì gấp thế ah’, tôi đâu nói hai người có quan hệ với nhau chứ.” Tịch Chiêu Nhiên cố ý bĩu môi.
Thiệu Đông Dương nhìn vẻ mặt đắt ý của y có chút run rẫy. Tịch thiếu gia chắc chắn không dễ dàng buông tha cho hắn như vậy ah’! Tịch Chiêu Nhiên ăn khối thức ăn Đàm Thiên Dương gắp cho y xong liền tiếp tục nói:”Nhìn bộ dạng Hoắc Húc ân cần như vậy. Nói hai người không có quan hệ chỉ sợ ma mới tin.”
“Tịch Chiêu Nhiên!” Thiệu Đông Dương rốt cuộc nổi giận. Lập tức vỗ bàn đứng lên, vốn hắn vì chuyện này mà buồn bực đến nỗi chịu không được. Cái tên sợ thiên hạ không loạn này còn ở đây nói bậy. Thật là muốn bị người ta đánh!
Nhưng khi hắn vỗ bàn đứng lên, còn chưa kịp trút giận. Thì cửa phòng bên ngoài bị người đẩy ra, Hoắc Húc đứng ở đó nhìn bộ dạng khởi nghĩa vũ trang của hắn hết sức ngạc nhiên. Thiệu Đông Dương nhìn hắn cũng cảm thấy không được tự nhiên. Sờ sờ cái mũi rồi liền ngồi xuống.
“Ah Đông Dương từ khi nào nhu thuận như vậy ah’?” Một thanh âm từ phía sau Hoắc Húc truyền đến. Thanh âm kia ôn nhuận như ngọc hàm chứa ý cười, nghe vô cùng êm tai.
Mọi người đều theo âm thanh đó nhìn về phía người đang đi đến bên cạnh Hoắc Húc. Thiệu Đông Dương là người đâu tiên kêu lên, “La Cảnh Thu!”
“Còn nhớ tôi sao ah’.” Người vừa đến đi vòng qua người Hoắc Húc. Nụ cười trên mặt lộ ra vẻ ôn hoà.
“Hắc hắc, như thế nào không nhớ anh chứ.” Thiệu Đông Dương hết sức cao hứng mà đi đến gần người kia. Vươn tay ôm lấy y, sau đó dẫn y đến bàn ăn.
“Anh ấy là bác sĩ tư của Phó ca ngày trước. Nhưng mà sau này anh ấy lại không nói một lời ra nước ngoài học tập.” Thiệu Đông Dương giới thiệu với hai người một chút. Sau đó liền bảo La Cảnh Thu ngồi xuống, mời y cùng bọn họ ăn cơm.
La Cảnh Thu gật đầu với hai người. Cuối cùng nhìn về phía Tịch Chiêu Nhiên. Ánh mắt hàm chứa ý cười mang theo chút hứng thú.
Tịch Chiêu Nhiên cũng cười tủm tỉm gật đầu với La Cảnh Thu. Không nói một lời nào, tuỳ ý y đánh giá.
Không nghĩ tới La Cảnh Thu lại chủ động vươn tay ra với y, cười nói:”Hạnh ngộ, từ lâu đã nghe Phó ca nhắc đến đại danh của cậu.” Cánh tay của La Cảnh Thu trắng noãn thon dài, làm cho người ta lần đầu tiên nhìn thấy liền trực tiếp liên tưởng đến giao phẫu thuật. Giống như y trời sinh chỉ để cầm dao phẫu thuật.
“Hạnh ngộ.” Tịch Chiêu Nhiên vẫn cười tủm tỉm bắt lấy tay y, cũng không nói gì thêm.
Tay của Tịch Chiêu Nhiên rất đẹp, có điều mịn hơn so với bàn tay của La Cảnh Thu. Nhưng lại không có làn da trắng tuyết như y.
Thiệu Đông Dương nhìn bộ dạng của hai người, sắc mặt đột nhiên trở nên có chút cổ quái. Hắn nhìn thoáng qua khuôn mặt không có biểu tình của Đàm Thiên Dương, lại nhìn lướt qua gương mặt than của Hoắc Húc. Cảm thấy mình thật sự TMD quan tâm thừa.
Bởi vì có thêm một người gia nhập, nên không khí bữa cơm về sau càng trở nên có chút kỳ quái. La Cảnh Thu cũng phát giác ra được. Nhưng y lại không có động tác muốn rời đi. Y mĩm cười, dường như đối với ai cũng có thể tán gẫu vài câu. Mãi cho đến khi mọi người đều đã ăn xong cơm. La Cảnh Thu mới thừa dịp bọn họ từ ghế đứng lên, cáo từ rời đi.
“Tịch thiếu gia ah’, cậu vì sao có thể bình tĩnh ăn xong bữa cơm như vậy chứ?” Khi mọi người đã ngồi trên xe, Thiệu Đông Dương liền tò mò hỏi. Bộ dạng vừa rồi của La Cảnh Thu rõ ràng là đang tham dò quan hệ của hai người kia. Chỉ sợ nhiều nhất là đang muốn biết Tịch Chiêu Nhiên có phải là hoa đã có chủ rồi hay không.
“Khi ăn cơm xúc động quá sẽ không tốt cho thân thể.” Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm trả lời.
Đàm Thiên Dương ngồi ở bên cạnh nhìn y, không hỏi gì nhiều.
Hoắc Húc lái xe chở hai người về công ty. Sau đó liền mang Thiệu Đông Dương trở về. Thiệu Đông Dương vốn định tới hộp đêm chơi một chút. Nhưng nghĩ đến tảng đá này sẽ theo đuôi hắn. Hứng thú của hắn liền bay sạch. Trong lòng Thiệu Đông Dương còn hết sức chắc chắn. Nếu hắn đi tìm một cậu trai xinh đẹp để thân mật. Với tính tình của tên tảng đá kia nhất định sẽ ngồi ở một bên, bình tĩnh mà nhìn chằm chằm bọn họ. —— Thẳng đến khi Thiệu Đông Dương vì ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn mà “làm” không được. Cho nên rốt cuộc, người thắng cuối cùng vẫn là Hoắc Húc.
※
Bởi vì bài báo kia, cha của Tịch Chiêu Nhiên ngày hôm sau liền đến tìm Đàm Thiên Dương. Người trực tiếp ra mặt chính là vị quản gia của ông, Tần Lương Hàn. Đàm Thiên Dương nhìn chú Tần, không nhiều lời liền đi theo ông. Bởi vì hắn không muốn làm cho Tịch Chiêu Nhiên lo lắng. Vì thế đã xin phép riêng với cấp trên đi ra ngoài. Đàm Thiên Dương nghĩ, chờ đến khi tan tầm, hắn có thể trở về đúng giờ cùng Tịch Chiêu Nhiên đi mua thức ăn, sau đó về nhà nấu bữa cơm tối.