Một tiếng hót vui mừng vang lên, trong cánh rừng Hỏa Vũ, lão Đại nháy mắt hóa thành một đạo điện quang màu vàng, nhào vào lòng Lục Thanh.
- Ca ca!
Tuy rằng mạnh hơn lúc trước không ít, nhưng giọng nói của nó vẫn còn hết sức non nớt, vang lên rõ ràng trong đầu Lục Thanh:
- Mẫu thân, người. ..
Lục Thanh biến sắc, ngay tức khắc vung tay lên. Hỏa Liệt Điểu kia lập tức bị bất vào trong Lĩnh Vực Phong Lôi.
Trước Tử Hà Bảo Điện, đám Hỏa Phượng đang dạy dỗ đám hung thú, bất ngờ Lĩnh Vực mở ra, một con Hỏa Liệt Điểu rơi vào.
Tiếng quát chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã dừng lại trong cổ họng. Hỏa Liệt Điểu quả thật không thể nào tin được vào mắt mình. Giờ phút này xuất hiện trước mắt nó không có hung thú nào thấp hơn ngũ giai. Nhưng hung thú lục giai, thất giai hùng mạnh xưa kia không dám tiếp cận, lúc này hiện ra đầy trước mặt. Ba mươi bốn người đứng trước tiên, mặc dù có bề ngoài là nhân tộc, nhưng khí tức trên người bọn họ toát ra khiến cho đôi điểu trảo của nó run rẩy, gần như không thể nào đứng thẳng.
Bát giai!
Khí tức hung ác Man Hoang dường như đến từ ngàn xưa khắc thật sâu vào trong đầu Hỏa Liệt Điểu, tổ khiếu thần hải của nó trong nháy mắt đông cứng lại, đôi cánh dường như chở một sức nặng vạn cân, tự động khép lại, rơi thẳng từ trên cao trăm trượng xuống đất.
Lúc này trong không gian Lĩnh Vực, bất chợt vang lên giọng lạnh lùng như Băng giá của Lục Thanh:
- Dùng bất cứ biện pháp gì làm cho nó nhận đủ vạn nỗi khổ trên thế gian này, sau đó hình thần câu diệt!
Hàn khí toát ra từ giọng của Lục Thanh chẳng những khiến cho bọn hung thú sợ hãi ngay cả hai người Hỏa Phượng và Kim Linh cũng cảm thấy lạnh toát trong lòng. Sát ý kiên cường trong giọng Lục Thanh, bọn họ chưa từng thấy qua bao giờ.
Kim Linh nhìn Hỏa Liệt Điểu nằm co quắp dưới đất với vẻ thương hại lắc lắc đầu:
- Trêu chọc ai còn khá, trêu phải Lục huynh. .. Sát ý của Lục huynh như vậy, lần đầu tiên ta mới thấy, xem ra vảy ngược của Lục huynh chính là đây.
Hỏa Phượng gật gật đầu, đôi mắt nàng sáng rực thần quang:
- Hy* vọng có một ngày, chúng ta cũng có thể được như bốn con chim non kia.
- Sẽ được!
Giọng Huyền Băng vô cùng chắc chăn, sau đó mắt lộ hung quang, quay về phía Hỏa Liệt Điểu đang run cầm cập:
- Tiểu tử kia, chúng ta chơi đùa với nhau một chút.
Bên ngoài Lĩnh Vực, hai mắt Lục Thanh bắn ra thần quang sáng chói, Luyện Tâm kiếm sau lưng đã ra khỏi vỏ. Dường như đã bị ảnh hưởng trong lần lột xác lúc trước, hiện tại Luyện Tâm kiếm đã đạt tới cấp Bạch Linh đỉnh phong, thậm chí khí Phong Mang trên thân kiếm toát ra còn có pha lẫn khí tím nhàn nhạt.
Lục Thanh vạch kiếm chỉ một cái, chỉ trong thoáng chốc. Luyện Tâm kiếm bành trướng lên với tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được, nháy mắt hóa thành một thanh cự kiếm cao trăm trượng.
Lục Thanh đứng thẳng trên mũi kiếm, bốn con chim non cũng đứng thẳng lên. Tâm thần Lục Thanh và Luyện Tâm kiếm hòa hợp thành một thể. Ngay sau đó. Lục Thanh khẽ động thần niệm, kiếm quang màu tím trắng chợt lóe lên trong không trung, lập tức biến mất ngay tai chỗ.
Đây là lần đầu tiên Lục Thanh ngự kiếm phi hành sau khi đạt tới Kiếm Phách. Ngự kiếm phi hành có tốc độ nhanh nhất của Tông sư Kiếm Phách ngoại trừ Thuấn Di, dù là bộ pháp cũng không bằng. Huống chi Lục Thanh ngự kiếm mà đi, càng có thể điều động khí Động Hư. Ngự kiếm đã tiếp cận Thuấn Di, chỉ sau một lần hô hấp, đi được tới gần hai ngàn dặm.
Hiện tại hắn đã hòa hợp cùng một thế với Luyện Tâm kiếm, lúc này chẳng nhưng hắn cảm ứng được kiếm thức đang nhảy múa của Luyện Tâm kiếm, đồng thời cũng cảm ứng được sự tồn tại của Nhược Thủy bên trong thân kiếm. Sau khi được Thủy Thần ra tay, Nhược Thủy đã khôi phục được bảy, tám thành căn nguyên, chỉ cần hai ba năm nữa là có thể khôi phục như lúc đầu.
Sau vài lần hô hấp, tại gốc cổ mộc Man Hoang kia, một thanh đại kiếm xuất hiện giữa không trung.
Bốn con chim nhỏ đồng thanh cất tiếng hót thê lương. Lúc này* mặt đất như bị liệt hỏa đốt cháy, lộ ra bùn đất đen sì. Trong phạm vi ngàn trượng, mặt đất đã hoàn toàn mắt đi bộ dáng trước kia.
Lục Thanh hừ lạnh một tiếng, cẩn thận cảm ứng. Nơi đây từng có khí tức của năm Kiếm Giả, còn lại một đạo khí tức khác là của Long Bằng Điểu.
Theo đạo khí tức này, Lục Thanh triền khai Cửu Thiên Sưu Hồn Thuật mà Diệp lão truyền thụ trước kia. Trong Thần Đình thức hải Thức Kiếm ba ngàn trượng thật lớn bất chợt toát ra thần quang màu trắng sáng, đồng thời Lục Thanh mở Chân Long Nhãn. Sau khi dung hợp Cửu Thiên Sưu Hồn Thuật. Chân Long Nhãn đã thật sự hóa thành một môn thần thông Kiếm Đạo tuyệt đỉnh.
Dựa theo lời của Diệp lão khi trước, thần thông Kiếm Đạo cũng chia làm ba phẩm thượng trung hạ, mà thần thông bí pháp của Kiểm Hoàng thông thường chỉ là hạ phẩm mà thôi trung phẩm rất hiếm. Cho dù là ở hai giới Bạch Linh. Tử Hoàng, cũng có thể xem như thần thông rất khá, mà thượng phẩm, ngay cả giới Tử Hoàng cũng không có bao nhiêu.
Mà theo sự đanh giá của Diệp lão. Chân Long Nhãn theo sự tinh thuần của huyết mạch sẽ ngày càng mạnh hơn, mãi đến khi đạt tới thượng phẩm như thời Long Hoàng. Mà Cửu Thiên Sưu Hồn Thuật là môn thần thông Kiếm Đạo trung phẩm đỉnh phong, hiện tại hai thứ kết hợp. Lục Thanh tin rằng Chân Long Nhãn mới này tuyệt đối đạt tới cảnh giới Thượng phẩm.
Chỉ trong thoáng chốc, một cỗ dao động huyền ảo từ trong mắt Lục Thanh tràn ra, kiếm quang màu tím trắng chớp động bên trong hai mắt. Trong nháy mắt, hư không vô tận trước mắt phá nát hai mắt Lục Thanh xâm nhập vào không gian Động Hư tối đen, không gian loạn lưu bay qua bay lại không ngừng. Thậm chí còn ngẫu nhiên chạm phải nhưng vật kỳ dị bên trong không gian Động Hư, giống như bước vào kiếm trận Động Hư, với một tư thế quái dị, kéo không gian gần lại.
Chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua mấy vạn dặm không gian.
Đó là một hạp cốc thật lớn, bên trong hạp cốc rất trổng trải chỉ có một ít hung thú nhất, nhị giai sinh sống. Mà giờ phút này, có năm người đang ngồi xếp bằng bên trong hạp cốc.
Cầm đầu là hai lão nhân, trong đó có một lão nhân râu đỏ, sau lưng đeo một thanh thần kiếm hệ Hỏa dài hẹp. Lão nhân còn lại có vóc dáng cường tráng, sau lưng mang một thanh thần kiếm Tốn phong có phong cách cổ xưa, trên mặt có Cương Phong vờn quanh. Uy nghiêm của lão nhân này phát tán ra ngoài không có chút che giấu, tràn ngập không gian xung quanh.
Bên cạnh còn có một tên trung niên và hai thanh niên. Ba người ngồi ngay ngắn, bị uy thế hai lão nhân chấn nhiếp không dám xen lời.
Một tiếng chim hót vang lên gần đó, giờ phút này trên mặt đất cách đó không ca, một con Long Bằng Điều đã bị lột lớp long màu vàng bên ngoài gần phân nửa, trên người có vô số miệng vết thương có thể thấy xương bên trong, linh huyết màu vàng nhạt còn đọng trên miệng vết thương. Trên cổ nó có một vết thương gần như cắt đôi yết hầu, bên dưới có một cái thùng bằng bạch ngọc, trong đó đã chứa gần nửa thùng linh huyết màu vàng nhạt.
Trên người Long Bằng Điểu bị bao bọc bằng một lớp Thiên Tàm Ti Võng màu bạc khiến cho nó không thể cử động. Những sợi tơ tằm nhỏ xíu hằn thật sâu vào thịt nó, để lại từng vệt máu ngang dọc trong hết sức rợn người.
Này, Trần trưởng lão, các ngươi một mình chạy tới đây, khiến cho ta tìm kiếm cực khổ vô cùng.
Lúc này, lão nhân có dáng người cường tráng lên tiếng, giọng lão nghe ra không có chút cảm tình.
Chẳng phải Lý trưởng lão đã tìm được chúng ta sao?
Hồng lão nhân thản nhiên nói.
- được rồi, không cần nói nhiều nữa, niệm tình chúng ta là đồng tộc, lần này có thể ông lấy một chút máu huyết Long Bằng Điểu cứu mạng, nhưng Long Bằng Điểu này phải thuộc về ta.
Lão nhân cường tráng khoát tay với giọng vô cùng kiên quyết.
- Ông.
Hồng lão nhân biến sắc, lập tức trầm giọng nói.
- Lý trưởng lão, ông không nên khinh người quá đáng như vậy. Long Bằng Điều này do ba đứa cháu của ta phát hiện, vồn phải do chúng ta xử lý. Nếu Lý trưỡng lão không nhúng tay vào, tối da chúng ta chỉ phiền phức một chút, ổng chỉ xuất ra một kiếm, đòi lấy gần như tất cả thu hoạch của chúng ta, không phải là quá đáng sao?
- Hừ!
Lúc này lão nhân cường tráng hừ lạnh một tiếng:
- Các ngươi không có lựa chọn nào khác, cường giả vi tôn, nếu bị ta phát hiện, vậy chỉ có thể nói chuyện bằng thực lực. Nếu thực lực các ngươi có thể sánh ngang với ta, ta lập tức phủi tay ra đi, không cần chia phần.
- Hay, hay lắm…...
Hồng lão nhân giận quá hóa cười, nhưng không thể làm gì được. Một thân tu vi của lão chỉ đạt Kiếm Tông trung thiên vị, chưa nói tới bệnh kín trong người, dù là trong thời kỳ sung sức nhất cũng chưa chắc là đối thủ của Lý trưởng lão này. Đối phương là Kiếm tông đỉnh phong, địa vị trong tộc lại là trên lão.
Về phần ba đứa cháu của lão bên cạnh chỉ là ba tên Kiếm Chủ, thiên phú không tốt, không phải là đối thủ một kiếm của Lý trưởng lão.
Hồng lão nhân đứng dậy, lấy thùng ngọc đựng linh huyết vào tay, đậy nắp lại, đưa cho tên trung niên phía sau:
- Chúng ta đi!
- Các ngươi không ai được đi đâu cả!
Chỉ trong thoáng chốc, một tiếng quát như tiếng sấm nổ vang giữa không trung, nháy mắt cả hạp cốc chấn động ầm ầm.
Nghe tiếng quát như ma âm nổ vang, chẳng những là Hồng lão nhân, ngay cả Lý trưởng lão kia sắc mặt tái nhợt. Trong nháy mắt, lão chợt cảm ứng được rằng mình đã mất đi khống chế với lực thiên Đạo xung quanh, dường như không gian xung quanh đã mất đi liên lạc với mình, không cảm thấy mảy may nào.
Thậm chí linh khí các hệ thuộc tính trong không gian xung quanh, ngay cả nguyên khí thiên địa cũng biến mất không còn, muốn ngự không cũng không thể làm được.
Tông sư Kiếm Phách!
Ngay sau đó. Lý trưởng lão giật mình kinh hãi uy thế thần thông như vậy, lão ta chưa từng cảm thụ bao giờ. Nhưng thân là Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn trong tộc, lão cũng từng nghe nói qua, chỉ có Tông sư Kiếm Phách mới có uy nghiêm làm cho người ta kinh sợ như vậy. Bất quá trong lòng Lý trưởng lão cảm thấy hoang mang vô cùng, lão không nhớ ra mình đắc tội với một Tông sư Kiếm Phách từ bao giờ. Thậm chí nhân vật Tông sư, lúc trước còn ở trong tông tộc, lão chỉ có thể nhìn thấy từ xa một lần, đừng nói là có ân oán gì. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Nhưng ngay sau đó, trong không gian một tiếng kiếm ngâm vang lên rất lớn, trong khoảnh khắc tiếng kiếm ngâm vang lên, thần kiếm sau lưng cả năm người đồng thời cất tiếng ngâm ong ong run rẩy. Cho dù là thần kiếm đạt tới cấp Kim Thiên trung phẩm cũng không thế may mắn thoát khỏi. Chỉ sau nửa lần hô hấp đã bị vỡ nát, kiếm thức màu trắng đục tràn ra khắp xung quanh, chỉ sau vài lần hô hấp đã biến mất trong không gian.
Lúc này trên đầu năm người, bất chợt xuất hiện một bóng đen u tối. Ngay tức khắc, khí Phong Mang dày đặc giáng xuống, thân thể năm người lập tức vang lên thanh âm đục khoét vô cùng đau đớn, nhưng vết máu dần dần hiện ra, ỵ phục rách nát.